Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 344

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không biết qua mất bao lâu, giọng nói chứa đựng sự mệt mỏi của hoàng đế truyền tới. “Bất luận thế nào, A Thiều, lời trẫm nói hôm nay, con hãy suy nghĩ thật kỹ.” Dứt lời có vẻ chuẩn bị đi, Tưởng Nguyễn và Lâm quản gia vội vàng tránh qua một bên. Đợi hoàng đế đi khuất, Lâm quản gia mới nhìn Tưởng Nguyễn, do dự nói. “Thiếu phu nhân muốn biết điều gì, bây giờ hãy hỏi thẳng thiếu chủ, Thiếu chủ chắc chắn sẽ không giấu diếm thiếu phu nhân.”

Tưởng Nguyễn gật đầu, thoáng suy nghĩ, rồi thản nhiên bước vào. Trong thư phòng, Tiêu Thiều ngồi trước bàn, không biết đang nghĩ gì, không hề ngạc nhiên khi thấy nàng vào, chỉ nói. “Đều nghe được hết rồi?”

Tưởng Nguyễn gật đầu. Tiêu Thiều là người có võ công, còn không yếu, tiếng hít thở của nàng và Lâm quản gia hoàng đế không phát giác, nhưng Tiêu Thiều thì chưa chắc, chỉ sợ hắn cũng cố ý để nàng nghe. Ngồi xuống bên người Tiêu Thiều ngồi, cổ áo thêu hoa văn kỳ lân tơ vàng sâu thẳm sáng bóng, tỏa ra ánh sáng lạnh lẻo, khiến sắc mặt hắn trong vô cùng lạnh lùng.

“A Nguyễn, ta có một số chuyện muốn nói với nàng.” Tiêu Thiều nói.

“Trùng hợp,” Tưởng Nguyễn cười khẽ. “Ta cũng có chuyện muốn nói với huynh.”

Tiêu Thiều thoáng sững sờ, khó hiểu nhìn Tưởng Nguyễn. Tưởng Nguyễn nhìn chồng sách trên bàn, chỉnh tề ngăn nắp, tựa như thường được chủ nhân lật xem. Tiêu Thiều tỉ mỉ cẩn thận, rất nhiều chuyện hắn không nói không có nghĩa là không biết. Hai phu thê ai cũng có bí mật riêng, Tưởng Nguyễn vẫn muốn thẳng thắn, hôm nay Tiêu Thiều nói ra trước, nhưng nàng lại cảm thấy, hay cứ để bản thân nói trước thì hơn.

“Huynh có nhớ, lúc trở về từ núi Già Nam ta đã nói với huynh một câu,” Tưởng Nguyễn cười nói. “Ta nói có chuyện muốn nói với huynh.”

Tiêu Thiều nói. “Nhớ.”

“Chuyện ta muốn nói, chính là chuyện đó.” Tưởng Nguyễn thở dài, ánh mắt toát ra vẻ rầu rĩ. “Thật sự thì, ta cũng không biết sau khi huynh nghe xong sẽ cảm thấy thế nào ta, có lẽ sẽ xa lánh ta, hoặc sẽ như chưa từng xảy ra chuyện gì. Nhưng mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ nói. Ta cho rằng hai ta nên thẳng thắn với nhau.” Nàng nói thản nhiên, mặc dù có sự do dự không xác định, nhưng chỉ thoáng qua rồi vẫn tiếp tục.

“Chắc huynh đã từng sai Cẩm Y vệ đi điều tra về ta, việc xuất lương thực giúp phủ Tướng quân cứu nạn thiên tai, việc đại ca ta bị phục kích trong rừng, việc của Tuệ Giác đại sư, chắc hẳn huynh có rất nhiều nghi vấn, thậm chí đôi lúc cảm thấy rằng ta biết tiên tri. Chắc chắn huynh không rõ, ta xuống tay với Hạ Nghiên và Hạ phủ bởi vì chúng hại mẫu thân ta, nhưng tại sao khăng khăng ngán chân Tuyên Ly. Bao gồm cả toàn phủ Lý Đống.”

Tiêu Thiều trầm lặng nhìn nàng, đúng vậy, những thứ nàng nói ra điều là những việc ban đầu hắn nghi ngờ, dù Cẩm y vệ thần thông thế nào cũng không tra được manh mối gì, mà khả năng duy nhất lại quá đỗi hoang đường.

“Hẳn huynh cũng rất kinh ngạc, vì sao trông mối quan hệ của ta và Thập Tam điện hạ có vẻ không cạn, Thái phó cũng muốn giúp ta, trong triều có bao nhiêu động tĩnh ta luôn có thể biết một ít. Tiêu Thiều, tất cả đều không phải trùng hợp.” Tưởng Nguyễn nhìn hắn, đột nhiên cười. “Bởi vì ta biết chuyện gì sẽ xảy ra, những chuyện này, ta đã từng đích thân trải qua, ta từng chết một lần rồi, Tiêu Thiều.”

“A Nguyễn.” Tiêu Thiều đột nhiên lên tiếng, hắn nhíu mày. “Nàng không nhất thiết phải nói cho ta biết.”

Dù chỉ là mấy câu thuận miệng nói ra, cũng đủ khiến người ta âm thầm kinh hãi, từng câu chữ ấy không phải người bình thường nào cũng tiếp thu được. Mà bản thân Tưởng Nguyễn không phát hiện, dù đã cố gắng che giấu, tuy nhiên lúc nói ra những lời này, trong con ngươi vẫn toát ra vẻ điên cuồng khác lạ.

“Huynh không tin ta?” Tưởng Nguyễn hỏi ngược.

“Không, ta tin nàng.” Tiêu Thiều nói. “Ta chỉ cảm thấy, nếu chuyện nàng sắp nói ra khiến nàng cảm thấy đau khổ, vậy thì không cần nói, ta cũng không nhất định phải biết. Chuyện xảy ra ở quá khứ ta không quan tâm, chỉ cần người bên ta hiện tại là nàng. Nàng vĩnh viễn là Vương phi của ta.”

Âm điệu bình thản, thần sắc lạnh lùng không chút rợn sóng, trong mắt nhanh chóng thoáng qua vẻ dung túng khó phát giác. Ý an ủi khiến người khác cảm thấy ấm áp, Tưởng Nguyễn nhìn hắn, chợt cười. “Nhưng ta muốn nói cho huynh, có một số việc ta giấu trong lòng đã lâu, nếu huynh có thể cùng ta chia sẻ một ít, ta sẽ nhẹ nhõm hơn rất nhiều. Ít nhất khiến ta cảm thấy, đời này không phải chỉ có một mình ta.”

Tiêu Thiều ngẩn ra, không nói gì. Tưởng Nguyễn thoáng dừng, từ từ mở miệng nói. “Ta của hôm nay huynh nhìn thấy, vốn không phải dáng vẻ này. Vào năm ta năm tuổi mẹ mất, Hạ Nghiên thành đích mẫu, bề ngoài bà ta tỏ vẻ đối xử tốt với ta, Tưởng Tố Tố cũng rất dễ gần, nhưng người hầu kẻ nào cũng ức hiếp ta. Khi đó ta không biết, chỉ cảm thấy trong phủ có quá nhiều điêu nô, tận đến sau này mới hiểu được, nếu không có chủ tử sai dặn, làm sao nô tài dám ức hiếp đích nữ trong phủ như thế. Nhưng bất luận thế nào, cuối cùng ta vẫn bị đưa đến điền trang, mà đại ca bị Hạ Nghiên ra ám chỉ, cho rằng chỉ cần bản thân rời khỏi thì bọn chúng sẽ không bạc đãi ta, nên rời nhà lúc còn nhỏ, huynh muội chúng ta chia cách hai nơi.”

“Sau đó ta ở điền trang, cuộc sống trôi qua không tốt, tất cả mọi người đều quên mất ta là đích nữ phủ thượng thư, rất nhiều lúc ta sống còn không bằng một người hầu. Trương Lan và con gái bà ta lấy hết mọi tài sản của ta, coi ta như nô dịch mà sai sử. Gã con trai của mụ còn muốn xuống ta với ta.” Tưởng Nguyễn thấy mày Tiêu Thiều càng lúc càng nhíu chặt, cười nói. “Hẳn những chuyện này Cẩm y vệ đều đã nói với huynh. Huynh biết.”

“Năm ấy ta không gặp được Vương ngự sử, cũng không thể sửa lại án sai. Ta ngây người ở điền trang tám năm, còn nhận được tin ca ca tử trận sa trường, ta những tưởng rằng cuộc sống như thế đã là tận cùng của vô vọng. Dường như người của phủ thượng thư ở kinh thành đã quên mất ta, ta viết rất nhiều thư nhà, thế nhưng chưa từng được hồi âm. Cho rằng cả đời sẽ phải sống ở điền trang đến tận khi chết, ai ngờ đến năm thứ tám, người trong kinh tới, đón ta về phủ thượng thư, ta thật vui mừng, cho rằng cuối cùng phụ thân cũng nhớ đến ta.”

Nàng nói không đầu không đuôi, nếu là người bình thường, khẳng định không hiểu nàng đang nói gì, nhưng Tiêu Thiều chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn nàng, cảm xúc phức tạp đan xen, tay siết chặt thành quyền, cố gắng nén kinh ngạc, cố gắng bình tĩnh nhìn nàng.

“Ta được đón về phủ thượng thư, ngay trước cửa phủ, dân chúng vây xem, ta toàn thân rách rưới, không có quy củ phép tắc, tựa như một tên ăn xin đón nhận tiếng gọi thân thiết của Hạ Nghiên và Tưởng Tố Tố. Ả thuần khiết thiện lương như một nàng tiên, càng khiến ta dơ bẩn bất kham, giây phút ấy, ta sâu sắc cảm thấy xấu hổ.” Nàng nói với giọng điệu bình thản, móng tay lại càng bấm sâu hơn. “Hồi kinh không bao lâu, đến tiết hoa đăng, trên thuyền Linh Lung, một lần kia, huynh không xuất hiện, công tử tiểu thư quý tộc đều có mặt. Tưởng Tố Tố kêu ta nhảy một khúc, nói như vậy mới không làm mất mặt phủ Thượng thư, ả nói rằng ta chỉ cần nhảy một điệu bình thường trong yến hội ở điền trang là được, sau đó ta té xuống từ thuyền Linh Lung, ướt đẫm bị người khác kéo lên, trở thành trò cười cho toàn kinh thành.”

Nàng như không có cảm giác mà bấm móng tay mỗi lúc một sâu hơn, chảy cả máu vẫn hồn nhiêu không hay biết, có rất nhiều tổn thương sẽ không phai nhạt theo thời gian, không nghĩ tới thì sẽ không đau, mà mỗi khi nhớ tới, mỗi một giây đều là đau khổ và không cam lòng. Đang lúc ấy, một bàn tay thon dài mát lạnh đưa tới, dịu dàng gỡ từng ngón tay nàng ra, sợ nàng bấm nữa sẽ tổn thương bản thân, thế nên bọc tay nàng vào lòng bàn tay mình.

Tưởng Nguyễn mờ mịt nhìn hành động của hắn, tận khi cảm giác ấm áp từ lòng bàn tay truyền đến. Nàng hít một hơi thật sâu, vẻ mặt dần bình tĩnh lại. “Sau đó ta cùng Tưởng Tố Tố lấy danh nghĩa đích nữ phủ thượng thư tham dự các loại tụ họp, Hạ Nghiên mời tiên sinh cho ta, nhưng chưa bao giờ dạy ta học viết chữ hay cách quản lý sổ sách, bà ta nói rằng nữ tử không cần học những thứ kia, thứ dạy ta đều là đàn ca nhảy múa. Ta không biết gì, mỗi khi xuất hiện cùng Tưởng Tố Tố, người ngoài chỉ khen ả tài sắc song tuyệt, còn ta chỉ là mỹ nhân ngu ngốc tục diễm.”

“Về sau nữa, cái danh mỹ nhân ngu ngốc biến mất, không biết từ bao giờ trong kinh bắt đầu đồn đãi, chuyện năm xưa ta bị Trần Chiêu ức hiếp cũng bị moi ra, nói rằng từ lúc tuổi còn nhỏ ta đã không biết tự trọng, câu dẫn nam nhân, đức hạnh nát bét. Khi đó ta sắp đến tuổi cập kê, danh tiếng xấu đến chẳng còn gì.”

Tiêu Thiều nắm lấy vai nàng, kéo nàng vào lòng mình, nhờ thế mới phát giác, cả cơ thể Tưởng Nguyễn cứng ngắc tựa như một miếng gỗ, cơ thịt căng cứng, như cực kỳ khẩn trương. Tiêu Thiều vỗ lưng nàng, dịu dàng như dỗ một đứa bé khiến nàng thả lỏng, Tưởng Nguyễn tiếp tục nói. “Lúc danh tiếng cực xấu, chỉ có một người đối xử với ta trước sau như một, đó là Tuyên Ly.”

Tiêu Thiều ngẩn ra, giọng Tưởng Nguyễn thoáng qua vẻ bi thương. “Ngày đó bị bêu xấu trên thuyền Linh Lung, cũng là hắn không để ý cái nhìn của mọi người an ủi ta, vì thế mà ta nghĩ rằng, hắn là một người thân thiện dịu dàng. Sau đó hắn thường xuyên tới phủ thượng thư nói chuyện với Tưởng Quyền, cũng sẽ mang cho ta chút quà nhỏ. Hắn chưa bao giờ giống như người khác gọi ta là mỹ nhân ngu ngốc, sẽ không dùng ánh mắt khác thường nhìn ta, thời điểm ta và Tưởng Tố Tố đồng thời xuất hiện, càng chưa từng chỉ chú ý tới Tưởng Tố Tố mà bỏ quên ta. Ta khi đó, thật lòng vui mừng.”

“Năm cập kê, bệ hạ muốn đưa một nhóm tú nữ vào cung, thứ nữ nhà quan viên cũng có thể vào cung. Nhưng khi đó hai nhà Tưởng Hạ thăng chức đều đều, đã khiến hoàng đế sinh lòng kiêng kỵ, bảo rằng tuyển tú, không bằng nói là đưa con tin nhốt trong cung, dùng để cảnh cáo phủ thượng thư. Tưởng Lệ và Tưởng Đan chỉ là thứ nữ không quan trọng, hoàng đế sẽ không hài lòng, Tưởng Quyền giấu tranh chân dung của Tưởng Tố Tố đi, dâng tranh của ta lên.”

Tiêu Thiều vuốt tóc nàng, tại giây phút này, lúc kể lại giọng điệu bao hàm sự tự giễu. Có lẽ kiếp trước kiếp này Tưởng Nguyễn vẫn không thể nào hiểu được Tưởng Quyền tại sao đối xử với nàng như vậy. Thân là cha con ruột thịt, dù lạnh lùng đến cỡ nào cũng không đến nỗi như vậy, đối xử với một người ngoài còn tốt hơn so với nàng. Hổ dữ còn không ăn thịt con, Tưởng Quyền và nàng, có lẽ là kẻ thù tiền kiếp, kiếp này phải dùng danh nghĩa cha con đến trả.

“Ta không muốn vào cung, không muốn sống cùng một nam nhân chưa từng gặp mặt, càng không muốn lục đục tranh đấu với đám nữ nhân hậu cung. Thế nhưng Tưởng Quyền nói, nếu ta không đi, toàn phủ thượng thư sẽ vì sự tùy hứng của ta mà chôn theo. Tuyên Ly cũng khuyên ta, hắn nói, hắn có thể bảo vệ ta chu toàn khi ở trong cung, sẽ có một ngày, hắn để ta trở thành thê tử danh chính ngôn thuận của hắn.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio