Đã bao lâu rồi nhỉ? Ta không biết, mọi chuyện xảy ra cứ như một giấc mơ.
Vậy là ta đã mất An Hải rồi sao?
Rõ ràng mới đây thôi còn cùng nhau trò chuyện, nhưng giờ đây… An Hải không còn nữa rồi, những ngày sắp tới của ta sẽ ra sao đây? Ta vẫn phải sống, ta còn thần dân, còn mẫu hậu, còn hoàng nhi, hoàng hậu. Ta không thể chết, nhưng ta sống còn ý nghĩ gì? Rồi còn màu tím…
Ta sẽ giết y? Đúng ta phải giết y, đó là những gì ta đã nói sẽ làm. Giết y, đâm xuyên thanh kiếm qua tim y, ta sẽ làm những điều đó thật sao? Ta có… hận y không?
An Hải à, giờ ta biết phải làm sao đây? Ngày qua ngày sống như một con rối, làm những việc một ông vua phải làm, đó là cuộc sống của ta trong suốt quãng đời còn lại ư? Hai mươi mấy năm qua ta tồn tại trên cõi đời này là vì cái gì? An Hải, vì sao đệ lại rời bỏ ta? Vì sao không ở cạnh ta?
“Hoàng huynh, đã mấy ngày rồi huynh không ăn uống gì…”
“Được rồi, hoàng đệ cứ để đó đi.”
“Nhưng…”
“Trẫm bảo là để đó đi!”
An Cơ sững người nhìn chàng, trước nay chàng chưa hề nặng tiếng với cậu như thế.
“Xin lỗi, ta hơi quá lời. Nhưng giờ đây ta cần yên tĩnh.”
“Không sao ạ.”
Cậu khép cửa lại. Cậu biết chứ, từ trước đến nay chàng chỉ thương An Hải nhất, chẳng biết chàng còn nhớ không, nhưng An Cơ cũng là em chàng. Không, An Cơ mới chính là người có dòng máu gần gũi nhất với chàng. Chẳng nhẽ cả mẫu hậu, hoàng hậu, hoàng tử và An Cơ cộng lại cũng không bằng vị trí của An Hải trong lòng chàng sao? Bốn người còn sống không bằng một người đã chết?
“Tam hoàng đệ?”
Hoàng hậu gọi theo, cậu quay lại chào. Hoàng hậu tỏ ý bảo cậu ra ngoài hoa viên trò chuyện.
“Hoàng đệ vừa ở chỗ hoàng thượng ra? Ngài vẫn chưa chịu ăn gì cả à?”
“Vâng.” – An Cơ thở dài.
“Giờ có khuyên gì cũng không được đâu. Chúng ta nên để hoàng thượng yên tĩnh, việc Nhị hoàng đệ qua đời là một cú sốc quá lớn với ngài ấy.”
“Nhưng hoàng huynh cứ vùi đầu vào công việc, lại chẳng đụng đến thức ăn thế này thì…”
“Chúng ta có thể làm được gì hơn? Cho dù có bảo hoàng tử đến, hoàng thượng cũng chỉ gượng cười rồi thôi. Thứ ngài ấy cần là thơi gian và sự tĩnh lặng.”
“Hoàng hậu rất hiểu hoàng huynh.”
“Không.” – hoàng hậu cười buồn – “Ta chỉ làm những gì mà ta nghĩ một người vợ nên làm, cho dù…”
Nàng bỏ dở câu nói, An Cơ cũng không hỏi gì thêm. Hai người họ chỉ im lặng ngồi đó ngắm nhìn trời, lòng đuổi theo những nghĩ suy riêng. Tuy nhiên, họ có một điểm chung là luôn dằn vặt trong lòng câu hỏi, thật ra trong lòng An Thiên có một chỗ nào đó, dù rất nhỏ nhoi, dành cho họ không?
Chàng đặt bút xuống, bảo tên thái giám lui ra ngoài. Gấp lại tờ tấu chương để sang một bên, chàng hít một hơi dài, thở ra
“Đã đến rồi thì đừng trốn nữa!”
Cánh cửa thư phòng bật mở. Một bóng áo tím lướt qua, dừng lại trước mặt chàng. Chàng bước qua y, đến đóng lại cánh cửa.
“Ngươi còn dám đến đây sao? Không sợ ta giết ngươi à?”
“Cậu sẽ không giết tôi đâu”
“Tại sao?”
“Vì cậu không muốn thừa nhận Bạch Phong đã ---”
“Câm miệng!!!”
Chàng quát lên trước khi y kịp nói hết câu. Hai mắt tình cờ gặp nhau, chàng quay sang hướng khác. Làm ơn đừng nhìn như thể đang soi thấu lòng ta!
Hôm nay chàng không muốn gặp ai cả, nhất là y. Hôm nay là ngày mà mọi hy vọng đều vỡ tan, An Hải của chàng đã…
Những hôm trước mọi việc còn chưa chắc chắn. Dù là vô vọng nhưng quân đội hoàng gia, người của Vương gia trang vẫn không ngừng tìm kiếm, nhưng kể từ hôm nay, thứ họ mong tìm thấy chỉ đơn giản là một thi thể còn nguyên vẹn. Cho dù mấy hôm trước rơi xuống núi An Hải vẫn chưa chết thì hôm nay, cậu sẽ vĩnh viễn tạm biệt bầu trời.
Ngày hôm nay, An Hải đã thực sự rời xa chàng, mãi mãi…
Y chợt bước nhanh đến bên, ôm chặt chàng vào lòng trước khi chàng kịp tránh. Chàng vùng vẫy, y càng siết chặt vòng tay. Sau một lúc, chàng đành buông xuôi, vì thứ chất lỏng trong suốt nóng ấm đã chực trào nơi khóe mắt…
Vua của một nước không được quyền rơi lệ…
“Làm ơn, đừng dịu dàng với ta như thế, hãy để ta có thể hận ngươi, hãy để ta còn một cái cớ để sống trên cõi đời này.”
“Vì sao nhất định phải là hận?” – y ghì chặt lấy chàng – “Chỉ có thể là hận thôi sao?”
Nực cười, chẳng phải chính y là người muốn làm chàng hận ư?
Chàng không nói gì, cũng không đẩy y ra, nhắm mắt cảm nhận hơi ấm cơ thể y. Màu tím đã ám ảnh chàng quá sâu. Ám ảnh khôn nguôi.
“Chỉ hôm nay thôi. Từ ngày mai, làm ơn đừng để ta thấy ngươi, ta đã hứa với lòng là sẽ giết ngươi. Ta không muốn phản bội chính bản thân mình. Ta sẽ hận ngươi, mãi mãi...”
“Từ trước đến nay có lúc nào cậu không hận tôi đâu?”
“Phải!” – chàng đột ngột níu chặt y – “Ta hận ngươi, có lẽ kể từ lần đầu gặp mặt! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi!!!!”
“Tôi có thể ôm cậu như thế này cho đến sáng không? Chỉ hôm nay thôi…”
“Ta hận ngươi! Ta hận ngươi! Ta hận ngươi…”
Tiếng nói dần nhường chỗ cho những tiếng nấc đứt quãng. Y không hề biết, từ trước đến nay cửa sổ phòng chàng luôn để mở không phải là vô tình. Chuyện xảy ra mấy năm trước đã là quá xa vời, nếu nói chàng vẫn còn hận y thì chỉ là ngụy biện. Những việc y làm vì chàng, chàng biết hết. Những lần chàng ngã bệnh y lén đến thăm, chàng biết hết. Những lần y khẽ vén tóc chàng, ngắm nhìn chàng ngủ say, chàng biết hết…
Vậy tại sao lại còn hận?
Thay vì nói là hận y, thì nên nói là hận chính bản thân chàng.
Hận vì chàng đã quá dễ tha thứ cho y. Hận vì chàng đã để màu tím ảm ảnh mình quá sâu. Hận vì chàng đã phủ nhận hết mọi thứ y làm cho mình. Hận vì chàng cứ không cài then cửa sổ. Hận vì chàng cứ nhìn mãi cây tử tiêu, muốn thổi một khúc nhạc nhưng mãi chần chừ. Hận vì…chàng không thể hận y.
Đã biết bao lần trong mơ, chàng thấy thanh kiếm mình xuyên thẳng qua tim y.
Để rồi sau đó…
“Bẩm hoàng thượng, Vương tiểu thư đã đến.”
