Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 124

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong căn phòng nhỏ ánh sáng mờ ảo, chỉ có mấy cây đèn lồng, mớ đèn lồng đỏ được làm từ vải có chất lượng kém, mùi hương tản ra khắp phòng khiến người khác cảm thấy buồn nôn. Khói bay lượn lờ, hít phải mùi hương đó, càng khiến người ta cảm thấy cả người khô nóng gấp gáp, giống như ngực bị cào lấy.

Cửa ‘ầm’ một tiếng bị đá văng, ba gã trung niên khôi ngô từ bên ngoài đi vào. Da ba người này ngăm đen, xiêm y dơ bẩn, nhìn vào đã biết là người làm việc tay chân. Vừa vào, ánh mắt ba người rơi thẳng xuống cơ thể ba người trong phòng.

Hai tên thanh niên đang nằm nghiêng nằm ngả trên giường, làn da trắng nõn, dưới ánh đèn mờ ảo có thể thấy được mặt mũi tuấn tú, vóc dáng nhìn sao cũng tinh tế, da thịt mịn màng. Hai mắt nam nhân đi đầu sáng lên, khen. “Lưu tam nương nói hôm nay có mấy món hàng tốt tới, xem ra nàng không lừa chúng ta.” Nói xong bước nhanh tới, đầu tiên sờ soạng trên mặt Lý Dương một cái, lại cúi đầu nhìn về phía người kế bên, cau mày nói. “Tên này là sao đây? Lưu tam nương đùa giỡn huynh đệ chúng ta đấy à?”

Sắc mặt Lý Đống trắng bệch, lòng vừa phẫn nộ vừa sợ hãi, đời lão đã chơi qua vô số nam đồng, tất nhiên biết đây là nơi nào. Nhưng mà chẳng ai ngờ được có ngày lão lại phải ở tại nơi này mặc cho kẻ khác nhục nhã, thật sự không thể nào tin nổi!

Tuy trong lòng phẫn nộ, nhưng thân thể lão chẳng thể nhúc nhích được, giọng nói cũng không có chút sức. Một nam nhân trung niên khác mỉm cười, nét mặt càng thêm dâm tà. “Kệ đi, đóng cửa tắt đèn thì đều giống nhau cả thôi, tuy có hơi già chút, nhưng may là da thịt non mịn. Tối nay ba huynh đệ chúng ta cứ thỏa sức tận hưởng một đêm, Lưu tam nương đòi một lượng bạc, ngày hôm nay giá có hơi cao, chúng ta phải thỏa sức chơi đùa.”

Lý Dương sợ hãi nhìn ba người này, hán tử cầm đầu liếc nhìn hắn, một tay mò vào trong xiêm y của hắn, căn phòng này vốn đang đốt hương dục tình, nam tử kia củi khô lửa bốc, lúc này nhìn gần, dung nhan tuấn tú của Lý Dương mang theo ba phần sợ hãi, bèn nổi tâm tư. Không nói không rằng lột hết xiêm y của Lý Dương ra.

Lý Đống đau khổ nhắm mắt lại. Cho dù bình thường Lý Dương trêu hoa ghẹo nguyệt, nhưng nói sao thì cũng là con trai lão, lúc này hắn bị những kẻ thấp hèn vũ nhục ngay trước mặt lão, nói thế nào lão cũng không đành lòng.

Hai người khác sớm đã gấp gáp muốn thử, đi tới bên cạnh Lý An. Cả người Lý An không thể nhúc nhích, chỉ biết hung tợn nhìn hai kẻ đang tới gần, ánh mắt của hắn thâm độc, làm hai kẻ kia ngẩn người, sau khi hồi thần thì thẹn quá hóa giận. Một người ra tay tát một cái chát lên mặt Lý An, ăn một cái tát trời giáng Lý An lảo đảo, tên còn lại không chờ kịp đã xé quần của hắn, chợt ngẩn người, đột nhiên cười to nói. “Đúng là một tên yếu sinh lý!” Nói xong bèn sờ vào. “Đã là một kẻ yếu sinh lý, đường nào lại chẳng phải nằm dưới thân nam nhân khác, chi bằng để các ca ca tới dạy ngươi, để ngươi biết rốt cuộc chuyện gì đang diễn ra.”

Trên gò má trắng nõn của Lý An in hằn năm dấu tay đỏ chót, cay nghiệt nhìn chằm chằm người đó, ngược lại còn khiến nam nhân trung niên kia càng thêm hưng phấn, tàn sát bừa bãi. Mặt hắn bắt đầu phiếm hồng, Lưu tam nương cho ba người họ uống loại thuốc kích thích mạnh nhất ở đây, phải không ngừng mây mưa cùng người khác, nếu không thân thể sẽ rất khó chịu. Ví như bây giờ hắn đang trợn mắt nhìn người khác, nhưng thân thể lại bắt đầu không chịu nghe sai khiến. Hai người kia liếc nhìn nhau, không nói thêm nữa, chen nhau nhào tới, trong phòng lập tức vang lên tiếng kêu rên đầy đè nén cùng tiếng gầm của nam nhân.

Không biết qua bao lâu, Lý An và Lý Dương hoàn toàn bị thay đổi, ba người này khí thế hung hăng cơ thể khỏe mạnh, hành hạ bọn họ gần như không còn là người. Hai người nằm rạp trên mặt đất, cơ thể lấm tấm vết bẩn. Ba người kia liếc nhìn nhau, nhìn Lý Đống đang run lẩy bẩy trên giường, vung tay lên, đèn tắt, ba người lại tiếp tục thay phiên nhau chinh chiến.

Ngoài phòng, Tưởng Nguyễn im lặng đứng trước cửa, nghe tiếng kêu đau khổ đó, sắc mặt đạm mạc như sương.

Ký ức hiện lên, là thời khắc cuối cùng của kiếp trước, thiếu niên non nớt với đôi mắt đầy sự hoảng sợ, cùng gương mặt cười cợt xấu xí của Lý Đống. Tận mắt nhìn thấy Phái nhi mà mình xem như con trai bị chơi đùa đến chết, mà nàng không thể nào mở miệng nói chuyện, cơ thể không tài nào di chuyển được, ngoại trừ trừng to đôi mắt phẫn hận nhìn, nàng chẳng thể làm gì hơn. Nàng đã lập lời thề máu, kiếp này, cũng phải bắt Lý Đống nếm thử cảm giác đó!

Nàng cho rằng qua lâu như vậy, giờ phút này chắc bản thân chỉ cảm thấy vui sướng, nàng cho rằng bản thân đã che giấu tốt yêu và hận, sẽ không có thứ gì dễ dàng lộ ra. Nhưng đến hiện tại, nghe ba cha con Lý Đống kêu rên thảm thiết, nàng mới hiểu được, thù hận vẫn dằm sâu nơi đáy lòng, đồng thời, vĩnh viễn không bao giờ đủ!

Vẫn còn chưa đủ, phủ Tể tướng đã ngã, kế tiếp nên đến phiên kẻ nào đây?

Phía sau không xa, Tiêu Thiều nhìn bóng lưng nàng. Khi nghe nàng muốn đưa ba người Lý Đống đến tiểu quan quán, hắn cũng thầm cảm thấy kinh ngạc. Lúc này thấy sắc mặt nàng lạnh như băng, trong mắt là một mảng màu đen u ám thâm trầm, không biết đang suy nghĩ đến chuyện gì, cảm xúc dường như đang nổi bão. Mặc dù cố gắng che giấu, nhưng mà nắm tay siết chặt, rốt cuộc cũng đã thể hiện sự phẫn nộ rồi.

Chỉ có thù hận mới có thể khiến người ta trở nên như vậy.

Một lúc sau, Tưởng Nguyễn từ từ xoay người lại, nhìn thấy hắn vẫn còn ở đó thì sững sờ, nhưng lập tức bình tĩnh lại rất nhanh, đi tới trước nói. “Đa tạ Tiêu vương gia.”

Tiêu Thiều nghiền ngẫm nhìn nàng. “Không cần, ta thiếu ngươi một mạng, tất nhiên phải giúp ngươi.”

Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Vậy xin Tiêu vương gia phái người trông coi chặt chẽ tiểu quan quán này, nhất định phải ‘chiếu cố’ một nhà Tể tướng đại nhân.”

Trong lòng Tiêu Thiều lại hiện lên sự kinh ngạc, một nữ tử khuê các như nàng, đối với việc này lại cực kỳ hiểu biết. Ngay cả tiểu quan quán ở khu Khải Linh này nàng cũng biết, ai có thể đi dạy một đại tiểu thư nhà quyền quý những chuyện này chứ. Huống hồ dù biết rõ, nàng còn to gan đứng ngoài cửa nghe, mặt không chút lúng túng, thản nhiên đến mức làm người khác chậc lưỡi lấy làm kỳ lạ.

Hắn gật đầu. “Được.” Suy nghĩ một chút, hắn lấy một vật từ trong ngực ra, để vào tay Tưởng Nguyễn.

Đó là một chiếc vòng tay vô cùng xinh đẹp, tản ra ánh sáng màu u lam mờ nhạt, phía trên được khắc hoa văn phức tạp, lại không hề rườm rà, tự hiện vẻ đẹp hàm xúc. Chiếc vòng tay này nhìn rất quen mắt, Tưởng Nguyễn vừa nhìn đã ngẩn người, nói. “Vòng tay Huyết Nguyệt?”

Nàng từng cùng Triệu Cẩn đi tới một cửa hàng trang sức mới mở trong kinh thành, ở tầng thứ hai, tầng chứa vũ khí đã vừa ý chiếc vòng tay này, có điều nàng không có nhiều bạc như vậy để mua. Chiếc vòng tay này tuy đẹp, thật chất lại là một ám khí tinh xảo, chỉ cần đè nút khởi động cơ quan thì kim châm độc trong đó sẽ bắn ra, kim châm này có thể sử dụng nhiều lần, thật sự là một bảo vật.

Nàng ngẩng đầu nhìn Tiêu Thiều, đôi mắt hắn đen nhánh lạnh lùng, nói. “Nếu gặp nguy hiểm, chắc có thể cầm cự được một lúc.”

Tưởng Nguyễn lưỡng lự, quả thật vòng tay Huyết Nguyệt là bảo vật khó có được, cũng là thứ nàng đang cần, nhưng bây giờ Tiêu Thiều vừa biểu thị sẽ đứng về phía nàng, chuyện này có đáng tin không?

Nhưng sự yêu thích đối với vòng tay tạm chiến thắng nỗi hoài nghi trong lòng, nàng nhận vòng tay, mỉm cười nói với Tiêu Thiều. “Đa tạ vương gia.”

Tiêu Thiều mấp máy môi, xoay người, bước tới trước mặt nàng, nhắc nhở. “Tưởng Siêu đã được thả ra ngoài rồi.”

Tưởng Nguyễn thoáng suy tư. “Ta biết rồi.” Nàng vốn chưa từng nghĩ chỉ cần một chiêu là có thể loại được Tưởng Siêu, không có chứng cứ xác thật, cùng lắm thì Tưởng Siêu chỉ khiến người khác nghi ngờ mà thôi. Hạ Nghiên chắc chắn sẽ dùng hết mọi cách để cứu Tưởng Siêu ra khỏi địa lao, có điều chưa chắc Tưởng Siêu sẽ không phải trả giá bất kỳ thứ gì, cái khác tạm không nói đến, chỉ riêng danh tiếng, e rằng cả đời này Tưởng Siêu đừng nằm mơ sẽ được trọng dụng.

Có ai có thể tin tưởng trọng dụng một kẻ đã từng bị giam trong đại lao?

Mà Hạ Nghiên, cũng chưa chắc chỉ cần trả giá cao là được, nói chung, hai người này tiền mất tật mang, chỉ nghĩ thôi đã khiến lòng người khoái trá.

Cứ như vậy đi, từng bước một, thiếu nợ trả tiền, thiếu mạng đổi mạng, âu cũng là chuyện thiên kinh địa nghĩa (cái đạo lý như trời như đất không thể dịch chuyển được).

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio