Sống Lại Tôi Trở Thành Họa Quốc Yêu Nữ

chương 74

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Lý Dương nồng nặc mùi rượu, lúc đi dạo hoa viên hắn gặp được một nha hoàn mặt mũi không tệ, tật cũ không bỏ muốn vui chơi một chút, không ngờ nha hoàn kia lại tránh thoát, không biết là vô tình hay cố ý, ả ta dẫn hắn đến đây. Đợi đến trước cửa viện này, nha hoàn kia lại biến mất tăm.

Hắn đã có chút say, chỉ thấy mờ mờ mọi vật. Thấy viện này bố trí rất đẹp, trên cao còn viết ‘Tố Tâm uyển’, lòng hắn rung động, tuy không biết đây là đâu, nhưng chắc chắn là khuê phòng của một tiểu thư nào đó, khóe miệng lập tức nhếch lên, lảo đảo đi về phía trước.

Nhưng đúng lúc này, Lý Dương nhìn thấy một thiếu nữ mặc hồng y đứng trước cửa, thiếu nữ dáng người yểu điệu, đứng nghiêng, không thấy rõ mặt mũi, trực giác của Lý Dương cảm thấy đây là một thiếu nữ tuyệt sắc. Hắn lập tức mặc kệ mọi thứ, hét lên. “Tiểu mỹ nhân…” Thiếu nữ mặc hồng y xoay gót đi vào, sắc tâm của Lý Dương nổi lên, lập tức chạy theo, kêu lên. “Mỹ nhân đừng chạy!”

Hắn chạy vào phòng, ngửi được mùi thơm thì sửng sốt một chút, nhìn thấy khắp nơi đều là khói và màn che, không thấy rõ đồ vật, vội hét lên. “Mỹ nhân, nàng ở đâu?”

“Lý nhị thiếu gia, ngươi dọa Tố nhi rồi.” Một giọng nói dịu dàng vang lên bên tai.

Lòng Lý Dương ngứa ngáy, trong đầu hiện lên dung nhan xinh đẹp của Tưởng Tố Tố, vội vàng xoay người ôm mỹ nhân vào lòng. “Tố nhi chủ động như vậy, thật khiến ta cảm động.”

Thiếu nữ áo đỏ lẳng lặng nhìn hắn, Lý Dương cố gắng mở to hai mắt, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy mờ mờ. Hắn quyết định mặc kệ, sau đó muốn hôn mỹ nhân. Không ngờ nàng lại đột nhiên mỉm cười. “Lý nhị thiếu gia, Tố nhi có vật muốn tặng ngươi.”

Lý Dương đã duyệt qua vố số người, chưa từng gặp được nữ tử nào thú vị như vậy. Rõ ràng nét đẹp như tiên nữ, ấy vậy mà lại chủ động làm ra những chuyện thế này. Hứng thú của hắn bị khơi dậy, nói. “Là thứ gì?”

Thiếu nữ khẽ nói. “Đó chính là----- ngươi đi chết đi!” Nói xong, cầm bình hoa giấu sau lưng đập tới tấp vào đầu Lý Dương, Lý Dương không ngờ mỹ nhân đột nhiên biến thành ác quỷ, không kịp đề phòng, máu trên đầu chảy xuống, cả người choáng váng, ngã xuống.

Tưởng Nguyễn nhìn Lý Dương nằm trên đất, nở nụ cười lạnh lẽo. Nàng ngồi xổm xuống, vuốt vuốt mảnh sứ vỡ vụn trong tay, cười khẽ.

Hai cha con Lý Đống, Lý Dương, đều là những tên khốn. Hai người nuôi dưỡng những đứa trẻ trong phủ tể tướng, nữ có nam có, rồi cùng nhau đùa giỡn chúng, cả triều đình đều biết. Đối phó với loại ti tiện như vậy, không cần quá để tâm đến danh tiếng.

Kiếp trước khi nàng chết, chỉ biết Lý Đống chơi đùa Phái nhi, chứ không biết đến tên Lý Dương này có tham gia một chân vào hay không. Cho dù không có, cha nợ con trả, không có gì sai cả.

Nàng cầm mảnh sứ vỡ kéo lê trên người Lý Dương. “Lý thiếu gia, ta tặng ngươi một món quà lớn như vậy có phải là ngươi cũng nên tặng lại ta một thứ hay không?”

Một lát sau, Tưởng Nguyễn đi ra khỏi đó. Đi về phía cửa Tố Tâm uyển, chợt nghe thấy tiếng của tên sai vặt. “Thiếu gia, thiếu gia, ngài ở đâu?”

Chính là nô tài của Lý Dương, Tưởng Nguyễn ngừng bước, bây giờ không tránh kịp nữa rồi, nàng không ngừng suy nghĩ, còn chưa nghĩ ra cách, đã nghe thấy tiếng kêu của gã kia, sau đó không còn động tĩnh gì nữa. Trầm ngâm hồi lâu, Tưởng Nguyễn đi ra khỏi cửa viện, nhìn thấy đằng xa, gã sai vặt đang nằm đó, hình như đã hôn mê.

Tưởng Nguyễn nhíu mày, ngẩng đầu nhìn quanh bốn phía, không nhìn thấy gì, nàng vội đi vòng qua gã sai vặt, thản nhiên rời khỏi.

Trên cây, nam nhân y phục đen vuốt viên đá trong tay, lông mi dài rũ xuống, che lại vẻ nghiền ngẫm trong mắt. Chỉ tới Tưởng phủ một chuyến tra về chuyện Tuyên Ly, lại thấy được cảnh tượng bất ngờ kia. Hình như Đích trưởng nữ Tưởng gia có thù cũ với Lý nhị thiếu gia, xuống tay tàn nhẫn không chút do dự, thật sự khiến người khác giật mình.

Thư Hương ở trong vườn hoa chờ chốc lát, rồi mới nhấc chân đi về phía Tố Tâm uyển. Đi được nửa đường, đã nhìn thấy Lộ Châu hốt hoảng chạy tới. Thư Hương vội hỏi. “Xảy ra chuyện gì, sao ngươi có vẻ lo lắng quá vậy, đã xảy ra chuyện gì?”

“Không, không có gì.” Vẻ mặt Lộ Châu tránh né. “Ngươi về Nguyễn cư trước, ta còn có việc.” Nói xong lại vội vàng chạy đi. Thấy dáng vẻ Lộ Châu như thế, Thư Hương cảm thấy chắc chắn chuyện đã thành, nên đi về hướng khác.

Tưởng Quyền cùng với Lý Đống nói chuyện xong thì đi dạo quanh phủ, nhân tiện nói về đám hỏi giữa hai phủ. Mặc dù Lý Đống háo sắc, nhưng cũng là một con cáo già, từng câu nói đều vòng vo. Hạ Nghiên đi cùng đôi khi nói theo mấy câu, nhưng thái độ của Lý Đống lại mờ ám không rõ, chỉ nói phải xem ý của Lý Dương.

Ba người cách Tố Tâm uyển mỗi lúc một gần, nhưng đúng lúc này, một nha hoàn thanh tú bỗng nhiên đâm sầm tới, vẻ mặt rất căng thẳng, nhìn thấy Hạ Nghiên như gặp được cứu tinh, quỳ sụp xuống đất khóc lóc nói. “Cầu xin phu nhân cứu lấy đại tiểu thư của nô tỷ!” Nói xong, nàng ta ngẩng đầu, vẻ mặt trở nên sửng sốt, như hiện tại mới phát hiện có mặt Lý Đống.

Hạ Nghiên kinh ngạc nhìn nha hoàn quỳ trước mặt, cau mày nói. “Ngươi nói vậy là có ý gì? Nguyễn nhi thế nào?”

Nha hoàn kia giống như bị dọa sợ, ậm ừ không dám nói. Hạ Nghiên tỏ ra nóng nảy. “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

Vừa nói hết câu, bỗng nghe thấy tiếng hét của nữ tử truyền ra từ Tố Tâm uyển, tiếng hét vô cùng thê lương, làm người nghe thấy không khỏi rùng mình. Hạ Nghiên sửng sốt, không nói thêm nữa, vội vã bước về phía viện của Tố Tâm Uyển.

Lâm Lang theo sát Hạ Nghiên, ngoài Tố Tâm uyển rất tĩnh lặng, trong viện không có một bóng người. Hạ Nghiên đi vào sảnh nhỏ, trong sảnh yên ắng không một tiếng động, ly trà trên bàn cũng còn nguyên.

Lâm Lang sửng sốt, Hạ Nghiên cũng ngẩn ngơ. Lại nghe thấy tiếng hét truyền tới, lần này nghe rõ, tiếng thét phát ra từ khuê phòng của Tưởng Tố Tố.

Trong lúc nhất thời, Hạ Nghiên không để ý vì sao địa điểm lại đổi thành khuê phòng của Tưởng Tố Tố, trong lòng không hiểu sao lại có cảm giác bất thường. Bà ta đẩy Lâm Lang ra chỗ khác, lập tức vọt vào khuê phòng của Tưởng Tố Tố.

Vừa bước vào đã ngửi thấy mùi máu tanh tưởi, Hạ Nghiên giật mình, vết máu loằng ngoằng trên đất nhìn vô cùng đáng sợ, tiếng khóc đứt quãng truyền tới, Hạ Nghiên nghe thấy tưởng như sét đánh ngang tai, bà ta bước lên trước, người khóc lại là Tưởng Tố Tố?

Mà bên chân Tưởng Tố Tố, Lý Dương đầu toàn máu, đã sớm không nhìn ra dáng vẻ ban đầu. Hai mắt nhắm nghiền, giờ phút này chỉ sợ dữ nhiều lành ít.

“KHÔNG------” Hạ Nghiên trợn to hai mắt, sau cửa truyền tới tiếng bước chân, không kịp ngăn cản, giọng Tưởng Quyền truyền tới. “Xảy ra chuyện gì?”

Ngừng một chút, tiếng hét thảm thiết vang lên. “CON TAAA!”

Lý Đống trợn to hai mắt, không dám tin, bước vọt tới chỗ Lý Dương, lắc lư thân thể hắn. “Con ơi, tỉnh lại đi!”

Lý Dương vẫn nằm im không nhúc nhích, Lý Đống cúi đầu xuống, ánh mắt rơi vào nửa người dưới của Lý Đống. Từ hông chạy xuống toàn là vết máu loang lổ, lão nhìn xuống, một cục thịt máu me be bét nằm ngay phía trên, sau đó, lão đau đớn gào lên.

Bất kể là ai nhìn thấy con mình bị người khác thiến như vậy cũng không thể nào thờ ơ.

Lý Đống ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ au. “Tưởng Quyền, ta muốn ngươi đền mạng!”

“Không phải ta, không phải ta.” Tưởng Tố Tố run lẩy bẩy, trên mặt toàn nước mắt. “Ta vừa bước vào đã thấy hắn nằm đó, không phải ta, thật sự không phải ta!”

Nhưng không ai tin lời nàng ta nói, dựa vào cảnh tượng trước mắt mà nói, tình huống chính là Lý Dương muốn ve vãn Tưởng Tố Tố, Tưởng Tố Tố dưới cơn tức giận lấy bình hoa đập bể đầu Lý Dương sau đó còn tức giận thiến hắn, đây mới là lời giải thích hợp lý nhất.

Hạ Nghiên nói. “Không đúng, không thể nào là Tố nhi. Từ nhỏ Tố nhi đã nhát gan, không thể nào làm ra chuyện như vậy. Lý đại nhân, ngài đừng vội, nhất định tên hung thủ còn trốn ở trong phòng. Nguyễn nhi đâu, Tố nhi, không phải con ở cùng với Nguyễn nhi sao, Nguyễn nhi đâu rồi?” Bà ta ngẫm lại, chuyện này nhất định do Tưởng Nguyễn giá họa, mà Tưởng Nguyễn rất có thể còn chưa rời khỏi đây.

Lý Đống ngẩng đầu lên, chưa kịp cất lời đã nghe thấy một giọng nói êm ái từ ngoài cửa truyền vào. “Phụ thân, mẫu thân, đã xảy ra chuyện gì? Sao tất cả mọi người đều tập trung trong khuê phòng của nhị muội vậy?”

