Thời tiết những ngày tháng sáu thay đổi thất thường như vẻ mặt của nữ nhân vậy. Rõ ràng vào sáng sớm trời vẫn còn quang đãng không mây, vừa tới buổi chiều trời lại có mưa lớn. Cơn mưa này dữ dội, nhưng cũng nhờ vậy mà mang đến cảm giác mát mẻ nhẹ nhàng khoan khoái cho ngày hạ nóng bức.
Hạ Nghiên ngồi ở trước cửa sổ, mở toang cánh cửa ra, nước mưa tạt vào dính lên khuôn mặt bà mang theo cảm giác mát lạnh thoải mái, sự âm u của mấy ngày liền ngay lập tức biến mất. Bởi vì thân thể mang thai nên bà hơi sợ lạnh, cho dù là trong những ngày hè oi bức này cũng không dùng băng. Nhưng cũng may nhờ cơn mưa hôm nay đã làm tan đi phần nào cái nóng bức đó.
Phỉ Thúy nhẹ nhàng khoác áo ngoài lên cho Hạ Nghiên. “Phu nhân cẩn thận đừng để bị cảm lạnh.”
“Không sao.’’ Hạ Nghiên thoải mái híp mắt lại, tâm tình của bà dường như rất tốt, ngay cả sắc mặt cũng trở nên tươi sáng hơn nhiều, thấp thoáng lại thấy được một chút dáng vẻ của trước đây. Trên tay áo của y phục thêu thêm một con bướm trắng trông có vẻ như đang bay lượn, con bướm đó được thêu vô cùng xinh đẹp, giống như đang tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Hạ Nghiên cúi đầu nhìn thoáng qua, cũng vô cùng hài lòng. Từ lúc có thai đến bây giờ, những y phục trước kia đã không thể mặc được nữa, chỉ có thể mặc những bộ rộng rãi một chút. Nhưng nữ nhân có ai mà không thích chưng diện, vì vậy mới tìm cách thêu thêm một ít những hoa văn lên trên vải để nổi bật hơn.
Tưởng Tố Tố chia xấp vải lụa tơ tằm ra đưa tới cho bà một ít, nên bà đã dùng để làm tay áo. Thứ nhất là do lụa tơ tằm này quả thật rất đẹp. Thứ hai, nếu bên phía Hồng Anh xảy ra chuyện, tất nhiên sẽ có người hoài nghi là do bà làm. Vì thế chỉ có thể dùng cùng một thứ, mới không khiến cho người khác nghi ngờ.
Nghĩ tới Hồng Anh, khóe miệng Hạ Nghiên lại hiện lên một nụ cười cực kỳ vui sướng. Thuốc này là do bà dùng rất nhiều bạc mua từ bên ngoài về, trong kinh thành tuyệt đối không hề có, đại phu bình thường cũng không thể ngửi ra được. Ngay cả khi đoán được thì cũng đều là tội lỗi của Tưởng Nguyễn. Hạ nhân tận mắt nhìn thấy Hồng Anh ôm lụa tơ tằm trở về, Hạ Nghiên gần như cười ra tiếng. Đây là ông trời cũng đang giúp bà, còn Hồng Anh là do nàng ta tự tìm lấy đường chết.
Hôm nay đã là ngày thứ hai rồi, không phải hôm nay, thì ngày mai Hồng Anh nhất định sẽ bị sinh non.
Phỉ Thúy đứng ở một bên quạt cho Hạ Nghiên, Hạ Nghiên cầm một viên ô mai ngậm vào trong miệng. Gần đây bà càng ngày càng thích ăn chua, nên đã lệnh cho phòng bếp ướp rất nhiều ô mai tươi mới. Ô mai mới vừa ngậm vào trong miệng, vị chua còn chưa kịp tan ra, Hạ Nghiên đột nhiên cảm thấy bụng dưới đau xót, ôm lấy bụng kêu lên. “Đau quá!”
Phỉ Thúy và Lâm Lang bị dọa sợ, vội vàng đỡ lấy Hạ Nghiên. ‘‘Phu nhân làm sao vậy? Đau ở chỗ nào?’’
Hạ nghiên càng ngày càng cảm thấy bụng dưới đau như bị dao cắt, cuối cùng ngã xuống từ trên ghế, ôm lấy bụng của mình đau đớn lăn lộn trên mặt đất. Hai nha hoàn nhất thời sợ đến mức sắc mặt trắng bệch, Phỉ Thúy nói. “Chẳng lẽ phu nhân sắp sinh? Nhưng vẫn chưa tới ngày mà.’’
“Ah!’’ Lâm Lang thảm thiết kêu lên một tiếng, thân thể không khống chế được mà run rẩy không ngừng. Chỉ thấy thân dưới của Hạ Nghiên đã tràn đầy máu, bọn họ cũng không phải là những khuê các tiểu thư cái gì cũng không biết, tất nhiên hiểu được điều này có nghĩa là gì. Phỉ Thúy nhìn thấy tình cảnh này, cũng trở nên hoang mang lo sợ. ‘‘Làm sao bây giờ? Phu nhân người cố gắng chống đỡ, nô tỳ đi tìm lão gia, đi gọi đại phu tới đây!”
“Đứng… Đứng lại!” Cho dù Hạ Nghiên đã đau đến mức trên trán rỉ ra từng giọt từng giọt mồ hôi, nhưng vẫn giữ được tỉnh táo gọi Phỉ Thúy lại. Bà ta mơ hồ hiểu được có lẽ là bị sinh non rồi, trong lòng vừa đau vừa sợ, nhưng mà trước mắt nàng lại cố gắng hết sức nói. “Làm bí mật một chút, đừng để cho những người khác trong phủ biết.” Dứt lời lại kêu lên một tiếng đau đớn, ôm bụng lăn lộn.
Tưởng Nguyễn đóng quyển sách trước mặt lại, Thiên Trúc đi nhanh tới bên người nàng, hạ giọng nói. “Hạ Nghiên sinh non rồi.”
“Quả nhiên dược tính vô cùng mạnh.” Tưởng nguyễn thản nhiên nói.
“Nhưng mà bà ta che giấu rất tốt, không hề khiến cho người khác biết.” Thiên Trúc nghĩ nghĩ. ‘‘Chỉ là tìm đến một đại phu từ bên ngoài. Trước mắt đại phu đó vừa ra khỏi cửa, có lẽ nhận được không ít tiền.’’
“Ngươi có quen ai khác không?” Tưởng Nguyễn nhìn về phía Thiên Trúc. “Nghĩ cách bảo vệ đại phu kia một mạng, nhất định Hạ Nghiên sẽ giết người diệt khẩu, ta vẫn còn cần dùng tới đại phu kia.’’
Thiên Trúc nói. ‘‘Thuộc hạ sẽ đi ngay.’’
Sau khi Thiên Trúc rời đi, ánh mắt của Tưởng Nguyễn rơi vào giỏ điểm tâm trước mặt, bên trong có một miếng mận nhỏ vô cùng. Mùa này những trái mận vẫn còn chưa chín, hôm nay bị Lộ Châu nhìn thấy vui mắt nên đã hái xuống. Quả mận xanh chát chưa chín, cực kỳ nhỏ, dù sao cũng chưa phải là lúc để thu hoạch. Tưởng Nguyễn cầm quả mận trong lòng bàn tay, trong lòng chậm rãi tràn ra ý cười.
Bên trong Nghiên Hoa uyển, Hạ Nghiên nằm ở trên giường, sắc mặt xám trắng như người chết. Trong phòng tràn ngập mùi máu tươi. Lâm Lang nhìn thứ be bét máu trong chậu gỗ, không khỏi ớn lạnh khắp cả người.
Đại phu nói đứa bé trong bụng Hạ Nghiên là một bé trai, đã thành hình. Hôm nay không biết đã ngửi phải hương liệu gì đó dẫn đến sảy thai, bởi vậy mới bị sinh non. Hương liệu này cực kỳ mạnh, không chỉ như thế, còn làm tổn thương đến thân thể, e rằng ngày sau cũng không thể sinh con được nữa.
Hạ Nghiên đã có Tưởng Siêu cùng với Tưởng Tố Tố, cho dù sau này không thể sinh con thì bà ta vẫn có thể sống một cách an ổn trong phủ. Nhưng mà bọn họ đều biết hương liệu kia từ đâu mà có, kia rõ ràng chính là hương liệu Hạ Nghiên bỏ vào trong xấp vải lụa tơ tằm của Tưởng Nguyễn, muốn dùng để đối phó với Hồng Anh!
Ánh mắt Hạ Nghiên đờ đẫn, cứ nhìn chằm chằm vào những hoa văn cực nhỏ của tấm màn trên đỉnh đầu. Nếu không phải vẫn thấy được con ngươi thỉnh thoảng có chuyển động, e rằng sẽ có người nghi ngờ có phải bà ta đã chết rồi hay không.
Lụa tơ tằm, lụa tơ tằm? Hạ Nghiên cười khổ một tiếng, thì ra là như thế. Tiện nhân Hồng Anh kia, vậy mà đã đổi lụa tơ tằm? Chẳng lẽ trong viện có gian tế, trong ngoài kết hợp tráo đổi hai xấp lụa? Hiện tại đứa bé trong bụng Hồng Anh vẫn còn yên ổn, nhưng con của mình thì đã mất mạng rồi! Mối thù sâu nặng này, không đội trời chung!
Nghĩ đến đứa con trong bụng, trong lòng Hạ Nghiên giống như bị đao cứa vào. Đứa nhỏ này đã ở trong người bà lâu như vậy, cũng sắp được ra đời, vậy mà lại bị chết non. Hơn nữa, còn là con trai! Sau khi Tưởng Quyền biết được chuyện này thì sẽ thế nào? Chắc chắn sẽ vô cùng thất vọng, sao bà ta có thể nói tin này cho hắn biết được? Nếu như nói cho hắn biết, vậy tiện chủng trong bụng Hồng Anh há chẳng phải sẽ như cá gặp nước sao? Con của bà đã chết rồi, cái tiện chủng của Hồng Anh cũng nhất định phải chôn theo!