Tên thái giám kính cẩn cúi đầu, Trúc Diệp cũng cúi đầu thi lễ rồi bắt đầu nũng nịu.
“Sao hoàng thượng không nói muội biết chúng ta sẽ cưỡi ngựa, để muội ăn mặc thế này đây…”
“Không sao.” – chàng cười – “Chỉ là đột nhiên trẫm muốn dạo một tí. Trẫm không định cưỡi thi với muội đâu.” – chàng đưa tay – “Hay muội không muốn cưỡi cùng ngựa với trẫm?”
“Ngài đang định tán tỉnh muội đấy à?” – nàng trêu. Nắm lấy tay chàng để chàng đỡ mình ngồi ngang trên ngựa.
“Ý kiến hay đấy.”
Chàng nhúng vai, phóng lên sau nàng, ra lệnh cho hầu cận không được đi theo rồi thúc ngựa. Bãi cưỡi ngựa được xây từ triều đại trước, được chia làm ba phần. Một phần để nuôi ngựa, một phần dành cho việc luyện tập, tổ chức các cuộc thi… Phần còn lại để hoàng tộc dạo chơi khuây khỏa, được mô phỏng như một khu rừng nhỏ, có lối mòn, cây cỏ và con suối nhỏ.
“Giờ ngài có thể nói được rồi đấy, không ai nghe thấy chúng ta đâu.” – Trúc Diệp nói khi cả hai đã vào lối mòn trong khu rừng giả.
“Thính giác của muội cực nhạy đấy, kể cả trẫm lẫn Vương thúc đều chịu thua. Chắc chỉ có mỗi… An Hải mới so được thôi.” – tay chàng vô thức siết chặt hơn dây cương, Trúc Diệp hơi cúi đầu, ký ức về An Hải vẫn còn quá rõ ràng trong họ.
“Hoàng thượng à, muội…”
“Đừng đi nhé? Ta biết muội định ra biên cương.”
“Hoàng thượng?” – nàng hơi ngạc nhiên, rồi mỉm cười – “Chúng ta có gọi là tâm linh tương thông không nhỉ? Muội định xin với ngài hoãn chuyến đi biên cương lần này.”
“Ngốc! Trẫm có bao giờ ép muội phải đi đâu?”
“Nhưng đó là trách nhiệm của muội.”
“Trẫm còn đến bốn Ám hành ngự sử khác, muội đâu nhất thiết cứ phải đi đây đi đó mãi. Dù sao muội cũng là phận nữ nhi, trẫm thấy mình có lỗi với Vương thúc quá.”
“Là muội tự nguyện mà. Với lại đâu phải cô nương nào cũng được tự do như muội đâu.” – nàng cười trừ. Chưa bao giờ nàng thử tưởng tượng cuộc sống của mình sẽ ra sao nếu không là ám hành ngự sử.
“Trúc Diệp, lần này trẫm muốn muội ở lại trong cung. Hãy giúp trẫm tìm ra kẻ chủ mưu.”
“Kẻ đã ra lệnh cho bọn sát thủ truy sát Hải ca? Sao ngài lại nghĩ hắn phải là người trong cung?”
“Vì việc An Hải bỏ đi chỉ mỗi mình ta biết. Nhất định lúc ta và đệ ấy nói chuyện đã có người nghe thấy.”
“Cũng đúng.” – nàng gật gù, rồi chợt nhớ ra – “Khoan đã, không thể có chuyện Hải ca để người khác nghe lén đâu, trừ khi huynh ấy cố tình, hoặc giả huynh ấy biết, nhưng nghĩ người đó vô hại.”
“Trẫm cũng nghĩ thế. Trẫm còn muốn muội giúp trẫm điều tra một việc nữa…”
“Kẻ chủ mưu trong vụ hạ độc ngài mấy năm trước?”
“Sao muội biết?”
“Hôm trước muội tình cờ thấy văn tự ghi chép về vụ án ám sát đó trên bàn ngài.”
“Tinh mắt quá nhỉ? Dám nhòm ngó văn thư của trẫm nữa cơ đấy!” – chàng cốc nhẹ lên đầu nàng một cái – “Vài hôm trước có một tên thái giám sơ ý làm rơi đồ mài mực An Hải tặng cho trẫm. Lúc đó trẫm có hơi nóng nên định trảm gã, gã sợ quá quỳ xuống lạy lục, nói gã biết một chuyện quan trọng, xin trẫm tha cho.”
“Chuyện gì ạ?”
“Gã bảo từng thấy Chương tướng quân rút gươm uy hiếp An Hải, bảo đệ ấy đã “biết thứ không nên biết”. Muội nghĩ sao?”
“Không thể nào!” – nàng không giấu nổi ngạc nhiên – “Nếu thật là Chương tướng quân thì đã đầu lìa khỏi cổ trước khi tách trà độc ấy đến tay ngài rồi! Khoảng thời gian đó muội đang theo dõi huynh ấy, ngài nhớ chứ?”
“Trẫm nhớ.”
“Vậy ngài có tin lời gã không?”
“Tin chứ, gã nói dối cũng chẳng ít gì.”
“Nghĩa là ngài không tin muội?”
“Trúc Diệp à, muội là cận thần đáng tin cậy nhất của trẫm, muội phải hiểu rõ điều đó hơn ai hết chứ!” – chàng vỗ nhẹ vào đầu nàng – “Trẫm biết Chương tướng quân không phải hung thủ. Có điều, chắc chắn y phải biết chuyện gì đấy.”
“Ngài nghĩ Chương tướng quân đang bao che cho một ai đó?”
“Rất có thể.”
“Nhưng vì sao ngài đoán hung thủ vụ này cũng là người trong cung. Nhỡ đâu là một tên quan nào đấy hoặc bọn phản nghịch triều đại trước thì sao?”
“Chỉ là cảm giác thôi.”
“Chà, làm việc theo cảm giác là không tốt đâu nha! Câu này chính ngài dạy muội đó.”
Chàng cười trừ, rồi đột nhiên siết chặt nàng trong vòng tay.
“Trúc Diệp, điều tra xong việc này muội đừng làm Ám hành ngự sử nữa nhé. Nếu muốn muội vẫn có thể du ngoạn đây đó như một cô gái bình thường mà. Công việc này… quá nguy hiểm!”
“Ban đầu chính ngài đã chọn muội, muội không muốn bỏ cuộc giữa chừng đâu.”
“Vì chính trẫm đưa ra quyết định nên trẫm mới thấy có lỗi. Lẽ ra muội đã có thể sống một cuộc sống vô ưu vô lo---”
“Hoàng thượng à!” – nàng cắt ngang – “Ngài chọn muội nhưng không hề ép buộc muội phải làm, là muội tự nguyện chấp nhận. Hơn nữa muội cũng rất thích công việc này. Muội hứa với ngài, khi nào cảm thấy mệt mỏi, muội sẽ tự xin thôi.”
“Được. Bất cứ lúc nào muội muốn.”
“Ngài đừng lo quá. Ngoài ngài và phụ thân ra, đâu ai biết thân phận thật của muội đâu! Với lại hiện nay số người có thể thắng được muội chỉ đếm trên đầu ngón tay thôi.”
“Cũng đúng.” – chàng quay đầu ngựa – “Về thôi!”
“Nè, ngài không thể cho ngựa phi nhanh hơn à? Tệ thế?” – nàng cười khúc khích.
“Dám trêu trẫm à?”
Chàng cốc nhẹ lên trán nàng một cái, rồi thúc cho ngựa phi nhanh hơn.
“Trúc Diệp, sau này có thích ai thì cứ nói với trẫm nhé, dù gã đó có thân phận thế nào, trẫm cũng sẽ tác hợp cho cả hai. Chỉ cần hai người thật sự yêu nhau…”
Nàng nhoẻn miệng cười. Trong cuộc đời, ai biết được tương lai?
“Hoàng thượng, muội hỏi một câu nhé?”
“Hm?”
“Ngài có yêu hoàng hậu không?”
Chàng thúc ngựa nhanh hơn nữa. Trúc Diệp không biết chàng có trả lời không hay lời nói đã bị gió át đi, nhưng nàng cũng không hỏi nữa. Nàng vốn không quan tâm chuyện riêng tư của người khác, chỉ là khi nghe chàng nói thế, nàng có cảm giác hơi nhói trong lòng. Chỉ cần hai người thật sự yêu nhau…? Chàng đang nói về nàng trong tương lai, hay nói về chính mình ở hiện tại?
