Sự Nhầm Lẫn Tai Hại

chương 1: dính phải của nợ, khốn nạn cả đời

Truyện Chữ
Trước
Sau
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

[Đối tượng tìm hiểu kể từ lần đầu gặp mặt cho tới giờ, đã hơn một tháng không có liên lạc, là ý gì đây?]

… Ý là “Xin chào, tạm biệt!”

L Gấu hung bạo

… Chẳng có ý gì

L Bé Shin mũi dài

[Cứu với! Đối tượng tìm hiểu nhất quyết cam pu “chia”, liệu cần một người đàn ông như thế không?]

… LZ Có thể nói kỹ hơn được không? Ví dụ những biểu hiện khác, điều kiện thế nào? Chỉ nói đúng một câu làm sao phân tích được?

L Bé Shin mũi dài

…Được lắm, chẳng ai nợ ai. Lúc muốn trốn lại càng nhanh!

L Gấu hung bạo

Hà Tâm My nhìn chỗ trống đối diện bàn đầy oán trách, bên tai nghe tiếng bà chị liến thoắng giải thích, “Làm nghề bọn chị bận lắm, chị làm hành chính còn đỡ chút, bọn họ làm thủ tục, lúc bận có khi nửa tháng một tháng trời ăn ngủ tại công ty. Em yên tâm, lương dân “IT”, tiền thưởng cao, lại còn rất có trách nhiệm. Chẳng phải đàn ông có tinh thần trách nhiệm là quan trọng nhất sao?”, vừa nói vừa nhìn đồng hồ, “Cũng chỉ muộn có hai mươi phút thôi mà.”

Nói chính xác ra là muộn hai mươi tám phút rồi được chưa? Hà Tâm My bụng sôi ùng ục, mắt nhìn quanh một vòng, mùi cá kho thơm phức xộc lên mũi. Cô quyết định đợi đúng ba mươi phút, nếu đối tượng không chịu xuất hiện, phút thứ ba mốt cô sẽ lượn ngay. Chạy cả ngày ngoài đường, giờ còn chưa được miếng cơm nào đổ vào miệng, thật có lỗi với cái dạ dày.

Phút thứ hai chín.

“Chị ơi, em bảo, đồng nghiệp của chị…”

“Tốt lắm. Chị đã nói rồi, bố anh ta là hiệu trưởng trường trung học, mẹ cũng là giáo viên, giống như nhà em ấy, đều thuộc con nhà gia giáo. Con người cũng giản dị, trông thấy con gái vẫn còn đỏ mặt. Bụng dạ cũng tốt, lần trước chị bị đau dạ dày, mặt mũi trắng bệnh, cậu ấy thấy vậy liều chạy ngay xuống nhà mua thuốc. Nói thật nhé, nếu không phải chị lớn hơn hai tuổi thì trái tim chị cũng rung rinh rồi”, bà chị cười hì hì, “Chị vừa nói giới thiệu bạn gái cho, cậu ta xấu hổ trốn chị hai ngày, em cũng đừng ngại, chỉ coi như quen thêm bạn mới thôi sau đến đâu thì đến”.

Thế cũng được, dù sao cũng còn hơn vụ coi mặt của mẹ. Với kiểu như mẹ, chả khác nào đi chụp X quang.

Hà Tâm My đếm đầu ngón tay béo múp của mình. Kể từ khi đi làm chính thức sau khi tốt nghiệp, số lần đi coi mặt còn quá cả hai bàn tay, nhưng lần nào cũng thất bại thảm hại. Người thì không thích thân hình béo tròn của cô; có lúc cô lại không thích đối phương cứ nhìn chằm chằm vào bộ ngực vĩ đại của mình; lại có người coi cô như quân dự bị, lúc đó chẳng thấy tăm hơi, hai tháng sau mới thấy liên lạc lại, kết quả bị cô tát bốp cho một phát; nhưng tuyệt đỉnh nhất có lẽ vẫn là vụ có người ăn xong đòi cam pu “chia”, tiền ăn là một trăm hai mươi lăm đồng, đến hào cũng phải tính cho rạch ròi.

Với cái cách mà sử dụng máy X quang của mẫu thân đại nhân nhận xét tuyển chồng cho con gái thì giữa cái xã hội hiện thực “trai tài gái sắc” trần trụi này chẳng có đến một nửa tia hy vọng thành công.

