Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 335

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Người bên trong vẫn không trả lời, Thiên Trúc cẩn thận lui đến sau lưng Tưởng Nguyễn, ba người lẳng lặng đứng trước cửa Tưởng phủ, quần chúng thấp giọng nghị luận, nhưng khiếp sợ trước sự lạnh lùng của Tưởng Nguyễn. Con ngươi âm trầm, tựa như thứ đang nhìn không phải Tưởng phủ, mà xuyên qua Tưởng phủ nhìn những năm tháng xưa cũ.

Tưởng Nguyễn nghĩ đến đời trước, cũng là tuyết rơi nhiều thế này, nàng từ thôn trang trở về Tưởng phủ. Vốn là nhà mình, lại tựa như ăn nhờ ở đậu, vừa căng thẳng vừa mừng rỡ đứng trước cửa phủ Thượng thư. Nàng ăn mặc rách rưới, quần chúng chỉ trỏ, rối rít suy đoán thân phận nàng, nàng cảm thấy xấu hổ không đất dung thân, tại nơi đây, Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố ăn mặc gọn gàng xinh đẹp ra đón tiếp nàng. Bọn họ tỏ vẻ dịu dàng thân thiện, càng làm nổi bậc sự thô tục của nàng. Ngay dưới bảng hiệu Tưởng phủ này, cánh cửa đóng chặt được mở ra, đủ loại tổn thương và sỉ nhục nối nhau mà tới. Từ cửa Tưởng phủ đến cửa thâm cung, nàng lần sau khốn khổ hơn lần trước. Những hình ảnh đời trước tựa như chuyện cười, thời thời khắc khắc nhắc nhở nàng chuyện xưa cũ.

Giờ đây thì sao? Tưởng Nguyễn ngẩng đầu lên, mắt nhìn thẳng bảng hiệu phủ Thượng thư. Đó là bảng hiệu tiên hoàng ngự ban, kiêu ngạo của Tưởng Quyền, không biết từ khi nào đã phủ đầy bụi. Kiếp trước chuyện Hạ Nghiên thích làm nhất là sai người lau chùi bảng hiệu này sạch sẽ, tựa như ấy đại biểu cho vinh quan Tưởng gia vậy. Hiện giờ Tưởng gia sắp sụp đổ. Đời này khi trở về Tưởng gia, lúc đứng ngoài cửa nàng đã lập lời thề, phải giết sạch đám thân nhân tổn thương mình kiếp trước, nàng chôn một hạt giống báo thù ngay tại đây, hiện tại hạt giống đã nảy mầm sinh trưởng thành một cây to che trời, chỉ cần dùng thêm chút sức, sẽ có thể nhổ cỏ tận gốc diệt sạch nơi này.

Không biết qua bao lâu, cửa ‘két’ một tiếng được mở ra. Từ sau lưng gia đinh, một người mặc quan phục, sắc mặt âm trầm bước ra, hung tợn nhìn Tưởng Nguyễn chằm chằm.

Có lẽ Tưởng Quyền vừa bãi triều còn chưa kịp thay thường phục, hoặc giả muốn dùng quan phục đè ép khí thế của Tưởng Nguyễn. Thế nhưng dáng vẻ lão tiều tụy không đủ thanh thế. Tưởng Nguyễn mỉm cười, lễ phép chào hỏi. “Phụ thân, đã lâu không gặp.”

Đã lâu không gặp, Tưởng Quyền hiện tại và nam nhân trung niên nho nhã xưa kia tựa như hai người. Lão gầy đi không ít, làn da đen đúa, gò má lõm sâu, gầy đến lạ thường, trông già nua thấy rõ. Tưởng Quyền là người chú trọng bề ngoài, xưa mặc dù đã độ trung niên nhưng nhìn qua chỉ như mới ba mươi, trẻ tuổi nho nhã. Giờ đây già nua héo úa, suy sụp tinh thần.

Chỉ riêng ánh mắt lạnh lùng cùng cay nghiệt lại giống hệt đời trước như đúc, Tưởng Quyền cười lạnh. “Lạy mặt, ngươi còn đặt Tưởng gia ta vào mắt đấy à?”

Tưởng Nguyễn gật đầu. “Ta tất để phụ thân trong lòng, thời thời khắc khắc, trước giờ không dám quên.” Nợ máu và sỉ nhục làm sao dám quên? Nàng nhếch môi. “Có điều hình như phụ thân không hề ưa con gái thôi.”

Ý trong lời nói đều đang tố cáo Tưởng Quyền làm cha không từ, Tưởng Quyền tức giận nói. “Ta có từng để ngươi thiếu ăn thiếu mặc, đừng quên ta vẫn là cha ngươi! Không có ta, ngươi có lớn được từng này không? Giờ cánh cứng có chỗ dựa, lại đi kiện cáo cha ruột của ngươi! Đây là quy tắc học được từ nơi sơn dã nào!” Tưởng Quyền là văn nhân, xưa nay nói năng lịch sự, người ngoài chưa từng thấy lão mắng người thô tục như vậy. Có lẽ vì nóng vội nên không quản được miệng mình, đồng thời khiến người xung quanh thấy được gương mặt thật của lão.

“Không có phụ thân, tất nhiên sẽ không có ta.” Tưởng Nguyễn đạm nhạt nói. “Nhờ phúc của phụ thân, năm xưa lúc mẹ ta còn sống, số lần trong năm ta và đại ca nhìn thấy phụ thân cũng chỉ chừng mấy mươi lần, mà Nhị muội và Nhị ca do Hạ di nương sinh ra, lại ngày ngày sống cùng phụ thân. Nhị ca có thể vào thư phòng của phụ thân, còn đại ca, đến phu tử cũng do mẹ ta tự mời. Nhị muội có ma ma dạy cầm kỳ thư họa tốt nhất, ta lại do mẹ tự tay dạy dỗ —— tuy nhiên mẹ xuất thân võ tướng thế gia, không hiểu biết những thứ kia. Phụ thân, chẳng lẽ ông định nói rằng cảm thông cho lòng mẹ nên mới mặc kệ ta và đại ca để mẹ một tay săn sóc sao?”

Lời này vô cùng chăm chọc, mặt Tưởng Quyền đỏ lên, định há miệng phản bác. “Đây…”

“Nhưng ở bên mẹ thật sự rất vui vẻ, những chuyện ấy chả hề gì. Cầm kỳ thư họa vốn không phải thứ ta yêu thích, đại ca cũng không muốn trở thành quan văn, mọi thứ cũng nhờ ngày xưa phụ thân thấy rõ tương lai.” Trong mắt Tưởng Nguyễn lóe sự châm biếm, tiếp tục nói. “Thế nhưng tối đó đại ca bệnh nặng cần mời đại phu, Hạ di nương lại nói phụ thân đã ngủ rồi đợi ngày mai hẵng tính, hại mẹ ta tự dùng thân mình ủ ấm cho đại ca suốt đêm, nếu không nhờ mạng lớn, sẽ không có đại ca ngày hôm nay. Xin hỏi phụ thân muốn giải thích thế nào.” Không đợi Tưởng Quyền lên tiếng, Tưởng Nguyễn đã cười nói. “Phụ thân công vụ bề bộn, cũng khó tránh khỏi. Cho nên lúc mẹ bệnh nặng phụ thân không tới, lúc hấp hối sắp chết phụ thân cũng không tới, chỉ có ngày Hạ di nương được thăng từ thiếp thành thê phụ thân mới có mặt, phụ thân ôm Nhị ca Nhị muội cười thật vui sướng. Đại ca căm phẫn rời nhà bỏ đi, ta lại bị đưa đến thôn trang.”

Nàng cười khẽ. “Vì sao ta lại bị đưa đến thôn trang phụ thân có còn nhớ? Bởi vì có đạo sĩ nói ta là thiên sát cô tinh, khắc phụ khắc mẫu, năm năm sau, ta hồi kinh, đạo sĩ kia giở trò cũ, bị người tra được hóa ra gã là một tên lường gạt. Phụ thân có còn nhớ kẻ đứng sao gã ấy là ai? Chính là ái thiếp năm xưa của phụ thân, sau thành đích mẫu, Hạ di nương.”

Nàng nói kéo dài thở than, người xung quanh nghe được đều hết hồn khiếp vía, ngay cả một cô bé cũng không tha, Hạ Nghiên đúng là quá ác độc.

“Có phải phụ thân định nói mình không hề biết những chuyện này, thế thì chuyện phụ thân không biết đúng là nhiều thật. Ví dụ như ngày đại ca ta hồi kinh, gặp phục kích trong rừng, chúng muốn dồn huynh ấy vào chỗ chết, nếu không phải lúc ấy Quan tướng quân kịp đến giải vây, chỉ sợ đã dữ nhiều lành ít. Phụ thân có biết kẻ đứng sau là ai? Phụ thân tất nhiên không biết, bởi vì đó là ái thiếp của phụ thân, Hạ di nương.” Tưởng Nguyễn khẽ cười. “Phụ thân tự xưng là đại quan thanh chính liêm minh, nhưng ngay cả người bên gối mình cũng nhìn không rõ, khiến kẻ làm con, thật sự đau lòng.”

Người vây xem cười nhạo chỉ trỏ, đều nói. “Thì ra phủ Thượng thư là đầm rồng hang hổ, khó trách Tưởng tướng quân muốn đi theo con đường võ tướng, nếu không thì phải bảo vệ bản thân và muội muội thế nào đây, e rằng đã sớm bị ăn đến xương cũng không còn!”

Hạ Nghiên tâm tư ác độc khiến người ta giận sôi, đáng sợ đến độ không muốn buông tha cho Tưởng Tín Chi và Tưởng Nguyễn. Cũng không biết Triệu Mi và bà ta có oán thù xưa cũ gì, mà khiến bà ta ra tay ác độc như vậy, nếu nói Tưởng Quyền không biết gì hết, thế thì thật quá khinh thường vị quan viên tam phẩm này rồi. Nói ra tất cả mọi người đều không tin, đơn giản là lão đã mở một con mắt nhắm một con mắt thôi. Nếu nói Tưởng Quyền thờ ơ trước cái chết của Triệu Mi, đã đủ lòng lang dạ sói. Thì việc mặc kệ sống chết của trưởng tử trưởng nữ, thì thật sự khiến người khác lấy làm lạ. Đều nói hổ dữ không ăn thịt con, trái tim của Tưởng Quyền chẳng lẽ làm bằng sắt?

“Ngươi. Ngươi đang nói bậy nói bạ gì đó?” Tưởng Quyền thẹn quá thành giận, sợ Tưởng Nguyễn nói ra nhiều bí mật hơn. “Ngươi không có chứng cớ đã dám nói bậy nói bạ, là ai dạy ngươi nói như thế, muốn hạ nhục phủ thượng thư ta? Mục đích của kẻ đó là gì?”

Nói sao Tưởng Quyền cũng là một con cáo già, chỉ dùng mấy câu đã khiến người có mặt nghi ngờ. Tưởng Nguyễn thân là con gái phủ Thượng thư tất nhiên sẽ không vô duyên vô cớ vu oan cho phụ thân của mình, thế nếu có người đứng sau chỉ điểm thì sao? Nay Tưởng Nguyễn đã gả cho Cẩm Anh vương, người đứng sau dĩ nhiên là Tiêu Thiều rồi.

Trong mắt Thiên Trúc và Cẩm Tam nhanh chóng lướt qua vẻ giận dữ, đến tận giờ khắc này mà Tưởng Quyền còn muốn cắn ngược, thật sự tội ác khó tha. Tưởng Nguyễn cười. “Phụ thân, những việc ấy không quan trọng nữa. Năm xưa Hạ di nương sai người bỏ thuốc hại mẹ ta, tất nhiên ta có chứng cớ, lúc nhỏ mẹ đã dạy ta rằng, chớ tùy tiện cắn ngược người khác.”

Người xung quanh cười vang, Tưởng Quyền cho rằng Tưởng Nguyễn chỉ đang hù dọa, qua nhiều năm như vậy rồi, lúc đó Tưởng Nguyễn chỉ là một đứa trẻ, không biết gì cả, nay Hạ Nghiên đã chết, nào còn chứng cứ gì nữa chứ. Tưởng Quyền không chút nao núng, nhưng Tưởng Nguyễn làm loạn lên như vậy, khiến lão mất hết mặt mũi. Giận không kềm được nói. “Ngươi thật sự muốn làm như vậy? Nghiệt nữ, ngươi dám cáo trạng sinh phụ, ngươi đặt chữ hiểu ở đâu? Đặt người phụ thân này ở đâu?”

Thế đạo ngày nay, bất luận như thế nào, chữ hiếu đè chết người, luôn có thể lột mấy lớp da của người ta. Bất luận Tưởng Quyền có lòng lang dạ chó thể nào đi nữa, nhưng suy cho cùng lão vẫn là phụ thân của Tưởng Nguyễn, trần đời không có lý nào làm con lại đi kiện cha, dù phụ mẫu muốn con chết, con cũng phải cam lòng tuân theo. Bởi vì đây là đạo lý thường tình, là quy tắc điều lệ mà người trong thiên hạ đều phải nghe theo. Thấy Tưởng Nguyễn không nói lời nào, trong mắt Tưởng Quyền lóe lên vẻ đắc ý, ưỡn thẳng lưng hơn, càng thêm tự tin. Nói. “Đừng quên, trên cơ thể ngươi chảy dòng máu của ta! Không có ta, thì ngươi chui từ đâu ra!”

Ngươi xung quanh im lặng, đúng vậy, dù Tưởng Nguyễn nói là sự thật, khi họ mắng chửi Tưởng Quyền vô tình vô nghĩa, cái nhìn đối với Tưởng Nguyễn cũng hết sức phức tạp. Kiện cáo sinh phụ là chuyện kinh hãi thế tục, đồng thời cũng khiến họ có cái nhìn khác thường đối với phủ Cẩm Anh vương. Tưởng Nguyễn thân là con mà làm ra chuyện như vậy, gọi là khác người cũng không quá đáng. Dù cuối cùng thắng kiện, thế nhưng Tưởng Nguyễn cũng sẽ phải đối diện với cái nhìn khác thường của người đời.

Tưởng Nguyễn không hề bị ảnh hưởng, duyên dáng yêu kiều giữa gió lạnh, tư thái dũng mãnh không gì uy hiếp được, tựa như tỏ rõ nàng sẽ không bao giờ thỏa hiệp. Lời nói lạnh lẽo kiên quyết, từ từ gõ vào tai mọi người. “Thật vậy, phụ thân cho ta sinh mạng, không có ông sẽ không có ta. Ông cho ta một nửa xương máu, nhưng chỉ có trời biết,” nàng cười lạnh. “Ta ghê tởm nó đến nhường nào.”

Lời còn chưa dứt, đã thấy trên tay nàng có thêm một cây dao găm, mọi người cả kinh, vẫn không biết nàng định làm gì, đã thấy dao găm kia nhẹ nhàng rạch qua mu bàn tay, máu chảy ra, chảy dài xuống tạo thành từng đóa hoa máu đỏ tươi trên mặt tuyết.

Mà nàng cười mị diễm tàn khốc, từng lời lạnh lùng, quyết tuyệt, trước cái nhìn há hốc của Tưởng Quyền và người xung quanh, khẽ hé đôi môi đỏ mọng. “Giờ đây, ta trả lại cho ông.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio