Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 286

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mâu sắc Hạ Tuấn trầm xuống, trong mắt thoáng qua chút hứng thú, cảm xúc này thoáng qua rồi biến mất, chốc lát sau, cười nhạt, nói. “Biểu ca, lời này có ý gì?”

“Dầu gì trên người ta và biểu đệ đều chảy nửa dòng máu Hạ gia, tất nhiên phải thẳng thắn đối đãi. Nói chuyện với nhau không cần quanh co lòng vòng làm gì, biểu đệ, hôm nay ngươi rơi vào cảnh trạng này, không thể nhập sỉ, chỉ có thể núp trong tối làm việc cho Bát điện hạ, không thể lấy được quan chức và vinh dự, tất cả những thứ này do ai ban tặng?” Tưởng Siêu cười nói. “Trong lòng chúng ta đều biết rõ!”

Hạ Tuấn cười nhìn Tưởng Siêu, bất đồng với Tưởng Siêu, mặc dù Tưởng Siêu làm việc dưới tay Tuyên Ly, nhìn có vẻ sỉ đồ thuận lợi, tuy nhiên ngày xưa Hạ Nghiên bảo vệ gã quá tốt, nên đầu óc không đủ dùng. Huống hồ Tưởng Siêu kế thừa bản tính hèn yếu đưa đẩy của Tưởng Quyền, rất nhiều lúc tự cho rằng mình thông minh. Ví dụ như hiện tại, Hạ Tuấn biết rõ Tưởng Siêu cố ý nói vậy cho mình nghe, nhưng chỉ tỉnh bơ vờ không hiểu.

“Thay Bát điện hạ làm việc là vinh dự của ta, không dám oán trách, về việc biểu ca được thăng chức, ấy do vận mạng của biểu ca, số ta không tốt, không oán người khác được!” Hạ Tuấn nói.

Tưởng Siêu nghe vậy nhìn Hạ Tuấn thật sâu, Hạ Tuấn này sâu không lường được, ban đầu thánh chỉ hạ xuống nói không thể nhập sĩ, vậy mà Hạ Tuấn lại có thể thành phụ tá bên ngoài của Tuyên Ly. Hiện tại Tưởng Siêu đã hiểu được một số thói quen của Tuyên Ly, người đó không bao giờ dùng người không có bản lĩnh. Thân phận Hạ Tuấn vốn đặc thù, lại có thể khiến Tuyên Ly nhìn với cặp mắt khác xưa, tất nhiên có bản lĩnh hơn người. Tưởng Siêu lòng dạ nhỏ mọn, mặc dù có nhiều kiêng kỵ với Hạ Tuấn, nhưng hôm nay tình thế bất đồng, chỉ có thể hợp mưu với Hạ Tuấn thôi.

“Thật không dám giấu giếm, biểu đệ, lần này là ý của Bát điện hạ.” Biết nếu tiếp tục đánh thái cực thì mình sẽ không lấy được chỗ tốt gì, Tưởng Siêu dứt khoát vạch rõ. Gã nói. “Chuyện này Bát điện hạ sai ta làm, nhưng ta cảm thấy, chuyện này có thể làm tốt hơn một bậc, bất quá, cần biểu đệ trợ giúp.”

Hạ Tuấn từ từ đưa tay ra, rót một chung rượu cho mình, hơi rượu bay lên, tỏa ra mùi hương say đắm lòng người. Hạ Tuấn cầm chung rượu, không uống vội, mắt hơi nheo, như đang ngửi mùi rượu. Ít lâu sau, mới nói. “Ồ? Thế à, biểu ca, chuyện này có lợi ích gì với ta? Lại có thể làm đến mức nào chứ?”

Hạ Tuấn không vội hỏi chuyện gì, cũng không hỏi làm gì, chỉ hỏi kết quả, điều này chứng minh, Hạ Tuấn là một kẻ không từ bất kỳ thủ đoạn nào, bất luận chuyện gì, chỉ cần có một kết quả hài lòng là được.

Tưởng Siêu đè giọng, chợt thấy hơi ớn lạnh. “Kết quả à? Thế phải xem tiền đặt cược của biểu đệ bao lớn.”

“Dùng toàn bộ Hạ gia để làm tiền đặt cước thì thế nào?” Hạ Tuấn nhếch môi.

Tưởng Siêu sửng sốt, nhìn kỹ người trước mặt, Hạ Tuấn anh tuấn, ánh mắt âm trầm, tròng mắt lóe sáng, giống như một con sói đói sắp chết đột nhiên nhìn thấy con mòi, có một loại kích động điên cuồng. Tưởng Siêu miễn cưỡng kiềm chế kinh hãi trong lòng, thầm nghĩ biểu đệ này quả nhiên là một kẻ điên. Mặt lại nghiêm nghị nói. “Vậy thì, ta bảo đảm với biểu đệ, qua chuyện lần này, trên đời sẽ không còn phủ Tướng quân, không còn Cẩm y vệ, càng không còn. hai huynh muội Tưởng Nguyễn nữa.” Gã nói. “Khi đó, Hoằng An quận chúa rơi vào tay biểu đệ, biểu đệ muốn làm gì, thì làm như thế đó.”

Tiền cược này… Xác thật quá đỗi mê người. Trong đầu Hạ Tuấn hiện lên đôi mắt quyến rũ, khi bị đôi mắt ấy nhìn phải như cách một tầng sương mờ, lạnh mà trầm tĩnh, lúc nhìn người mang theo chút châm chọc, như đang châm biếm đối phương dốt nát và ngây thơ, sự khinh miệt có thể khiến người khác nổi điên.

Đời này của Hạ Tuấn, nửa đời trước cẩm y ngọc thực, muốn gió có gió muốn mưa được mưa, chỉ cần là thứ mình muốn, chưa bao giờ không có được. Nhưng quy tắc ấy bị Tưởng Nguyễn phá vỡ, nàng chỉ dùng một kế sách nhỏ, lại khiến cả đời cẩm thốc hoa lệ của Hạ Tuấn tan vỡ toàn bộ. Vốn dĩ chẳng có chấp niệm quá lớn với việc làm quan, nhưng bị Tưởng Nguyễn khiêu khích tôn nghiêm. Đối với cái nhìn của Hạ Tuấn, nếu bản thân đã coi trọng Tưởng Nguyễn, thì hẳn Tưởng Nguyễn nên ngoan ngoãn thuận theo, vậy mà cố tình đó không phải một con mèo nhà ngoan ngoãn, mà là một con báo cái đáng sợ, chỉ khẽ vung móng vuốt, đã khiến kẻ khác nếm được sự lợi hại của nàng.

Nhưng bất luận con báo có lợi hại cỡ nào, cũng chỉ là một con mồi mà thôi. Mấy năm nay, Hạ Tuấn chứng kiến Tưởng Nguyễn từ một người không được yêu thương bị đưa đến trang tử chịu đủ mọi cực khổ biến thành người mà cả Tưởng phủ không ai không khiếp sợ, từ tiểu thư nhà quan biến thành quận chúa được Thái hậu yêu thương, nhìn nàng đánh hạ Tưởng Lệ và Tưởng Tố Tố, đánh bại Hạ Nghiên, ngay cả chuyện của Hạ Kiều Kiều cũng chắc chắn có bàn tay nàng nhúng vào. Trước giờ Hạ Tuấn chưa từng nhìn thấy một có gái nào như vậy, cũng vì thế mà sinh lòng hứng thú.

Một cô gái như vậy, tâm cơ thâm trầm, mạnh mẽ ngang bướng, có vẻ ngoài xinh đẹp và lòng dạ rắn rết, thật sự quá hợp khẩu vị. Nhưng… Nàng dám to gan từ chối, thì phải trả giá.

Đề nghị này của Tưởng Siêu, thật sự quá mê hoặc lòng người.

Trong mắt Hạ Tuấn lóe vẻ tiếc nuối, nếu Tưởng Nguyễn chịu ngoan ngoãn phục tùng, thế tất nhiên là tốt, đáng tiếc, Hạ Tuấn biết rõ Tưởng Nguyễn là người như thế nào, nàng sẽ không bao giờ cúi đầu trước những kẻ thấp kém hơn mình, thế cho nên, chỉ đành chém đứt cái đầu xinh đẹp đó thôi. Âm hiểm nói. “Đề nghị của biểu ca, thật sự rất thú vị…”

Tưởng Siêu nhìn chằm chằm kẻ đối diện, hồi sau, mới nghe được hoàn chỉnh câu nói của Hạ Tuấn. “Có thể thử một lần.” Lúc này Tưởng Siêu mới thở phào nhẹ nhõm.

Hạ Tuấn không đếm xỉa nhìn chung rượu, nói. “Không biết biểu ca có kế hoạch gì?” Một lưới bắt hết Cẩm y vệ và phủ Tướng quân, tất nhiên không phải chuyện bình thường. Nay Triệu gia và Cẩm y vệ ở biên ải xa xôi, tất nhiên phải xuống tay từ chiến trường.

Tưởng Siêu nở nụ cười quỷ quyệt. “Binh mã không nhúc nhích, lương thảo đi trước. Cho dù Cẩm Y vệ và Triệu gia quân có bản lĩnh lớn bằng trời, cũng không chịu được cảnh hết lương thực.”

Tạm thời không đề cập tới chiến sự Tây Nhung, Cẩm y vệ nhiều lần truyền tin chiến thắng về, Cẩm Y vệ tới làm sĩ khí tăng nhiều, liên tiếp giành lại mấy khu bị chiếm trước đó, thương thế Quan Lương Hàn dần ổn định, lòng quân Đại Cẩm được trọng chấn, ngược lại, trước thế cục dũng mãnh của Đại Cẩm, quân nước Thiên Tấn thay đổi nghiêng trời lệch đất, dù dùng vũ khí hoàn hảo và chiến thuật tinh ranh cũng không thể cứu vãn cục diện chiến bại.

Mọi người kinh ngạc phát hiện, vị Cẩm Anh vương Tiêu Thiều được gọi là “loạn thần tặc tử ” Đại Cẩm này, vô cùng am hiểu chỉ huy và chiến thuật. Trọng tâm khác hẳn với Quan Lương Hàn và Tưởng Tín Chi, một phong cách hành sự hoàn toàn bất đồng, lãnh khốc, tàn nhẫn, quét sạch mọi thứ. Nhóm Cẩm y vệ hắn dẫn tới, giống như người sắt đánh mãi không chết, dũng mãnh như cô lang trên thảo nguyên, không, ngay cả cô lang trên thảo nguyên cũng kém hơn, lấy một địch mười, thế không thể đỡ.

Đứng trước một đội ngũ lớn mạnh bậc ấy, binh lính nước Thiên Tấn kinh hồn táng đảm, vội vàng tháo chạy. Tiêu Thiều đánh đâu thắng đó, thế công dữ dội, từ sau khi hắn đến, cuộc chiến với nước Thiên Tấn tựa như không còn là chiến tranh, mà càng giống đơn phương tàn sát hơn.

Tuy nhiên dù vậy, chiến sự giữa nước Thiên Tấn và Đại Cẩm không thể kết thúc trong một sớm một chiều, lúc ấy vì đuổi kịp hành trình, cố gắng khinh trang ra trận, lương thảo cũng chỉ đem theo như quy định. Nơi giao chiến với nước Thiên Tấn là hoang vu đại mạc, chung quanh không có dân du mục và dê bò, thật sự rất thiếu thốn lương thực. Mà phương thức lấy chiến nuôi chiến chỉ thích hợp cho các cuộc chiến tranh cướp bóc, nay tình thế không cho phép. Theo như quy tắc Đại Cẩm, lương thảo sẽ do người của trạm dịch ở kinh thành gom lại rồi vận chuyển đến, do thủ lĩnh Trương Đại nhân của bộ quân nhu phụ trách vận chuyển.

Trương Kế đảm nhiệm vai trò thủ lĩnh quân nhu đã nhiều năm, hành trình và thời gian tiêu hao đều là ngắn nhất. Lương thảo mang theo trước khi khai chiến gần như đã dùng hết, nay trong quốc khố cũng không có nhiều lương thực tồn trữ, lương thực có được đều nhờ thu thập từ trăm họ, trong một thời gian ngắn ngủi, số lương thảo ấy sẽ được nhanh chóng vận chuyển đến biên ải, đây là số lương thực dự trữ còn lại của Đại Cẩm. Tiêu Thiều nhất định phải thắng trận trước khi số lương thảo này hết sạch, nếu không, ắt sẽ vì không có lương thảo mà bại.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio