Anh thu nhận Độc Cô Hối và Vương Tông Nhân bởi vì hai đồ đệ này có thiên phú phi phàm. Anh còn nghĩ bụng lần này mình dẫn đầu Vân Môn lộ diện trước mặt võ cổ giả trong thiên hạ, sau khi xong việc liệu có nên tìm cơ hội cho hai đồ đệ này chính thức bái sư hay không. Xem như trọn tình trọn nghĩa với hai người họ, mặt khác có thể công khai với võ cổ giả. Dương Bách Xuyên vừa suy nghĩ việc này vừa bỏ từng cây linh dược vào lò luyện đan Thái Thượng. Ngọn lửa trong tay anh lúc to lúc nhỏ, luyện chế tinh chất nước thuốc. Phẩm cấp của đan Tụ Khí cao hơn đan Bồi Nguyên, cho nên năm tuổi của linh dược cần sử dụng cũng nhiều hơn. Dương Bách Xuyên hết sức cẩn thận trong quá trình chiết xuất nước thuốc. Thời gian luyện chế cũng dài hơn linh dược bình thường gấp mấy lần. Có tới năm mươi tư loại linh dược trong công thức điều chế đan Tụ Khí, thời gian luyện hóa một cây linh dược là hơn mười phút. Sau khi Dương Bách Xuyên bất tri bất giác luyện hóa xong toàn bộ linh dược, thời gian đã trôi qua một đêm, sang đến buổi chiều ngày hôm sau. Điều này khiến nhóm Ngô Nam canh gác bên ngoài vô cùng sốt ruột, nhưng nghĩ đi thì lại thì bọn họ cũng thấu hiểu. Dù sao trong mắt bọn họ, đan Bồi Nguyên cũng là đan dược cao cấp, đâu dễ luyện chế như vậy. Mãi cho đến lúc trời tối mịt, bọn họ dứt khoát ra khỏi hang động đến đại điện chờ. Kiểu gì Dương Bách Xuyên chẳng ra ngoài. Mà trong mật thất luyện đan, ngày thứ hai sau khi trời tối, rốt cuộc Dương Bách Xuyên cũng tiến vào giai đoạn thu đan. Khác với đan Bồi Nguyên, thủ quyết thu đan Tụ Khí nhiều gấp đôi, lên tới bảy mươi hai thủ ấn. Sau khi thực hiện thủ quyết thu đan tới bảy mươi thủ ấn, điều Dương Bách Xuyên lo lắng đã xảy ra. Mỗi thủ quyết thu đan đều tiêu hao chân khí cực lớn, anh đã thực hiện bảy mươi thủ ấn liên tiếp, bây giờ chân khí cạn kiệt, tâm lực không đủ. Vẫn còn hai thủ ấn nữa, nếu không thể hoàn thành thì sẽ dã tràng xe cát. Trong lúc Dương Bách Xuyên hơi nôn nóng, giọng nói của sư phụ Vân Thiên Tà vang lên trong đầu anh: "Dùng máu tươi hóa khí, hoàn thành hai thủ ấn cuối cùng." Nghe vậy Dương Bách Xuyên như sực tỉnh khỏi cơn mê, không kịp nói chuyện với sư phụ, lập tức cắn đầu lưỡi. Phụt! Một ngụm máu phun lên lò luyện đan, tức thì Dương Bách Xuyên cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra, hoàn thành hai thủ ấn cuối cùng. "Đan thành!" Khoảnh khắc hoàn thành thủ quyết, lò luyện đan phát ra âm thanh trầm đục. Lò luyện đan Thái Thượng lập tức tỏa ra ánh sáng vàng, từng ký hiệu xuất hiện. Máu là gốc của người tu chân, chứa đựng sức mạnh của nguồn sinh mệnh, có thể cứu mạng ở thời khắc quan trọng. Nhưng trên thực tế, sử dụng máu là hành vi tiêu hao gốc rễ, nhẹ thì thần hồn tổn thương, nặng thì tu vi thụt giảm. Vì vậy thông thường không có ai muốn sử dụng sức mạnh của máu tươi. Nhưng chút máu ấy chẳng là gì đối với Dương Bách Xuyên, xong việc anh có thể từ từ bổ sung. May mà có sư phụ nhắc nhở, nếu không thì anh thật sự không biết nên làm gì.
Bây giờ nghĩ lại mới thấy đứa trẻ có sư phụ hạnh phúc biết bao!