Đàm Giám để điện thoại xuống, ngẩn người một hồi, rốt cục cũng bắt xe bus đến trường học Trần Diệp. Kết quả đến trước cổng đại học k, Đàm Giám mờ mịt nhìn đoàn người ồ ạt từ trong trường đi ra, ngẩn người.
Không phải y không chịu gọi điện cho Trần Diệp, không nên đến ôm cây đợi thỏ, mà từ lần trước sau khi ra khỏi phòng khách sạn, đã xóa số của Trần Diệp. Kỳ thật hắn có thể hỏi Kiều Tấn Vi, nhưng mà… Đàm Giám thở dài, đây không phải là có thêm tội cho Kiều Tấn Vi mắng mình sao?
Từ xa đã thấy Trần Diệp đang đi ra, vẫn là dáng vẻ cà lơ phất phơ kia, bên cạnh rất nhiều người vây quanh hắn, chỉ là nhìn ánh mắt hắn có vẻ không kiên nhẫn.
Đàm Giám bước đến, gọi hắn: “Trần Diệp.”
Trần Diệp ngẩng đầu, trên mặt chẳng lộ biểu tình gì, dường như không nghĩ Đàm Giám sẽ đến tìm hắn. hắn sửng sốt một chút, phất tay đuổi những người đang nói chuyện kia đi, nói với Đàm Giám: “Anh tìm tôi?”
Đàm Giám gật đầu.
Trần Diệp nói: “Vì Kiều Tấn Vi nói cho anh chuyện người thân kia?”
Đàm Giám mỉm cười: “Muốn mời cậu ăn cơm.”
Trần Diệp nói: “Nếu đơn thuần là đến cảm ơn tôi, vậy thì miễn đi, tôi không thèm tiếng cảm ơn này của anh.”
Đàm Giám nói: “Thật sao?” xoay người rời đi, chân vừa mới bước đã bị Trần Diệp kéo lại. Mặt hắn bất đắc dĩ: “Anh chết cũng không chịu nói hai câu êm tai với tôi sao?”
Đàm Giám nói: “Cậu muốn nói dễ nghe thế nào? Tôi có thể thử một chút.”
Trần Diệp cắn răng: “Ăn cơm coi như xong đi, đến Blue Shadow!”
Đàm Giám nói: “Kia là chỗ nào?”
Trần Diệp nhe răng cười với y: “Là chỗ lần trước anh một chai đánh ngã ba chai của tôi.”
Kỳ thật Đàm Giám rất muốn nói y không muốn đi uống rượu, muốn ăn cơm, nhưng mà lần này để tỏ lòng biết ơn, vẫn để chủ theo khách là được rồi.
Trần Diệp kéo y mạnh mẽ đi tới, sau khí tiến vào quán bar trực tiếp ngồi xuống chỗ lần trước họ ngồi, nói với nhân viên phục vụ, trước mang tới chút điểm tâm, hai két bia.
Đàm Giám giật mình, rượu có thể không rẻ, hôm nay y mang đủ tiền chứ? Không biết ở đây có được quẹt thẻ không?
Mặt Trần Diệp ẩn dưới ánh đèn mờ, ánh sáng màu cam hất trên mặt hắn so với bình thường thì nhìn nhu hòa hơn nhiều. Đàm Giám chán chết ngồi chờ nhân viên phục vụ mang đồ lên. Y biết rõ Trần Diệp không muốn nghe y nói cảm ơn, y cũng cắt những lời khách sáo kia, y phát giác nhược điểm của con người kì thật rất dễ bại lộ, tựa như y, không muốn nợ Trần Diệp nhân tình, rồi lại ích kỷ dung túng Kiều Tấn Vi thay y mở miệng — có lẽ là có chút hèn hạ đi?
Trần Diệp cau mày, một mực không mở miệng, Đàm Giám cũng chỉ đành dẫn đầu phớ vỡ trầm mặc: “GẦn đây đang bận cái gì?”
Trần Diệp nói: “Bận cái gì? Còn không phải là chuyện xuất ngoại sao?”
Đàm Giám sửng sốt một chút, đêm đó Trần Diệp uống say, nói hắn không muốn ra nước ngoài, muốn ở lại, thì ra vẫn là phải đi sao? Vì vậy nói: “Chuyện kia thuận lợi chứ? Xuất ngoại rất tốt.”
Trần Diệp cười lạnh, nói xéo y ngay lập tức: “Rất tốt? ĐỆT! Đàm Giám, anh thật sự là tôi vì anh làm gì cũng không cần hồi báo?”
Đàm Giám trầm mặc, chuyện của chú ba đối với Trần Diệp đến nói chỉ là mời người ăn một bữa cơm, nói vài câu chuyện nhưng đối với y là ơn huệ lớn bằng trời. Địa vị của dân chúng bình thường luôn thấp như vậy, bạn không có cách nào thay đổi cục diện, đổi thành người khác lại vài ba câu có thể xong chuyện. Đàm Giám vốn chính là đến trả nhân tình, trả như thế nào, y không biết, nhưng cũng không thể tự dưng kêu người đến giúp được.
Y mở miệng nói: “Vậy cậu muốn như thế nào?”
Trần Diệp nói: “Muốn anh để tôi tán!”
Đàm Giám mặt không đổi sắc: “Không phải là cậu muốn xuất ngoại sao?”
Trần Diệp cười rộ lên, biểu tình rất vô lại, đáy mắt lại có một chút đau đớn cùng tuyệt vọng: “Đúng vậy, đi thì tôi nhất định sẽ đi, trứng chọi đá, tôi không hơn ông già nhà tôi được, hắn nói để tôi đi, tôi không thể không đi. Đàm Giám, trước khi đi vẫn không thể lưu lại một chút hôi ức tốt đẹp sao?”
Đàm Giám nói: “Là yêu cầu này sao?”
Trần Diệp nhìn y kinh dị.
Đàm Giám gật đầu với hắn: “Có thể.”
Trần Diệp cho là mình nghe nhầm.
Đàm Giám vân vê chai bia trong tay, không có ý định uống, Trần Diệp nhìn y: “Anh có hiểu ý của tôi không? Tôi không phải ngón tay anh tùy tiện theo tôi ăn một bữa cơm xem một bộ phim, trong thời gian này, hôn môi, trên giường, ân ái, tôi đều muốn!”
Đàm Giám nói: “Tôi biết.”
Trần Diệp mở to hai mắt nhì,, trái lại Đàm Giám cười rộ lên: “Cậu giật mình như vậy làm gì?”
Trần Diệp cả buổi mới nói: “Tôi không nghĩ anh lại đồng ý dứt khoát như vậy.”
Đàm Giám cười nhạt một tiếng: “Chỉ là một hiệp ước ngắn hạn thôi, có gì ghê gớm đâu? Trần Diệp, từ trước đến nay tôi không nợ ai ân tình, yêu cầu của cậu cũng không quá đáng.
Trần Diệp không nói lên lời, Đàm Giám đã đồng y, sảng khoái đến mức ngoài ý muốn của hắn. nhưng cái hắn muốn chỉ là như vậy sao? Chỉ là quan hệ tình nhân mấy tháng thôi sao? Một thứ không bao gồm hứa hẹn, vĩnh viễn không nhìn thấy tương lại, một hợp đồng tình yêu ngắn hạn mỗi ngày đều tính toán đến lúc chia tay ư?
Chẳng qua nếu như hắn nói muốn Đàm Giám yêu hắn, đi cùng hắn, tên Đàm Giám kia sẽ đồng ý chứ?
Trần Diệp nói: “Khi nào thì anh bắt đầu thực hiện lời hứa của mình?”
Đàm Giám nói: “Tùy cậu.”
Trần Diệp nói: “Vậy thì bắt đầu từ hôm nay đi, thời gian của tôi có han.”
Đàm Giám mỉm cười, vươn tay gọi nhân viên phục vụ tới tính tiền, sau đó nói với Trần Diệp: “Chuyện mướn phòng, cậu trả tiền.”
Đàm Giám mở cửa phòng tắm đi tới, mặc áo tắm khách sạn cung cấp, tóc còn có chút ẩm ướt, bị y vén sau hai tai, vệt nước từ xương quai xanh chảy xuống ẩn trong áo tắm.
Trần Diệp có chút miệng đắng lưỡi khô, vì vậy uống một hớp, trong lòng mắng. Đệt! người khêu gợi hơn y gặp nhiều rồi, sao tối nay cứ như cấm dục nhiều năm một tối không chịu nổi!
Đàm Giám lên giường, nằm xuống bên cạnh Trần Diệp. Trần Diệp hỏi y: “Từng có kinh nghiệm sao?”
Đàm Giám trả lời: “Với đàn ông chưa có.” Trần Diệp có chút run tay cởi quần áo Đàm Giám, chính mình tự chửi mình, run cái gì chứ! Lại không phải là lần đầu tiên!
Có thể tâm tình của hắn so với lần thứ nhất cũng không khác. Trần Diệp không nhớ rõ tình hình lần đầu tiên của mình, đối phương đương nhiên là phụ nữ, mình là con gà mờ, hoàn toàn bị dẫn dắt.
Khi đó, đại khái đang là cấp ba?
Cuối cùng cởi bỏ quần áo Đàm Giám ra rồi, Trần Diệp đứng dậy tinh tế xem xét, làn da Đàm Giám không tính là trắng, nhưng lông mọc trên người rất ý, thân thể lõa lồ ở trong màn đêm có chút phản quang, nước da nam tính bóng loáng. Trần Diệp từ cổ tay của y vuốt ve xuống dướt, xẹt qua g ngực, dừng lại ở hông. Xúc cảm rất tốt, không có chút thịt thừa, hơn nữa lại mềm mại.
Chính mình lưu luyến quên thời gian, Đàm Giám đột nhiên nói: “Có thể để tôi ở phía trên không?”
Trần Diệp sửng sốt một chút, mắng to: “Đệt! Anh nói thử xem?”
Đàm Giám nói: “Cho cậu ở trên, tôi sẽ đau đến chảy máu chứ?”
Trần Diệp quả thực tức giận: “Kỹ thuật của tôi thối nát vậy sao? Đệt — anh là lần đầu tiên, không tránh khỏi có chút đau nhức, tôi sẽ tận lực nhẹ nhàng… chảy máu ư, đại khái là có một chút, lại không nhiều lắm, không chết được đâu!”
Đàm Giám cau mày nói: “Tôi rất sợ đau.”
Trần Diệp thật muốn bóp chết cái thằng cha không hiểu phong tình này, nhưng mà hắn cũng không thể trông cậy Đàm Giám trong lúc này đột nhiên trở nên phong tình vạn chủng tích cực phối hợp với hắn chứ? Đành phải nỗ lực ở trên người y vuốt ve hôn môn, nhen nhóm dục hỏa của y, để y câm miệng.
Trần Diệp thử dùng ngón tay thăm dò cơ thể Đàm Giám, hô hấp của Đàm Giám bắt đầu trở nên nặng nề, không giãy dụa, cũng không có ý đón hùa, không biết đã có khoái cảm hay đơn thuần chỉ cảm thấy đau.
Thân thể của y kỳ thật rất mềm mại, Trần Diệp nghĩ đây quả thực không giống thân thể của một người đàn ông gần ba mươi tuổi, sau lại nhịn không được cười, hai mươi tám tuổi cũng không tính là già chứ? Cả trong quá trình, Đàm Giám ngoại trừ nhắm chặt mắt nhíu chặt lông mày, hô hấp hơi run rẩy thì dường như không phát ra một chút thanh âm. Mãi đến khi Trần Diệp rút ngón tay về, đem chính mình đưa vào, Đàm Giám mới phát ra một tiếng “Ah” ngắn ngủi, sau đó không một tiếng động, thân thể dựa vào sự tiến xuất của Trần Diệp mà nhẹ đong đưa.
Trần Diệp bắt đầu dùng lưỡi liếm sau lưng Đàm Giám, hắn phát giác người dưới thân đang run, cơ bắp căng thẳng vô cùng, vì vậy bắt đầu dùng thời gian hôn môi, hôn từ gáy Đàm Giám, đến eo của y dùng lưỡi rê qua rê lại.
Khi trên giường hắn chưa từng kiên nhẫn vuốt ve đối phương như vậy, Đàm Giám không xuất, nhưng thân thể vẫn run rẩy, điều này khiến hắn cảm thấy đau lòng. Trong đau lòng lại mang một chút tuyệt vọng, hắn hi vọng chính mình khoái hoạt, Đàm Giám cũng khoái hoạt, nhưng hắn không cảm giác được Đàm Giám đã cảm nhận được khoái cảm.
Loáng thoáng nhớ lại Đàm Giám đã nói — tôi không yêu đàn ông. Khi đó là mình say, rất lâu sau những câu này mới từ trong trí nhớ chạy ra. Hắn tức giận, tức giận đến mức muốn giết chết Đàm Giám, liền dứt khoát cắt hi vọng không quấn lấy y. nhưng khi Kiều Tấn Vi vì chuyện của Đàm Giám đến tìm hắn, hắn vẫn nhịn không được mà ra tay, lần đầu tiên trong đời hắn dùng danh nghĩa con trai Trần phó thị trưởng, cùng người ta ngồi cùng bàn cười giả tạo uống rượu thương lượng… Trần Diệp nhớ hắn là kẻ hiểu rõ nhất làm thế nào khống chế tình cảm trong cuộc chơi, thế nhưng lại hết lần này đến lần khác đuổi theo một người không tim không phổi.
Kiều Tấn Vi nói với hắn, tên Đàm Giám này đâu chỉ không tim không phổi? y là người gan tỳ thận tất cả đều thiếu một nửa!
Trần Diệp muốn nói câu này mẹ nó thật quá chính xác!
Cuối cùng lúc kết thúc, Đàm Giám vẫn duy trì tư thế nằm trên giường, không nhúc nhích. Trần Diệp cẩn thận rút chính mình ra, đây tuyệt đối không phải là lần ái tình kịch liệt nhất, nhưng là lần hắn cẩn thận nhất.
Bởi vì Đàm Giám vẫn có cao trào, điều này khiến Trần Diệp ít nhiều thoát khỏi tâm lý oán hận “chẳng lẽ mình đang cưỡng gian y?”. hắn nhớ đến có lẽ nên lau người cho Đàm Giám một chút, con mắt nhìn xuống dưới, sợ đến suýt chút nữa nhảy dựng lên.
Sao Đàm Giám lại chảy nhiều máu đến vậy!
Nhìn thấy trên giường đơn một mảnh đỏ thẫm, Trần Diệp vừa kinh vừa sợ, cho dù là lần đầu làm tình cũng không chảy máu đến như vậy… hắn luống cuống tay chân lấy giấy đi lau, Đàm Giám thấp giọng thở gấp một chút, hư nhược nói: “Cầm khăn ướt tới, giúp tôi cầm máu.”
Trần Diệp nhảy xuống giường, chạy thật nhanh vào toilet, dùng nước ấm thấm ướt khăn mặt thận trọng đè xuống vết thương Đàm Giám.
Dáng vẻ Đàm Giám ngoại trừ mệt mỏi thì là tái nhợt, y nhìn thấy bộ dạng run sợ của Trần Diệp mà cảm thấy buồn cười: “ Tôi sớm nói rồi, cậu nhất định sẽ làm tôi chảy máu.”
Giọng nói Trần Diệp run lẩy bẩy: “Tôi… tôi không biết lần đầu của đàn ông sẽ chảy nhiều máu như vậy…” kinh nghiệm trên giường của hắn và đàn ông kỳ thật cũng không phong phú, ngoại trừ Hạ Tiểu Xuyên, chính là Đàm Giám. Hạ Tiểu Xuyên lên giường với hắn đương nhiên không phải lần đầu tiên, cũng không chảy máu nên hắn thực sự bị giật mình.
Đàm Giám nói: “Có thể thể chất của tôi không phù hợp ân ái với đàn ông.”
Trần Diệp nói: “Chỉ là thể chất thôi sao? Đàm Giám, trên tâm lý thế nào, anh có cảm thấy kinh tởm không?”
Đàm Giám giương mắt nhìn hắn.
Trần Diệp nói: “Có phải cảm thấy không thể chịu đựng không? Lúc tôi đi vào có phải còn buồn nôn? Đàm Giám, có phải trong lòng anh cảm thấy chán ghét đến chết, lại không chịu nói?”
Đàm Giám nói: “Trần Diệp, cậu nhìn, loại chuyenj này tôi cũng nhận được khoái cảm, cậu nên tin tưởng ít nhất tôi không cảm thấy buồn nôn.”
Trần Diệp nói: “Anh cũng không có biểu lộ khoái hoạt.”
Đàm Giám cười rộ lên, nói: “Cậu còn muốn tôi trông thoải mái? Cái này quá khó khăn, Trần Diệp, làm người không nên quá tham lam, đừng đòi tôi thứ mà tôi không thể cho.”
Trần Diệp giữ im lặng, hắn nhìn thấy trên người Đàm Giám tràn đầy những giấu vết hắn lưu lại, xanh xanh tím tím, tà mị hoặc, phối hợp với vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của y, tạo thành một hình ảnh khó tả bằng lời.
Khiến cho lòng hắn rung động cùng tuyệt vọng.
Hắn nghĩ nếu như Đàm Giám không mở miệng, buổi tối đó có thể coi là hoàn mỹ. Ít nhất hắn còn có thể mong đợi, người giống như Đàm Giám vậy, chịu lên giường với hắn, dù chỉ có một chút, cũng là yêu hắn đi?
Nhưng mà biểu lộ của Đàm Giám giống như trước kia, dường như lúc ban đầu bị hắn túm lấy đánh một trận, phảng phất chỉ là trải qua một chuyện không thể bình thường hơn, không có chút rung động nào.
Không có ngượng ngùng, không có xấu hổ, không có hạnh phúc, không có bi thương.
Có lẽ trên thế giới thực sự có loại người này, thân thể với linh hồn cách xa hai đầu thái cực, yêu với được yêu đối với họ mà nói đều là dư thừa, Trần Diệp nghĩ, có phải là chính mình Đàm Giám cũng không yêu?
Vậy thì hắn còn có thể đi yêu người khác thế nào?
—————-
Jenny: H theo phong cách Tô Đặc, như có như không :)))