“Tiểu thư…tiểu thư chậm một chút.’’ Tinh Đình cẩn thận vỗ nhẹ vào sau lưng Tưởng Tố Tố. Tưởng Tố Tố đang móc cổ họng của mình không ngừng nôn ra.
Kể từ sau ngày Hạ Nghiên gặp chuyện, Tưởng Tố Tố ăn cái gì liền nôn ra cái đó. Nếu không phải biết chuyện gì xảy ra, sợ là nha hoàn cũng sẽ cho rằng Tưởng Tố Tố đã có thai.
Tưởng Tố Tố đẩy Tinh Đình ra, luống cuống dùng khăn che miệng nói. “Cút ra ngoài!”
Tinh Đình chỉ có thể bưng cái khay bạc lui ra ngoài. Tưởng Tố Tố vịn cái ghế, ả cảm thấy trong bụng khó chịu, dạ dày như bị đảo lộn trên dưới, lời mà hôm đó Tưởng nguyễn nói với ả lại vang lên bên tai. Bởi vì, nhau thai kia, là do mẫu thân tự mình sinh ra đấy.
Chỉ có hiểu được ẩn ý bên trong câu nói của Tưởng Nguyễn, mới có thể biết được những lời này đáng sợ như thế nào. Tưởng Tố Tố chỉ hận không thể lấy cả dạ dày của mình ra, chỉ cần vừa nghĩ tới thứ mà mình ăn vào trong bụng chính là. Ả lập tức sẽ nôn đến trời đất đảo lộn.
Tiện nhân Hồ Điệp kia, dám mua về thứ nhau thai như vậy. Tưởng Tố Tố đã hành hạ nàng ta một trận rồi ném ra khỏi phủ, làm ra chuyện như vậy, tất nhiên không thể giữ lại nàng ta được nữa. Tưởng Tố Tố mấy ngày nay mỗi đêm đều mơ thấy ác mộng, lúc tỉnh dậy từ trong giấc mộng mồ hôi đầm đìa, chỉ cảm thấy trong lòng hoảng loạn. Ả cầm chiếc gương đồng ở một bên lên, liền nhìn thấy dung nhan tuyệt sắc thoát tục lúc ban đầu nay đã lộ vẻ tiều tụy, hiện ra vẻ đã kém đi rất nhiều.
“Tiện nhân!” Ả vứt gương đồng xuống dưới đất, hai bên lông mày đều là sự sốt ruột.
Tiểu phật đường trên danh nghĩa mới được sửa sang của Tưởng phủ, chẳng qua cũng chỉ là một căn phòng tối lâu năm chưa được sửa sang. Ở trong ngõ ngách xa xôi nhất của Tưởng phủ, trong viện cũng chỉ có mấy cục đá cùng một cái giếng khô, mấy gốc cây khô, nhìn vào cực kỳ u ám, dường như quanh năm không nhìn thấy ánh mặt trời.
Hai bà tử ngăm đen canh giữ ở trước cửa, vừa cắn hạt dưa vừa nói chuyện phiếm, có lẽ là bàn tán về người bên trong tiểu phật đường. Thỉnh thoảng quay đầu lại liếc nhìn tiểu phật đường, trong ánh mắt tràn đầy vẻ khinh bỉ.
Lúc Tưởng Nguyễn mang theo Thiên Trúc và Bạch Chỉ đến đây vừa đúng lúc nhìn thấy cảnh này, hai bà tử kia vừa nhìn thấy Tưởng Nguyễn, ngay cả vỏ hạt dưa cũng không kịp dọn dẹp liền đứng lên, cúi đầu khom lưng vấn an.
Chuyện trước đó vài ngày hạ nhân trong phủ sớm đã truyền đi xôn xao khắp nơi, vốn là Hạ Nghiên chiếm tiên cơ trước, nhưng lại không ngờ bị Đại tiểu thư con vợ cả ít xuất hiện sắp đặt một đường, rơi xuống bước đường bây giờ. Bọn hạ nhân cũng không phải người mù, chuyện giữa các chủ tử cũng thấy được rõ ràng, đây là thủ đoạn của Đại tiểu thư cao siêu hơn nhiều so với phu nhân. Lại nghĩ tới bây giờ Tưởng nguyễn đang là người thân cận trước mặt Thái Hậu, nếu như thật sự muốn xử lý một bà tử trong phủ há chẳng phải dễ như trở bàn tay. Tuy biết rằng Tưởng Quyền không thích người trưởng nữ này, nhưng không có ai dám có sự khinh thường đối với Tưởng Nguyễn, bình thường tất nhiên vẫn vô cùng cung kính.
Tưởng Nguyễn mỉm cười, khoát tay áo nói. “Ta đến thăm mẫu thân một lát.” Bạch Chỉ tiến lên, nhét hai cái hà bao bỏ đầy bạc vụn vào trong tay hai bà tử kia.
Hai bà tử im lặng ước lượng độ nặng của hà bao, trên mặt liền nở một nụ cười tươi như hoa. “Đại tiểu thư sao lại khách khí như vậy, nếu như muốn đến cứ trực tiếp nói thẳng là được. Để lão nô mở cửa cho Đại tiểu thư.” Dứt lời liền lấy ra chiếc chìa khóa sắt đeo ở trên cổ, mở cửa phòng ra.
Mấy người lúc này mới nhìn rõ, sau chiếc cửa đó vậy lại được dùng sắt làm thêm một tầng nữa, chốt cửa còn để ở bên ngoài. Đây cũng chính là công khai nhốt Hạ Nghiên lại.
Hai bà tử sau khi mở cửa ra, lập tức tránh qua một bên, Tưởng Nguyễn dẫn theo Thiên Trúc đi vào, Bạch Chỉ đứng ở ngoài cửa, bà tử hiểu rõ, bước đi xa sang một bên, cũng không nghe thấy được người bên trong đang nói cái gì.
Bên trong phòng tối như mực, chỉ mở ra một cánh cửa sổ nhỏ, nhưng cửa sổ nhỏ này cũng được dùng mộc bản đóng chặt. Bên trong không có thứ gì.
Hạ Nghiên sớm đã nghe thấy âm thanh của Tưởng Nguyễn từ chỗ cửa sổ kia, lúc này chỉ là giả vờ như không biết. Thiên Trúc đốt lên một ngọn đèn dầu, trong phòng trở nên sáng sủa hơn. Chỉ có một chiếc giường gỗ, bên trên trải một tấm thảm rất mỏng, vừa ẩm ướt vừa bẩn thỉu. Một cái bàn gỗ, còn có một cái đệm quỳ bằng cỏ, một bàn thờ, một tượng đất được làm giống như Quan âm. Hạ Nghiên quỳ gối ở trên đệm cỏ, hai mắt nhắm chặt, dáng vẻ giống như đang thật sự thành tâm cầu nguyện.
Tưởng Nguyễn ngồi xuống chiếc ghế duy nhất trong phòng trước cái bàn gỗ, nhìn hoàn cảnh xung quanh. Xem ra Tưởng Quyền thật sự tức giận với Hạ Nghiên, bên trong phòng gần như có thể so với ‘nhà’ của nàng ở trong thôn trang. Thời thế thay đổi, Hạ Nghiên lúc trước sai khiến gia đình Trương Lan ‘tiếp đãi’ Tưởng Nguyễn thật tốt ở nơi đó, nhưng đã từng nghĩ đến hôm nay cũng sẽ rơi vào hoàn cảnh tương tự như thế.
Hai chân của Hạ Nghiên đã quỳ đến tê hết cả lên, đầu gối vừa đau vừa ngứa, nơi này ẩm ướt lại không thông gió, một khi trời mưa thì lạnh lẽo đến tận xương, chỉ mấy ngày trôi qua, bà ta đã mắc chứng phong thấp. Nhưng mệnh lệnh của Tưởng Quyền đã hạ xuống, không cho phép bất cứ ai tới thăm hỏi. Hôm nay trái lại đã có người đến thăm, nhưng lại là cái đinh trong mắt bà ta. Tưởng nguyễn!
Hạ Nghiên vốn định không để ý tới Tưởng Nguyễn, nhưng Tưởng Nguyễn lại quá bình thản, không nói không rằng, lẳng lặng ngồi ở trong phòng. Mà hai chân của bà ta quỳ thật sự rất khó khăn, rốt cuộc mở mắt ra, giọng bình thản nói. “Ngươi tới đây làm gì?”
Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn nàng. “Chia tay ba ngày, thật sự phải lau mắt mà nhìn, mẫu thân ở đây tu tâm dưỡng tính cũng chỉ mấy ngày, nhưng dường như thật sự đã nhiễm chút phật tính vậy, nhìn bình thản thong dong hơn rất nhiều.”
Hạ Nghiên tức giận, bà ta luôn cố gắng bày ra dáng vẻ tài nữ thanh cao ôn nhu nho nhã giống như lúc trước. Nhưng cúi đầu nhìn kỹ xem, trên quần áo bị dính những vết bẩn thỉu của dầu mỡ, nhìn vào vô cùng chán ghét. Cũng bởi vì bị nhốt ở nơi này, không thể giống như lúc trước mỗi ngày đều đi tắm, cả người tỏa ra một mùi hôi tanh tưởi. Mái tóc dài đáng kiêu ngạo trước đây nay lại bị loạn thành một đóng, chính giữa còn bị rối. Còn nói về dung nhan ư? Nhắm mắt lại, Hạ Nghiên cũng có thể tưởng tượng được bây giờ mình xấu xí đến mức nào.
Ở trước ánh mắt đầy ý cười châm chọc của Tưởng Nguyễn, Hạ Nghiên lại có một loại cảm giác như bị cởi hết quần áo ném ra trên đường mặc người quan sát. Cảm giác này khiến bà ta không thể nào chấp nhận được.
Bà ta ngẩng đầu nhìn về phía Tưởng Nguyễn, Tưởng Nguyễn mặc một chiếc quần dài màu hải đường bằng lụa vàng thêu hoa, tóc đen da trắng như tuyết, môi hồng răng trắng, cho dù là ở bên trong căn phòng u ám này, toàn thân cũng giống như có một tầng ánh sáng hào quang lấp lánh bao quanh. Ánh sáng này khiến cho nàng dù chỉ là ngồi trước chiếc bàn gỗ mà thôi, nhưng lại giống như đang ngồi ở vị trí tôn quý nhất thiên hạ vậy. Ánh mắt bao hàm nụ cười kia quét tới, giống như nhìn một con kiến trong đống cát, lộ ra vẻ trào phúng.
Cả người Hạ Nghiên run lên, Tưởng Nguyễn càng gọn gàng vinh quang, bà ta càng chật vật. Giờ phút này, lại khiến cho Hạ Nghiên nhớ đến rất nhiều năm trước, cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Mi.