“Chán sống ~”
Lục Tuyết Hi nheo mắt lại, định chiến đấu với Độc Cô Vô Tình.
Độc Cô Vô Tình cũng lấy ra cái vật mềm từ thắt lưng của mình, cô cũng muốn chiến với người kia một phen.
Hai người phụ nữ trông giống như những con hổ cái đang tranh giành lãnh thổ.
Về phần Khư Vân, cô được coi là một người ôn hòa, đứng ở một bên với đôi mắt sáng, cô nhìn Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi bắt đầu đánh nhau, trái tim cô tan nát, bởi vì Khưu Vân nhìn thấy khuôn mặt đã tối sầm của Dương Bách Xuyên, biết rằng anh đang rất tức giận, trong lòng Khưu Vân thầm nghĩ, để cho họ trước mặt tiên sinh làm cho anh mất hết cảm tình thì cô có thể như ngư ông đắc lợi.
Quả thực, như Khưu Vân quan sát, Dương Bách Xuyên đang rất tức giận.
Mẹ nó, kịch nam nói ba nữ nhân một đài diễn, thật là thật thật.
Anh không thể hiểu nổi, Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi mới vừa gặp nhau đã muốn xé xác nhau ra rồi, có phải là do không hợp nhau không.
Hơn nữa, Dương Bách Xuyên hiểu rằng khi Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi đối đầu, người chịu thiệt thòi cuối cùng vẫn chính là Độc Cô Vô Tình.
Đừng nhìn vào sự sụt giảm của Lục Tuyết Hi bây giờ khi tu luyện của cô ấy đã giảm xuống cấp thứ ba trong giai đoạn luyện khí, nhưng đừng quên rằng trước đây cô ấy là một người tu luyện, một người tu luyện đến Trái đất từ nội giới Sơn Hải. Một ngàn năm trước, cảnh giới vẫn chưa giảm xuống, linh hồn của cô ấy vẫn đang là Kim Đan kỳ.
Hơn nữa là một cao thủ bùa chú, một vị sư phụ đã đạt tới hoàng kim đan, làm sao có thể không có một số kỹ thuật tự vệ, Dương Bách Xuyên có bị đánh chết cũng không thể tin được.
Chưa kể, đó không phải là vấn đề lớn đối với Độc Cô Vô Tình, một chiến binh cổ đại tàn nhẫn với tám cấp độ hắc ám.
Mà Độc Cô Vô Tình thì sao? Cô có thể là một bậc thầy trong số các chiến binh cổ đại, nhưng nói trắng ra thì cô thực sự không thể đứng ngang hàng trước những người tu luyện được.
Nhìn thấy hai người chuẩn bị đánh nhau, trái tim của Dương Bách Xuyên đập thình thịch, khóe miệng nhếch lên.
Anh giận dữ hét lên: “Các cô thôi ngay cho tôi, đây là nhà của tôi, là nhà của tôi mà… Độc Cô Vô Tình chỉ là bệnh nhân của tôi thôi, tôi có ý tốt đưa cô đi đi chữa trị, cô làm loạn cái gì? Có thể cho tôi một chút thể diện được hay không hả?”
“Còn cô nữa Lục Tuyết Hi, cô lại càng chỉ là kẻ hầu người hạ của tôi thôi, cô đang khoe khoang cái gì? Nếu muốn đánh nhau thì tìm tôi này, hãy nhớ kỹ thân phận của các cô, sau này ai làm chuyện đó ở nhà tôi thì tôi sẽ đuổi khỏi đây ngay lập tức. Tôi tự hỏi đều là phụ nữ, tôi không hiểu rõ tại sao cùng là phụ nữ với nhau mà lại đi làm khó dễ nhau là thế nào?”
Dương Bách Xuyên tức giận chửi bới xong, xoay người đi vào biệt thự, anh thích yên tĩnh, chỉ là mấy người phụ nữ ở cùng nhau sẽ không để anh bớt lo, mấu chốt là bọn họ không phải là người phụ nữ chân chính của anh, lập trường đối lập nhau, đau đầu quá đi!
Khi Dương Bách Xuyên rời đi, Độc Cô Vô Tình và Lục Tuyết Hi nhìn nhau, vừa rồi làm cho Dương Bách Xuyên tức giận, thành thật mà nói thì họ vẫn rất sợ hãi.
Độc Cô Vô Tình dựa vào Dương Bách Xuyên để chữa trị, tất nhiên cô sẽ không rời đi.
Linh hồn của Lục Tuyết Hi bị Dương Bách Xuyên điều khiển, càng không thể rời đi.
Chỉ có Khưu Vân mỉm cười đi theo Dương Bách Xuyên vào biệt thự.
Không thể chiến đấu, mà cũng không dám nữa, vì vậy Độc Cô Vô Tình cất thanh nhuyễn kiếm trở lại.
Mà Lục Tuyết Hi cũng trốn trong biển thức, hoán đổi thân xác của mình với em gái Lục Vũ Thư.
Lúc này, Lục Vũ Thư lẩm bẩm nói: “Em nói rồi mà, đánh nhau không tốt đâu mà chị không chịu tin em.”Những lời này là cô đang nói với chị gái Lục Tuyết Hi của mình. Sau đó, cô mỉm cười nhìn Độc Cô Vô Tình nói: “Độc Cô, em thật xinh đẹp, sau này chúng ta đừng đánh nhau nữa mà hãy sống thật hòa thuận nhé!” Nghe thấy lời nói của Lục Vũ Thư, khuôn mặt cứng đờ của Độc Cô Vô Tình run lên một cách mất tự nhiên, từ trong miệng thốt ra một chữ “Được”.