Hạ Nghiên cứng người, thấy Tưởng Nguyễn đứng ở cửa, hồng y như lửa, hôm nay thậm chí còn tô son đánh phấn, cực kỳ xinh đẹp. So sánh với nhau thì Tưởng Tố Tố đang khóc lóc trở nên vô cùng khó coi.

“Nguyễn nhi, không phải con và Tố nhi ở trong phòng chọn vải sao. Sao lại xảy ra chuyện?” Hạ Nghiên vội vàng hỏi.

“Con chờ mãi không thấy muội muội đến, nên chủ động đi tìm muội ấy. Nhưng không tìm thấy.” Tưởng Nguyễn nói. “Vậy nên ta kêu Lộ Châu cùng tới hoa viên hái hồng mai, đem để vào bình hoa cũng rất đẹp.” Dứt lời nàng giơ tay lên, quả nhiên là mấy cành hồng mai.

Hạ Nghiên xụi lơ trên đất, trán Tưởng Quyền giật càng dữ hơn, nhìn Lý Dương bất tỉnh nhân sự trên đất, trên mặt Lý Đống thoáng qua nét âm ngoan, miệng nói. “Tiện nhân, ta muốn ngươi đền mạng cho con trai ta!” Mọi người không thấy rõ động tác của lão, chỉ nhìn thấy tay lão cầm một mảnh sứ vụn, Tưởng Tố Tố sợ hãi lùi về sau, Lý Đống mập mạp nên không mấy linh hoạt, Tưởng Tố Tố khó khăn tránh thoát, chợt cảm thấy gò má phải đau rát, đưa tay lên sờ, cả bàn tay lập tức đầy máu.

Tưởng Quyền quát to. “Làm càn!” Hộ vệ trong viện lập tức kéo Lý Đống ra, Tưởng Tố Tố đã bụm mặt khóc hét lên. Nhìn Tưởng Tố Tố mặt toàn là máu, ngực Hạ Nghiên đau nhói, hôn mê bất tỉnh.

“Mau gọi đại phu!” Tưởng Quyền vội la lên.

Lý Đống sai người khiêng Lý Dương lên. “Lập tức trở về phủ.” Trước khi đi còn hung tợn nhìn Tưởng Quyền. “Chuyện này ta sẽ không bỏ qua. Tưởng Quyền, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt!”

Nhìn đoàn người Lý Đống đi khỏi, Tưởng Quyền xoa trán, nhớ tới Tưởng Tố Tố với Hạ Nghiên, ông ta lo lắng vội vàng chạy tới Nghiên Hoa uyển. Tố Tâm uyển lập tức khôi phục sự yên lặng.

Lộ Châu đứng im bên cạnh Tưởng Nguyễn, nhìn vết máu dưới đất, Tưởng Nguyễn khẽ mỉm cười, nói. “Thư Hương, ngươi không vào sao?”

Sắc mặt Thư Hương tái nhợt, ánh mắt khi nhìn Tưởng Nguyễn tựa như đang nhìn ma quỷ. Vẻ mặt của Lộ Châu vừa rồi, khiến nàng tưởng như mọi chuyện đã thành công, mới vội vàng chạy tới báo cho Hạ Nghiên. Ai ngờ người sập bẫy lại là Tưởng Tố Tố, tất cả mọi chuyện thật sự quá trùng hợp, cũng thật sự quá miễn cưỡng.

“Đường đi Tố Tâm uyển, ngươi phải nhớ thật kỹ, cả đời chớ quên.” Tưởng Nguyễn mỉm cười nhìn Thư Hương. “Biết chưa?’

Trong mắt Lộ Châu không hề dấu vẻ khinh bỉ, lưng Thư Hương đổ mồ hôi lạnh, nàng biết lần này nhất định Hạ Nghiên sẽ không bỏ qua cho mình. Thiếu nữ trước mặt lại giống như hòa cùng một thể với vết máu đầy đất, vẻ mặt không chút sợ hãi, cười nhạt, xoay người rời đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio