Mùa hè năm Duy Duy mười bảy tuổi, cô thi đậu vào trường đại học lớn và quen anh bạn trai tuyệt vời. Cô cứ ngỡ rằng, cuộc sống quá tươi đẹp, cho đến khi… có một nụ hôn làm vỡ tan sự yên ổn của đời cô.
“Thủ tướng Anh, tổng thống Pháp, nữ hoàng Anh… đều đã từng ngụ tại khách sạn của chúng tôi. Trên thế giới, chỉ có Buckingham Palace mới đón tiếp nhiều nguyên thủ quốc gia và người đứng đầu chính phủ nhiều hơn so với nơi này. Khách sạn được chia ra làm hai phần: Từ tầng một đến tầng hai mươi bảy là phòng khách bình thường. Từ tầng hai mươi tám trở lên được gọi là ‘Waldongy Touren’, tiếng Trung có nghĩa là tòa nhà hình tháp, là những phòng khách sang trọng phục vụ cho những vị khách quý. Cô Chu! Ông Tiêu đã đặt sẵn phòng cho cô ở tầba mươi hai!”
Vừa đặt chân xuống Mỹ, cô líu lưỡi khi được nhân viên khách sạn đón tại sân bay bằng một chiếc xe hơi sang trọng. Sau đó, Tiêu Đồ lại đặt sẵn phòng trong một khách sạn lớn, có người quản lí tiếp đón và giới thiệu qua lịch sử của khách sạn.
Vóc dáng lực lưỡng của A Thiết như mất hồn, khi bước chân anh đạp trên những ánh sáng vàng rực rỡ trong khách sạn.
“Duy Duy, người nhà của em rất giàu hả?” A Thiết mở miệng hỏi.
Có đôi khi A Thiết thấy bạn gái yếu đuối, rất cần sự chở che của mình. Nhưng anh chưa bao giờ nghĩ tới, cô là con gái của một gia đình giàu sang như thế.
Không chỉ riêng A Thiết ngỡ ngàng vì cung cách phục vụ sang trọng này, mà cả Duy Duy cũng bần thần cả người khi bước vào khu thang máy cá nhân.
“Không phải, em…” Cô muốn giải thích nhưng bất thành.
Tình cảm giữa cô và Tiêu Đồ rất gắn bó. Từ nhỏ tới lớn, Tiêu Đồ luôn dành cho cô những thứ tốt nhất, làm cuộc sống của cô sung sướng hơn so với những thiên kim con nhà giàu khác. Vì vậy, khi anh mời sang Mỹ du lịch, cô đồng ý ngay. Nhưng Duy Duy không nghĩ tới, một người có cách sống mộc mạc như anh lại tiếp đãi cô hào phóng đến thế.
Thang máy làm bằng kính [] đưa cô và A Thiết lên trên, đúng dịp nhìn thấy phía sau hoa viên khách sạn đang cử hành một đám cưới sang trọng. Đó là kiểu điển hình hôn lễ của tầng lớp thượng lưu. Thật lộng lẫy và xa hoa. Cô dâu đứng chính giữa trong một chiếc áo cưới trắng nuốt vô cùng xa xỉ. Ngay cả quần áo của khách khứa tham dự cũng đa dạng màu sắc và đắt tiền.
A Thiết nhìn đến ngẩn ngơ, rồi âm thầm chỉnh trang lại chiếc áo sơ mi màu trắng mộc mạc trên người mình. Trong khi đó, Duy Duy dùng đôi mắt tò mò liếc nhìn xung quanh. Thậm chí, cô còn dán mặt mình sát vào cửa kính thang máy để quan sát.
Đây là tính cách của một cô gái mười bảy tuổi mới lớn, luôn muốn xem sự sôi động của thế giới bên ngoài.
Khách sạn này nổi tiếng và trở thành thiên đường tình yêu, từ khi tổ chức thành công hôn lễ của công chúa Grace. Có rất nhiều nhà quý tộc lẫn các gia đình siu giàu có, chọn nơi này để làm lễ thành hôn.
Duy Duy vừa ngắm cảnh đẹp, vừa thầm than thở cho sự hào phóng của Thỏ Thỏ dành cho mình!
