Vừa đi tới tiền điện, đã nghe thấy giọng nói thân thiện pha chút vui vẻ. “Hoằng An quận chúa.”
Tưởng Nguyễn đưa mắt về phía phát ra giọng nói, nhìn thấy một cô gái đang độ thanh xuân được cung nữ hầu hạ, trang sức lấp lánh áo gấm lụa là, tóc búi lưu tô. Trông không quá rườm rà, lại chẳng hề mộc mạc. Gương mặt thanh thoát tươi sáng, nụ cười lại ấm áp chân thành tha thiết.
Dáng vẻ này, rất dễ khiến người khác sinh lòng hảo cảm, sẽ chỉ cảm thấy người này thấu tình đạt lý, thẳng thắn hoạt bát. Cô gái kia nhìn Tưởng Nguyễn, đứng lên thi lễ một cái, cười nói. “Từ lâu nghe nói Quận chúa xinh đẹp vô song, trước đó còn nghĩ bộ xiêm y này sao quá đơn giản, giờ nhìn thấy phong thái của Quận chúa, mới tỏ tường hóa ra không hẳn lụa làm người đẹp, tin chắc rằng khi quận chúa mặc bộ xiêm y này cũng sẽ vô cùng nổi bật.”
Phàm là nữ tử, có ai không thích nghe người khác khen bản thân xinh đẹp, nếu đổi thành người khác, nghe được những lời như vậy, e rằng sẽ lập tức nổi lòng muốn thân cận với cô gái này. Tưởng Nguyễn thản nhiên nhìn người đối diện, cười nhẹ nói. “Vương mỹ nhân không cần đa lễ.”
Đúng là ông nói gà bà nói vịt, giống như không nghe ra sự nhiệt tình muốn thân cận từ đối phương.
Vương mỹ nhân sửng sốt, không ngờ rằng Tưởng Nguyễn sẽ phản ứng như vậy, nhướng mày, lại nhanh chóng giãn ra.
Tưởng Nguyễn ngồi xuống ghế dài, Vương mỹ nhân cũng trở về vị trí ban đầu, sai cung nữ dâng rương gỗ chứa bộ xiêm y lên, nói. “Đây là bộ xiêm y cục Ty y đem tới, đúng lúc thiếp đi ngang qua đây, nên thuận tiện mang đến cho quận chúa, quận chúa sẽ không trách thiếp xen vào chuyện của người khác chứ?!”
Trong con ngươi Lộ Châu lóe lên sự khinh thường, nàng xuất thân từ phố phường, nhớ đường xá ngõ ngách rất giỏi, dù chỉ mới vào cung mấy ngày thôi nhưng chủ tử của các cung điện trong cung là ai nàng đều tìm hiểu rồi. Chỗ ở của Vương mỹ nhân và tẩm điện công chúa cách xa vạn dặm, tiện đường? Định lừa ai thế?
“Tấm lòng của Vương mỹ nhân, sao ta có thể chê trách?” Tưởng Nguyễn không mặn không nhạt nói.
Dường như không ngờ được Tưởng Nguyễn là một người khó chơi, mềm không được cứng không xong, nếu là người khác, chắc chắn sẽ không ra vẻ xa cách lạ lẫm như vậy. Vương mỹ nhân không nhớ mình đã đắc tội vị quận chúa này hồi nào, lại nghĩ phải chăng tính nết của người này chính là như thế. Ngẫm nghĩ một chút, nàng cười rộ lên. “Sao phải xưng hô xa lạ như thế, thiếp lớn hơn quận chúa vài tuổi, nếu quận chúa không chê, thiếp gọi quận chúa một tiếng muội muội có được không? Nhìn thấy quận chúa, thiếp như thấy tiểu muội muội ở nhà mẹ đẻ của mình vậy.”
Tưởng Nguyễn cười như không cười nhìn nàng ta một cái. “Vương mỹ nhân, lễ không thể bỏ.” Nhận ly trà Lộ Châu đưa cho, nhấp một ngụm, thấy được biểu cảm đặc sắc của Vương mỹ nhân, Tưởng Nguyễn lại nói. “Bản quận chúa chỉ có một ca ca, chứ không có tỷ tỷ nào cả.”
Vương mỹ nhân siết chặt nắm tay, cười cực kỳ miễn cưỡng, nói. “Là thiếp đường đột…”
Tưởng Nguyễn mỉm cười, không đáp, càng làm cho Vương mỹ nhân cảm thấy luống cuống hơn.
Thường ngày trong cung người người đều nói bản tính Vương mỹ nhân thẳng thắn chân thành, dù cho tần phi hậu cung thì cũng có khá nhiều người hay qua lại thân thiết, ai cũng đều rất chu đáo và hiểu chuyện, không ngờ hôm nay lại đụng phải cây đinh sắt Tưởng Nguyễn. Nhìn gương mặt xinh đẹp của Tưởng Nguyễn, trong con ngươi Vương mỹ nhân hiện lên vẻ đố kỵ.
Lộ Châu cũng cảm thấy hơi kỳ quái, mặc dù thường ngày Tưởng Nguyễn đối xử với mọi người thờ ơ xa cách, nhưng chưa từng biểu hiện một cách rõ ràng lộ liễu thế này, lúc nào cũng chừa ba phần thể diện cho người ta. Đây là lần đầu tiên trực tiếp xa cách ra mặt như vầy với một tần phi mới gặp.
Tưởng Nguyễn đậy nắp tách trà, trong đầu hiện lên ký ức đời trước.
Vương mỹ nhân ấy à, ở hậu cung cũng xem như một người tài ba, trong đám oanh oanh yến yến chốn hậu cung, nhan sắc của nàng ta cũng chỉ nằm tầm trung, càng không có thể lực chống lưng, nhưng nhờ vào vận may mà được phong làm Vương mỹ nhân. Quá khứ khi nàng được sắc phong Nguyễn mỹ nhân, kẻ này còn cố ý đến chúc mừng. Thời gian sau nàng bị cô lập, khi các phi tần khác nhân cơ hội đạp thêm vài cú, chỉ có Vương mỹ nhân mỗi ngày khuyên giải an ủi. Nàng từng cho rằng Vương mỹ nhân là người đáng để tin tưởng, đến tận ngày đó khi Phái nhi bị bệnh nặng, nàng cầu xin rồi lại gửi thiệp mời thái y đến trị liệu, vô tình nghe được Vương mỹ nhân dặn bảo thái y viện không cần để ý tới lời cầu xin của nàng.
Nguyên nhân là do Vương mỹ nhân thấy Tưởng Nguyễn xinh đẹp, sợ rằng sẽ có một ngày bị Tưởng Nguyễn giành hết tất cả, chốn hậu cung mạnh được yếu thua, trước thế này sao thế khác. Trước mặt Vương mỹ nhân bày vẻ tỷ muội tình thâm, sau lưng thì không chút do dự thọc nàng một đao.
Có điều không biết kết cục kiếp trước của nàng ta thế nào? Chẳng qua bây giờ đối diện với cái người ngày xưa mình cho rằng có thể tin tưởng, từng cử chỉ đều sáo rỗng giả tạo, vừa thấy đã khiến nàng ghê tởm, ngay cả ý nghĩ diễn kịch cũng biến mất.
Ở trong cung Vương mỹ nhân cũng coi như một nhân vật có địa vị, làm sao chịu được khi bị người khác vô duyên vô cớ lạnh mặt với mình, nhìn dáng vẻ không mặn không nhạt của Tưởng Nguyễn, nội tâm thầm hận, không muốn tiếp tục tự rước lấy nhục, đứng lên khỏi ghế, nói. “Thiếp đã đem xiêm y đến rồi, dầu gì quận chúa cũng nên kiểm tra thử, nhỡ có gì không ổn, chốc sau còn kịp sai người cục Ty y sửa lại.”
“Không cần.” Tưởng Nguyễn mỉm cười. “Xiêm y đích thân Vương mỹ nhân đưa đến, ta tin tưởng.”
Một câu nói rất đỗi bình thường không bao hàm bất kỳ ý tứ gì, nhưng Vương mỹ nhân lại cảm thấy những lời ấy ẩn chứa hàm ý, theo bản năng quay đầu nhìn Tưởng Nguyễn, đối diện trực tiếp với đôi mắt sáng kia. Trong con ngươi ấy như đang ẩn chứa sự trào phúng, khiến Vương mỹ nhân cả kinh khôn nguôi, vội vàng quay đầu sang chỗ khác, hoảng hốt nói. “Vậy, thiếp cáo từ trước.”
Tưởng Nguyễn khẽ liếc nhìn qua, không đứng dậy tiễn, chỉ dặn dò Lộ Châu. “Lộ Châu, tiễn Vương mỹ nhân.”
Đợi đám người Vương mỹ nhân đi khỏi, Tưởng Nguyễn mới mở gương gỗ ra, đưa tay nâng bộ đồ bên trong lên. Khi Khâm thiên giám cử hành lễ cúng, phẩm cấp xiêm y chia thành các loại khác nhau… Nhưng chung quy không thể làm quá lộng lẫy. Bộ xiêm y này trắng thuần mộc mạc, nếu là Tưởng Tố Tố, chắc chắn sẽ rất yêu thích, đơn giản chỉ vì bộ đồ này giúp nàng ta dễ dàng ngụy trang thành đóa hoa sen trắng đơn thuần lương thiện, và càng dễ làm người khác động lòng hơn. Còn Tưởng Nguyễn…
Nàng ném bộ đồ cho Thiên Trúc. “Kiểm tra thử xem có gì bất thường không?”
Thiên Trúc ngửi thử, khẽ nhíu mày, suy tư chốc lát rồi đi tới cầm chong đèn lên, dùng diêm châm đèn, sau đó để bộ đồ cách ngọn lửa một khoảng trong một lúc, chốc lát sau, mắt thường có thể thấy trên bộ xiêm y trắng như tuyết đã hiện lên vệt đỏ.
Màu đỏ càng lúc càng nhiều, như máu chảy ra từ vải, càng nhìn càng khiến người khác kinh hãi. Tưởng Nguyễn không hề ngạc nhiên, chỉ hỏi. “Đây là cái gì?”
“Hương Bích Lạc, càng nóng thì càng hiện đỏ hơn.” Thiên Trúc lạnh lùng nói.
Tưởng Nguyễn thản nhiên gật đầu, thời điểm Khâm thiên giám làm lễ cúng, khó tránh khói việc đốt nhang và hương liệu, một khi đại điện ngập tràn khói nhang, bộ đồ nàng đang mặc lại biến thành màu đỏ của máu, chắc chắn sẽ bị cho là yêu nghiệt, kết cục thế nào hẳn có thể tưởng tượng được. Không thể không nói, việc làm này cực kỳ nham hiểm, trước nay hoàng đế coi trọng những thứ này, nếu sau đó cứ lấy chuyện này ra làm tiền đề, thì thật sự có thể đẩy nàng vào chỗ chết.
Nếu bên cạnh nàng không có Thiên Trúc, chắc chắn không thể phát hiện ra vấn đề. Thiên Trúc hỏi. “Chủ tử, có cần đổi một bộ khác không ạ?”
“Cần gì phải đánh rắn động cỏ.” Tưởng Nguyễn thản nhiên nói. “Bộ y phục này quý trọng như vậy, không thể lãng phí được. Người khác tặng ta một món quà tốt nhường ấy, tất nhiên chúng ta phải có qua có lại.” Nàng cười lạnh. “Ta cũng muốn xem thử, trong lần cúng bái sắp đến, rốt cuộc hươu sẽ chết vào tay ai.”