Mười tám tuổi, những nữ lưu khác có thể đã tay bế tay bồng, nhưng với nàng tình yêu vẫn còn là một thứ quá lạ lẫm. Tuy nhiên, cảm giác nói cho nàng biết, thứ tình cảm giữa chàng và hoàng hậu không giống như giữa đại ca và Bích Ngọc, hay nhị ca và Hải ca. Nếu giữa bốn người kia là yêu, vậy chàng và hoàng hậu là thế nào? Thật sự thì chàng có hạnh phúc không? Cả hoàng hậu nữa? Thiên hạ bao la, biết tìm đâu một nửa thật sự thuộc về mình?
“Nhớ ai mà như người mất hồn vậy cô nương?” – chàng trêu, đưa tay đỡ nàng xuống ngựa.
“Nhớ ngài.” – Trúc Diệp cười.
“Vậy thì hân hạnh cho trẫm quá!”
Tên lính vội đem cất ngựa. Hai người tiếp tục sánh bước trên những dãy hành lang to của hoàng cung.
“Muội sang chơi với mẫu hậu đi. Từ khi An Hải mất, người có vẻ xuống tinh thần lắm.”
“Muội biết rồi. Mà thái hậu vẫn còn đỡ, muội nghe có ai đó bỏ ăn suốt mấy ngày liền thì phải?”
“Đừng có trêu trẫm nữa!” – chàng véo nhẹ má nàng – “Trẫm về bầu bạn với đống tấu chương đây. Trưa trẫm sẽ đến điện Đông dùng bữa với mẫu hậu và muội.”
Chàng nói khi cả hai đến một ngã ba. Nàng gật đầu cười rồi để chàng đi trước.
“Hoàng thượng!” – nàng đột ngột gọi theo.
“Lại vòi vĩnh gì nữa đây tam tiểu thư?” – chàng nhướn mày hỏi.
Nàng bước nhanh đến bên chàng, đưa hai tay kéo nhẹ má chàng để miệng mở rộng ra thành một nụ cười.
“Dạo này nụ cười của ngài buồn lắm, nếu Hải ca biết được sẽ rất đau lòng…”
Chàng hơi ngạc nhiên nhìn nàng, rồi lại mỉm cười, véo nhẹ mũi nàng một cái trước khi bỏ đi. Nụ cười của chàng… có lẽ đã vui hơn được một chút.
Trúc Diệp hơi cúi xuống, với tay ngắt lấy một nhánh hồng nhung, cẩn thận bỏ hết gai nhọn. Nàng không thích hoa hồng cho lắm, hương của nó quá nồng. Nhưng thái hậu thích, và nàng nghĩ lúc này, vài đóa hoa sẽ giúp tâm trạng người thư thái hơn.
“Trúc Diệp muội?”
“Hoàng hậu!”
Có tiếng gọi từ phía sau, nàng quay lại, định cúi người thi lễ thì người kia khoát tay bảo không cần. Nàng mỉm cười.
“Dạo này muội vẫn khỏe chứ?”
“Vâng ạ.”
“Lâu rồi chúng ta không có cơ hội trò chuyện, muội có đang vội không?”
“Không ạ. Muội có hứa với thái hậu trưa nay sẽ đến dùng bữa với người, giờ vẫn còn sớm.”
“Vậy chúng ta đến tiểu đình đằng kia nhé?”
Hoàng hậu mỉm cười đề nghị, nàng khẽ gật đầu rồi bước theo. Hoàng hậu có một nét đẹp dịu dàng và quý phái, lại thông minh, hiền đức, một bậc mẫu nghi thiên hạ đúng nghĩa. Từ trước đến nay, nàng chưa từng nghe hoàng thượng và thái hậu phàn nàn hay tỏ ý không hài lòng với người.
“Trúc Diệp à…” – hoàng hậu ngập ngừng.
“Vâng?”
“Uhm… Hoàng thượng rất thương muội, vậy có khi nào ngài ấy nhắc với muội một tiểu thư tên Y Lan không?”
“Không ạ. Tiểu thư của các đại thần thì chỉ có mỗi người tên Y Lan thôi. Hoàng thượng cũng chưa từng gặp mặt các tiểu thư khác.”
“Vậy à… Thế không phải tiểu thư khuê các thì sao? Thỉnh thoảng hoàng thượng cũng có vi phục xuất tuần, ngài có quen tiểu nữ thường dân nào không?”
“Cái đó muội không chắc lắm. Nhưng có chuyện gì không ạ?”
Hoàng hậu hơi lưỡng lự, quay sang nhìn những đóa hoa rực rỡ khoe sắc ngoài hoa viên. Trúc Diệp khẽ nhún vai.
“Xin lỗi, muội không nên hỏi nhiều.”
“Không đâu!” – hoàng hậu lắc đầu – “Chỉ là…” – người thở dài, bỏ qua chút do dự cuối cùng – “Chỉ là ta nghĩ hoàng thượng thích một tiểu thư nào đó tên Y Lan. Giờ đây ngài đang đau buồn vì chuyện của nhị hoàng đệ, nếu tìm được tiểu thư đó có lẽ sẽ giúp tâm trạng ngài đỡ hơn.”
“Vì sao người cho rằng có một tiểu thư Y Lan khác?” – nàng tròn mắt ngạc nhiên.
“Có một vài chuyện cho thấy thế, và một phần là do linh cảm của ta.”
“Người đừng nên lo nghĩ quá nhiều.” – nàng mỉm cười – “Cảm giác có thể không chính xác. Với lại hoàng thượng không phải hạng trăng hoa, nếu đã có người rồi, ngài ấy sẽ không để tâm đến cô gái khác đâu.”
“Ý ta không phải thế. Biết nói làm sao cho muội hiểu đây…”
Người thở dài. Chẳng lẽ phải nói thẳng ra rằng rất có thể hoàng thượng đã quen “cô tiểu thư” kia trước khi người bước chân lên ngôi mẫu nghi thiên hạ, và rằng họ đã yêu nhau rất sâu đậm, nhưng vì người nên mới phải chia xa?
“Hoàng hậu, muội xin phép hỏi một câu nhé?”
“Muội cứ hỏi.”
“Người… có yêu hoàng thượng thật không?”
Hoàng hậu hơi ngạc nhiên một chút trước câu hỏi của nàng, rồi người cười buồn.
“Ta yêu ngài ấy, hơn bất cứ ai, hơn cả bản thân ta.”
“Vậy sao người lại muốn tìm cô tiểu thư kia? Nếu thật cô ta có tồn tại, chẳng phải tốt hơn là cô ta đừng bao giờ xuất hiện nữa? Như thế người không cần phải chia sẻ tình cảm với ai, hoàng thượng sẽ chỉ có mỗi mình người, và yêu mỗi mình người?”
Hoàng hậu khẽ mỉm cười. Người quên mất Trúc Diệp trước nay luôn sống vô ưu, chưa từng bận tâm đến chuyện tình cảm gái trai.
“Không phải cứ chiếm giữ một người cho riêng mình là yêu đâu, Trúc Diệp à. Và tình yêu cũng không phải thứ muốn là có thể chia sẻ được. Rồi đến một lúc nào đó muội sẽ hiểu thôi.”
“Rắc rối quá! Thôi chắc tốt nhất là muội không nên biết.” – nàng lắc đầu.
“Không sớm thì muộn một nửa kia của muội cũng sẽ xuất hiện thôi.” – hoàng hậu cười hiền.
“Muội chẳng mong ngày đó đến tí nào.” – nàng thè lưỡi – “Ah, cũng gần trưa rồi, chúng ta đến chỗ thái hậu đi?”
“Ừ. Muội cứ đi đi.”
“Người không cùng dùng bữa với thái hậu và muội ư? Hoàng thượng cũng có nói trưa sẽ đến đó.”
“Ta ở chỗ mẫu hậu từ sáng rồi, giờ phải về cung có chút chuyện. Muội hãy thường đến trò chuyện với mẫu hậu và hoàng thượng nhé. Có muội tâm trạng của họ cũng khá hơn. Gửi lời thỉnh an của ta đến mẫu hậu.”
“Vâng. Vậy muội xin phép đi trước.”
Hoàng hậu nhìn theo dáng Trúc Diệp, thở dài. Trúc Diệp còn quá trẻ, mong là nàng sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hơn người.
Nếu bảo người thật sự muốn tìm người con gái kia, và thật lòng chấp nhận nàng ta là nói dối. Nhưng người còn biết phải làm sao hơn? Một nửa của người là hoàng thượng, nhưng một nửa của hoàng thượng không phải là người. Ít ra thì người còn có tiểu hoàng tử để an ủi nỗi lòng.
Những ngày sắp tới rồi sẽ ra sao đây?
Trúc Diệp hái thêm hai đóa bạch cúc nữa. Nàng đếm lại, ba đóa hồng và năm đóa bạch cúc. Chỉnh sửa một chút cho hoa, lá trông có vẻ hài hòa, nàng mỉm cười hài lòng, lấy dải lụa đỏ cột lại và bước nhanh đến chỗ thái hậu. Tiên đế từng bảo nàng nếu thái hậu buồn, hãy hái đúng số hoa như thế đem tặng người, tâm trạng người sẽ khá lên ngay. Nàng từng hỏi vì sao, nhưng cả thái hậu lẫn tiên đế đều không chịu nói, chỉ nhìn nhau rồi mỉm cười. Lúc sắp băng hà, tiên đế bảo nàng ra hái từng ấy hoa đem vào, ngài run rẫy buộc chúng lại bằng dải lụa đỏ rồi đưa cho nàng, xoa đầu nàng.
“Trẫm chẳng còn được bao nhiêu thời gian. Từ nay về sau, hãy thay trẫm tặng hoa cho hoàng hậu nhé?”
Nàng gật đầu, siết chặt bó hoa mà khóc. Tiên đế băng hà. Nàng còn nhớ rất rõ khi nhận lại bó hoa từ tay nàng, thái hậu nhoẻn miệng cười, nhưng đôi mắt đã ướt nhòe tự bao giờ. Từ đó mỗi lần vào cung, nàng đều mang đến một bó hoa nhỏ để tặng. Mùa đông không có hoa, nàng lấy giấy ra xếp và dùng mực tô lên. Đôi lúc nàng phải bật cười khi nhớ lại, chắc chẳng ai ngờ rằng chính tiên đế là người đầu tiên dạy nàng cắt xếp hoa bằng giấy.
“Tặng người. Người mà không cười là hoa cũng sẽ buồn theo đó.” – Trúc Diệp để bó hoa lên bàn, ngồi xuống cạnh thái hậu.
“Thật tình! Làm ta hết cả hồn.”
Thái hậu trách yêu, khẽ chạm vào những cánh hoa mềm mượt, mỉm cười.
“Người đang nghĩ gì thế?” – nàng chống hai tay vào cằm, ra chiều nũng nịu.
“Ta đang nghĩ về Hải nhi.” – đôi mắt người đượm buồn, chú mục vào những đóa hoa trên bàn – “Về cái lần đầu tiên ta nhìn thấy nó còn nằm trong nôi, đôi tay bé xíu giơ ra như muốn với tới ta. Ngay lặp tức ta đã xin với tiên đế nhận nó làm con nuôi. Con biết không, mãi cho đến cái ngày đầu tiêu gặp Thiên nhi nó mới chịu cười, rồi cứ bám theo Thiên nhi suốt.” – rồi người khẽ cười – “Nhớ lại thì hình như lần đầu tiên ta cãi nhau với tiên đế là về chuyện để Thiên nhi và Hải nhi ở chung một phòng.”
“Tiên đế đã phản đối?”
“Ngược lại thì có. Chính ngài ấy đã đưa ra ý kiến đó trước tiên đấy chứ! Nhưng chúng ta cãi nhau về việc nên để hai đứa nó đắp chăn chung hay riêng.”
Trúc Diệp cười khúc khích. Nàng thật không ngờ lần gây gỗ đầu tiên của những bậc phụ mẫu thiên hạ lại là vì một cái chăn.
“Thế cuối cùng thì sao ạ? Người thắng hay là tiên đế?”
“Cả hai. Ban đầu là tiên đế, vì Thiên nhi quyết định sẽ đắp chăn riêng. Nhưng đến lúc ngủ Hải nhi cứ tung chăn ra mãi, dù cung nữ có vén lại bao lần cũng thế. Đến khi Thiên nhi nhường một phần chăn của mình cho Hải nhi đắp cùng thì nó mới chịu ngủ yên. Phần thắng đổi ngược lại cho ta.”
“Lúc nhỏ Hải ca có hay khóc nhè không ạ?”
“Có chứ, còn thường xuyên nữa là! Chỉ có Thiên nhi mới dỗ được nó thôi.” – rồi bất chợt người thở dài – “Giờ đây ta thật sự muốn nghe lại giọng nói của Hải nhi, khóc hay cười cũng được…”
“Thái hậu…” – nàng đặt tay mình lên tay người.
“Con đừng lo. Ta không sao đâu.” – người chớp chớp mắt ngăn dòng lệ đang chực trào nơi khóe mắt – “Chỉ là nơi đây có quá nhiều ký ức về Hải nhi, cả Thiên nhi và Cơ nhi nữa chứ! Ta thật không ngờ lại có ngày, một trong ba đứa nó bỏ lại ta mà đến với tiên đế trước. Thật sự ta…”
“Thái hậu…” – nàng siết chặt tay người an ủi.
Tuy An Hải và An Cơ không do chính thái hậu mang nặng đẻ đau, nhưng chưa bao giờ người để tâm đến việc ấy. Với người mà nói, cả ba đều là con. Có người mẹ nào lại không đau khi mất một đứa con? Đến hôm nay người vẫn chưa dám tin, An Hải đã thật sự rời bỏ cõi đời này.
Người hít một hơi dài để bình tâm trở lại, rồi siết lại tay Trúc Diệp một cái, ngụ ý bảo người không sao.
“À đúng rồi, lúc nãy Trúc Diệp có gặp hoàng hậu. Hoàng hậu gửi lời thỉnh an đến người.”
Thái hậu khẽ gật đầu. Ánh mắt người lại trở nên xa xăm.
“Chuyện với Hải nhi là điều không mong muốn. Nhưng dù sao nó cũng đã xảy ra, có buồn đau tiếc thương mãi cũng thế thôi. An Hải đã không còn, ta mong rằng Thiên nhi sẽ để tâm đến Y Lan nhiều hơn một chút.”
“Trúc Diệp thấy hoàng thượng vẫn luôn lo lắng cho hoàng hậu mà?”
“Những chuyện thuộc về tình cảm con không rõ được đâu.” – người lắc đầu – “Rồi một lúc nào đó con cũng sẽ hiểu thôi.”
“Hình như các bậc mẫu nghi thiên hạ đều thích lấp lửng nhỉ?” – nàng ngao ngán lắc đầu.
“Không phải thích mà là có nói ra con cũng không hiểu.” – người dí một ngón tay vào giữa trán nàng, ra chiều trách móc – “Chắc Thiên nhi cũng sắp đến rồi đó, chúng ta vào trong thôi, để mà còn có cớ trách nó đến muộn nữa chứ!” – thái hậu háy mắt với nàng.
“Vậy để Trúc Diệp nghĩ hình phạt nha?” – nàng cười khúc khích.
“Được thôi, tội cho Thiên nhi thật!”
Thái hậu giả vờ thở dài, ngao ngán lắc đầu. Đôi khi cũng phải biết cách tự tạo niềm vui cho đời thêm chút sắc hồng.
“Sao rồi cô tiểu thư xinh đẹp? Ngày hôm nay thu được tí gì không?”
“Muội ở với thái hậu cả ngày, đã bắt đầu điều tra đâu mà thu với chả nhặt!” – nàng vươn vai – “Cho muội mượn hồ sơ về vụ ám sát huynh hồi đó đi.”
“Đây nè!” – chàng đến bàn rút một cuộn giấy – “Sao không lo vụ của An Hải trước? Chuyện mới xảy ra chẳng phải dễ điều tra hơn chuyện hồi xưa lắc xưa lơ sao?”
“Điều quan trọng là manh mối và động cơ kìa. Vụ của ngài thì ít ra còn có một nút thắt, đó là Chương tướng quân. Còn vụ của Hải ca thì đến cả nút thắt ở đâu còn không biết để mà gỡ, chỉ được mỗi cái suy đoán hung thủ là người trong cung. Không biết được động cơ thì rất khó điều tra.” – nàng nói, mắt không rời cuộn giấy trên tay.
“Uhm. Giả sử chúng ta có đoán đúng hung thủ là người trong cung thì động cơ hoàn toàn không có, bởi từ nhỏ mọi người đều yêu mến đệ ấy, và đệ ấy cũng đã rời cung một thời gian dài, trở lại chưa bao lâu lại đi tiếp nữa, rõ ràng không thể gây thù chuốc oán với ai được.”
“Đúng, nhưng nếu là người ngoài thì lại càng không thể, bởi biết được chính xác Phong ca rời đi lúc nào thì chỉ có mỗi ngài thôi.”
“Và còn một-người-nào-đó nữa chứ, nếu suy đoán ban đầu của chúng ta là chính xác.”
“Nói cho cùng thì hung thủ là người thân cận xem ra khả dĩ nhất.”
“Rắc rối thật!”
“Bởi thế muội mới điều tra vụ ám sát huynh trước.”
“Thế động cơ trong vụ ám sát ta là gì nào?”
“Chưa xác định rõ, bởi lẽ còn có Chương tướng quân dính vào. Nhưng đoán lý do ám sát một ông vua sẽ dễ hơn ám sát một vương gia nhiều.”
“Muội nói cũng đúng.”
“Xong rồi, trả huynh nè!” – nàng đưa lại chàng cuộn giấy lúc nãy.
“Không đem về xem kỹ à?”
“Thế là được rồi! Dù sao cũng ở trong cung, khi nào cần muội sẽ đến xem lại… Hm?” – nàng chợt thoáng thấy cây tử tiêu trong tay áo chàng – “Muội tưởng cây tử tiêu ngài tặng cho hoàng hậu năm trước rồi chứ?”
“Ta cũng định thế.” – chàng nhún vai, giấu một thoáng xao động trong đáy mắt – “Nhưng đột nhiên thấy thích nên giữ lại. Ta đã tặng cho hoàng hậu món khác rồi.”
“Muội không biết ngài cũng có hứng thú với nhạc cụ đấy!”
“Ta thích thổi tiêu, còn An Hải thích sáo. Tiếc là vì những lý do khác nhau, cả hai đều không sử dụng nhiều đến nhạc cụ yêu thích của mình.”
“Uhm. Hình như Hải ca có nói qua với muội việc đó.” – nàng che miệng ngáp dài – “Chết thật, hình như muội nhớ cái giường rồi.”
“Được thôi. Ngủ ngon nhé!” – chàng véo nhẹ mũi nàng một cái.
“Vâng. À, khuya nay nếu không ngon giấc, muội sẽ đến đại lao một tí để hỏi thăm sức khỏe của vài người có tên trong cuộn giấy ngài đưa lúc nãy nha?”
“Tùy muội thôi. Nhớ bịt mặt cho kỹ, đem theo thẻ bài và đừng có trượt ngã đấy.” – chàng háy mắt trêu.
“Ngài đang nhắc một chiến binh lúc ra trận phải mặc áo giáp và đem theo gươm đấy à?”
Nàng thè lưỡi, háy mắt với chàng một cái rồi ra ngoài. Phải về ngủ sớm thôi, lúc đang thẩm tra tội phạm lỡ… ngáp thì còn gì là mặt mũi ám-hành-ngự-sử nữa chứ. Mà dù sao thì lúc đó cũng bịt mặt kín mít rồi, có ai biết mặt mũi nàng tròn méo ra sao đâu mà lo!
Còn lại một mình, chàng ngao ngán liếc đống tấu chương một cái rồi thở dài. Ngủ sớm một bữa chắc cũng không sao đâu nhỉ? Chàng vươn vai, xếp lại tấu chương, bút nghiên cho gọn gàng rồi trở về tư phòng. Có Trúc Diệp trong cung khiến chàng thấy yên tâm hơn nhiều.
Chàng thay quần áo, định lên giường ngủ thì thấy khung cửa sổ còn mở toang. Chàng nhún vai, thở hắt ra một cái rồi đến đóng lại. Những chuyện thế này chàng muốn tự làm hơn là bảo bọn thái giám, tì nữ. Dù sao cũng nên vận động một chút, cứ ngồi yên một chỗ mãi sẽ béo phị mất. Thích tự làm những việc mình có thể làm hơn là sai bảo người khác, có lẽ chàng đã thừa hưởng tính cách đó từ tiên đế.
Chàng kéo mạnh hai cánh cửa bằng gỗ lại, buông rèm xuống rồi trở lại giường. Hình như đã quên mất thứ gì đó thì phải? Chàng lắc đầu mặc kệ, không hiểu sao hôm nay chàng muốn ngủ một giấc thật dài, thật say, không mộng mị.
Một lúc không lâu sao đó, khi chàng đã chìm hẳn vào giấc ngủ, một cách rất nhẹ nhàng, khung cửa gỗ hé mở, rèm cửa tung bay. Và cũng rất nhanh sau đó, mọi thứ lại trở lại bình thường. Một toán lính tuần tra đi ngang qua. Hoàng cung ban đêm vẫn hoạt động theo cách riêng của nó, như chưa từng biết đến khung cửa sổ đã từng bị hé ra và khép lại.
Có lẽ, chàng nên tập lại thói quen gài chốt cửa sổ.
.Canh ba đêm đó, một người khoát áo choàng đen bị kín mặt không rõ nam hay nữ đến trước cửa đại lao. Lính canh hai bên bắt chéo hai cây giáo chặn lại. Người đó chẳng nói chẳng rằng, chỉ đưa lên một tấm thẻ bài. Hai tên lính thu giáo, cúi đầu chào rồi trở về tư thế canh gác ban đầu. Hắc y nhân cất lại thẻ bài, bước vào trong. Gã giám ngục đưa cho hắc y nhân một chùm chìa khóa.
Khoảng nửa canh giờ sao, hắc y nhân đưa trả lại chùm chìa khóa cho giám ngục rồi ra ngoài, từ đầu đến cuối bước chân nhẹ như không, tuyệt không gây một tiếng động nào.
Hắc y nhân nắm rất rõ tình hình trong cung, nên từ đại lao về đến điện Đông mà không hề gặp bất cứ toán lính tuần nào. Đóng chặt cửa lại, hắc y nhân thắp đèn lên rồi trút bỏ lớp áo choàng, khăn bịt mặt đen nãy giỡ vẫn mang, để lộ mái tóc đen dài và áo lụa màu lục nhạt. Hắc y nhân đó đích thị là Trúc Diệp.
Nàng thở dài, qua cuộc truy vấn các thái giám, cung nữ đứng hầu lúc hoàng thượng bị ám sát, nàng đã nghĩ đến một khả năng. Nếu khả năng này là đúng, thì rất có thể chủ mưu của vụ ám sát hoàng thượng và An Hải là cùng một người. Nhưng khả năng này dù sao cũng chỉ là chợt thoáng qua trong đầu, không bằng không chứng, không có đến một cơ sở, đơn giản là dựa vào cảm giác. Mà cho dù có đúng hay không, thì động cơ vẫn là vấn đề khiến nàng đau đầu nhất.
“Không nghĩ nữa!”
Chán nản vươn vai, nàng quyết định ra ngoài dạo cho thư thả. Do đã được hoàng thượng đặc cách nên với thân phận là Trúc Diệp, nàng có thể thoải mái đi lại lung tung vào bất cứ lúc nào mà không ngại chạm trán với lính tuần, cũng chả cần đến tấm thẻ bài ám hành ngự sử.
“Chắc giờ này hoàng thượng ngủ mất tiêu rồi nhỉ? Đã quá canh ba rồi…”
Nàng tự hỏi, lưỡng lự không biết có nên tìm chàng nói chuyện phím hay không. Thôi kệ, dù sao cũng chẳng có việc gì làm, nàng cứ thế đến chỗ chàng, nếu tư phòng đã tắt đèn thì nàng đi dạo tiếp vậy.
Nghĩ là làm, nàng vừa đi vừa ư hử một bài hát trong miệng, xoay xoay nhành hoa cúc mới hái trong tay.
“Hm? Tử Y Lang?”
Nàng giật mình nép vào sau cây đại thụ, cẩn trọng quan sát lần nữa bóng áo tím ngồi trên mái nhà để chắc chắn mình không nhầm. Sao Tử Y Lang lại ở đây? Nàng không hề biết là y đã vào cung. Còn ngồi trên mái tư phòng của hoàng thượng nữa chứ? Nếu bảo y ngồi đó mà ngắm sao thì xin thưa, hôm nay trăng sao rủ nhau đi chơi cả rồi!
Tử Y Lang ngồi tựa vào đầu rồng chạm trổ trên mái nhà. Hôm nay không trăng cũng không sao, tà áo tím lẫn vào màn đêm. Rõ ràng y đã tính toán kỹ, lựa chỗ ngồi ít người để ý và ánh sáng của những ngọn đuốc bên dưới cũng không ảnh hưởng đến. Y gần như đã hòa vào bóng tối, nếu Trúc Diệp không phải võ công tinh tường và thị lực rất tốt e cũng không thấy được y.
Trúc Diệp cẩn trọng theo dõi y một hồi lâu. Y vẫn ngồi yên một chỗ, không động đậy, chỉ có tà áo khẽ tung bay mỗi khi cơn gió lướt qua, mắt hướng mông lung vào màn đêm tĩnh mịch. Nhìn y không có vẻ như muốn làm hại đến nam tử đang say giấc bên dưới, vậy y ngồi đó để làm gì?
Tử Y Lang vốn là một người rất khó hiểu. Nàng không rõ xuất thân của y, chỉ biết mỗi việc y là đại đệ tử của Âm Quỷ Y Nhân, và cũng là sư huynh của An Hải. Nàng và y cũng không có cơ hội tiếp xúc nhiều, mà lần nào cũng là vì chuyện của An Hải nên đối vời nàng, y vẫn còn là một ẩn số. Theo như An Hải nói thì y là một gã “cổ quái và háu sắc”. Y tinh thông y thuật, nhưng chỉ chữa bệnh tùy hứng. Có lần nàng thấy y can ngăn một đám cướp bức hại một đứa trẻ, nhưng cũng có lần nàng thấy y giết một lần mười người mà mặt không biến sắc, một cái chớp mắt cũng không. Với y chỉ có mạng sống của những người y cho là quan trọng mới quan trọng. Giang hồ tặng y cái danh “Băng Sát”. Chẳng biết y thuộc chánh hay tà nên từ trước đến giờ trừ những việc bất đắc dĩ, còn lại nàng thường tránh phải dây dưa với y.
“Muội biết hoàng thượng có quen tiểu thư nào tên Y Lan không?”
Câu hỏi của hoàng hậu chợt hiện lên trong tâm trí nàng. Thiệt tình! Nàng lắc đầu, sao tự dưng lúc này lại nghĩ đến chuyện đó chứ? Mà có lẽ khi có cơ hội, nàng cũng nên hỏi thử hoàng thượng một lần.
Nàng hít một hơi dài. Về phòng ngủ thôi, kẻo mai không dậy nổi thì mất mặt lắm. Ai đời một tiểu thư khuê các lại đi ngủ nướng chứ! Ngoái nhìn lần cuối bóng áo tím trên mái tư phòng đã tắt đèn, nàng ném nhành hoa cúc, bước nhanh về tư phòng của mình. Nàng tin vào cảm giác, và cảm giác cho nàng biết, y chắc chắn sẽ không làm tổn hại đến hoàng thượng.
Hoàng cung đêm nay cũng chẳng khác gì các đêm trước. Vẫn có các toán lính tuần đều đặn, vẫn có những lính canh đứng im không dám nhúc nhích, vẫn có một bóng áo tím cô độc ngồi tựa đầu rồng…
“Muội vào được chứ?”
Lục y nữ tử đứng ngoài cửa tư phòng, do dự lên tiếng. Gần như liền sau đó, hai cánh cửa bằng gỗ quý lập tức được hai tên thái giám bên trong mở ra.
“Sáng sớm đã chạy đến đây, xem ra đêm qua muội ngủ ngon giấc rồi.”
Chàng mỉm cười, khoát tay ra lệnh cho cung nữ, thái giám lui. Một tên mang chậu nước, khăn mặt chàng đã dùng ra ngoài, hai tên khác kính cẩn đóng cửa lại.
“Nhờ hồng phúc của huynh, quá canh ba muội mới chợp mắt được, nhưng nói chung là yên giấc.”
“Chà, xem ra trẫm phạm trọng tội rồi.” – chàng vừa nói vừa đeo một dải đai ngắn vào cổ tay, miệng ngậm một sợi đây, tay kéo một sợi dây khác để thít chặt đai vào.
“Để muội giúp.” – nàng đề nghị, và không đợi chàng đồng ý đã đến kéo tay chàng lại gần mình, thít chặt rồi cột phần dây còn thừa lại – “Mà ngài nên nhớ là thiên tử phạm tội, xử như thứ dân.”
“Vậy làm mất giấc ngủ của muội bị phải xử sao đây? Lần này là bắt đền cái gì nào?” – chàng đưa tay còn lại ra để nàng đeo giúp.
“Một tấm kim bài miễn tử chẳng hạn?”
“Đòi hỏi quá rồi đó cô nương.” – chàng giật nhẹ bím tóc của nàng một cái rồi quay người lấy dải đai lưng để trên cái khay bằng vàng – “Miễn tử kim bài thì trẫm không có rồi, hay ban cho muội một đức lang quân nhỉ?”
“Thôi cám ơn, tặng muội một đôi hài còn có ý nghĩa hơn!”
“Một đức lang quân không bằng một đôi hài à! Xem ra phu quân tương lai của muội phải khổ cả đời rồi!” – chàng cười to.
“Dám lắm à nghen.” – nàng chẳng tỏ vẻ gì tức giận, lại còn cười đồng tình.
“Thế tối hôm qua có hái được trái ngon nào không?” – chàng khoát long bào vào.
“Một trái.” – nàng giữ giọng bình thản, nhưng thần sắc có chút nghi hoặc – “Hình như “chủ vườn” trong vụ của huynh và Hải ca là một.”
“Chắc chắn?”
“Không.”
“Xem ra để phá được vụ án này tất phải liều một phen?”
“Hoàng thượng à…” – nàng ngập ngừng – “Ngài đã muốn dừng lại chưa?”
“Tại sao?”
“Lần cá cược này nếu thắng, hung thủ sẽ lộ diện, nhưng ngài lại mất thêm một trong những người mà ngài yêu thương. Còn nếu thất bại, ngài sẽ mất đi một vị tướng tài. Điều đó hẳn ngài đã tiên liệu được ngay từ đầu nên mới bảo muội điều tra chứ không phải một ai khác.”
“Muội nói cứ như đã biết hung thủ là ai vậy.”
“Không cần giả vờ nữa đâu hoàng thượng. Từ đầu chúng ta cứ nói bóng gió “người trong cung”, nhưng ai cũng ngầm hiểu kẻ chủ mưu chỉ có thể là một trong ba người đó. Và…”
“Và sao?”
“Và ám sát một vương gia nếu muốn cũng có thể làm lơ bỏ qua tội tử, nhưng ám sát một ông vua thì chắc chắn phải tử hình. Đó là lý do ngài không muốn muội điều tra vụ của ngài trước, chẳng qua biết nếu để muội điều tra ba người đó thì sớm muộn cũng lộ ra vụ này. Từ khi biết Chương tướng quân có dính vào vụ của ngài, ngài đã đoán ra dù có cùng chủ mưu hay không thì kẻ chủ mưu đó cũng phải là một trong số họ.”
“Đêm qua muội còn trở lại thư phòng của trẫm một lần nữa rồi mới về ngủ à?” – chàng đột nhiên hỏi – “Nếu không muội chẳng điều tra được chủ mưu trong hai vụ là một sớm thế đâu.”
“Sao ngài lại nghĩ vậy?”
“Trẫm chợt nhớ ra hôm qua mình đột nhiên muốn ngủ sớm.”
“Muội chỉ dùng một tí mê dược thôi mà, hehehe.” – nàng cười – “Nếu dùng liều cao quá ngài sẽ phát hiện ngay. Muội nhớ lần trước thấy hồ sơ về vụ đó có tới hai cuộn giấy lận, nhưng tối qua ngài chỉ đưa muội có một. Trong cuộn giấy đầu không đủ hết tên những người có liên quan.”