Giảm cân thôi. Hà Tâm My lại bắt đầu làu bàu, nếu vẫn không có anh nào yêu, không giảm cân ta không phải họ Hà!

Phút thứ ba mươi.

Tinh thần trách nhiệm. Ục ục, cái bụng đang khiếu nại người chủ nhân vô lương tâm, không có tinh thần trách nhiệm.

“Chị ơi…” Hà Tâm My uể oải gọi.

“Đến rồi đến rồi, Tiểu Trần… ở đây!”

“Xin lỗi, sắp đi thì bị Hứa Công kéo lại.”

Hà Tâm My nhìn lại… Bốn mắt, mặt trắng, trông bộ dạng chẳng ra làm sao, nhưng khi ánh mắt đảo qua thấy mặt hơi ửng đỏ. Quác quác, cộng năm điểm!

“Chọn món trước đi, chúng tôi đói lắm rồi.” bà chị nói vẻ hờn dỗi: “Muộn thêm chút nữa là đợi cậu tới trả tiền đấy!”

“Được rồi được rồi.” “Bốn mắt” ngượng ngùng khom lưng cười cười, “Đừng ăn cay quá, dạ dày chị không tốt.”

Biết quan tâm đến người khác. Lại thêm năm điểm!

“Xin giới thiệu, đồng nghiệp của chị Trần Vi Khải, sư muội của tôi Hà Tâm My, phóng viên tờ ‘Thời báo Tế Thành’.”

“Chào anh.”

“Chào cô.” Ánh mắt lướt qua bộ ngực vĩ đại của cô rồi dừng lại chưa quá một giây. Ha ha ha, không dê già là một đức tính rất đáng ca ngợi, cộng mười điểm!

“Trần Vi Khải, danh thiếp của cậu đâu? Đưa một tấm đây, còn phải để tôi nhắc? Hà Tâm My, em cũng vậy, bình thường hùng hùng hổ hổ, hôm nay sau trông như cải héo thế này?”

Phải bổ sung năng lượng thì mới có sức nói chuyện chứ, Hà Tâm My đờ đẫn hướng mắt nhìn theo đĩa cá kho kếch xù người phục vụ đang bê đến bàn bên cạnh, sau đó bất lực ngồi xuống, rồi lại cuống cuồng đứng dậy, đón tấm danh thiếp của Trần Vi Khải.

“Xin được giúp đỡ nhiều nhiều.”

“Ồi dào, không cần khách sáo vậy đâu”, cô lật ngược túi của mình, chán nản nói, “Hình như của tôi hết mất rồi.”

Mặt mũi bà chị vụt rắn đanh vẻ căm giận đầy thất vọng, nghiến răng nghiến lợi, bất ngờ bị Trần Vi Khải ngồi đối diện trông thấy, anh mỉm cười nói: “Không sao, có việc gì cần giúp cứ bảo Minh Nghị chuyển lời cho tôi là được.”

Minh Nghị… Lông mày Hà Tâm My hơi giật, rồi cười hà hà.

“Tôi ngại làm bóng đèn lắm, lần này là tôi làm chủ, về sau tiến hành thế nào đều ở cả hai người đấy nhé”, bà chị giương đôi lông mày, “Tu thành chánh quả rồi đừng quên lì xì bà mai là được.”

Có cần nói thẳng vậy không, chị này, nói chuyện cũng phải để có đường lùi chứ? Hà Tâm My mặt mũi sầm lại nhìn Trần Vi Khải, vẻ ngượng ngùng.

“Cái này, tôi muốn nói là…”, lời Trần Vi Khải bị món ăn bưng tới cắt ngang.

Hà Tâm My tức tốc rút đũa, thấy chị ra ý bèn giảm tốc độ, khẽ hỏi: “Khi nãy cậu định nói cái gì?”

“Tôi muốn nói, thực ra… tôi nghĩ… ý tôi là, quen thêm người bạn mới là điều rất tốt. Ha ha, rất tốt.”

Hà Tâm My chẳng hiểu mô tê gì, không biết có phải dân IT có cách suy nghĩ khác người thường hay không, cô “Ừ” một tiếng, nhìn gương mặt chị gượng cười, nhất thời không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Gắp vài cọng rau ăn vẻ thất thần, nghĩ nát óc xem có chuyện gì để phá tan bầu không khí này, vừa định mở miệng, đã thấy dân IT kia nói: “Thực ra, điều tôi thực sự muốn nói là…”

Hà Tâm My ngẩng đầu, đối phương hít một hơi sâu, mặt mũi kiên quyết, nói vẻ hùng hồn như đang đứng trên pháp trường: “Lần trước tôi không nói đùa, đừng nghĩ tôi là đứa trẻ, người tôi thích là chị, Lưu Minh Nghị.”

“Tôi hơn cậu những hai tuổi.” bà chị Lưu Minh Nghị nghiêm mặt.

Hà Tâm My ánh mắt hoang mang nhìn cục diện, tình thế đã thay đổi độ. Buổi đi coi mặt đã trở thành tỏ tình, chỉ trong nháy mắt, cô từ vai nữ chính rớt xuống vai phụ đỡ đạn?

“Hơn hai tuổi thì làm sao? Đừng nghĩ tôi là con nít, tôi là đàn ông hay không chị quá biết.”

Là đàn ông hay không chị quá biết. Câu nói này thật nhiều nghĩa! Khủng khiếp quá! Lẽ nào còn có nội tình? Hà Tâm My cố giấu vẻ khó xử, tập trung cả thể xác lẫn tinh thần.

“Cậu nói linh tinh gì thế hả?” bà chị Minh Nghị quẫn bách nhìn Hà Tâm My, cắt đứt suy nghĩ tươi đẹp của cô.

“Tôi nói thật đấy. Từ khi đặt chân vào công ty tôi đã yêu chị, tìm mọi cách để tiếp cận chị. Tôi không tin chị không hiểu, còn nếu chị giả bộ không hiểu thì thôi, kể cả lần uống say kia, nhưng tôi sẽ chịu trách nhiệm tới cùng. Còn chị có thích tôi hay không, chỉ cần cho tôi một cơ hội có được không? Lấy người khác làm lá chắn, đối với tôi và cả người kia đều không công bằng.”

Chắc chắn không nghi ngờ gì nữa, vai phụ đỡ đạn. Thấy gương mặt đỏ ửng của chị, Hà Tâm My còn chưa kịp thương tiếc cho bản thân, đã thốt ra mấy lời: “Chị ơi, hai người từ từ nói chuyện, em…”

“Tôi xin đi trước. Lưu Minh Nghị, tôi đã nghĩ hai ngày nay, quyết định vẫn không thể đón nhận được “ý tốt” của chị. Tôi cũng để chị thời gian suy nghĩ, chị nghĩ kỹ xem có muốn đón nhận tôi hay không”, dân IT quên luôn sự tồn tại của đối tượng tìm hiểu Hà Tâm My.

Tâm My luyến tiếc đưa mắt nhìn anh chàng IT điểm dứt áo ra đi, ngoái đầu nhìn ánh mắt bối rối không chốn dung thân của bà chị.

“Hai người, hai người đã… rồi?”, cô hỏi.

“Xin lỗi, Hà Tâm My, tôi…” bà chị cố tránh ánh nhìn đăm đăm của cô, cương quyết giải thích: “Để sau chị sẽ kể cho em nghe, chị phải đi nói rõ với cậu ta trước đã. Cùng làm một công ty, nếu không nói rõ ràng… Chị nhất định sẽ giải thích cho em, tin chị đi. Em cứ ăn đi nhé, chị đi trước”.

Hà Tâm My ngẩn người nhìn đối phương phiền muộn tìm túi của mình, bỗng nhớ ra món ăn trên bàn, lớn tiếng hét: “Chị ơi, còn tiền cơm?”.

“Em thanh toán trước giúp chị, về chị trả.”

“Vâng…”

Hà Tâm My đưa mắt tiễn người thứ hai ra đi…

Cuộc đời khốn nạn, tình cảnh khốn nạn, lần coi mặt thứ n khốn nạn!

Đau thương quá đi…

Sáu món ăn không hết, lấy túi đựng thì thật khó coi.

Vốn nghĩ rằng lãng phí thật đáng xấu hổ, Hà Tâm My liền rút điện thoại, dò danh bạ, nghĩ xem có thể tìm ai tới giúp mình một chút.

Bố mẹ? Không được, chưa nói với họ việc đi coi mặt, đột nhiên lại bảo mời khách dùng bữa, nhất định họ sẽ hỏi cho ra ngọn ra ngành.

Trần Uyển? Lúc này chắc cậu ấy đang quay như chong chóng ở khu Củng Hương rồi. Mà cho dù có rỗi, thì tên bám đuôi / kia cũng sẽ tới… Trước mặt tên chuột chết đó để lộ cảnh đời thê lương, nhất định hắn sẽ cười sằng sặc cho xem. Xấu mặt!

Khinh My? Nha đầu đó đi Quý Tây còn chưa về.

Đồng nghiệp? Túa mồ hôi… Hôm nay bà chị gọi điện thoại tới hẹn giờ, hai chữ “coi mặt” đã bị nhóm trưởng nghe thấy, ai nấy đều vô ùng hí hửng ngóng chờ kết quả, cô không ngốc tới mức tự đưa mình ra trước nòng súng.

Những lúc quan trọng không tìm đâu ra người an ủi, ứa lệ…

Tống Thư Ngu? Lão Tống!

Hà Tâm My gõ tay lên mặt bàn, cân nhắc hồi lâu, liền bấm số gọi một cú điện thoại.

“Thầy Tống…?”

“Ơ? Có việc gì?”

Nghe đâu nụ cười cũng có thể truyền qua sóng điện thoại tới đối phương, nên phải cười, cười tươi như một đóa hoa mới được.

“Không ạ, chỉ là đột nhiên em nhớ ra, chỉ tiêu quảng cáo năm ngoái hoàn thành được cũng nhờ thầy giúp đỡ. Còn nữa, khóa luận tốt nghiệp cũng nhờ thầy gọt giũa. Em bận tối mắt tối mũi, mãi chẳng nhớ phải mời thầy một bữa để cảm ơn. Thế nên, em đang ở khu Tứ Xuyên cũ, thầy có thời gian không ạ?”

“Khóa luận? Chuyện của ba bốn năm trước giờ mới nghĩ ra phải cảm ơn tôi sao? Còn nữa, tại sao lúc nào cũng dùng từ “thầy” làm tôi sởn hết cả da gà?”

“Ha ha, anh nhạy cảm quá. Ha ha ha ha…” Mẹ kiếp, chẳng lẽ tôn trọng ông một lần ông cũng có ý kiến?

“Rổt cuộc có đến hay không?”

“Đợi chút.” Đối phương nói gì đó với người bên cạnh, rồi tiếp, “Tứ Xuyên cũ? Lát nữa tôi tới.”

Mười phút sau, Tống Thư Ngu phong độ đầy mình đứng ngơ ngác trước cửa Tứ Xuyên cũ được trang bị sơ sài, Hà Tâm My không nhịn được kêu gào thảm thiết. Lão xem lão cố ý mặc áo len màu hồng, trang điểm như yêu quái làm trò hề để thu hút ánh mắt hàng vạn người có phải không? Lão nói xem cả đường đi lão cười cười cợt cợt thế là ý gì? Lão nói xem lão thu hút ánh nhìn của mọi người thì thôi, đừng khiến tất cả mọi người đổ dồn ánh mắt lên cả tôi chứ?

“Này, cô chẳng tốt bụng tẹo nào, nói mời tôi ăn lại tự mình chọn món trước thế.”

“Những món này ăn nhàm lắm rồi, với lại khẩu vị mọi người như nhau, ai chọn mà chẳng được.” Cô giả bộ bứt mớ tóc tém trên đầu để không lộ ý đồ ám muội của mình.

“Đừng giấu nữa, lúc nào cũng cay, thật cay mới thích, mọc thêm mấy cái mụn cũng chẳng có gì ngạc nhiên. Đã gọi bia chưa?’

Xí xí xí, cái tên lười chảy thấy chảy mủ, vừa ngồi xuống ghế đã bò ra như bại liệt.

“Gọi đi, nhanh, vẫn loại đấy hả?”

“Thôi vậy, chả uống nữa, chút nữa còn phải lái xe, đũa với bát sấy qua chưa?”

Bộ dạng của lão Tống lúc này chẳng ra làm sao, cô coi chẳng khác gì của nợ.

“Sấy rồi.” Hà Tâm My cười nịnh bợ. Ta khinh một trăm lần! Vì tìm một người cùng ăn, vì khỏi lãng phí thức ăn, nói đúng ra, vì tìm một người trả tiền, của nợ thì của nợ!

“Vừa tan làm à?” Ông kễnh hỏi.

“Tan từ lâu rồi.” Bốp, tự cho mình một phát tát, “Chẳng phải đợi anh nãy giờ sao?”

Ông kễnh dừng đũa, liếc nhìn cô một cái, suy nghĩ vẩn vơ.

Hà Tâm My bị anh ta nhìn mà dựng cả tóc gáy, không ngừng xới lộn thức ăn trong bát, đùng đùng hỏi: “Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy mỹ nhân bao giờ hả?”

“Hôm nay bị kích động gì thế?”

Cô đang luẩn quẩn suy nghĩ xem giả bộ kiểu A hay kiểu C rồi búa xua giả bộ theo kiểu B nói: “Hiếm khi tôi tốn tiền mời cơm, anh chỉ cần lo ăn no thôi có được không?”

“Vắt cổ chày ra nước hôm nay lại đòi khao, không phải bị kích động tôi không tin cho lắm.”

“Coi mặt lại thất bại?”

“Phụt!”

Hà Tâm My đấm ngực, a, tại sao ngụm trà đó không phun lên bộ mặt cười cợt xấu xa khiến người ta muốn đấm của hắn?

Đường tình lận đận.

Không đúng, thực tế là tới bước đường cùng.

Mỗi lúc Hà Tâm My nhớ lại hai mươi sáu năm tuổi xanh của mình là nhịn không nổi phải giậm chân uất hận. Chỉ trách chế độ giáo dục quá phong kiến, từ nhỏ bố mẹ vẫn luôn dạy con gái ngoan không được yêu sớm, con gái ngoan phải “Lấy học tập xuất sắc làm vinh, lấy tạm bợ qua ngày làm nhục”, để đến nỗi tất cả những tình cảm trong sáng của một thời ngô nghê đều bị bóp chết bởi mười bốn chữ to tướng ấy, cho nên đối với tất cả mỹ nam trên đời chỉ có thể nhìn chứ không được động đến.

Cuối cùng mãi cho tới khi tốt nghiệp đại học trở thành một công dân chân chính, thì không ai ngờ được rằng người còn sốt ruột hơn cô, sợ phải nuôi một bà cô già chính là bậc mẫu thân nghiêm cấm không cho yêu sớm ngày ấy.

Ôi câu chuyện tình yêu, giống như xem một bộ phim lẻ vậy, cô thờ ơ đứng nhìn sự xuất hiện lộng lẫy của Trần Uyển và Tiểu Nhã, cảnh tượng thật tuyệt, nhưng ngoái lại nhìn mình, thấy hoàn toàn trái ngược. Cô không đáng yêu như Tiểu Nhã, không mỏng mày hay hạt, không xinh đẹp như Trần Uyển. Vào cấp ba cô đã phải mang thân hình béo ú toàn thịt, cô hoàn toàn tuyệt vọng với bề ngoài của mình, tất cả những cái gọi là coi mặt chẳng qua cũng chỉ là cho có…”Xin chào, tạm biệt” mà thôi. Ngày ngày đối diện với những lời ân cần chỉ bảo của mẹ già, cô chỉ có thể uất ức ngậm đắng nuốt cay. Người đàn ông tốt giống như những con rùa quý hiếm đang mất dần dưới dòng sông trong mát, cho đến hôm nay, cao một mét sáu mươi sáu, nặng sáu mươi sáu cân như cô biết đi đâu để đào một cái lỗ trồng một bông hoa đẹp?

Lặng thinh.

“Sao không động đũa?”

“Giảm cân”, cô bực dọc đáp, nói xong liền tránh bàn tay anh, “Đừng có vò đầu tôi như xoa đầu chó thế, bảo hàng trăm lần rồi!”

Từ đầu đến chân chỉ có một thứ duy nhất cô vẫn luôn tự hào, đó chính là mái tóc đẹp dày và đen bóng, cô đã tốn bao nhiêu tiền mới cắt được cái mái lệch để khiến mặt trông nhỏ bớt.

“Làm sao anh biết tôi tới đây coi mặt?”

“Thế mà cũng phải hỏi? Không vui liền đi tìm cái ăn. Cô thì có điều gì không vui chứ? Một là trọng lượng quá tải, hai là coi mặt bị từ chối. Nghe nói cô Hà lần trước có nói với tôi, ó cần tôi giới thiệu cho vài người không?”

Đáng ghét! Tại sao mẹ lại…

“Cô đừng nổi đóa lên nữa.” Tống Thư Ngu cười não nề, “Thanh niên trai tráng đúng thật tôi có quen vài người, cũng có khẩu vị kiểu xôi thịt lắm.”

“Cút!” Rõ ràng là báo thù, báo mối thù mẹ cô đã khẩn thiết giúp hắn làm ông mai.

“Anh đi mà lo chuyện nhà anh đi nhá! Lão Tống, đừng tưởng tôi không biết, trong giá sách nhà anh bí mật giấu bộ “Tuyệt sắc lệ nô” tôi đã trông thấy rồi, tốt của anh tóm lại là loại nào?”

Tống Thư Ngu ngồi đối diện há mồm trợn mắt, Hà Tâm My trong lúc đắc ý giọng điệu khuyên nhủ hàm ý sâu xa: “Anh Tống, tôi có thể hiểu được. Tuy nhiên hiện thực xã hội vẫn còn rất thành kiến với nhóm người các anh, thậm chí là kỳ thị. Nhưng tôi đảm bảo mình tuyệt đối không, tôi hiểu anh và ủng hộ anh. Tình yêu không có biên giới, không phân biệt tuổi tác không phân biệt giới tính, chỉ cần tình yêu chân thành mới là vĩnh hằng.”

Sặc! Đến mình còn cảm động.

“Có phải cô bị mộng du không?” Tống Thư Ngu nhìn trái ngó phải, lấy đũa gõ lên trán của Hà Tâm My, “Ăn xong đồ của cô đi, ăn no rồi biến.”

“Có thật anh trả tiền? Tôi cũng có tiền mà.” Chỉ là tất cả đã đưa hết cho mẹ.

“Được rồi, có bao nhiêu đâu, nói đi nói lại mấy lần. Lấy quần áo rồi đi, tôi tiễn cô về còn có việc.”

Oh yeah! Ngày mai tìm chị để đòi tiền, chẳng phải cô được lời sao?

Cô nghĩ rồi nói: “Tôi đi trước.”

Tống Thư Ngu lấy làm lạ nhìn cô, “Lại làm gì thế?”

Ngốc, tôi không muốn mặc nguyên bộ áo lông như gấu này đứng cạnh anh đâu.

“Không lạnh ư?”

“Không lạnh.” Hà Tâm My hít một hơi cái lạnh như băng cuối tháng hai rồi ôm chiếc áo lông trên tay cao hơn một chút hòng chắn luồng gió phía cửa chính, “Anh mau đi lấy xe.”

“Nhìn kìa, mồm nói không lạnh mà mũi đông cứng chảy cả nước”, lúc lên xe anh nói.

Cái đẹp luôn có giá của nó. Đồ ngốc! Đặc biệt là ánh mắt tương tự đổ dồn về cô hay những lúc bị đối xử khác thường thì kiên định vẫn là số một.

“Năm ngoái anh đã đi đâu?” Ánh mắt cô không kìm được chăm chú nhìn những ngón tay thon dài của anh đặt trên vô lăng, tay ôm chặt thêm chiếc áo trong tay, mười đầu ngón tay múp míp đan vào nhau, giấu kín.

“Quý Tây, chỗ Khinh My.”

“Ừ.”

“Có hợp với tòa soạn không?”

“Ờ, những thứ không thuận mắt coi như không nhìn thấy, tổ trưởng lên cơn điên cũng là thứ khiến tôi chạy nhanh nhất.”

“Ranh con!” Anh cười khúc khích, tay xoa tóc mái cô.

Truyện Chữ
Trước
Sau
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio