Sự Báo Thù Của Chàng Rể Cực Phẩm

chương 18: 18: tiệc rượu

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Ha ha, nếu họ đã muốn em đi như vậy thì em cứ đi!”

Nghe xong đầu đuôi sự việc, Trương Trần cười lạnh một tiếng.

“Anh điên rồi à?”, Phương Thủy Y nhìn Trương Trần đầy khó hiểu, có người đàn ông nào lại tự đưa vợ mình lên giường của người đàn ông khác chứ, mặc dù bây giờ cô đang bị ép đến đường cùng, nhưng lời nói của Trương Trần không khỏi khiến cô mất hết ý chí.

“Vợ của mình, anh còn chưa động đến, cũng không cần người khác làm hộ, nếu người khác có ý đồ này, e rằng bọn họ phải trả một cái giá rất đắt đấy!”

Trương Trần nhận ra suy nghĩ của Phương Thủy Y, anh mỉm cười nói: “Đến lúc ấy, anh sẽ đi cùng em.

Anh đã từng nói với em rằng, anh sẽ không để ai bắt nạt em nữa, đó không phải chỉ là lời nói suông!”

“Anh! ”, Phương Thủy Y há to miệng, trong tiềm thức cô muốn nói rằng Trương Trần bây giờ cũng chỉ là một người giúp việc ở Nhân Phong Đường mà thôi, mặc dù có tốt hơn trước một chút, nhưng căn bản không thể làm gì được, nhưng mà lần này, nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc của Trương Trần, lời nói của cô nghẹn ở họng không thốt ra được!

“Yên tâm đi, em tin anh một lần thì đã sao, em nghỉ ngơi cho tốt, anh đi nói chuyện với Phương Thiên Quang!”

Trương Trần khẽ cười, bước ra khỏi phòng, đi đến thẳng đến trước mặt Phương Thiên Quang.

“Ngày mai tôi sẽ đi cùng Thủy Y, còn về phần ông, nếu không còn việc gì khác thì mời ông lập tức rời khỏi đây”.

“Thật sao?”, Phương Thiên Quang vui mừng khôn xiết, đối với đề nghị muốn đi cùng của Trương Trần cũng bị ông ta bỏ qua, bữa tiệc ấy tập trung toàn là những người tài hoa của giới thượng lưu, bất cứ ai cũng hơn Trương Trần cả trăm lần, nếu Trương Trần thích tự mình đến đó làm trò cười thì ông ta cũng không ngăn anh làm gì!

Sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn, Phương Thiên Quang vỗ nhẹ vào vai Trương Trần an ủi, ông ta tưởng rằng khi mình nói giao lại biệt thự này cho Trương Trần đã làm anh động lòng, thế nên anh mới đi khuyên nhủ Phương Thủy Y.

Không lâu sau, Phương Thiên Quang rời khỏi biệt thự và báo tin cho bà cụ Phương, sau đó bọn họ vui vẻ quay về trụ sở gia đình nhà họ Phương.

Trương Trần vẫn giống như bình thường vậy, mọi thứ vẫn như cũ, sáng sớm hôm sau anh vẫn đến Nhân Phong Đường làm việc đúng thời gian quy định, chào hỏi một tiếng, sau đó đi đến nhà họ Tề.

“Đây cũng gọi là nhà nghèo không có tiền ư?”, Trương Trần nhìn căn biệt thự xa hoa trước mắt, trong đầu lại nghĩ đến lời nói của Tề Long mà bật cười.

Lúc này, Tề Đương Quốc và Tề Long đã đứng trước cửa để đón anh, còn có một người phụ nữ đứng bên cạnh họ nữa, người phụ nữ đó nhìn chỉ như mới ngoài 40 tuổi, trông có vẻ hơi giống với Tề Hiểu Thiến hôm qua, có lẽ đây là mẹ của cô bé.

“Cậu chính là thần y Trương Trần à!”, vừa nhìn thấy Trương Trần, người phụ nữ đã chào hỏi, nắm tay anh và vội vã xin lỗi: “Thời gian này tôi và Đương Quốc đang bận với dự án tu sửa Thành Cổ, không quan tâm đến Tề Hiểu Thiến lắm, chúng tôi cảm thấy rất có lỗi, là cậu đã cho chúng tôi chút an ủi! ”

Người phụ nữ ấy nắm tay Trương Trần và nói rất nhiều, vẻ sợ hãi trong mắt cho đến tận bây giờ vẫn chưa hề tiêu tan.

“Bà xem mình kìa, chẳng phải con gái đã đỡ hơn rồi sao, có thần y ra tay, con bé đã không có vấn đề nguy hiểm gì nữa rồi!”, Tề Đương Quốc cười nói.

“Hừ, nếu như con gái có xảy ra chuyện gì, ông cũng đừng nghĩ tới việc sống tiếp, tôi đây sẽ li hôn với ông!”, người phụ nữ hừ lạnh một tiếng!

“Ừ!”, Tề Đương Quốc nhìn Trương Trần có chút xấu hổ.

