Hai mươi năm trước
Bắc Kinh - Trung Quốc
- Bạch Long. Ông cố lên. Chúng ta sắp đến bệnh viện rồi.
- Umm... Lãnh Thừa Vũ... Umm... Ông... nể tình chúng ta là bạn bè năm, ông có thể giúp tôi một chuyện được không?
- Ông nói gì vậy? Chúng ta đã cùng nhau vào sinh ra tử biết bao nhiêu lần rồi. Có chuyện gì ông cứ nói đi, bất cứ giá nào tôi cũng sẽ giúp. Nhưng trước tiên ông phải hứa với tôi ông phải cố lên, đừng bỏ cuộc, được chứ?
- Khụ... khụ... Tình trạng tôi ra sao tôi biết mà. Chuyện tôi muốn nhờ ông là giúp tôi chăm sóc đứa con gái của tôi. Nó chỉ mới chào đời bây giờ còn đang ở trong bệnh viện, mẹ nó vì sinh khó mà mất, tôi bây giờ cũng không xong... khụ.. khụ.. Ông hãy nhận nuôi nó nhưng đừng cho nó biết tôi là ba của nó. Khi nào nó tuổi, có đủ sức mạnh để bảo vệ bản thân thì ông hãy... cho nó... biết...
- BẠCH LONG...!!! Được tôi hứa với ông. Ông hãy yên nghỉ đi.
_________________________________________
Hai mươi năm sau
Thượng Hải - Trung Quốc
Sáng sớm, tại một căn phòng nhỏ trong biệt thự ven biển, có một cô gái đang cuộn mình trong tấm chăn ấm mà ngủ say.
- Reng...! Reng...! Reng...
- A...lo...- Giọng ngáy ngủ
Bên kia đầu dây, giọng một người đàn ông già vang lên.
- Tiểu thư, lão gia nói hôm nay là ngày giỗ của phu nhân, ngài muốn cô đến viếng bà ấy.
- Quản gia lâm, cháu biết rồi!
- Vậy tạm biệt tiểu thư
Cô bỏ điện thoại xuống rồi bước vào phòng vệ sinh để vệ sinh cá nhân. Cô nhìn trong gương, một dáng người hiện lên. Nó hoàn hảo không có lấy một khuyết điểm. Khuôn mặt V-line đúng chuẩn, một đôi môi nhỏ nhắn nhưng màu đỏ tươi, sống mũi cao và thẳng, đôi mắt sáng và trong. Mái tóc cô đen óng ánh, để mái như những cô gái Hàn Quốc, phần đuôi tóc được uống nhẹ. Da cô trắng và mịn. Dáng người cao và vòng chuẩn đến từng centimet. Cô mặc trên mình một chiếc đầm trắng ngang đầu gối tóc được xõa ngang vai. Người này không ai khác đó chính là cô - Lãnh Khiết Tâm - con gái của Bạch Long năm xưa.
Cô vệ sinh cá nhân xong rồi xuống nhà xe lấy chiếc xe và đến viếng mộ mẹ mình.
Tập đoàn Diamond
- Cốc... cốc...
- Vào đi - Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Mở cửa ra một cậu thanh niên bước vào.
- Tổng giám đốc, hôm nay là ngày giỗ của mẹ anh, anh muốn về gia tộc hay đến viếng thăm mộ bà ấy.
- Đến viếng mộ đi.
- Dạ - Anh nhân viên nói rồi quay bước ra ngoài
Người tổng giám đốc nào đó buông viết rồi dựa vào ghế phía sau xoa xoa nguyệt thái dương. Nếu nói khuôn mặt của Lãnh Khiết Tâm là đẹp không tì vết thì khuôn mặt của anh chính là yêu nghiệt. Khuôn mặt nam tính và góc cạnh, xương quai hàm nổi bật và quyến rũ. Sống mũi cao tự nhiên. Mái tóc được cắt tỉa gọn gàng cộng với undercut thời thượng. Điểm nổi bật nhất trên khuôn mặt đó có lẽ là đôi mắt, đôi mắt anh đen và sáng, nó thật là sâu, sâu đến không đáy. Nó có thể khiến bất cứ ai khi nhìn vào đôi mắt ấy sẽ chìm đắm mãi trong đó không thể nào thoát ra được.
Anh đứng dậy ra khỏi công ti và đến viếng mộ mẹ mình.
Núi Tử Nhân
Khiết Tâm cầm trên tay bó hoa hồng trắng đứng trước mộ mẹ mình. Cô thì thầm nói
- Mẹ, con đến rồi, đến thăm mẹ đây! Mẹ không cần lo cho con đâu, con biết tự chăm sóc cho mình mà. Tuy rằng thời gian qua con rất ít khi được gặp cha nhưng cha chu cấp cho con rất tốt, tốt hơn là đằng khác! - Nói rồi cô ngửa mặt lên trời nở một nụ cười tự giễu chính mình. Bỗng
- Reng...Reng...
- Alo... Có chuyện gì?
- Mị Ảnh, có nhiệm vụ mới cô buộc phải hoàn thành trong sáng nay
- Tôi đã nói là Mị Ảnh chỉ xuất hiện khi đêm xuống thôi mà - Cô trả lời cách khó chịu
- Tôi biết nhưng đây là nhiệm vụ cấp S. Nếu hoàn thành cô sẽ được nghĩ phép ngày. Cô tôi được chứ! Đây là một vụ làm ăn chỉ có lời thôi. Cô hãy suy nghĩ kĩ.
- Được rồi tôi đồng ý, gửi tài liệu qua cho tôi, tạm biệt
- Mẹ à con có việc phải đi rồi. Không giận nếu con bỏ đi chứ. Con sẽ sớm trở lại thăm mẹ mà. Con đi đây. Yêu mẹ.
Nói rồi cô quay bước đi nhưng không nhanh không chậm.
Lúc này anh cũng tới, trên đường đến mộ anh gặp cô nhưng chỉ thấy được bóng lưng của cô.
Ánh mặt trời ban sáng chiếu xuống người cô, một cái bóng ngã về phía sau, trong nó thật đơn độc và lãnh lẽo. Nhìn cô thật nhỏ bé.
Tất cả những thứ này được anh thu vào tầm mắt. Anh cảm thấy cô gái kia thật giống với chính mình. Tự nhiên anh sinh ra cảm giác muốn bảo vệ, che chở cô nhưng anh chưa kịp gọi cô lại thì hình bóng cô đã biến mất khỏi tầm mắt của anh rồi. Anh thì thầm trong miệng
- Cô bé nếu trong ngày hôm nay hai chúng ta có duyên gặp lại tôi chắc chắn sẽ không để em thoát khỏi tay tôi như lần này đâu - Nói rồi anh nhoẻn miệng cười có lẽ đây là nụ cười thật tâm nhất từ trước đến giờ đối với anh.
Hai người thuộc hạ đứng phía sau anh không biết đã dụi mắt ngoáy tai bao nhiêu lần. Đây là tổng giám đốc là bang chủ được ví như tảng băng di động của họ đây sao.
Lãnh gia
- Lão gia, trưa nay có buổi tiệc do Tiêu gia tổ chức, họ có gửi thiệp mời ngày muốn đi không?
Một ông lão râu tóc bạc phơ nhưng nhìn chỉ như tuổi - Lãnh Thừa Vũ - ông nhàn nhạt trả lời
- Gọi Hàn Phong kêu nó đi thay ta, nói nó không được từ chối, nếu không thì đừng có nhìn mặt ta nữa.
- Dạ lão gia
- Haizz.. không biết khi nào nó mới dẫn về một đứa con dâu cho ta nữa. Với tính tình của nó không biết ta phải đợi đến khi nào.
- Haha... lão gia ông cũng không nên quá lo. Tôi nghĩ không sớm thì muộn thiếu gia cũng sẽ dẫn về mà. Với lại điều kiện của thiếu gia tốt như vậy tôi nghĩ thật không ít các cô gái quay quanh cậu ấy đâu.
- Mong sẽ được như ông nói.
____ta là dải phân cách________________
- Mị Ảnh mục tiêu của cô tên là Tiêu Dực hắn ta sẽ xuất hiện tại một buổi tiệc do Tiêu gia tổ chức vào trưa hôm nay. Tôi sẽ gửi địa chỉ và thông tin của hắn cho cô.
- Được khi hoàn thành nhiệm vụ tôi sẽ thông báo với cậu, tạm biệt.
Cô cầm chiếc điện thoại trên tay rồi xoay
- Tiệc sao! Tôi cũng muốn dự - Nghĩ rồi cô lái xe đến địa điểm đó. Cô không thay đồ mà mặc luôn chiếc đầm màu trắng lúc sáng.
_________________________________________
Hẹn gặp mọi người ngày nữa nhé^_^
À mn có thể gọi mình là Lucky.
Mong mọi người bình chọn cho truyện của mình nhé[email protected]@