Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 256

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ngươi phát hiện thứ gì?” Hoàng đế thần sắc khó lường, Thái tử cười một tiếng, nhìn Hạ Thanh nói. “Hạ thần y, nói phát hiện của ngươi với phụ hoàng đi.”

Hạ Thanh cung kính vái một cái, nói. “Hồi bẩm bệ hạ, thảo dân kiểm tra thi thể Hòa Di quận chúa, thấy gương mặt thi thể dị dạng, thi ban có hơi kỳ lạ, màu da càng lạ hơn. Người hành y tất nhiên phải nghiêm túc cẩn thận, không thể có bất kỳ một sơ xuất nào, quận chúa cành vàng lá ngọc, thảo dân được trộm kiểm tra thi thể đã là quá phận, nhưng không thể tùy tiện kết luận, người hành y chữa bệnh kiêng kỵ nhất là có tầm nhìn hạn hẹp, nên thảo dân cả gan quan sát kỹ một lần. Nhìn sơ thì thấy không có gì, nhưng vừa kiểm tra kỹ thì phát hiện môi quận chúa bầm đen, trên người có vết ban đỏ, tứ chi cứng đờ, tóc đã dính vào nhau…”

Người này là một y si, nói liếng thoắng một đống thuật ngữ chuyên ngành khiến người cả điện nghệch ra, cố tình Hạ Thanh vẫn hồn nhiên không phát hiện, đang rất nghiêm túc nồng nhiệt miêu tả triệu chứng. Ngay cả hoàng đế mất kiên nhẫn, rốt cuộc, đợi khi Hạ Thanh nói ra một loạt điểm khả nghi trên thi thể Hòa Di quận chúa, mới nói. “Thảo dân kiểm tra, nhận ra quận chúa bị đút một loại thuốc gọi là Tiên cơ tán, thuốc này vô sắc vô vị, khi dùng chỉ cần bổ sung xông hương phụ trợ, sẽ khiến thi thể vẫn trong trạng thái vừa chết không lâu, thảo dân ngửi thấy trên người quận chúa có mùi huân hương, kết luận quận chúa bị người khác đút Tiên cơ tán.”

“Làm càn!” Thục phi không nhịn được nói. “Tiên cơ tán gì chứ, Hòa Di rõ ràng bị Tưởng Nguyễn hại chết!”

“Nương nương bình tĩnh chớ nóng.” Hạ Thanh vẫn điềm tĩnh, nghiêm túc thẳng thắn nói. “Thảo dân tự biết có điểm lạ kỳ, nên dùng cách sư phụ dạy loại bỏ Tiên cơ tán trên thi thể Hòa Di quận chúa, sau khi loại bỏ vài thứ qua mắt ngỗ tác, thi thể sẽ không nói dối nữa, phơi bày thời gian tử vong thật sự. Thảo dân xem qua, vết thương của quận chúa đã biến xanh, theo đó suy ra, thời gian tử vong là trước đó một ngày so với kết luận của ngỗ tác.”

Lời vừa dứt, điện Kim Loan xôn xao cả lên.

Theo lời Hạ Thanh, đại biểu trước một ngày vào buổi sáng Tưởng Nguyễn tới Mộc Phong đình, Hòa Di quận chúa đã chết rồi. Vậy thì, tội danh giết người của Tưởng Nguyễn không thành lập, đồng nghĩa, lời của Tuyên Phái và thái tử mới là thật. Hơn nữa, càng tỏ rõ, theo lời Tuyên Phái nói là Tuyên Lãng và cung nữ hầu cận của Hòa Di quận chúa kéo Hòa Di quận chúa tới Mộc Phong đình, tại sao Tuyên Lãng phải làm vậy, khả năng lớn nhất chính là, Hòa Di quận chúa do hắn giết chết, sự việc lần này đúng là vừa ăn cướp vừa la làng.

Thần sắc Tuyên Lãng đại biến, sự xuất hiện của Thái tử và Tuyên Phái quá mức đột ngột, vốn dĩ hắn đã hoảng lắm rồi, sau còn lồi ra thêm một Hạ Thanh, làm loạn hết kế hoạch của hắn. Tuyên Lãng vốn là kẻ không có đầu óc, chỉ ỷ vào việc mình về phe Tuyên Ly. Dè đâu giờ tới Tuyên Ly cũng sinh lòng ngăn cách, chỉ khoanh tay đứng nhìn, Tuyên Lãng hoảng loạn, không nghĩ ra được cách gì, chỉ đành phải phí công nói. “Không phải, ngươi đang nói dối, ta tận mắt nhìn thấy Hòa Di chết trong tay cô ta, trước lúc đó Hòa Di vẫn còn sống!”

Thục phi cũng hoài nghi lời Hạ Thanh nói, bà ta không phải thần y, tất nhiên không nhìn ra thi thể Hòa Di quận chúa có gì bất thường. Ban đầu mặc định do Tưởng Nguyễn làm ra, một lòng muốn dồn Tưởng Nguyễn vào chỗ chết, ai ngờ bây giờ Hạ Thanh xuất hiện nói vậy. Nếu thật sự đúng như lời Hạ Thanh, trước một ngày khi tới Mộc Phong đình Hòa Di quận chúa đã chết rồi, vậy hung thủ thật sự là ai? Mặc dù vì Hòa Di quận chúa nên Thục phi rất ghét Tưởng Nguyễn, nhưng càng không thể để kẻ giết con mình toại ngoại, càng không thể chịu được cảm giác bị kẻ khác lừa gạt lợi dụng. Mày liễu nhíu lại, quát lên. “Hạ Thanh, lời người nói có phải sự thật?!”

“Tất nhiên là thật.” Hạ Thanh bị nghi ngờ, mặc dù bực bội, nhưng vẫn tốt tính giải thích. “Tuy thảo dân dạo chơi khắp nơi, nhưng y quán ở Kim Lăng đã mở nhiều năm, chưa từng có một ai nói y quán kê sai, càng không thể tự đập bảng hiệu của mình. Thảo dân đã xem qua thi thể quận chúa, đã loại bỏ thuốc kia, nếu nương nương không tin, có thể tìm ngỗ tác và ngự y khác tới nghiệm thi lần nữa, xem thử lời thảo dân nói là thật hay giả.”

Danh tiếng Thánh thủ Kim Lăng ở Đại Cẩm không ai không biết, lời hắn nói chính là lời vàng lời bạc trong giới đại phu ở Đại cẩm, ai dám nghi ngờ chẩn đoán của hắn? Nếu dám hoài nghi, thì đại biểu chống đối với Y đạo của Đại Cẩm. Tính tình Hạ Thanh thẳng thắng, nhân phẩm ai ai cũng khen. Hắn đã nói như thế, chẳng ai nghi ngờ.

Thái tử phụ họa. “Phụ hoàng, vừa rồi nhi thần đã để ngự y và ngỗ tác nghiệm thi lần nữa, quả như lời Hạ thần y nói, Hòa Di chết trước khi đến Mộc Phong đình.”

Sắc mặt Hoàng thượng khẽ biến, bàn tay nắm chặt dưới tay áo của Ý Đức Thái hậu cũng giãn ra, chầm chậm vuốt hộ giáp hồng ngọc, nhàn nhạt nói. “Lão Tứ, ngươi còn gì để nói?”

“Không, không phải...” Tuyên Lãng không ngờ Hạ Thanh còn chiêu này, khiến hắn trở tay không kịp, giờ khắc này muốn đảo ngược tình thế là chuyện không dễ, ánh mắt hoàng đế nhìn hắn ngập tràn suy nghĩ sâu xa, khiến Tuyên Lãng sợ hết hồn hết vía. Hắn trù mưu lâu như vậy, giả bộ hèn yếu vô hại lâu như vậy, mắt thấy nghiệp lớn sắp thành, chẳng lẽ hôm nay, bao nhiêu cố gắng toàn bộ sẽ biến thành hư ảo sao?

“Tứ đệ, Bổn cung biết ngươi ái mộ Hoằng An quận chúa, nhưng cũng không thể dùng thủ đoạn hèn hạ này.” Thái tử mỉm cười nói. “Huống chi giờ Tưởng phó tướng ở tiền tuyến sinh tử không rõ, ngươi không chút do dự vu oan hãm hại Hoằng An quận chúa, thật sự quá đê tiện.”

Không nói thì thôi, vừa nhắc tới, lập tức khiến mọi người liên tưởng đến Tưởng Tín Chi. Theo lời Tuyên Phái thì Tuyên Lãng muốn mượn cái chết của Hòa Di quận chúa để ép gả, đang êm đẹp vì sao phải ép gả, nói cầu mỹ nhân mà không được nên muốn hủy hoại, nhưng giết Hòa Di quận chúa thật sự mất nhiều hơn được. Nhưng nếu vì binh quyền trong tay Tưởng Tín Chi, vậy thì dễ hiểu rồi.

Mặc dù hiện tại địa vị của Tưởng Tín Chi hết sức lúng túng, song nếu tiến thì chiến công vạn dặm, lui thì có thể nhận lấy binh quyền, bất luận thế nào, cưới Tưởng Nguyễn đều là mối mua bán lời to. Tuyên Lãng nuôi ý định này, tất cả đều sẽ rõ. Hiểu ra nguyên nhân khiến ai nấy đều thấy thổn thức, ngày xưa Tứ điện hạ vô năng mỗi ngày theo đuôi Thái tử, không ngờ lại có dã tâm nhường này, thật sự không thể khinh thường.

Tuyên Lãng phẫn hận nhìn Thái tử, Thái tử đáp trả hắn một nụ cười. Sau khi được Tưởng Nguyễn nhắc nhở, mặc dù Thái tử là người không thông minh, nhưng không phải loại để mặc kẻ khác làm thịt, hận nhất là kẻ phản bội lừa dối. Y tự nhận bản thân đối xử với Tuyên Lãng không tệ, ai ngờ sau đó tra được mối quan hệ giữa Tuyên Lãng và Tuyên Ly không cạn. Chỉ cần nghĩ tới thời gian qua Tuyên Lãng chỉ đang giả vờ huynh hữu đệ cung, Thái tử đã thấy buồn nôn như nuốt phải ruồi. Đôi chuyện khó hiểu thời niên thiếu, cũng tra được là do Tuyên Lãng đứng sau ra tay. Thái tử đã sớm giận không chỗ trút, giờ tìm được cơ hội, tất nhiên phải dồn kẻ kia vào chỗ chết. Cái gọi là gieo nhân nào gặt quả ấy, nếu ban đầu Tuyên Lãng có đôi phần thật lòng với Thái tử, cũng không đến nổi rơi vào kết cục mọi người xa lánh như hôm nay.

Ngay sau đó, Tổng binh Cô đại nhân vào điện bẩm báo. “Hồi bẩm Hoàng thượng, vi thần tìm được xiêm y rách dính máu ở dưới giếng bỏ hoang trong cung, xác nhận là đồ quận chúa đã mặc.”

Nếu người thật sự do Tưởng Nguyễn giết, lúc giết người bị Tuyên Lãng nhìn thấy, nào còn có thời gian cởi đồ Hòa Di quận chúa đem đi vứt ở giếng nữa bỏ hoang cách đó mấy dặm?

Thái tử lắc đầu nói. “Tứ đệ, không phải Bổn cung nói ngươi, vì Hoằng An quận chúa giết chết muội muội ruột của mình, thật sự quá tán tận lương tâm. Bổn cung biết ngươi và Thục phi nương nương tình cảm thâm sâu, khi còn bé lúc làm sai, đều nhờ Thục phi nương nương nói giúp ngươi trước mặt phụ hoàng. Ngươi ra tay giết Hòa Di, Thục phi nương nương sẽ đau khổ nhường nào, ngươi nhìn đi, bà ấy tin tưởng ngươi như vậy, chưa từng hoài nghi lời ngươi nói.”

Vừa dứt câu, sắc mặt Thục phi đại biến, Tuyên Lãng cứng đờ tại chỗ.

Thái tử nói quả thật không sai, bề ngoài Trần quý phi ôn hòa thực chất rất cao ngạo, ngày thường không lui tới với ba Phi khác. Tính tình Thục phi kiêu căng, dưới gối không con, không tạo thành uy hiếp gì, được hoàng đế sủng ái nhiều ngày. Trước kia Tuyên Lãng rất cố gắng lấy lòng Thục phi, chỉ mong Thục phi có thể khen hắn mấy câu trước mặt hoàng đế.

Nay Thái tử nói vậy, đã chuyển mủi dùi về phía Thục phi. Xác thực, Thục phi mất đi Hòa Di quận chúa, lập tức nhắm vào Tưởng Nguyễn, lại tin tưởng hoàn toàn vào lời Tuyên Lãng, nói rằng quan hệ giữa Tuyên Lãng và Thục phi thân thiết, liệu bên trong có nội tình gì không? Hậu phi thâm cung một khi có dã tâm, sẽ cực kỳ đáng sợ, liệu có phải Thục phi cũng biết rõ cái chết của Hòa Di quận chúa, chẳng qua vì bà ta và Tuyên Lãng hợp mưu muốn ép gả Tưởng Nguyễn. Mục đích là gì? Dĩ nhiên vì Thục phi không có con trai, Hòa Di quận chúa chỉ là một cô gái, nếu ngày sau Tuyên Lãng có quyền thế, thậm chí cao hơn một bậc, nếu có thể ngồi lên vị trí kia, Thục phi cũng có thể chia một chén canh.

Đế vương rất nhạy cảm với những chuyện này, gần như vừa dứt lời, ánh mắt hoàng đế đã bắn thẳng về hướng Thục phi.

Mặc dù Thục phi kiêu căng, nhưng cũng biết rõ lợi hại, thầm hận Thái tử kéo mình xuống nước, cao giọng nói. “Không ngờ ta tin tưởng ngươi như vậy, mà Tứ hoàng tử, ngươi lại hại Hòa Di của ta, Hoàng thượng, ” bà ta nhìn hoàng đế, trên gương mặt xinh đẹp chảy xuống hai hàng lệ nóng. “Ngài phải chủ trì công đạo cho thần thiếp!”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio