“Mai hoa nữ? Các ngươi có từng nghe nói chưa, Mai Hoa tiên nữ chuyển thế? Nghe nói, có được nàng thì có thể có được thiên hạ?”
“Thiệt hay giả?”
Mọi người bàn tán sôi nổi.
Tục ngữ nói, chuyện xấu truyền ngàn dặm, mọi người một truyền mười, mười truyền trăm, câu chuyện ban đầu đã được thêm mắm thêm muối đầy đủ.
Qua một thời gian, trên giang hồ, trong triều đình, đều bị lời đồn thổi này gây huyên náo cả lên.
Hoa Tam Nương cười lạnh, giang hồ chính là giang hồ, lúc nào cũng tin tưởng những điều vô căn cứ.
Nhưng mà, để có được hiệu quả như vậy bởi vì mọi người sớm tin tưởng vào câu chuyện Mai Hoa nữ thần.
Hách Liên Quốc, tháng ba, mùa xuân Hách Liên năm .
Trong hoàng cung
“Hoàng nhi, con xem việc này nên xử lý như thế nào?” Một người khoảng bốn mươi tuổi nhưng làn da hơi u ám, rõ ràng sức khỏe không được tốt.
Hoàng thượng Hách Liên Quốc, sức khỏe trước nay vẫn không tốt, biết bệnh của mình không tiện nói ra, ông ta chỉ lo một ngày mình đột nhiên băng hà, càng lo lắng cho thái tử Hách Liên Kình Thiên, đứa con cưng của mình.
“Hoàng nhi cảm thấy đó chẳng qua chỉ là lời đồn đãi trên giang hồ, không đáng để tin.” Hách Liên Kình Thiên cung tay hành lễ cúi đầu lộ ra khuôn mặt tuấn tú, tràn đầy nhu thuận, ôn hòa.
Hách Liên Kình Thiên: đại hoàng tử của Hách Liên Quốc, cũng là thái tử.
Giới tính: nam
Tuổi: mười tám tuổi
Diện mạo cùng tính cách: dịu dàng nhu hòa, hơi hướng nội.
Giới thiệu vắn tắt cá nhân: hắn là con trai của Diệp Phi, nữ tử mà Hoàng Thượng yêu nhất, sau khi Diệp Phi sinh thái tử không bao lâu thì mất, mà hắn vẫn luôn lớn lên bên cạnh Hoàng Hậu. Hoàng Thượng càng thêm yêu thương hắn.
Hoàng thượng lắc đầu, đưa con này của ông, có năm phần giống mẫu phi Diệp Phi của hắn, ngay cả tính tình cũng hiền lành, dịu dàng, nội hướng như vậy! Điều này làm sao khiến cho ông ta yên tâm giao lại giang sơn cho hắn?
Xem ra, quét sạch chướng ngại, sớm hay muộn cũng phải quét sạch.
“Hoàng nhi, con sai rồi. Hiện giờ chuyện này đã gây ra huyên náo rất lớn, đây không phải là việc nhỏ, chuyện này liên quan đến sự an nguy của hoàng tộc Hách Liên chúng ta, liên quan đến chuyện sau này con có ngồi vững ngôi vị hoàng đế hay không!” Ông ta ho khan, nét mặt đầy lo lắng.
“Chuyện này, xin phụ hoàng chỉ giáo.” Hách Liên Kình Thiên sửng sốt, vội vàng chắp tay thi lễ, chờ đợi lời dạy bảo của phụ hoàng hắn.
“Ta thấy, việc này cứ làm như vậy đi......” Ông nói xong, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhấp một ngụm trà, “Phụ hoàng đã lớn tuổi, muốn tính toán cho con nhiều một chút.”
“Chuyện này......” Hách Liên Kình Thiên nhẹ nhíu mày.
“Nhớ kỹ, thân là thái tử, đừng mang lòng dạ đàn bà, chỉ có thể tin tưởng vào chính mình, hiểu không?” Hoàng thượng thở dài, con của ông là một đứa khờ, chính là thiện lương như vậy.
“Nhưng mà Kình Thương và con cùng nhau lớn lên, tình như thủ túc......” Hách Liên Kình Thiên mang theo vài phần do dự.
“Nhớ kỹ, người không thể tin tưởng nhất chính là nó, sở dĩ ta còn giữ nó lại chính là muốn lợi dụng nó chống lại vài kẻ khác.” Hoàng Thượng nhắm mắt lại, tựa vào long ỷ, dường như muốn nghỉ ngơi dưỡng sức, “Nhưng con phải nhớ kỹ, chẳng những không thể tin tưởng nó, hơn nữa nếu có biến động gì, giết không tha.” Ánh mắt hơi hơi híp lại, mang theo tia nhẫn tâm.
“Vâng, phụ hoàng, vậy hoàng nhi cáo lui.” Thái tử hơi băn khoăn, gật gật đầu.
Nhìn đưa con mình yêu thương nhất lui ra, trên mặt hoàng thượng xuất hiện một tia cười lạnh.
Mẫu phi của Hách Liên Kình Thương hại chết Điệp phi người mà mình yêu nhất, tại sao mình phải yêu thương con trai của bà ta? Ở trong lòng, chỉ thừa nhận Kình Thiên là con trai, về phần những kẻ khác cũng chỉ là quân cờ! Ông nhắm mắt mắt, hy vọng ngươi đừng làm gì mờ ám, nếu không......
Trong đôi mắt tàn nhẫn của hoàng thượng Hách Liên mang theo một tia tính kế......