Mỗi ngày trong cung đều trôi qua vô cùng nhàn nhã, có Thái hậu Y Đức làm chỗ dựa, thái giám cung nữ trong cung nhìn thấy Tưởng Nguyễn càng thêm cung kính.
Cũng có một số phi tử thỉnh thoảng sẽ ra vẻ thân thiết với Tưởng Nguyễn, chẳng qua cũng chỉ là muốn lấy lòng Thái hậu Ý Đức. Nhưng thái độ của Tưởng Nguyễn đối với các nàng cũng chỉ như bình thường, mặc dù ôn hòa, nhưng cũng không quá nhiệt tình. Thường xuyên qua lại, lòng dạ của các phi tử cũng trở nên lạnh, dứt khoát không lui tới với Tưởng Nguyễn nữa.
Lộ Châu ngạc nhiên nói. “Tiểu thư, Vương Mỹ nhân kia nhìn cũng có vẻ là người hiền lành dễ gần. Sao hôm qua tiểu thư tại sao lại lạnh nhạt như vậy?”
“Chẳng qua cũng chỉ là có điều muốn thỉnh cầu mà thôi, nếu như dính vào, chỉ sợ sau này sẽ thêm phiền phức.’’ Tưởng Nguyễn nói.
Lộ Châu liền thè lưỡi, không lên tiếng nữa. Trên thực tế, Tưởng Nguyễn nhớ rõ, Vương Mỹ nhân ở kiếp trước là người quen dẫm vào kẻ thấp hơn để bước lên, bề ngoài cũng ra vẻ tỷ muội thân thiết với nàng, nhưng sau lưng nàng lại cùng Hạ Kiều Kiều đứng chung một chỗ. Không chỉ Vương Mỹ nhân, trong cung này Hoàng đế tam cung lục viện, làm gì có ai đơn thuần chứ? Nếu như là thật sự đơn thuần, chẳng qua sớm muộn rồi cũng sẽ trở thành một nắm đất vàng mà thôi.
Đang ngồi thưởng trà, thì Thái hậu Y Đức tới, nhìn thấy Tưởng Nguyễn, nói. “Phụ thân con đưa bái thiếp tới, ai gia đã hỏi rồi, thì ra là tam muội của con sắp xuất giá.”
Tưởng lệ sắp xuất giá? Tưởng nguyễn cúi đầu trầm ngâm một hồi, ngược lại cũng hiểu ra, những ngày tháng ở trong cung sống quá thoải mái, vậy mà lại quên mất chuyện Tưởng lệ phải xuất giá.
Thái hậu Y Đức thấy Tưởng Nguyễn suy tư, liền nói. “Tưởng Tam thiểu thư xuất giá, con tất nhiên là phải quay trở về. Những ngày này ai gia giữ con lại cũng đã lâu, Tưởng Quyền chắc cũng đã hiểu ra. Hôm nay để ai gia sai người đưa con về, đoán rằng Tưởng Quyền cũng có thể an phận một chút.”
Quyền thế của Thái hậu Y Đức lớn như thế, tất nhiên đã sớm nghe ngóng rõ ràng quan hệ của Tưởng Quyền và Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn không nói, bà cũng có lòng làm chỗ dựa cho nàng. Hôm nay Tưởng Lệ phải xuất giá, Tưởng Nguyễn thân là tỷ tỷ phải trở về, Tưởng Quyền đến nay sợ rằng cũng chẳng dám nói gì nữa.
Tưởng Nguyễn nghĩ nghĩ, liền cười nói. “Đa tạ Hoàng tổ mẫu.”
Thái hậu Y Đức nhìn Tưởng Nguyễn không nói, sống chung cùng Tưởng Nguyễn suốt ba năm, bà thấy rõ được, Tưởng Nguyễn làm người thấu tình đạt lý, tính tình ôn hòa, làm việc thỏa đáng, tâm trí cũng thành thục hơn nhiều so với những người cùng tuổi. Nhưng không biết tại sao, cảm giác dưới tận đáy lòng nàng có một nơi không thể chạm vào. Thái hậu Y Đức biết mẹ đẻ của Tưởng Nguyễn mất sớm, điều này vừa vặn lại bù đắp cho tâm trạng mất đi con gái thời niên thiếu của bà, nghĩ đến nếu như công chúa Nguyên Dung không chết, sinh con đẻ cái, hôm nay có lẽ cũng sẽ đã lớn như Tưởng Nguyễn. Lúc này đối mặt với Tưởng Nguyễn, Ý Đức Thái hậu thường có một sự hiền dịu hiếm có.
Lúc xuất cung hồi phủ, là Dương cô cô bên người Thái hậu đi cùng. Dương cô cô là nữ quan trong cung, cho dù là Tưởng Quyền cũng phải nể mặt vài phần, Tưởng Nguyễn lớn tiếng hồi phủ như vậy, lại cũng không có ai dám nói gì. Hạ nhân Tưởng phủ chỉ là lặng lẽ nghị luận, hôm nay đại tiểu thư càng ngày càng có tiền đồ.
Hồng Anh từng đến tìm Tưởng Nguyễn hai lần, chỉ là sống không được tốt giống như trong lời đồn, vồn Tưởng Quyền mặc dù sủng ải Hồng Anh, nhưng xuất thân của Hồng Anh quá thấp, bây giờ lại đang mang thai, quyền quản lý gia đình rơi vào trong tay Nhị di nương. Nhị di nương từ trước đến giờ đều không phải là đèn cạn dầu, khắp nơi đều ngấm ngầm gây khó khăn cho Hồng Anh. Cứ như thế mãi, hậu trạch Tưởng phủ liền biến thành chiến trường của hai nữ nhân, Hồng Anh cũng không chiếm được chỗ tốt gì.
Hồng Anh nói với Tưởng Nguyễn hồi lâu, Tưởng Nguyễn cũng không thể hiện ra điều gì, trong lòng Hồng Anh có chút không vui, cuối cùng cũng không nói gì, chỉ vừa cười vừa rời đi. Đợi sau khi Hồng Anh rời đi, Liên Kiều liền nói. “Ngũ di nương chẳng lẽ là muốn tiểu thư nhà chúng ta làm chỗ dựa cho nàng sao?”
“Làm núi dựa cái gì chứ?” Bạch Chỉ nhíu mày. “Tiểu thư vẫn nên đừng dính dáng gì đến những chuyện này thì tốt hơn.’’
Chớp mắt liền đến ngày Tưởng Lệ xuất giá.
Nhị di nương thân là thứ nữ của Thương Thư bộ Lại, gả cho Tưởng Quyền làm thiếp, cũng coi như lôi kéo quan hệ hai nhà. Thượng Thư bộ Lại cũng là gia đình quan gia trong kinh thành, hôn sự của Tưởng Lệ được Nhị di nương tự mình lo liệu. Từ đầu đến cuối đỏ đỏ hồng hồng, của hồi môn kia ước chừng khoảng năm mươi lăm rương, đối với một thứ nữ mà nói, đã là vô cùng phong phú, có thể sánh với đích nữ của những tiểu hộ bình thường.
Nhị di nương cũng thật lòng yêu thương Tưởng Lệ, sính lễ bên Tả Lang trung đưa tới, phần lớn đều để cho Tưởng Lệ mang theo bên người. Tưởng Lệ lần này xem như là vô cùng hãnh diện, nếu như có cái đuôi ở phía sau, phải vểnh lên đến tận trên trời cũng không chừng.
Bởi vì ngày hôm đó Tưởng Lệ là tân nương, phải mặc hỉ phục, Tưởng Nguyễn trái lại không tiện mặc xiêm áo màu đỏ. Cuối cùng chỉ có thể chọn một bộ y phục màu trắng nhạt, Bạch Chỉ chải đầu cho nàng, xong liền đi xem Tưởng Lệ.
Tưởng Lệ vừa mới bị hỉ nương thắt tóc, đau đến nhăn cả mặt, lúc nhìn thấy Tưởng Nguyễn bước vào, lại không nhịn được thẳng sống lưng, trên mặt lướt qua vẻ đắc ý.
Tưởng Nguyễn lệnh Thiên Trúc đem lễ vật đưa cho nha hoàn của Tưởng Lệ, nha hoàn đưa lên cho Tưởng Lệ xem. Tưởng Lệ mở ra nhìn, bên trong là một chiếc vòng tay vàng được khảm trân châu. Trân châu mỗi một hạt vừa lớn lại vừa tròn, tản ra ánh sáng nhàn nhạt lộng lẫy, chỉ cảm thấy chính là hàng thượng phẩm hiếm có. Trên mặt Tưởng Lệ nhất thời lướt qua một sự vui sướng, nhưng rất nhanh liền thu lại. Giả vờ như không để ý nói rằng. “Vòng tay này của đại tỷ xem ra cũng không tệ, trái lại nhìn đẹp mắt hơn cái của Nhị tỷ.”
Tưởng Tố Tố đứng ở một bên, nghe thấy vậy thì trong mắt lướt qua một tia không cam lòng. Lễ vật hôm nay nàng tặng cho Tưởng Lệ là một chiếc vòng tay bằng ngọc lưu ly, vòng tay kia cũng là hàng tốt hiếm có, chỉ là nếu so sánh với cái của Tưởng Nguyễn lại không phải chỉ kém hơn một chút. Vậy mà đây lại đã là đồ tốt nhất mà nàng có thể lấy ra, kể từ sau khi Hạ Nghiên thất thế, phàm là nàng đi ra ngoài, chắc chắn sẽ bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, Tưởng Tố Tố dưới sự giận dữ quyết định không ra khỏi viện nữa. Mà Tưởng Quyền cũng không giống như trước đây lúc nào cũng đưa tới những thứ đồ trang sức ngoại nhập trân quý, trang sức trong hộp trang điểm cũng đã lâu không thay đổi. Hôm nay lại thấy Tưởng Nguyễn toàn thân ăn mặc mặc dù đơn giản, nhưng nhìn kỹ liền biết không phải đồ bình thường, nhất thời trong lòng không khỏi bắt đầu chửi mắng. Đầu tiên là mắng Tưởng lệ không cân nhắc, một thứ nữ dùng thủ đoạn xấu xa đến mức không dám gặp người khác để dành lấy hôn sự của người khác. Sau đó lại mắng Tưởng Nguyễn là cái thứ sơn nữ hoang dã, hôm nay leo lên được cành cây cao là Thái hậu liền cho rằng có thể bay lên đầu cành làm Phượng hoàng.
Ba tỷ muội mặc dù trên danh nghĩa là tỷ muội, nhưng trên thực tế lại không ai thân thiết với ai, Tưởng Nguyễn mỉm cười nói. ‘‘Chúc mừng Tam muội.”
Tưởng Lệ tất nhiên vô cùng đắc ý, từ nhỏ đến bây giờ, người mà nàng ghen ghét ở trong phủ chính là Tưởng Nguyễn và Tưởng Tố Tố. Tưởng Tố Tố cũng thôi đi, bởi vì có Tưởng Quyền và Tưởng Siêu che chở. Bây giờ Hạ Nghiên thất thế, Tưởng Lệ chê cười còn không kịp, hôm nay trong lòng thấy ngứa mắt nhất, chẳng phải chính là Tưởng Nguyễn sao. Nói đến Tưởng Nguyễn có một người mẹ chẳng có bản lĩnh gì, hết lần này tới lần khác còn chiếm lấy vị trí đích nữ, hiện giờ còn không biết là đi vào cánh cửa vận mệnh nào, liền biến thành một Quận chúa. Mỗi khi nghĩ tới chuyện này, Tưởng Lệ liền hết sức ghen tỵ, làm phu nhân Lang trung, phu nhân của gia đình quan gia, vốn là một chuyện cực kỳ tốt đẹp, nhưng bởi vì Tưởng Nguyễn, Tưởng Lệ lại cảm thấy thấy mình vẫn thấp hơn nàng ta một đoạn.
“Đại tỷ khách khí rồi.” Tưởng Lệ cười nói.
Thiên Trúc có chút khinh bỉ, Tưởng Tam tiểu thư này nhìn vào chính là một người đơn giản không có đầu óc gì hết, chuyện gì cũng viết ở trên mặt, thật sự khiến cho người khác hoàn toàn không có chút hảo cảm nào. Đúng vào lúc này, Tưởng Đan đi đến, Nhị di nương đi ra ngoài lấy đồ quay lại vừa nhìn thấy Tưởng Đan, liền lập tức trở nên cảnh giác, ngăn lại trước mặt Tưởng Lệ.
“Đan Nương còn chưa chúc tỷ tỷ tân hôn vui vẻ.” Tưởng Đan để cho nha hoàn đưa lễ vật tới, cười nói. “Chúc mừng Tam tỷ.’’
Tưởng Lệ nhìn thấy Tưởng Đan liền nhíu mày, nàng ta tất nhiên biết được hôn sự này đến cùng có được bằng cách nào. Hiện giờ nhìn thấy Tưởng Đan, dường như đang nhắc nhở nàng cái gì. Cười lạnh một tiếng, lệnh nha hoàn mở cái hộp ra, chậc chậc hai tiếng, liền đưa tay lấy ra từ trong hộp một chiếc vòng tay bằng bạc, lắc đầu nói. “Tứ muội. Không phải ta nói muội, lễ vật này của muội cũng quá keo kiệt đi, chúng ta mặc dù thân là thứ nữ, nhưng cũng là thứ nữ của gia đình quan gia, thứ đồ chơi như này, dân chúng nghèo cũng khinh thường dùng tới đấy.”
Nói một cách công bằng, vòng tay kia đúng là không quá xuất sắc, lại cũng không tồi đến mức như Tưởng Lệ nói. Với Tưởng Đan mà nói, đây hẳn là thứ tương đối tốt trong tráp trang điểm rồi. Những lời này của Tưởng Lệ vừa cay nghiệt lại ác độc, nhưng chính nàng ta lại không hề phát hiện ra, Nhị di nương cũng là dáng vẻ hoàn toàn không thèm để ý. Tưởng Đan hơi cúi đầu xuống, bả vai hơi run lên rụt lại, nhìn vào vô cùng đáng thương.
Nếu như là trước đây, Tưởng Tố Tố để duy trì hình tượng tiên nữ luôn sẽ nói thêm vài câu, nếu như đổi lại là Tưởng Nguyễn của kiếp trước, hẳn là cũng sẽ đứng về phía Tưởng Đan. Nhưng mà tình thế hôm nay không hề giống như hôm qua, không hề có một ai lên tiếng, Tưởng Nguyễn mỉm cười nói. “Tam muội hãy trang điểm ăn mặc thật đẹp, ta đi ra ngoài trước, hôm nay cần phải làm tân nương tử đẹp nhất đấy.”
Tưởng Lệ đắc ý cười. “Cảm ơn cát ngôn của đại tỷ, ta tất nhiên sẽ như thế.’’
Tưởng Nguyễn liền dẫn Thiên Trúc đi thẳng ra ngoài.
Ra tới bên ngoài, quả nhiên khắp nơi đều là dáng vẻ chủ khách vui mừng vô cùng náo nhiệt. Hồng Anh đỡ theo chiếc bụng lớn ở bên ngoài chạy qua chạy lại đón khách, ngay cả Đại di nương đã lâu không lộ mặt cũng bởi vì không đủ người hỗ trợ mà đến giúp đỡ. Những khách nhân trong miệng thì nói lời khách sáo, ánh mắt lại không giấu được sự mỉa mai.
Hiện giờ Tưởng Quyền là trò cười lớn nhất trong kinh thành, các tân khách đến đây tâng bốc, sau lưng lại không biết nghị luận những gì. Phu nhân chính thất đội nón xanh cho lão gia nhưng lại không thể bỏ vợ, di nương đi ra đón tiếp khách khứa, trong những gia đình quan lại của Đại Cẩm triều vẫn là lần đầu tiên.
Ánh mắt của Tưởng Nguyễn nhẹ nhàng lướt qua mọi người, lại dừng lại trên một người.
Người nọ mặc cả một người tơ lụa cũng không che giấu đi được khí chất ăn chơi, hai mắt phát sáng lướt qua lướt lại những nữ quyến trong phòng khách, lại giống như thú săn đang tìm kiếm con mồi.
Tưởng Nguyễn đột nhiên xoay người, âm thanh có chút lạnh lẽo. “Thiên Trúc.”
“Vâng.” Thiên Trúc mẫn cảm phát hiện ra được cảm xúc của Tưởng Nguyễn không ổn, hỏi. “Chủ tử?’’
“Kỹ năng giết người của ngươi như thế nào?” Nàng hỏi.
“Tuy không dám tự nhận là giỏi, nhưng có thể giải quyết được một lúc mười người.” Thiên Trúc đáp.
“Hôm nay cảnh giác một chút.’’ Tưởng Nguyễn rũ mắt xuống, Tuyên Du cũng tới rồi? Rất tốt, nàng muốn biết, là ai mời Tuyên Du tới? Nhị di nương? Hay là Tưởng Lệ?