Thiên Trúc thoáng trầm ngâm trong chốc lát. “Tiểu thư, hay là để thuộc hạ đem xấp vải lụa này đi đổi với cái của Tưởng Tố Tố?’’ Mặc dù bây giờ đã đi theo Tưởng Nguyễn, Thiên Trúc lại vẫn giống như khi còn đi theo Tiêu Thiều, tự xưng là “thuộc hạ.”
“Giết gà cần gì phải dùng dao mổ trâu chứ.” Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Không cần ngươi phải ra tay, có người sẽ giải quyết vấn đề khó khăn này thay chúng ta.” Nếu như người mà Hạ Nghiên muốn đối phó chính là Hồng Anh, Hồng Anh sao có thể không phản kích?
Nàng nói với Thiên Trúc. “Ngươi hiểu độc?”
“Thuộc hạ từng theo chủ tử đối phó với người Nam Cương, có hiểu sơ một ít. Hương liệu trên này không tính là hiếm gặp.” Thiên Trúc nói.
“Tốt, ngươi có cách giải độc không?”
“Thuộc hạ thử một chút.”
Lúc Hồng Anh theo lệ thường đến Nguyễn cư, vừa nhận trà mà Bạch Chỉ đưa qua vừa nhìn y phục của Tưởng Nguyễn có chút kinh ngạc. “Y phục của tiểu thư thêu thật đẹp, sợi tơ dường như còn phát sáng nữa.”
Trên y phục của Tưởng Nguyễn có một đóa cúc đỏ thẫm, trên đóa cúc đó lại thêu một con chim Loan (một loài chim Phượng hoàng) màu trắng như tuyết, cách thêu vô cùng tinh xảo. Chim Loan được thêu vô cùng sống động, từng sợi tơ còn mơ hồ phát ra ánh sáng của trân châu, càng khiến cho con chim Loan kia trở nên nổi bật giống như có thể bay ra từ trên y phục.
Tưởng Nguyễn mỉm cười. ‘‘Đây là lụa tơ tằm do tổ mẫu đưa qua, thật sự rất đẹp, nếu như di nương thích, có thể đem phần lụa còn lại mang về.”
Loại lụa này vốn đã hiếm thấy, Hồng Anh lại vô cùng yêu thích cái đẹp, nghe thấy lời này đã trở nên vô cùng vui vẻ, lập tức cầm tấm vải lụa trở về.
Sau khi Hồng Anh đi, Thiên Trúc kỳ quái nhìn Tưởng Nguyễn, im lặng một lúc, rồi vẫn lên tiếng hỏi. “Tại sao tiểu thư phải làm như vậy? Trực tiếp để thuộc hạ đổi tấm lụa đó luôn không phải tốt hơn sao?”
“Tất nhiên là không tốt.” Tưởng Nguyễn mỉm cười. Tất nhiên cần phải chỉnh đốn Hạ Nghiên, nhưng Hồng Anh quá thông minh, người thông minh, nếu như không nắm đằng chuôi, rất khó để đảm bảo không phát sinh những tâm tư không nên có ngày sau.
Đương nhiên, lý do quan trọng nhất Tưởng Nguyễn không nói với Thiên Trúc. Bởi vì liên quan tới Phái nhi ở kiếp trước, mặc dù nàng sẽ không thương cảm đứa bé trong bụng của Hạ Nghiên, nhưng cũng sẽ không chủ động ra tay hại chết nó. Để cho Thiên trúc ra tay là một chuyện, dẫn dụ Hồng Anh ra tay lại là một chuyện khác. Cách thức mượn đao giết người này, Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố dùng vô cùng thuận buồm xuôi gió, ở kiếp này, nàng cũng sẽ không thua kém.
Tưởng Nguyễn phân phó Thiên Trúc. “Sáng sớm ngày mai, ngươi đi báo cho ngũ di nương, nói trong tấm vải lụa kia có hương liệu khiến cho người khác sinh non, đó là do phu nhân động tay động chân.”
Sáng sớm ngày hôm sau, sắc trời tảng sáng, lúc Tưởng nguyễn vẫn còn đang chải đầu rửa mặt, Hồng Anh đã cầm theo tấm vải lụa tơ tằm vọt vào Nguyễn cư. Có lẽ do đột ngột nghe được tin tức này khiến cho lòng nặng trĩu, trên mặt Hồng Anh còn mang theo chút lo lắng sốt ruột, còn đâu sự thanh nhã thong dong không vội vã của thường ngày. Nàng trực tiếp hỏi thẳng. “Đại tiểu thư, đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?’’
Hôm qua nàng thật sự yêu thích xấp lụa tơ tằm kia, vì vậy mới mang về trong viện, còn nghĩ may hoa văn gì mới đẹp. Không ngờ tới vừa sáng sớm Thiên Trúc bên người Tưởng Nguyễn đã tới báo rằng, nói trên tấm lụa tơ tằm kia bị động tay động chân, có thứ khiến cho người khác bị sinh non.
Tưởng Nguyễn rót cho nàng một chén trà. “Di nương chớ vội, chuyện này ta cũng trúng chiêu.’’ Nàng thở dài một tiếng. “Loại hương liệu này nếu như các khuê nữ dùng, ngày sau sẽ… Không thể mang thai.”
Hồng Anh sững sờ, điều này khiến nàng cũng không hề ngờ tới. Do dự nhìn về phía Tưởng Nguyễn. “Đại tiểu thư, vậy trước mắt người tính sao?”
“Còn có thể làm sao, đi tìm đại phu đến khám.’’ Tưởng Nguyễn lắc đầu.
Hồng Anh nói. “Làm sao có thể để yên chuyện này xảy ra được? Phu nhân ác độc như thế, lại muốn hại tiểu thư, còn muốn hại đứa bé trong bụng thiếp thân, loại hành vi như thế này thật sự rất đáng giận. Tiện thiếp chẳng qua cũng chỉ là một nô tỳ, nhưng tiểu thư lại là cành vàng lá ngọc, đường đường chính chính là trưởng nữ con vợ cả của Tưởng phủ, sao có thể nhịn được cơn tức này. Thái hậu nương nương thương yêu tiểu thư, nếu như tiểu thư bẩm báo rõ chuyện này với Thái hậu nương nương, Thái hậu nương nương nhất định sẽ làm chủ cho tiểu thư.”
Tưởng Nguyễn cười như không cười nhìn nàng ta. Hồng Anh cũng không phải người ngu ngốc, còn muốn lợi dụng nàng để đối phó với Hạ Nghiên? Kiếp này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy, nàng lại không phải là Bồ Tát, dựa vào cái gì phải loại bỏ chướng ngại vật cho người đời chứ.
“Di nương thật sự cảm thấy, vào cung bẩm rõ với Thái hậu nương nương là tốt sao?” Tưởng Nguyễn nói.
Trong lòng Hồng Anh nhảy dựng, nghe ra trong lời nói Tưởng Nguyễn có hàm ý khác, chần chừ nói. “Chuyện này… Có gì không ổn sao?’’
“Di nương phải nghĩ thật rõ, lụa tơ tằm này dùng ở trên người trong vòng ba ngày chắc chắn sẽ khiến cho người khác sinh non. Không dối gạt ngươi, Nguyễn cư này của ta thật ra cũng…không sạch sẽ lắm. Huống chi hôm qua lúc di nương cầm lụa tơ tằm về, trên đường có rất nhiều nha hoàn nhìn thấy. Tưởng phủ lại không lớn, chuyện nhỏ như vậy tìm hiểu kỹ càng một chút là có thể biết được. Thân thể di nương đã mang thai, cầm lụa tơ tằm về lại không có phản ứng sinh non, phu nhân biết được, không biết sẽ ra sao?’’
Hồng Anh sững sờ, bỗng dưng hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tưởng Nguyễn, chỉ cảm thấy sau lưng trở nên lạnh lẽo.
Tưởng Nguyễn tiếp tục nói. ‘‘Tất nhiên ta có thể vào cung bẩm rõ với Thái hậu nương nương. Nhưng nếu như thật sự bị phu nhân điều tra ra được, tất nhiên cũng sẽ không bó tay chịu trói. Bà ta hận di nương như vậy, cho dù chết chắc chắn cũng sẽ kéo theo di nương làm đệm lưng. Đến lúc đó thái y trong cung cũng không giống như người bình thường có thể thu mua được, có vấn đề gì chỉ cần xem xét là biết rõ. Di nương như vậy, chỉ sợ cũng sẽ rơi vào một kết cục thảm hại. Ta sẽ không có chuyện gì, phu nhân hại ta cuối cùng cũng sẽ có báo ứng. Nhưng mà di nương cam tâm những thứ mà mình bỏ công sức ra để đạt được nay tất cả sẽ phải tan thành bong bóng sao? Di nương cam tâm sao?’’
Từng câu từng lời nói cứ như chú ngữ mê hoặc lòng người. Hồng Anh lẩm bẩm nói. “Không cam lòng, ta không cam lòng.”
Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười.
Hồng Anh nhìn về phía Tưởng Nguyễn, chợt nắm lấy ống tay áo của Tưởng Nguyễn. “Tiểu thư, tiểu thư mau cứu thiếp thân. Thiếp thân không muốn bị phu nhân mưu hại, thiếp thân … thiếp thân chỉ là muốn có một nơi để sống yên ổn trong phủ mà thôi!” Nàng cuối cùng cũng hiểu rõ rồi, chỉ có đại tiểu thư Tưởng phủ ở trước mặt, đương kim Hoằng An Quận chúa mới có thể cứu nàng. Mặc dù Tưởng Nguyễn chưa nói gì hết, nhưng Hồng Anh biết, nàng nhất định có cách.
“Di nương không cần nóng vội.” Tưởng Nguyễn vỗ vỗ tay của nàng, nụ cười trên mặt càng trở nên ôn hòa. “Bây giờ phu nhân đã chắc chắn rằng di nương nhất định sẽ sinh non, trong vòng ba ngày nếu như di nương không sinh non, phu nhân chắc hẳn sẽ hoài nghi thứ trong bụng di nương. Chẳng qua, nếu như tấm lụa tơ tằm mà di nương cầm về không phải là tấm lụa bỏ thêm hương liệu thì sao?”
Hồng Anh chậm rãi buông lỏng tay, mờ mịt nhìn về phía Tưởng Nguyễn.
“Lụa tơ tằm này tổng cộng có hai xấp, một xấp đưa đến viện của ta, một xấp đưa đến viện của nhị muội. Nếu đã muốn tỏ rõ thứ này đều là vật sạch sẽ, như vậy ta đoán rằng có lẽ nhị muội cũng sẽ làm một bộ y phục bằng lụa này. Nếu như là do nha hoàn cầm nhầm tấm lụa, như vậy di nương cũng sẽ không sinh non, chỉ là di nương may mắn mà thôi.’’
Hồng Anh chậm rãi bình tĩnh trở lại. Nếu không có gì khác thì tấm lụa này của Tưởng Nguyễn sẽ trở thành không có vấn đề gì, còn xấp lụa của Tưởng Tố Tố lại thành cái được thêm hương liệu. Tất nhiên nàng sẽ không bị sinh non, bởi vì người bị sinh non… Sẽ là một người khác.
Hồng Anh há to miệng, có chút không thể tin được nhìn về phía Tưởng Nguyễn. “Đại tiểu thư nói thì dễ, nhưng thiếp thân làm sao để tráo đổi hai xấp lụa đây?” Nàng ta hơi suy nghĩ một chút. “Bên người đại tiểu thư có nhiều người tài giỏi có năng lực như vậy, có thể hay không nhờ đại tiểu thư…”
“Ngũ di nương!” Không đợi nàng nói xong, Tưởng Nguyễn đã ngắt lời của nàng. “Tuy giữa ta và phu nhân có mâu thuẫn với nhau, nhưng sự đụng chạm này cũng không cần nhất thời vội vã. Nếu như sau này muốn báo thù, tất nhiên ta sẽ tự tìm cách. Nhưng mà di nương thì lại không thể chờ được. Di nương, trong vòng ba ngày, nếu như người không thể hoán đổi xấp lụa, cũng chỉ có thể…” Nàng mỉm cười. “Tìm cách sinh non thôi. Cách này tất nhiên có thể thực hiện được, chỉ là tấm lệnh bài trong tay di nương cũng sẽ không còn nữa rồi.”
Trái tim Hồng Anh đập “thình thịch” như co rút lại, từng chữ từng lời của Tưởng Nguyễn đều đâm vào chỗ yếu của nàng. Đúng, nếu như không muốn khiến cho người khác hoài nghi, nàng chỉ có thể giả vờ sinh non, nhưng mà bởi vì như vậy, kế hoạch của nàng cũng sẽ không còn nữa rồi. Nếu như có thể đánh tráo xấp lụa, không chỉ có thể khiến cho đứa bé trong bụng Hạ Nghiên biến mất, hơn nữa còn có thể làm vô cùng sạch sẽ. Hương liệu kia, há chẳng phải là do chính Hạ Nghiên tự mình động tay chân hay sao!
Giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa của Tưởng Nguyễn truyền tới. “Thật sự di nương không muốn diệt trừ đứa bé trong bụng của phu nhân sao? Tại sao di nương không tự hỏi lại bản thân mình?’’
Thân thể của Hồng Anh run lên lẩy bẩy. Đúng, nàng hận Hạ Nghiên, càng hận miếng thịt trong bụng Hạ Nghiên hơn. Nếu như không có khối thịt đó, chính là lúc thích hợp để giải quyết Hạ Nghiên trong phủ. Tưởng Quyền nhất định sẽ dành càng nhiều tâm tư và thời gian hơn cho bản thân mình!
Hồng Anh liếc nhìn Tưởng Nguyễn một cái thật sâu, bỗng nhiên đứng dậy. “Thiếp thân đa tạ tiểu thư đã chỉ điểm.’’
Tưởng Nguyễn mỉm cười không nói, lòng người chính là như vậy. Ghen ghét, không cam lòng, ganh đua so sánh, cừu hận, chỉ cần một chút xíu, cũng có thể thôn tính lý trí của một người. Hồng Anh đã đưa ra sự lựa chọn, chuyện xảy ra trên đời chính là như vậy, cần cái gì, thì đồng thời cũng phải trả một cái giá tương xứng.
Trước khi rời đi, Hồng Anh quay về hướng Tưởng Nguyễn, nhẹ nhàng nói. ‘‘Đại tiểu thư, lúc trước khi tặng cho thiếp thân xấp lụa, người thật sự không biết bên trong có hương liệu chết người này?”
Tưởng Nguyễn nâng chén trà lên chậm rãi nhấp một ngụm. “Không biết.”
Hồng Anh không nói thêm gì nữa, xoay người rời đi.
Sau khi Hồng Anh rời đi, Thiên Trúc đi tới bên người Tưởng Nguyễn, nói. “Nàng thật sự có cách đổi được xấp lụa sao?’’
“Tất nhiên.’’ Tưởng Nguyễn ngưng mắt, từ một nữ tử phong trần nơi hoa bướm có thể trèo tới vị trí thiếp thất có địa vị ngang với chính thất, lại còn có được sự yêu thích của Tưởng Quyền nổi danh là trong sạch thanh liêm. Tất nhiên Hồng Anh không phải là một nữ nhân bình thường. Nhiều năm như vậy nàng dưới tình huống là cái đinh trong mắt Hạ Nghiên nhưng lại có thể bình yên vô sự, nếu không có chút bản lĩnh thì sớm đã bị ăn đến không còn sót lại cả xương cốt.
Hồng Anh không phải Triệu Mi. Nàng thông minh hơn Triệu Mi nhiều lắm, lòng dạ cũng độc ác hơn rất nhiều.
Thiên Trúc nhìn nhìn Tưởng Nguyễn, không lên tiếng. Chuyện này cũng không cần Tưởng Nguyễn ra tay, lại bỗng dưng nắm được đằng chuôi của Hồng Anh, tất nhiên tốt hơn rất nhiều so với việc nàng tự đi đổi xấp lụa.
Mắt Tưởng Nguyễn rủ xuống, trên mặt lại hiện lên một nụ cười kỳ dị. Không có một người mẫu thân nào mất đi hài tử mà không đau khổ, ở kiếp trước nàng thống khổ đau đớn như thế nào, ở kiếp này Hạ Nghiên cũng phải gánh chịu cảm giác tương tự, hơn nữa, sẽ không chỉ như thế này.