Bên trong điện Tư Mộng, Trần quý phi nằm nghiêng trên ghế dài, chẳng còn chút dáng vẻ thong thả xuất trần của ngày thường, túi thơm ngũ sắc đã đan được phân nửa bị ném sang một bên, từng sợi chỉ quấn rối vào nhau, nhìn thôi cũng đủ khiến người xem chán ghét.
“Lão Trần, bên phía phụ thân sao rồi?” Trần quý phi đỡ trán, nói.
Trần công công cúi thấp đầu. “Bên phía lão công gia… Không ổn lắm. Mấy ngày gần đây bộ Hộ và bộ Binh cứ luôn tìm cách đối nghịch, lão công gia rất tức giận.”
Trần quý phi tiện tay đập nát một chiếc bình sứ trắng. “Lão thất phu Triệu Quang đó!” Gần đây Trần quốc công làm việc liên tục gặp trở ngại, không thuận lợi. Dùng đầu ngón chân cũng biết nhất định do tên Triệu Quang giở trò. Bộ hộ và Bộ binh có chút qua lại với phủ Tướng quân, nhất là đám bảo thủ kia, trước giờ chúng cứ thích đối nghịch với Trần gia, nhiều ngày nay chúng cứ tỏ rõ thái độ cố ý gây chuyện như thế, chắc chắn chính do Triệu Quang giật dây.
Trần công công nhíu mày, không dám hùa theo suy nghĩ của Trần quý phi, chần chờ nói. “Theo như nô tài thấy, chưa chắc do phủ Tướng quân ra tay đâu.”
“Ồ?” Trần quý phi tà tứ liếc lão một cái. “Trừ tên đó ra trong triều này còn có ai dám lộ liễu diễu võ dương oai ngáng chân Trần gia?”
Cũng chỉ có đám võ phu ngoan cố của phủ Tướng quân, chỉ có chúng mới khắp nơi đối nghịch phủ Quốc công, chẳng chịu suy nghĩ thử mà xem, ngày sau thiên hạ này đều là của con trai nàng ta, khi ấy muốn bóp chết phủ Tướng quân cũng chỉ như bóp chết một con kiến nhỏ bé mà thôi, đơn giản thế đấy.
“Trước giờ phủ Tướng quân hành sự trực tiếp lỗ mãng, thiếu suy nghĩ, theo như lời lão công gia, bao lần bị ngáng chân vừa rồi thủ đoạn kẻ kia đều rất gọn gàng dứt khoát, về kẻ cố ý gây chuyện, hiện giờ nương nương chỉ đang hoài nghi, nhưng thật sự không thể nào như thế được. Người phủ Tướng quân chẳng ai tâm cơ nhường đó, nô tài cả gan suy đoán, người ra tay chính là Cẩm Anh Vương điện hạ.” Trần công công phân tích.
“Cẩm Anh Vương?” Giọng điệu của Trần Quý phi sắc bén hơn, không còn dịu dàng và ôn hòa như ngày thường, tâm trạng bất giác kích động. “Không thể nào!” Chốc sau, nàng mới nói. “Trước nay Cẩm Anh Vương luôn đứng thế trung lập trong triều, vô duyên vô cớ, tại sao phải đối nghịch với Trần gia?”
Trần công công thở dài, Cẩm Anh Vương thật sự đứng thế trung lập ư? Lão đã lăn lộn trong cung nhiều năm như vậy, nói thế nào thì Trần Quý phi cũng chỉ là nữ nhân, thế cục trong triều nàng ta không hiểu rõ cũng thường thôi. Tuy Tiêu Thiều mang danh ‘loạn thần tặc tử’, dù rằng hoàng đế xem trọng Tiêu Thiều, nhưng ông không muốn xử lý dư nghiệt của loạn thần. Mặc dù không biết lý do, mấy năm nay bề ngoài nhìn như Tiêu Thiều không có quan hệ đặc biệt gì với ai, không đứng về phe nào, nhưng thực lực của hắn sâu không lường được, ai biết thấu tâm tư của hắn?
Dựa vào tình hình mấy ngày trước, có thể thấy Tiêu Thiều rất quan tâm đến đích trưởng nữ Tưởng gia, Trần quý phi vừa có chút động tĩnh, Tiêu Thiều đã sai người tặng đầu Tuyên Du tới, ấy chính là tỏ rõ thái độ, hắn chắc chắn sẽ che chở bảo vệ Tưởng Nguyễn. Cho nên, chèn ép Trần gia tới mức này, hẳn vì muốn trút giận giúp Hoằng An quận chúa chăng?
Vấn đề Trần công công có thể nghĩ tới, tất nhiên Trần quý phi cũng suy ra được, sau một lúc im lặng, nàng dần bình tĩnh trở lại. Chỉ cần vừa nghĩ đến Tiêu Thiều vì Tưởng Nguyễn mà ra tay với Trần gia, trong lòng nàng lập tức dâng lên sự bực tức. Nghiệm giọng mà gằn. “Hay cho một ả Tưởng Nguyễn, lại có thể khiến Cẩm Anh vương đối đãi khác biệt.”
Trần công công cúi đầu không nói chuyện, ở chốn hậu cung Trần quý phi cũng là người tâm tư sâu nặng nhưng nàng ta lại giấu rất kỹ, chút tâm tư thầm kín ấy, thân là hoạn quan, tất nhiên Trần công công biết rõ. Kể từ khi biết quan hệ của Tiêu Thiều và Tưởng Nguyễn không cạn, Trần quý phi cứ thường xuyên thất thố, đây không phải chuyện tốt gì đối với nàng ta. Lão đã có lòng chỉ điểm, nhưng trước giờ người này tự có chủ kiến riêng, sẽ không lọt tai lời lão khuyên can.
……
Kẻ đã khiến những người trong điện Tư Mông mất bình tĩnh hiện giờ đang ở bên một góc khác của cung điện, trong cung đầy rẫy những kẻ lòng dạ khó lường, kiếp trước Tưởng Nguyễn đã từng lĩnh giáo rồi. Kiếp này nàng trở thành quận chúa, đám thê thiếp trong phủ khi nhìn thấy nàng đều luôn xu nịnh bợ đỡ. Bản thân Tưởng Nguyễn không để tâm những chuyện này, nàng chỉ cảm thấy Tưởng gia ai nấy cũng xấu xa, nhưng trong cung nhiều sát khí, khó tìm được một chỗ thanh tịnh sạch sẽ.
Thái hậu biết Tưởng Nguyễn thích thanh tịnh, nên đã sai người thu dọn sạch sẽ thiền điện của Nguyên Dung công chúa từng ở trước khi xuất giá, để Tưởng Nguyễn vào đó ở. Như vậy cũng thuận tiện hơn, hành động của Ý Đức thái hậu, khiến những kẻ ôm lòng xem náo nhiệt trong cung càng thêm khẳng định, nghĩ bây giờ Hoằng An quận chúa quả đúng rằng rất được thái hậu yêu thích.
Tưởng Nguyễn dọn vào, nhưng chưa từng thay đổi bất kỳ thứ gì bên trong, trước kia có dáng vẻ thế nào, thì giờ vẫn giữ y như thế ấy. Đừng nhìn Ý Đức thái hậu có vẻ lạnh nhạt không để ý đến, nhưng thực chất bà chưa bao giờ quên đứa con gái chết sớm của mình, dù đã trôi qua nhiều năm, đồ đạc vẫn sáng bóng như mới.
Lộ Châu và Thiên Trúc đi theo hầu hạ, sau khi Thiên Trúc dưỡng thương xong, mỗi ngày luyện công đều chuyên cần hơn chút, trên thắt lưng giấu một lượng lớn ám khí, phòng ngừa ngộ nhỡ lại xảy ra chuyện. Sáng sớm Lộ Châu đã ra ngoài cắt hoa, kết quả mới đi không bao lâu đã về.
Thiên Trúc khó hiểu hỏi. “Hoa đâu?”
Tay Lộ Châu trống không, gãi đầu lắp bắp nói. “Hoa… Hoa, cô nương, Tiêu vương gia tới.”
Suýt chút nữa Tưởng Nguyễn đã phun luôn hớp trà mới uống ra, quả nhiên, liền thấy phía sau Lộ Châu xuất hiện một người, cẩm y đen tuyền, đai lưng màu bạc, không phải Tiêu Thiều thì là ai?
Thiên Trúc ngẩn ra, Lộ Châu sờ sờ mũi, rất chi xấu hổ nói. “Cô nương, nô tỳ không ngăn cản được.”
Dựa vào chút bản lĩnh ấy của Lộ Châu, muốn ngăn cản hạng người như Tiêu Thiều đúng là mò trăng dưới đáy nước. Tưởng Nguyễn bỏ lá thư trên tay xuống, nói. “Ta biết rồi.”
Lộ Châu chớp mắt với Thiên Trúc mấy cái, Thiên Trúc vội nói. “Tụi nô tỳ lui xuống trước.” Không đợi Tưởng Nguyễn nói gì, cô đã kéo Lộ Châu cùng đi khỏi.
Cửa được đóng lại, Tưởng Nguyễn trừng mắt nhìn bóng lưng hai cô nha hoàn bỏ đi không chút do dự, lòng tức giận, hai cái người này càng ngày càng không để chủ tử nàng vào mắt. Mắt dời sang người thanh niên tuấn mỹ đang đứng trước mặt, tên này điên rồi chắc, cứ lớn lối quang minh chính đại tiến cung như vậy, bị người khác bắt gặp thì phải làm sao? Huống hồ bây giờ cô nam quả nữ ở chung một phòng, hắn vậy mà cứ lui tới tự nhiên như chốn không người.
Tiêu Thiều không nhìn thấy biểu cảm của Tưởng Nguyễn, đi tới trước bàn nhỏ ngồi xuống, im lặng một chốc rồi đưa tay vào ngực áo móc ra một gói đồ bỏ lên bàn.
“Gì đây?”
“Thuốc trị thương.” Tiêu Thiều nói. “Không còn ngọc cơ cao, dùng loại thuốc bôi này cũng sẽ không để lại sẹo.”
Tưởng Nguyễn sửng sốt, không ngờ tới hắn đặc biệt đến để đưa thuốc cho mình, phút chốc chẳng biết nên nói gì cho phải.
Tiêu Thiều nhíu mày, thật ra cũng không hẳn vì muốn đến đưa thuốc, có điều sau khi nghe mấy lời Cẩm Tam nói, chẳng biết sau hắn lại đến nơi này. Cũng may không gặp Liễu Mẫn, tâm trạng của hắn cũng thoải mái hơn phần nào! Lặng thinh một hồi, hắn nói. “Đợt tuyển chọn tú nữ sắp bắt đầu, Tưởng Quyền chuẩn bị nộp hình vẽ chân dung của Tưởng Đan lên.”
Thời điểm thám tử bẩm báo lại chuyện này, cả người Tiêu Thiêu xuất hiện một tầng khí lạnh. Tưởng Quyền nói, nếu không vì hiện tại Tưởng Nguyễn đã là quận chúa, vậy người tiến cung hoàn mỹ nhất chắc chắn chính là nàng. Hoàng đế tuyển tú, chỉ rõ muốn Tưởng gia dâng lên một người, Tưởng Tố Tố là cô con gái hắn yêu thương nhất, tất nhiên sẽ không để con gái cưng của mình đi chịu khổ. Tưởng Lệ và Tưởng Đan lại là thứ nữ, nếu Tưởng Nguyễn đã chiếm cái danh đích nữ, cộng thêm Tưởng phủ đã nuôi nàng nhiều năm như vậy, nàng ắt cũng phải hồi báo thôi.
Ai ngờ ý trời khó đoán, bây giờ Tưởng Nguyên thân là quận chúa cao quý, không thể tiến cung làm tần thiếp, danh tiếng của Tưởng Tố Tố chẳng ra gì, dù cho lão cam tâm dâng cô con gái cưng lên thì chắc chắn hoàng gia cũng không cho phép chuyện mất mặt ấy diễn ra, Tưởng Lệ đã xuất giá, tính tới tính lui, cũng chỉ có Tưởng Đan là dùng được. Bất đắc dĩ đành phải nộp bức tranh chân dung của Tưởng Đan lên.
Tiêu Thiểu nhíu chặt mày, hắn biết khoảng thời gian Tưởng Nguyễn ở Tưởng Phủ cũng chẳng dễ sống, bằng không tại sao vừa mới chịu tang mẫu đã bị đưa đến thôn trang hẻo lánh. Nhưng không ngờ lòng dạ Tưởng Quyền lại độc ác đến vậy, nào có giống như đối xử với con gái ruột của mình.
Tưởng Nguyễn nói. “Tứ muội sắp tiến cung à, cũng tốt, bằng bản lĩnh của tứ muội, ở chốn hậu cung này chắc cũng kiếm được một tương lai tốt.”
Cô gái Tưởng Đan này, chịu hạ mình làm thiếp của người, thủ đoạn độc ác, nhìn như không có chút tâm cơ, thực chất lại là kẻ đáng ghê tởm nhất. Kẻ như vậy, chính là loại thích hợp sinh tồn chốn hoàng cung người ăn thịt người này nhất! Tưởng Nguyễn khẽ nhếch môi, Tưởng Quyền tự tay thả một con sói háo ăn ra khỏi lồng, lão không hề biết sau này có khi lại bị chính con sói dữ ấy cắn tới chết.
Tiêu Thiều nhìn nàng, nói. “Bây giờ Trần quý phi xem nàng là cái đinh trong mắt cái gai trong thịt, ta phái Cẩm Nhị, Cẩm Tam ở lại bên cạnh nàng.”
Tưởng Nguyễn sửng sốt, thành thật mà nói, hành động này khiến người khác rất cảm động. Sau chuyện lần trước, nàng đã suy nghĩ kỹ, tuy nói hiện tại nhìn bề ngoài nàng là phía chiếm ưu thế, dù vậy địa vị cũng chẳng đủ để đối đầu với Trần quý phi, nàng lại không có chỗ dựa, càng không có bản lĩnh điều binh khiển tướng, nếu như dùng cứng đối cứng, nhất định cũng không chiếm được chỗ tốt. Một mình Thiên Trúc khó lòng chống lại kẻ thù vây công, nếu có thêm hai người Cẩm Nhị và Cẩm Tam, chí ít khi xảy ra chuyện cũng có người truyền tin, gia tăng màng bảo vệ.