“Không sao!”, Trương Trần nghe thấy lời nói của người phụ nữ trước mặt nói: “Bà cũng tham gia vào dự án tu sửa Thành Cổ sao?”

“Không giấu gì Thần y, dự án này chủ yếu do chúng tôi phụ trách.

Nếu Thần y có hứng thú, chỉ cần cậu nói một câu, chúng tôi có thể để nhà họ Phương tham gia!”

Tề Đương Quốc cười thầm, hôm qua Trương Trần ra tay giúp đỡ khiến con gái ông ta có thể xuống giường đi lại, ông ta đã bắt đầu điều tra về thân thế của anh.

Nếu như không điều tra thì không biết, vị thần y này lại là con rể nhà họ Phương, nghe nói anh không được họ coi trọng, lúc này, khi nghe được câu hỏi của Trương Trần, ông ta trực tiếp đề cập đến vấn đề dự án, nhằm khiến anh có được địa vị nhất định tại nhà họ Phương.

Thật ra nếu như Trương Trần chưa kết hôn, không chừng ông ta và vợ mình sẽ có ý định gả con gái mình cho Trương Trần rồi.

Trước giờ toàn nghe người ta nói, con rể nhà họ Phương này kia, nhưng sau một thời gian ngắn tiếp xúc, Tề Đương Quốc đã dám vỗ ngực nói rằng người thanh niên trẻ này chắc chắn là một thiên tài.

“Không vội!”, Trương Trần trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Lát nữa nói sau đi, chúng ta vào xem tiểu Thiến đã!”

“Xin mời!”, Tề Đương Quốc vội vã dẫn đường, chẳng mấy chốc đã đến một căn phòng tràn đầy phong cách của nữ sinh.

Theo dự tính của Trương Trần, nhiều nhất chỉ một hai lần điều trị nữa là trích huyết tử trong cơ thể tiểu Thiến có thể hoàn toàn bị ép ra ngoài.

Trương Trần nhìn cánh tay của mình, có một tia sáng chói lóa không thể kiểm soát lóe lên trong mắt anh.

Sau khi điều trị xong, Trương Trần ngồi lại ở nhà họ Tề thêm nửa tiếng nữa mới rời đi.

“Đúng là vừa hay, không cần tốn sức mà cơ hội tự đến, Tề Đương Quốc lại là người phụ trách dự án cải tạo Thành Cổ, làm mình đỡ phải dùng cách khác!”

“Thật sự có chút mong đợi đến buổi tiệc rượu buổi tối!”

!

Trời càng ngày càng tối, đèn neon ở Hoài Bắc dần dần được thắp lên, cả thành phố đột nhiên bừng sáng, khúc dạo đầu của cuộc sống về đêm cũng dần bắt đầu!

Trương Trần về nhà ngay sau giờ làm việc, trước cửa biệt thự có đậu ba chiếc xe hơi bạc triệu, đứng bên cạnh là bà cụ Phương và bốn người con trai, ba người con dâu của bà ta, thậm chí cả những bậc con cháu như Phương Thủy Y cũng đã tề tựu đông đủ.

“Như Như, đây là một dịp trọng đại, mặc dù con vẫn chưa tốt nghiệp, nhưng vẫn phải đi làm quen một chút, con phải chú ý đến vẻ ngoài của mình, ở đó toàn là những người thành đạt, con có thể tiếp xúc với họ một chút!”

Phương Thiên Thành cười nói với con gái mình, mọi người vui vẻ hòa thuận, ai nấy cũng đều rất hào hứng phấn khởi.

“Yo, Trương Trần về rồi à? Nghe nói tối nay mày cũng đi đến buổi tiệc à?”, Phương Hải Cương cười lạnh một tiếng bước lên phía trước, lần này ngay cả câu em rể hắn cũng không thèm nói, trong mắt hắn, Phương Thủy Y rất nhanh sẽ trở thành người của Triệu Ngọc Sinh rồi, em rể của hắn nên là Triệu Ngọc Sinh.

Về phần Trương Trần này, chỗ nào mát mẻ thì cứ ở đó mà chơi đi!

Trương Trần chẳng thèm để ý, kịch hay về cuối, không cần vội!

Lúc này, cửa biệt thự mở ra, Phương Thủy Y trong bộ váy màu tím bước tới, lộ ra chiếc cổ thon dài trắng như ngọc, mái tóc buông tự nhiên trên vai, khuôn mặt vốn thanh tú được trang điểm nhẹ, lúc này cô bước đi dưới ánh đèn đường mờ ảo, đẹp tựa như một nàng tiên vậy!

“Thật là… tuyệt vời!”, Phương Hải Cương lẩm bẩm, mặc dù bọn họ có chút quan hệ máu mủ nhưng hắn ta vẫn phải thừa nhận rằng bộ dáng cô em họ này của mình thật sự là có lực sát thương không nhỏ đối với đàn ông!

“Ha ha, Thuỷ Y, lên đây ngồi với bà nội!”, bà cụ Phương bước tới kéo tay Phương Thuỷ Y, miệng cười không khép được lại.

Phương Thuỷ Y bây giờ chính là cục cưng của nhà họ Phương, còn về thằng cháu rể ăn hại kia thì bà ta thậm chí còn chẳng thèm nhìn đến.

“Thuỷ Y đã ở đây rồi thì chúng ta mau đi thôi, đừng cho Triệu đại thiếu gia phải đợi lâu!”, Phương Thiên Quang cười ha ha rồi cũng bước lên xe!

“Trương Trần!”, Phương Thuỷ Y ngồi ở ghế sau lo lắng gọi, cô không biết Trương Trần lấy đâu ra tự tin, chuyến này đi hậu quả sẽ không thể lường nổi.

“Không sao đâu!”, Trương Trần cười an ủi, bà cụ Phương ngồi bên cạnh kéo luôn tấm kính lên, chắn đi tầm mắt của hai người!

“Lái xe, đi thôi!”, Phương bà cụ Phương ra lệnh!

"Hắc hắc, Trương Trần à Trương Trần, chân mọc ở trên người cậu, cấu nếu như muốn đi thì chúng tôi cũng chẳng cản nổi, nhưng tôi khuyên cậu một câu, nếu tự biết thân biết phận thì ngoan ngoãn ở đây đi!"

Phương Hải Cương cười khà khà, chui vào băng ghế lái rồi ba chiếc ô tô hạng sang phóng vọt đi!

Trương Trần chẳng để tâm mỉm cười, người phụ nữ của anh, ai cũng có thể chạm vào sao?

Đi đến hầm đỗ xe, Trương Trần tìm thấy chiếc xe nhỏ cũ kỹ của mình, lúc này đã đến giờ tan ca nên xe ở đây tương đối nhiều!

"Chậc chậc, Trần ăn hại à, lúc nãy tôi đi xuống trông thấy cả nhà họ Phương đều ngồi trên ba chiếc BMW series 7 phóng đi.

Sao, không chở cậu đi cùng à, hay xe họ hết chỗ rồi?"

Đúng lúc này, một chiếc ô tô chạy qua, người bên trong hạ cửa kính xuống nở nụ cười chế giễu.

“He he, có lẽ là như vậy!”, Trương Trần mỉm cười nhàn nhạt nói, bãi xe ở đây là dành riêng cho khu biệt thự này, mỗi khi anh đi xuống lấy xe, luôn có người gặp anh sẽ nói vài câu!

Xe ở đây bét nhất cũng là Volkswagen CC, tất nhiên ngoại trừ xe của Trương Trần.

"Nếu cậu vội đi thì đi mau đi, không phải tôi cố ý, nhưng cậu cho rằng cái loại xe này của cậu mà cũng chiếm một chỗ ở đây thì có coi được không? Sao cậu không quẳng luôn nó lên trên đường đi, ai mà thèm ăn trộm chứ!", người đang nói kia vẫn tiếp tục lẩm bẩm, chỗ đỗ xe ở đây tương đối khan hiếm, hắn cũng đang phải đợi Trương Trần lấy xe ra đây!

“Đồ ăn hại! Muốn đi ra ngoài cũng không nói sớm, chỗ đậu xe lại bị cướp mất rồi!”, đằng sau lại có một chiếc xe đang lao tới, thấy Trương Trần mở cửa xe thì tức giận nói.

“BÙM…”, đột nhiên, bãi đỗ xe miễn phí này phát ra một tiếng nổ, hễ là người có kinh nghiệm đều không khó để nhận thấy tiếng động như vậy phát ra chắc chắn từ một chiếc xe thể thao!

Từ xa, một chiếc xe thể thao màu trắng kem với đèn cos đang chạy tới, logo cây đinh ba trạc phía trước đã nói lên sự phi thường của chiếc xe này!

Xe thể thao Maseratie, toàn bộ gầm xe đều không có cấp bậc!

“Ai có thể mua được chiếc xe đẹp vậy, có chiếc xe như thế mà cũng phải đậu ở bãi đỗ xe miễn phí này à!”, có người nhìn thấy liền ghen ghét nói ra câu này.

Lúc này, chiếc xe chậm rãi dừng lại, cửa xe mở ra, một người đàn ông vạm vỡ bước ra, sau đó đi đến trước mặt Trương Trần.

“Cậu Trương, tôi không đến muộn nhé, chỗ bố tôi bận quá, nên giờ mới đến đón cậu được!”

Người vừa đến chính lề Tề Long, anh ta cười để lộ ra hàm răng trắng bóng!

“Haha, không muộn đâu!”, Trương Trần không ngờ Tề Long sẽ đến đón, liền đóng cửa xe lại, nhìn người bên cạnh đang ngẩn người: “Thật ngại quá, hôm nay tôi không lái xe rồi!”

Bỏ qua những ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, Trương Trần ngồi vào ghế phụ, và Maserati lao đi với tiếng nổ của ống xả sôi sùng sục!

“Chuyện… chuyện gì vừa xảy ra, Trương Trần ăn hại lại có thể quen biết với loại người này, còn gọi anh ta là cậu Trương, còn đích thân tới đón?”

Người đàn ông đang đợi chỗ đậu xe của Trương Trần khôi phục lại tinh thần, vẻ mặt khó tin.

.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio