Núi Già Nam tuyết đọng quanh năm, núi cao dốc sâu, dù đang là ngày hè nhưng xung quanh vẫn là một mảnh tuyết trắng xóa. Ở khe núi có chút nước chảy róc rách do băng tan, bào mòn những hòn đá cuội trở nên trơn nhẵn. Trên những cây thông vẫn vương chút băng sáng lóng lánh, nhìn từ xa cảm giác có hình ảnh của phương Bắc lạnh giá.
Tiêu Thiều bước qua trận pháp Mai Hoa dưới chân núi, tiến về phía sơn trang Lục Dương tại đỉnh núi.
Trận pháp Mai Hoa là một trận pháp do đích thân tiên sinh Bát Kỳ bày ra. Bắt đầu từ chân núi đến đỉnh núi, tổng cộng có tám cửa ải, trừ khi là đệ tử của bổn môn, nếu không thì người ngoài không cách nào phá trận. Tiêu Thiều tới quá nhiều lần, vậy nên lại thành việc dễ làm quen tay. Tiến về hướng cửa lớn của sơn trang Lục Dương, ở cửa có một con vẹt lông xanh rất to, nó vỗ cánh hô lên. “Có người tới! Có người tới.”
Không giống khung cảnh trên núi Giang Nam, sơn trang Lục Dương tràn ngập hương hoa và chim hót, muôn hoa nở rộ, thật sự như vừa mới vào xuân, Tiêu Thiều đi vào bên trong sơn trang. Sơn trang này được làm đẹp đẽ tinh xảo như vậy mà lại không một bóng người. Lát sau mới có một giọng nói phát ra từ trong sân. “A Thiều?”
Giọng nói kia du dương như chuông ngân, như gần sát tai, nhưng khi nghe kỹ thì lại tựa như ở xa truyền đến, mơ hồ không rõ. Tiêu Thiều tiếp tục đi vào thì thấy dưới cây hoa lê, có một ông lão râu tóc trắng tinh, người mặc áo xám tro đang ngồi bên cạnh bàn cờ, trên tay cầm một hộp cờ.
“Sư phụ” Tiêu Thiều đi về phía ông.
Ông lão này chính là tiên sinh Bát Kỳ, hiện tại đã bước sang tuổi bảy mươi, bộ dạng tiên phong đạo cốt, một đôi mắt minh mẫn khôn khéo. Ông không ngẩng đầu lên, vẫn chăm chú nghiên cứu bàn cờ trước mặt, chỉ mở miệng hỏi. “Vừa trở về từ Nam Cương?”
“Vâng” Tiêu Thiều đáp. Sau khi trở về từ Nam Cương, bình thường sẽ giải quyết các công việc, tiên sinh Bát Kỳ lại vẫn đóng cửa tu luyện. Chỉ là mấy nay lấy cớ lên núi Già Nam một chuyến, vừa đúng lúc tiên sinh Bát Kỳ tu luyện xong.
Tiên sinh Bát Kỳ đặt hộp cỡ trong tay xuống, rút cục cũng ngẩng đầu lên. Tiên sinh Bát Kỳ thu nạp tổng cộng tám đệ tử, Tiêu Thiều xếp thứ ba. Ngày xưa, khi Tiêu Thiều mới lên núi, vẫn chỉ là một cậu bé trầm tính ít nói, cùng vào với Quan Lương Hàn. Quan Lương Hàn học về bày binh bố trận, Tiêu Thiều học về y thuật và võ thuật. Vậy mà chỉ vài năm sau, khi hai vợ chồng Cẩm Anh Vương gặp chuyện không may, tính tình Tiêu Thiều trở nên càng lạnh lùng, hắn chủ động xin tiên sinh Bát Kỳ rằng từ giờ không học y thuật nữa, chỉ học cách võ thuật, làm sát thủ.
Tiêu Thiều rất có năng khiếu, là một thiên tài võ học, một đường cứ thế thuận buồm xuôi gió. Sau khi hết năm đầu, tự một mình đến Nam Cương, chém đầu thủ lĩnh Nam Cương. Tính tình hắn càng cô độc, gan lại càng lớn hơn, một khi ra tay là chắc chắn có kẻ mất mạng, không hề ghê tay. Trên đời này không ai có thể làm sát thủ hợp hơn Tiêu Thiều. Nhưng tiên sinh Bát Kỳ lúc ấy chỉ nói. “A Thiều, con không phải là sát thủ đệ nhất.” Tiêu Thiều hỏi. “Vì sao ạ?”
Tiên sinh Bát Kỳ trả lời. “Máu của con không đủ lạnh.”
Tiêu Thiều thật ra là người nặng tình cảm, tiên sinh Bát Kỳ nhìn rõ được trong tám đệ tử đồng môn. Mặc dù Tiêu Thiều bình thường lạnh như băng, nhưng mà đa phần đều để ý chăm sóc sư huynh sư đệ. Người có tình nghĩa ắt không thể làm sát thủ.
Tiên sinh Bát Kỳ nhìn Tiêu Thiều trong chốc lát, đột nhiên hỏi. “A Thiều! Mấy năm nay con có gặp người nào đặc biệt không?”
Ba năm trước, khi Tiêu Thiều rời kinh, tiên sinh Bát Kỳ còn đang tu luyện, cũng chưa từng gặp hắn. Lại nói hai thầy trò cũng gần ba năm không gặp nhau.
Tiêu Thiều nghĩ nghĩ. “Không có.”
Tiên sinh Bát Kỳ hỏi lại. “Suy nghĩ kỹ xem.”
Tiêu Thiều hơi nhíu lông mày, trong đầu hắn chưa từng có hai chữ ‘đặc biệt’. Ba năm qua gặp vô số người, tất nhiên hắn không hiểu ý của tiên sinh Bát Kỳ.
“Sư phụ! Người muốn nói về cái gì?” Tiêu Thiều hỏi.
Tiên sinh Bát Kỳ vuốt chỏm râu dài bạc trắng trên cằm. “Ba năm trước, khi vi sư chuẩn bị bế quan, từng tính cho con một quẻ. Người thay đổi vận mệnh của con có lẽ đã xuất hiện rồi.”
“Người này vì báo thù mà đến, xong lại báo ân, sinh sinh tử tử. Thế gian này thay đổi vì nàng, vi sư không biết là phúc hay là họa.”
Tiêu Thiều yên lặng, lời của tiên sinh Bát Kỳ quá mơ hồ, nghe không hiểu hết. Hắn nghĩ một lúc thì mở miệng. “Việc này liên quan gì đến con?”
Vẻ mặt Bát Kỳ hơi thay đổi. “Nàng và con là chết cùng chết mà sống cùng sống, sợi duyên đã nối, ắt có nhân quả. Bởi vì có sự xuất hiện của nàng mà kiếp này con thoát mệnh chết yểu. Nhưng số mệnh vương hầu lại xuất hiện. Dựa theo sao chiếu, vì nàng, con sẽ làm ảnh hưởng đến Đế Vương.”
Nếu lời này truyền ra ngoài, không thể không rơi đầu. Vậy mà ở sơn trang Lục Dương không một bóng người, tiên sinh Bát Kỳ nói khoan thai, Tiêu Thiều nghe một cách bình tĩnh.
“Con đã hiểu.” Tiêu Thiều trả lời. Cái số mệnh Đế Vương hắn còn cảm thấy không cần thiết, hắn cũng chưa bao giờ nhòm ngó tới vị trí ấy. Vậy nên sau khi tiên sinh Bát Kỳ nói thì ánh mắt của hắn cũng chưa từng thay đổi.
Tiên sinh Bát Kỳ thở dài. “Nàng ấy đã xuất hiện.”
Tiêu Thiều khẽ nhíu mày, chẳng qua tiên sinh Bát Kỳ chưa bao giờ nói rõ hết ý của quẻ bói, nói rằng thiên cơ không thể tiết lộ, nếu nói ra quá nhiều sẽ gặp báo ứng.
Tiên sinh Bát Kỳ. “Thôi, quẻ cũng đã lên, vi sư cũng có duyên gặp nàng một lần. Rồi cũng có ngày vi sự thấy mặt nàng. Đến lúc đó nhân quả của người này cũng sẽ hiểu.” Ông dừng một lúc, giống như có gì muốn nói, nhưng lại thôi. Chỉ nói với Tiêu Thiêu. “Cổ độc của Nam Cương rất mạnh, con có bị trúng không?”
“Không ạ.” Tiêu Thiều nói. “Thuốc giải của sư phụ vẫn còn.”
Thiêu Thiều nói đến đây thì trong lòng lại dâng lên sự cảm kích với tiên sinh Bát Kỳ. Ngày trước, hắn một lòng học võ, vốn định vứt bỏ việc học y. Nhưng tiên sinh Bát Kỳ từ chối, muốn hắn học cả hai không được bỏ cái nào. Trước giờ chưa từng có sát thủ học y, một bên giết người một bên cứu người là chuyện lần đầu nghe được. Hiện giờ nhìn lại, những nhiệm vụ nguy hiểm của hắn đều để lại máu trên lưỡi đao, có thêm y thuật phòng thân, những năm nay cũng có thêm nhiều tiện lợi.
Tiên sinh Bát Kỳ mỉm cười. “Còn sớm, con tới rồi thì tiếp vi sư một ván.” Nói xong ông phất tay áo nhẹ nhàng, toàn bộ quân cờ đều bay về hộp cờ, rất ngay ngắn, không rơi ra bên ngoài một quân nào.
Tiên sinh Bát Kỳ cầm quân trắng, Tiêu Thiều quân đen, hai người bắt đầu vào ván.
“Vi sư khuyên con, đầu tiên nên chiếm trước tiên cơ.” Giọng nói của tiên sinh Bát Kỳ truyền ra xa xa.
…
Tiếng ve kêu ngày trưa hè, nó ồn ào đến mức người ta muốn nghỉ ngơi cũng không yên, mấy nha hoàn tam đẳng đang leo lên mấy cành cây để bắt ve. Tưởng Nguyễn đang nếm chút nước hoa quả ướp lạnh qua đêm, bỗng thấy Lộ Châu đến nói. “Tiểu thư, đám người Hạ Hầu gia và Bát Hoàng tử tới phủ, lão gia muốn để tiểu thư tiếp đãi và nói chuyện với nhóm nữ quyến.”
Sau chuyện xả ra ở từ đường, Hạ Thành chưa từng đến Tưởng Phủ, chuyện của Hạ Tuấn giống như một cái gai đâm trong lòng của những người nhà Hạ gia. Tưởng Nguyễn rời khỏi kinh thành ba năm, khi về thì được nghe từ lời của Lộ Châu. Nghĩ kỹ thì mấy vị lớn tuổi của Hạ gia cũng tới, Hạ Kiều Kiều và Hạ Tuấn hận Tưởng Nguyễn như cái đinh trong mắt. Bây giờ mới bước vào của Tưởng Phủ giống như là mối quan hệ giữa hai nhà đã hiền hoà hơn.
Lộ Châu vội vàng nói. “Lão gia có ý gì? Tiếp đãi khách tự khắc có phu nhân, tiểu thư thì có thể làm gì? Đám người Hạ gia có ai là kẻ tốt?”
Tưởng Nguyễn lắc đầu. “Không phải ngại. Thiên Trúc! Mấy ngày trước đại phu kia nói như nào?”
“Hạ Nghiên sai người đuổi giết, được thuộc hạ cứu. Hiện giờ thuộc hạ đưa đến nhà kho trong sân hạ nhân. Tiểu thư muốn gọi lên?”
“Chuẩn bị đi.” Tưởng Nguyễn đứng dậy. “Hôm nay bà ta dám gọi người Hạ gia đến. Vừa đúng ý ta, ta cũng đang chờ thời cơ này đến.”