A Thiết liên tục ngơ ngẩn và nhìn chằm chằm vào vẻ mặt ngưỡng mộ của cô. Vốn dĩ mười ngón tay hai người đang đan vào nhau, thì anh bắt đầu lặng lẽ lùi về phía sau rồi nắm chặt tay lại.
Lòng tự ti của anh dâng lên mãnh liệt. Nhưng cô gái mười bảy tuổi – Duy Duy lại không hề nhận ra điều đó. Bởi vì, cô còn đơn giản và quá ngây thơ.
Lúc này, cô rất vui vẻ. Vừa đến Mỹ đã nhìn thấy hoạt động kinh doanh của khách sạn, còn được ở đây. Thật sự làm người ta cảm thấy được mở mang tầm mắt.
“Cô Chu, đến phòng của cô rồi.” Đã đến tầng ba mươi hai, nhưng người quản lý vẫn ở phía trước dẫn đường.
Duy Duy vui sướng trong lòng vì một nước Mỹ xa lạ và sắp gặp được gặp người thân. Nhưng cô sơ ý không phát hiện, A Thiết đi chậm dần phía sau lưng cô, mỗi bước chân như muốn dẫm nát đường hành lang.
“Ông Tiêu đã ở bên trong rồi.” Người quản lí lịch sự cúi đầu nói với cô, không liếc mắt nhìn A Thiết dù chỉ một lần.
Sắc mặt A Thiết lúng túng vô cùng.
Duy Duy buồn cười vì lối xưng hô ‘ông – cô’ trang trọng dành cho người lớn này, nhưng cô phớt lờ đi. Hơn nữa, vì không muốn mất mặt, cô còn lấy ra tờ năm mươi đôla làm tiền boa.
A Thiết sợ bạn gái tiêu tiền phung phí, vội vàng cầm lấy hành lý của mình. Ngược lại, Duy Duy bị cảm giác mới mẻ che mờ ý nghĩ, không chú ý đến – có một người cao lớn sách hành lý trong sự im lặng dị thường.
Duy Duy nhảy nhót đẩy cửa căn phòng sang trọng mình sẽ ở tối nay ra. Cửa vừa mở, đã thấy được sự tráng lệ khác xa với ngoài hành lang. Tất cả mọi thứ bên trong đều trang trí bằng màu be tao nhã, khiến người ta có một cảm giác yên bình và thoải mái.
Ngoài những thứ ấy ra, nó còn làm người ta cảm nhận đầy đủ những xa hoa, quyền quý mà những người giàu sang từng mang bước chân mình đạp trên tấm thảm trắng nõn dưới nền nhà.
Duy Duy cứ tưởng tượng mình từng ở những người nổi tiếng thì mặt mày hớn hở như hoa nở.
Vừa bước vào phòng, cô đã thấy ngay một thân hình gầy yếu dựa vào cửa sổ. Sắc mặt anh trắng nhợt nhạt như những bông tuyết mùa đông. Cái trắng xanh như những con ma cà rồng trong phim kinh dị, như ở Mỹ không có ánh nắng chiếu rọi.
Đặc biệt, căn phòng u ám chỉ mở một ngọn đèn bàn le lói.
“Tiêu Đồ, sao anh lại gầy như vậy?” Vừa gặp được người thân xa cách lâu ngày, lòng Duy Duy khó che dấu được sự quan tâm và vui mừng.
Tấm lưng của anh gầy gò, như chỉ còn da bọc xương. Mới một năm không gặp, sao anh gầy đến như thế? Có phải tình trạng sức khỏe của anh không chuyển biến tốt khi đến Mỹ?
“Em thử ở Mỹ trong một năm, mà mỗi ngày ba bữa đều ăn bánh mì xem sao?” Khóe môi anh khẽ nhếch lên, vẫn nở nụ cười châm biếm quen thuộc như cô từng thấy.
Ngưng! Hóa ra là anh rất kén ăn! Trái tim Duy Duy thoáng một nỗi xót xa.
“Xin chào, hành lý đặt ở đây được rồi.” Ánh mắt Tiêu Đồ liếc về người sau lưng cô, chủ động lên tiếng.
“Ồ! Được, được, được!” A Thiết vội vàng đem hành lý của Duy Duy mang qua.
A Thiết thật khỏe, hai cái va ly nặng như vậy mà anh cầm đi nhẹ tựa lông hồng.
Duy Duy dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn vào thân hình cường tráng của bạn trai. Và tất cả những điều đó đều lọt vào tầm mắt của Tiêu Đồ.
“Cảm ơn.” Tiêu Đồ cười nhẹ, rút bóp lấy mấy trăm đôla đưa ra.
Cả người A Thiết cứng đờ tại chỗ.
“Thỏ Thỏ, anh ấy là bạn trai của em, không phải nhân viên khách sạn đâu!” Duy Duy vội vã lên tiếng.
Tiêu rồi!
“A.” Trên mặt Tiêu Đồ biểu hiện vẻ ‘tai nạn ngoài ý muốn’.
Quả nhiên, A Thiết tự ti bóp tay mình lại thành một n
“Xin lỗi, thật ngại quá.” Tiêu Đồ nói lời xin lỗi, rồi thu số tiền lại.
“Không sao cả! Anh là anh Chu phải không? Tôi là A Thiết – bạn trai của Duy Duy.” A Thiết cố lấy bình tĩnh, vội vàng tiến lên, lịch sự chào hỏi.
“Tôi họ Tiêu, là anh trai – thanh mai trúc mã với Duy Duy.” Vẻ mặt của Tiêu Đồ thật lạnh nhạt, anh gằn mạnh chữ ‘Tiêu’.
Thanh mai trúc mã? A Thiết ngỡ ngàng giật mình. Duy Duy nói đưa anh tới đây gặp người nhà, anh nghĩ…
“Tôi từng xem anh lấy cơ ngực kẹp bút rồi, anh diễn tạp kỹ rất hay, rất phấn khích.” Tiêu Đồ bước tới lấy tay đặt trên vai Duy Duy, nhìn A Thiết lịch sự nói.
Tiêu Đồ mới hai mươi tuổi, lại có một sự điềm đạm vượt trội hơn những người bạn trang lứa. Đặc biệt bây giờ, khi cánh tay anh vờn quanh người Duy Duy thể hiện tính chiếm hữu rõ ràng. Tuy nhiên, không có ai để ý thấy, một cánh tay khác đang cố gắng chống trên cạnh bàn, mới có thể làm bước chân anh vững vàng đứng yên.
Một câu nói thật nhã nhặn bình thường, nhưng A Thiết cảm thấy lạ lùng khi nhìn đôi trai thanh gái lịch đứng trước mắt.
Duy Duy nhăn mặt nhíu mày, vì ngay cả cô cũng nhận ra cách nói chuyện kì lạ của Tiêu Đồ. Có điều, cô không thể chỉ ra cụ thể nó kì lạ ở chỗ nào. Mặc khác, đã lâu rồi họ không gặp nhau, cho dù anh nói sai thì vì muốn giữ hòa khí, cô cũng im lặng không hé môi.
“Nghe nói anh chỉ tốt nghiệp cấp hai thôi, phải không?” Tiêu Đồ lại hỏi.
“Tôi…”
Tất cả mọi thứ xung quanh quá sang trọng, làm A Thiết mất tự nhiên. Bây giờ, chưa gì người ta đã hỏi đến bằng cấp của mình, khiến anh cảm thấy như một cái tát giáng xuống mặt mình trong lần gặp đầu tiên.
“Mai mốt Duy Duy vào đại học, anh cũng phải cố gắng bắt kịp tốc độ của cô ấy nhé.” Tiêu Đồ mỉm cười, ánh mắt tựa như một sự động viên cổ vũ.
“Chuyện… này…” Dù cảm thấy thật khó xử, A Thiết lại chỉ có thể gật đầu hứa hẹn.
Ai thích Duy Duy, cho nên người nhà cô muốn anh làm gì, anh sẽ đồng ý cái đó.
“Tôi xin lỗi, do tôi quá khắc khe. Đối với những người đã bươn trải ở ngoài xã hội, giờ phải trở lại trường học để lấy văn bằng quả thật rất khó khăn.” A Thiết mới vừa gật đầu, Tiêu Đồ đã chủ động nói lời xin lỗi.
Điều này… A Thiết cảm thấy anh không còn có gì để bất ngờ hơn.
“Hiện nay anh công tác ở đâu?” Anh lại nói chuyện với A Thiết, tỏ vẻ rất quan tâm đến em rể tương lai.
A Thiết là một công nhân xây dựng.
“Tháng tới, A Thiết sẽ chuyển vào làm trong bộ phận hành chính.” Duy Duy đứng im lặng một bên bỗng lên tiếng đỡ lời thay cho bạn trai của mình. Cô hiểu rất rõ tình tình lập dị của người nào đó, và cũng bắt đầu nhận ra câu chuyện có chút kì quặc.
A Thiết kinh ngạc nhìn lướt qua Duy Duy. Chuyển vào làm trong bộ phận hành chính? Tám chữ này anh chưa nghe qua. Hơn nữa, anh biết mình không đủ khả năng để hy vọng.
“Làm trong bộ phận hành chính ư? Anh ấy làm thư ký hả?” Tiêu Đồ cười như không cười.
Chắc chắn có người mơ tưởng, buộc bạn trai mình phải cố gắng. Còn anh tưởng tượng không nổi bộ dạng của một ‘con khỉ đột’ vươn mười ngón tay ra đánh máy sẽ như thế nào.
“Gì chứ? Anh có thể gõ chữ, người khác không dùng máy tính được sao?” Duy Duy không hài lòng, quay sang tranh luận với Tiêu Đồ.
Không được bắt nạt bạn trai của cô!
“Vậy đã mua nhà để kết hôn chưa?” Tiêu Đồ không tức giận, chỉ chuyển đề tài lại với A Thiết.
A Thiết chảy mồ hôi đầm đìa. Ngay cả một miếng ngói anh cũng chẳng có, tiền đâu mà mua căn hộ để kết hôn? Anh không ngờ tới sự lợi hại của ‘ông anh’ này.
“Duy Duy, còn, còn nhỏ như vậy…” A Thiết lắp bắp nói, đôi chân mang đôi giày thể thao giá rẻ rụt lùi lại trên tấm thảm trắng của khách sạn.
Tiêu Đồ
“Nè, Thỏ Thỏ, em nói sẽ lập gia đình hồi nào chứ?” Duy Duy bực tức, cái này không phải là đang chặn đầu người khác sao? Đúng là bỏ qua trẻ em, bắt nạt người trưởng thành!
Cô chỉ mới mười bảy tuổi, chứ có phải là hai mươi bảy tuổi đâu! Làm gì đưa ra một vấn đề xấu xa có tính đàn áp người như thế!
“Ồ! Hóa ra hai người đang giỡn chơi thôi à.”
Tiêu Đồ ra vẻ đã sáng tỏ mọi việc, nói tiếp:
“Trách không được, anh nghĩ làm sao em có thể….” Lời tiếp theo, anh ngập ngừng không nói hết vì có mặt của người lạ ở đây.
Tuy nhiên câu nói ấy lại như một bàn tay tát thẳng vào mặt A Thiết, khiến mặt anh trắng bệch như tờ giấy.
Duy Duy mới là cô bé mười bảy tuổi. Tuy nhiên, A Thiết đã hai mươi lăm, nhưng chưa có được một sự thành đạt nào. Đặc biệt, khi đứng trong một khách sạn sang trọng, đứng trước một anh chàng điển trai, thông minh, gia đình giàu có… Khiến anh tự ti nhấc đầu lên không nổi đầu. Dường như anh chỉ có tạp kĩ kẹp cây bút vào cơ ngực mà thôi.
“Thỏ Thỏ, anh đừng có quá đáng!” Duy Duy ngậm bồ hòn làm ngọt, trong lòng kêu khổ thấu trời xanh.
“Đã lâu rồi không gặp, tối nay chúng ta tụ họp, ôn chuyện xưa đi.” Vừa mới trải qua cuộc phẫu thuật không bao lâu, cả người Tiêu Đồ rất suy yếu. Trên trán anh đổ mồ hôi liên tục, nhưng ngọn đèn le lói trong phòng đã che khuất nó đi, Duy Duy làm sao có thể nhìn thấy?
Mặc dù rất bực bội, nhưng Duy Duy cũng không hy vọng vừa thấy mặt đã cãi nhau.
“Được rồi.” Cô miễn cưõng đồng ý.
Hôm nay bị Thỏ Thỏ quậy tung lên, thật vất vả cô mới truyền thêm một chút lòng tự tin cho bạn trai, xem ra đã tan tành.
“Cảm ơn anh đã đem hành lý của Duy Duy lên đây, vừa rồi còn nhầm anh là nhân viên trong khách sạn, thật ngại quá.” Tiêu Đồ nói chuyện với A Thiết hết sức nhã nhặn.
Việc vừa rồi khó xử như vậy mà anh còn nhắc lại? Hôm nay Thỏ Thỏ bị nhũn não rồi sao? Vì vậy, từ đầu đến cuối là do anh cố tình! Anh cố ý làm A Thiết mất mặt!
Trong lòng xác định được điều này, nên Duy Duy nâng ánh mắt nguy hiểm lên. Cô muốn nhìn xem, kế tiếp người anh trai tốt của mình sẽ dùng thủ đoạn nào khiến bạn trai của cô xấu hổ!
Làm chủ mời khách, nên Tiêu Đồ rất khách sáo nói:
“Tôi cũng giúp anh đặt sẵn phòng rồi, lát nữa nhân viên khách sạn sẽ đưa anh qua đó.”
Duy Duy bất ngờ kinh ngạc. Cô và A Thiết không được ở cùng nhau sao? Nhưng căn phòng sang trọng này là phòng đôi mà!
“Tôi giúp anh mang hành lý xuống tầng dưới, phòng anh ở tầng thứ mười hai.” Người quản lí nãy giờ đứng yên lặng phía sau, kịp thời mở miệng.
Từ tầng hai mươi tám trở xuống và tầng hai mươi tám trở lên là hai giai cấp xã hội khác nhau dừng chân.
Trước đó A Thiết đã nghe người quản lí giới thiệu qua, bối rối làm màu môi của anh bạc phết đi. Anh vẫn biết rõ khoảng cách xa xôi giữa mình và bạn gái. Tuy thế, lần đầu tiên có người đem khoảng cách này nói thẳng trước mặt, khiến anh cảm thấy thật quá đáng!
Tròng mắt Duy Duy nổi lên những đóm lửa giận dữ. Cô không muốn cãi nhau, nhưng hôm nay, người nào đó bị bệnh thần kinh, đẩy câu chuyện đi quá xa!
“Em và A Thiết sẽ cùng ở tầng dưới.” Duy Duy đưa ra quyết định dứt khoát.
“Ở cùng nhau?” Tiêu Đồ chậm rãi hỏi.
Anh có nghe nhầm hay không?
“Thế thì sao? Em với A Thiết là người yêu của nhau, không thể ngủ chung được sao?” Duy Duy tức giận, không chịu yếu thế, đứng phắt dạy chống đối anh.
“Ngủ chung…” Lúc này Tiêu Đồ đã thay đổi hai chữ.
Hai chữ này anh nói ra rất nhẹ. Nhưng đôi đồng tử đen láy vừa rồi còn bình tĩnh, thì bây giờ, sáng rực như một ngọn núi lửa đang phun trào nham thạch.
Ngủ chung… Cứ tự nhiên ngủ chung với nhau. Vì vậy, bọn họ chưa từng ngủ chung vài lần trước đ
“Ai cần anh lo chứ!” Duy Duy như một cô gái ngoan cố cãi lời người lớn, vung mái tóc dài, xoay người rời đi.
Tuy nhiên, cô bỗng hét lên đau đớn.
“Á!” Tóc của cô bị người nào đó túm lại kéo lấy.
“Anh dám kéo tóc của em?” Duy Duy quát lớn.
Có chuyện thì từ từ giải thích, anh lại dám đánh cô!
A Thiết bị dọa choáng váng. Bởi vì trong ấn tượng của anh, mặc dù Duy Duy hơi tùy tiện, nhưng tính cách có thể gọi là dịu dàng. Nhưng bây giò, cô lồng lên như một con sư tử rống.
Cô ghét nhất bạo lực gia đình, ghét nhất, ghét nhất, ghét nhất việc đó!
Anh không thể không kéo tóc cô. Bởi vì vừa rồi cố sức nói chuyện, làm toàn thân đều toát mồ hôi. Nếu không phải lúc này hai tay đang vịn trên mặt bàn sau lưng, chỉ sợ anh đã ngã nhào xuống đất.
“Tối nay em sẽ ở đây.” Anh gằn giọng nói rõ ràng, cương quyết.
Anh không cho phép cô dính vào người đàn ông khác!
Ngón tay của anh quấn chặt lấy mái tóc cô, không chịu thả ra.
Đau chết mất! Đầu Duy Duy đau đến bóc da. Theo bản năng, cô đá chân về phía sau một cú.
Tiêu Đồ đột nhiên bị đá trúng, toàn bộ cơ thể mất điểm chống đỡ, ngã nhào xuống đất.
Cô chiến thắng! Tuy nhiên, nụ cười chiến thắng của Duy Duy chưa trọn vẹn, vì da đầu cô đau như tróc vảy. Tiêu Đồ không chịu buông tay, khiến cô ngã đè lên người anh!
Chiến tranh giữa hai anh em bọn họ làm A Thiết đứng nhìn chết trân. Can cũng không phải, mà không can cũng không được. Anh chỉ có thể như đầu gỗ sững sỡ tại chỗ tựa như người ngoài cuộc.
“Tiêu Đồ, hôm nay anh bị thần kinh hả?” Duy Duy luống cuống muốn đứng dậy, nhưng lọn tóc đen như nhung của cô vẫn quấn trong ngón tay anh, khiến cô bất đắc dĩ phải nằm trên cái cơ thể gầy trơ xương
Khi Duy Duy bực tức tìm cách thoát khỏi thì mới phát hiện, những ngón tay của anh gày gò như bộ xương khô, nếu dùng sức kéo mạnh sẽ đứt lìa từng đoạn. Cô giật nẩy người, lo lắng bất an, hỏi:
“Có phải anh lại sinh bệnh nữa không?” Phát hiện này làm Duy Duy hoảng hốt.
Tiêu Đồ thở hổn hển lã người, bởi vì vừa mới ‘vận động’ quá sức. Nhưng nghe câu hỏi quan tâm từ cô, đôi môi bạc của anh khẽ nhếch lên, nói:
“Đúng thế! Anh đang có bệnh.” Anh thừa nhận thẳng thắn.
Duy Duy đang muốn hỏi anh bị bệnh ra sao, thì Tiêu Đồ tiếp lời:
“Anh có một chứng bệnh bất trị, được gọi tên là ‘có được Chu Duy Duy’!” Chiếm được cô – anh có thể sinh tồn. Không chiếm được cô – anh sẽ chết!
Đây là nghĩa gì? Duy Duy hoàn toàn mờ mịt.
“Chu Duy Duy, anh yêu em!” Anh thổ lộ trong cơn xúc động nhất thời.
Anh đã yêu hơn mười mấy năm nay! Anh sẽ không để cô ngủ cùng với người đàn ông khác!
Duy Duy ngây người và A Thiết cũng thế.
Trước mặt bạn trai cô, Tiêu Đồ hành động như lời tuyên thệ, như sự trả thù… Anh dùng hết sức bình sinh đè ngửa đầu cô ra, nhanh chóng cúi người đặt đôi môi mình lên môi cô…
Một đôi môi mềm mại như lụa… Đây là ý nghĩ đầu tiên ghi tạc trong lòng của Duy Duy.
~~
[] Loại thang máy này thường đặt những nơi lên – xuống thấy toàn bộ phong cảnh bên ngoài… Nếu quý vị nào chưa thấy có thể tham khảo sơ qua nhà hàng Food Center ở đường Trần Hưng Đạo… Nhưng tôi không chắc nó còn ko nha…