Cảm giác chỉ cách một tầng cửa sổ giấy là có thể đột phá.
Nhưng trong mắt Dương Bách Xuyên, khoảng cách một tờ giấy này không khác gì một cây cầu lớn.
Thở ra một hơi, cười khổ, Dương Bách Xuyên thu công dừng lại.
Hết hai viên linh thạch trung phẩm, tất cả bị hấp thu hết nhưng không đột phá được bình cảnh của Luyện Khí kỳ tầng năm.
Mặc dù không đột phá nhưng anh lại cảm nhận được rất rõ ràng, lực lượng chân khí trong cơ thể đã tăng lên một lượng lớn.
Trong đầu đang nghĩ có nên lấy đan Bồi Nguyên ra tiếp tục hay không, ngoài cửa vang lên tiếng đập cửa.
Đứng dậy nhìn đồng hồ thấy đã đến giờ Tý, hấp thụ tu luyện không ngừng nghỉ suốt năm giờ.
Sau khi bị đánh gãy tu luyện, Dương Bách Xuyên đứng dậy đi mở cửa.
Ngoài cửa là Độc Cô Vô Tình đeo khăn che mặt.
“Làm phiền tiên sinh.” Độc Cô Vô Tình nói một câu xin lỗi Dương Bách Xuyên.
“Không sao, vào đi, dù sao tôi cũng chưa nghỉ ngơi.” Nói xong bảo Độc Cô Vô Tình đi vào.
Hai người ngồi xuống sô pha, Dương Bách Xuyên hỏi cô: “Sao vậy? Muộn thế này tìm tôi có việc gì vậy?”
“Tiên sinh, đêm nay là đêm trăng trong, vừa rồi sau khi đến giờ Tý, khí độc của tôi liền phát tác. Bây giờ cảm giác cơ thể như bị con kiến cắn xé, thật sự khó nhọn, làm ơn tiên sinh nhìn xem có phương pháp giảm bớt hay không.”
Lúc Độc Cô Vô Tình nói chuyện, trong giọng nói mang theo sự run rẩy, hiển nhiên lúc này cô đang chịu đựng sự gian nan thống khổ.
Dương Bách Xuyên còn đang cảm thấy kỳ lạ, dựa theo hiệu quả châm cứu, bây giờ mỗi một lần châm cứu còn thể áp chế năm ngày. Nhưng bởi vì khí độc trong cơ thể cô quá bá đạo, vẫn phát tác vào giờ Tý mỗi tối, hừng đông lại phục hồi bình thường.
Nhưng anh lại không biết chuyện cơ thể của Độc Cô Vô Tình sẽ phát tác cắn xé cơ thể vào đêm trăng tròn.
Mở miệng hỏi: “Tại sao trước kia cô chưa nói, có phải hay không mỗi tháng đều như vậy?”
Trong lạnh có nóng, tương đương nóng lạnh đan xen, như nước với lửa.
Trách không được cô sẽ nói trong cơ thể như bị con kiến cắn xé, có thể thừa nhận được đã rất tốt.