Nàng nhếch mép cười tự tin. Bốn mắt ngưng thị nhìn nhau, thời gian tưởng chừng như dừng lại trong giây phút đó. Bất chợt chàng cười to.
“Trên đời này hiểu trẫm chỉ có hai người.”
“Muội không cần ngài nịnh đâu.” – nàng thè lưỡi – “Giờ đây ngài đã biết chắc kẻ đứng sau giật dây chỉ là một. Tiếp tục hay dừng lại là tùy ở ngài, khi nào có quyết định thì báo cho muội. Còn dây dưa nữa là trễ buổi thiết triều đấy. Muội đi dạo một vòng đây”
“Trúc Diệp!” – chàng gọi khi nàng vừa bước đến ngưỡng cửa – “Sứ thần Ba Tư vừa dâng một ít trà ngon. Tối nay mời mọi người đến điện Thu, cung Nam ngắm trăng thưởng trà nhé.”
Nàng hơi khựng lại một chút, rồi cười buồn.
“Hôm nay trăng vẫn chưa tròn mà.”
“Vậy thì thưởng trà thôi, bỏ hai chữ đầu đi.”
“Uhm. Tối nay sẽ chẳng có ai quấy nhiễu chúng ta đâu.”
Nàng bước đi, không đóng cửa lại. Chàng chỉnh lại xiêm y bước ra, các cận vệ, thái giam, cung nữ vội vã đi theo đến Chính điện. Buổi chầu sáng vẫn diễn ra như thường ngày. Một ngày tưởng chừng ngắn, nhưng với một số người lại dài như vô tận.
=================(EXTRA)=================
Trong lúc chờ đợi, mọi người đọc tạm cái này cho đỡ buồn nha. Nói trước, nó không phải là một chương truyện đàng hoàng. Là một chương tự sướng thì đúng hơn:D
Đây là vài đoạn "Question & Aswer" vui vui về bốn bạn nhân vật chính trong Song Tử Tiêu và Huyền Cầm (đặc biệt là hai bạn uke). Sau một lần nói chuyện với Joanther (lâu lắm rồi), Aki hứng chí lên viết chơi (mục đích là để hành hạ các bạn seme), post lên cho mọi người đọc để cười thôi hen, đừng quá nghiêm trọng vấn đề ^^
Lẩm bẩm Mà thật ra thì vấn đề rất là nghiêm trọng >:)
Thật ra thì An Thiên và Bạch Phong mắc cùng một chứng bệnh. Hai người cha của họ không mắc bệnh này nên chắc không phải di truyền trực tiếp, còn có di truyền cách đời không thì không biết, vì trong đây đời ông nội không được nhắc đến. Mà mặc kệ di truyền di chéo gì đó, nói chung là họ bị bệnh.
Tử Y Lang không chỉ giỏi mỗi điều chế tình dược, y thuật của y cũng rất đỉnh. Tuy nhiên, đối với bệnh tình của hai người này y cũng đành bó tay. Cho dù có là sư phụ của y chắc cũng phải giơ cờ trắng đầu hàng.
Tóm lại căn bệnh của Bạch Phong và An Thiên là bệnh nan y. Căn bệnh này tác giả nhất thời không nghĩ được tên tiếng ta, nên đành xài luôn tiếng Tây: brother-complex.
Khi An Thiên biết việc Kỳ Vũ rape Bạch Phong, mém chút nữa là chạy đi xé xác Kỳ Vũ rồi. Còn đến khi An Thiên bị Tử Y Lang rape, chút xíu thôi là Tử Y Lang bị đâm chết bởi cây sáo bạc của Bạch Phong.
Chuyện bản thân họ họ còn không tức giận bằng chuyện xảy ra với người kia, vậy thật ra thì họ complex đến mức nào?
Q: An Thiên và Bạch Phong lúc nhỏ ra sao? Có gì đặc biệt hơn những chuyện An Thiên nhớ lúc hôn mê không?
A: Có chứ ^_^
Ấn tượng đầu tiên của An Thiên về An Hải – Bạch Phong không được tốt cho lắm. Đó là khi Bạch Phong mới vài ngày tuổi, được Hoàng hậu ẵm về cung nuôi dưỡng sau khi Hiểu Bạch qua đời (được kể trong “Bạch Phong sơn trang”)
“Thiên nhi, từ nay em bé sẽ là hoàng đệ của con đấy. Con nhi phải yêu thương em bé, biết không?”
An Thiên chăm chú nhìn đứa bé, đưa một ngón tay ấn ấn vào má nó. Đột nhiên đứa bé cười. Từ khi sinh ra đến giờ nó chẳng cười lần nào cả.
“Em bé thích hoàng nhi lắm đấy!” – Hoàng hậu cười.
“Mẫu hậu ơi…” – An Thiên ngập ngừng.
“Hm?”
“Sao em bé xấu quá vậy?” – An Thiên nói hồn nhiên.
Kỳ Vũ: ế? Tên kia, sao dám nói Phong xấu hả?
An Thiên: Thì lúc đó xấu thật mà =’=
Kỳ Vũ: Lúc nhỏ ngươi cũng thế thôi!
An Thiên:Vấn đề là ta đâu có thấy mình lúc nhỏ đâu -_- Với lại đó là lần đầu tiên thấy em bé sơ sinh chứ bộ.
Bạch Phong: Lúc đó đệ xấu lắm à /_
An Thiên: Hoàng đệ yêu dấu ôm, yên tâm đi, xấu đẹp gì ta cũng yêu hoàng đệ nhất mà ~_~
Tử Y Lang: Ấy? Còn tôi?
Aki: Mấy người im hết cho tôi kể tiếp!
Sau đó Hoàng hậu giải thích cho An Thiên nghe là em bé nào cũng thế. An Thiên hơi buồn khi nghĩ “chẳng nhẽ hồi đó mình cũng xấu thế?”, nên quyết định đi vòng vòng chơi cho đỡ buồn. Ai dè mới vừa quay đi đứa bé đã khóc quá trời. Thế là chẳng còn cách nào khác, mọi người đành để đứa bé ở chung phòng với An Thiên từ hôm đó. Ở lâu cũng có tình cảm, dù em mình xấu nhưng An Thiên vẫn yêu quí nó.
Con nít lớn rất nhanh. Một hôm nhìn lại, An Thiên chợt thấy chú nhóc… dễ thương quá chừng! Lúc đó Bạch Phong khoảng sáu tháng. Hễ An Thiên đến gần là chú nhóc cười híp mắt, cứ đòi nắm ngón tay An Thiên.
Càng lớn Bạch Phong càng đeo dính An Thiên hơn và nhất quyết không chịu dọn qua phòng khác. An Thiên cũng không thấy phiền về việc đó.
Như bao đứa trẻ khác, lúc mới tập đi Bạch Phong rất hay ngã. Khỏi nói cũng biết An Thiên lo đến cỡ nào. Sau lần ngã đầu tiên, An Thiên đã ôm chặt Bạch Phong và một mực đòi phải có ít nhất ba ngự y túc trực bên cạnh.
Đúng như đã kể, Bạch Phong lúc nhỏ sợ rất nhiều thứ: bóng tối, sấm sét, sâu bọ, rắn rết,.v.v… Những lúc thấy mấy thứ đó là ôm chặt cứng An Thiên. Có lần An Thiên định đốt cả vườn thượng uyển chỉ vì có một con sâu “dám” làm em cưng của mình khóc, may mà Hoàng hậu can ngăn được. Tối đến thì đương nhiên là Bạch Phong ngủ chung giường, vùi vào lòng An Thiên. Bạch Phong sức khỏe yếu, cứ bệnh hoài nhưng sợ thuốc, An Thiên phải đút cho từng muỗng mới chịu uống. Những lúc An Thiên phải học, Bạch Phong nhất quyết đòi theo, ngồi bên cạnh mặc dù chẳng hiểu gì cả.
Nói tóm lại là lúc nhỏ Bạch Phong và An Thiên lúc nào cũng như hình với bóng, kể cả lúc… tắm.
Kỳ Vũ: ôm chặt Bạch Phong liếc An Thiên Lúc đó hắn có giở trò gì với cậu không? Nói thật đi, tôi xử hắn.
Tử Y Lang: ôm chặt An Thiên Ê, đọc kỹ lại đoạn trên nhá, là Bạch Phong của cậu bám dính An Thiên của tôi chứ bộ!
An Thiên: đá Tử Y Lang ra Ai là của ai hả?! An Hải, sang đây với hoàng huynh!
Bạch Phong: đá Kỳ Vũ ra chạy qua ôm An Thiên
An Thiên: ôm lại Bạch Phong
Tử Y Lang: Ế >__:)
Q: Mối tình đầu của An Thiên?
A: Là một người mà ai ai cũng biết là ai đấy ^_^
Năm An Thiên tám tuổi có đến nhà Tư Đồ tể tướng một lần, dĩ nhiên Bạch Phong cũng đi theo. Khi cả hai đang dạo quanh khuôn viên phủ tể tướng thì gặp một cô bé trạc tuổi mình. Dựa theo quần áo thì cô bé không phải người hầu rồi, An Thiên đoán đó là con gái duy nhất của Tư Đồ tể tướng.
“Y Lan tiểu thư?” – An Thiên bắt chuyện trước. Thường thì lần đầu gặp người ta sẽ gọi họ chứ không gọi thẳng tên, An Thiên cũng chẳng biết vì sao mình gọi con gái của tể tướng như thế nữa.
“Thái tử! Nhị hoàng tử!”
Y Lan hơi ngạc nhiên một chút với cách gọi, nhưng nhanh chóng nhớ ra thân phận nên thi lễ. Tuy còn nhỏ nhưng cô đã được học rất kỹ về lễ nghi.
Sở dĩ Y Lan biết hai người là ai không phải bởi quần áo của họ, mà trước đó một tháng cô tình cờ có dịp vào cung với cha để thỉnh an Hoàng hậu, và thấy hai người họ từ xa nhưng không có cơ hội trò chuyện. Lúc ấy An Thiên đang học thổi tiêu, cũng chính vì thế mà Y Lan mới quyết định học thêm một nhạc cụ nữa.
An Thiên và Y Lan nói chuyện có vẻ tâm đầu ý hợp. An Thiên cũng rất có cảm tình với cô tiểu thư này, Hoàng hậu mới định bụng sau này sẽ tác hợp lương duyên. Cuối cùng thì như mọi người biết, Y Lan đã trở thành Hoàng hậu.
Từ lúc gặp tiểu thư Y Lan xong, không hiểu sao Bạch Phong lại càng bám chặt An Thiên hơn. Khi An Thiên định đến phủ tể tướng thì Bạch Phong khóc đòi ở nhà. Hoàng hậu cho vời Y Lan vào cung thì Bạch Phong khóc đòi An Thiên ở trong phòng chơi với mình. Cũng vì thế mà dần dần An Thiên quên mất cô tiểu thư này, và cho đến tận đêm tân hôn mới có cơ hội gặp lại.
Tử Y Lang: Hoho, thế đâu gọi là mối tình đầu được.
Aki: Sao không? Hổng thấy An Thiên lúc đó cũng có cảm tình với Y Lan à?
Tử Y Lang: Cảm tình gì mà quên mất tiêu người ta?
Aki: Tại Bạch Phong chứ bộ!
Kỳ Vũ: lẩm bẩm Hồi nhỏ Bạch Phong hay khóc nhè dữ vậy hả ta?
An Thiên: liếc Nói xấu gì hoàng đệ của ta đó?
Tử Y Lang: An Thiên, nói đi, mối tình đầu của cậu là tôi mới phải!
An Thiên: Ờ thì…
Bạch Phong: ôm cứng An Thiên Dĩ nhiên không phải! Mối tình đầu của hoàng huynh là đệ!
An Thiên: vỗ về Ừ, ngoan ngoan nào!
Tử Y Lang + Kỳ Vũ: quay ngoắc sang AKI!!!!!!!!!!!!!!!
Ờ thì ở trên kể chơi thôi, chứ mối tình đầu của An Thiên có thể nói là Bạch Phong. Hai năm trước khi gặp Y Lan, An Thiên sáu tuổi, còn Bạch Phong ba tuổi.
“Hoàng huynh, sau này huynh phải lấy vợ à?”
“Ừ, giống như phụ hoàng lấy mẫu hậu vậy.”
“Không chịu đâu!” – Bạch Phong thút thít, ôm chặt An Thiên – “Hoàng huynh đừng bỏ An Hải!!!”
“Sao hoàng huynh bỏ An Hải được?”
“Các cung nữ đều nói khi có vợ, hoàng huynh sẽ không thèm chơi với An Hải nữa, sẽ không ngủ chung với An Hải nữa!” – Bạch Phong khóc to hơn.
“Ngoan nào, hoàng huynh thương. Các cung nữ chỉ nói chơi thôi mà!”
“Thật không?”
“Thật.” – An Thiên mỉm cười – “Thôi thì mai mốt An Hải làm vợ hoàng huynh hen?”
“Hoàng huynh hứa rồi đó nghen!”
Kỳ Vũ: Áhhhhhhhhhhhh!!!!!!!!!! Tên hoàng đế chết tiệt kia, dụ dỗ con nít hả?!!! Ở đây shota bị cấm nha!
Bạch Phong: Anh dám nói hoàng huynh của tôi thế hả?
Tử Y Lang: Sư đệ đáng chết, dám dùng nước mắt lừa gạt người iu của sư huynh hả?
An Thiên: Ai là người yêu của ngươi?! thụi vào bụng Tử Y Lang Dám nói hoàng đệ của ta thế đó hả?
Kỳ Vũ: Phong, cậu đừng để hắn dụ nữa nghen, cậu yêu tôi mà phải không ~~~
Tử Y Lang: Nói năng cho đàng hoàng à, Bạch Phong dụ An Thiên.
An Thiên: bực An Hải, nói cho hai gã này biết, hoàng đệ yêu ai nhất?
Bạch Phong: ôm Dĩ nhiên là hoàng huynh rồi ^_^
An Thiên: ôm Hoàng huynh cũng yêu đệ nhất ^_^
Tử Y Lang + Kỳ Vũ: Ế? Còn tụi này?
An Thiên + Bạch Phong: liếc Không đáng xếp hạng!
Tử Y Lang + Kỳ Vũ: Aki, tôi giết cô!!!!
Aki: Giỏi thì thử xem:->
An Thiên + Bạch Phong: nghiến răng Hai người có ngon động đến Aki xem? Chết với tụi này.
Tử Y Lang + Kỳ Vũ: T_T
Aki: huýt sáo
Q: Tại sao trong chương , An Thiên… hôn Bạch Phong?
A: Câu trả lời nằm trong một đoạn chưa được kể đến trong chương .
[…]
“An Hải không phải em ruột của Thiên ca, Thiên ca không thương An Hải nữa đâu.”
“Ngốc! An Hải gọi hoàng huynh là gì nào?”
“Thiên… ca…”
“Đừng nói chỉ là em họ, dù không có tí quan hệ thuyết thống nào, nhưng chỉ cần An Hải vẫn còn chịu gọi hoàng huynh là “Thiên ca”, thì hoàng huynh sẽ vẫn còn thương An Hải, biết không?”
“Thiên ca nói thật nhé?”
“Có bao giờ hoàng huynh gạt An Hải chưa nào?”
An Hải lắc đầu, chưa bao giờ ta thấy nó đáng yêu đến thế. Bỗng dưng ta thấy mình quan trọng hơn một chút, ít ra là với một người.
“Hoàng huynh yêu An Hải nhất.”
“An Hải cũng yêu Thiên ca nhất. Thiên ca đừng bao giờ bỏ rơi An Hải nha?”
“Dĩ nhiên rồi!” – An Thiên đột nhiên cúi xuống… hôn nhẹ lên môi An Hải – “Hết buồn chưa?”
“Ơ?”
“Hoàng huynh thấy mỗi lần mẫu hậu buồn, phụ hoàng đều làm thế và hỏi mẫu hậu hết buồn chưa.”
“An Hải hết buồn rồi.” – Bạch Phong cười tươi.
Kỳ Vũ: Đồ lừa gạt, dê xồm, bỉ ổi, con nít cũng không tha!
An Thiên: Nói lại coi:-w
Kỳ Vũ: Thì ngươi dụ Phong của ta chứ còn gì nữa? Trời ơi, nụ hôn đầu của Phong~~~
Tử Y Lang: lẩm bẩm Ôi, nụ hôn đầu của Thiên >_:)
End.
Thật sự là End cái Q&A này.
========================================