Lúc này, anh vung tay lên, mười hai người Ám Kình tầng chín của Thần Long Đàm bước lên cây cầu treo. Thực lực của những người này yếu nhất cũng là Ám Kình tầng chín hạ phẩm, trong đó bốn người Ngô Nam, Vương Thái Sinh, Tôn Tự Quần và Tư Đồ Nhất Tu là mạnh nhất, đều là Ám Kình tầng chín đại viên mãn. Trong số những người đến từ Thần Long Đàm, có một người đàn ông dẫn đầu đi qua cây cầu treo, khi giẫm lên cầu, dây xích sắt khẽ rung lên, nhưng ông ấy lại bước những bước nhẹ nhàng, sau đó bước càng lúc càng nhanh, gần như là chạy nước kiệu, ngay sau đó đã đến phía đối diện, thành công vượt qua cây cầu. Những người sau lần lượt vượt qua, nhưng cuối cùng khi đến lượt Ngô Nam và Vương Thái Sinh trong bốn người, mắt Dương Bách Xuyên lập tức sáng lên. Bốn người này được coi là những cao thủ hàng đầu của Thần Long Đàm, họ chỉ cần nhảy lên tầm một hai trượng lên xuống đã đến được phía đối diện của cây cầu Mà dây xích sắt căn bản không rung chuyển, điều này đủ chứng minh rằng nội lực càng mạnh thì thân thể càng nhẹ. Đây cũng là được xem như đã vượt qua lần khảo nghiệm thử nhất. Khi đến lượt Dương Bách Xuyên, đạo trưởng Phương dẫn đầu, ông già đã từng ở đây trước đây, bản thân ông cũng là một võ cổ giá Ám Kình tầng chín. Tuy đã chuyển sang tu luyện nhưng nội lực trong cơ thể ông vẫn còn, nên bước qua cây cầu này không phải là một việc khó. Quả nhiên đạo trưởng Phương chạy nước kiệu trên dây xích sắt. Tiếp theo là Lục Tuyết Hi, trong mắt Dương Bách xuyên thấy cô ta nhấc Khưu Vân lên bằng một tay rồi nhảy lên dây xích sắt, hơn nữa, Dương Bách Xuyên còn phát hiện ra chiếc trâm cài trên đầu Lục Tuyết Hi phát ra một làn sóng linh khí, lúc đầu Dương Bách Xuyên đã nhận ra chiếc trâm cài của Lục Tuyết Hi là vật pháp khí cấp thấp, bây giờ xem ra mọi vật pháp khí đều hữu dụng đối với các tu chân giả. Có thể cảm nhận được sự ổn định của Lục Tuyết Hi khi bước trên chiếc cầu xích, nắm lấy cơ hội của Khưu Vân cùng nhóm người của Ngô Nam nhảy lên vài trượng đã có thể vượt qua cây cầu. Ở giữa bờ bên này còn có bốn người bao gồm Dương Bách Xuyên, Độc Cô Hối, Vương Tông Nhân và Lý Đại Nghị. Tất cả mọi người muốn Dương Bách Xuyên phải lần lượt đưa bốn người đến đó. Nhưng mà chỉ chốc lát sau mọi người đều mở to mắt nhìn. Ngay cả ba người Độc Cô Hối cũng sững sờ. Dương Bách Xuyên cười nhếch miệng nói: “Đại Nghị, để tôi cõng anh!” Lý Đại Nghị nghe vậy cũng không khách sáo, đi đến nằm trên lưng của Dương Bách Xuyên. Nhưng điều làm cho Lý Đại Nghị và những người khác kinh ngạc là Dương Bách Xuyên ngay lập tức vươn cả hai tay trái phải ra, nắm lấy nắm lấy tay Độc Cô Hối vào Vương Tông Nhân nhảy lên và đáp xuống dây xích sắt. Điều này khiến cho cả ba người họ bị dọa đến toát mồ hôi lạnh. Sắc mặt Độc Cô Hối tái mét: “Sư phụ, không được đâu, ngài thả tôi xuống, tôi có thể tự bước qua dây xích sắt này mà?” “Đúng, đúng, không, Sư phụ, ngài có thể đi qua đi lại hai lần đem chúng tôi vượt qua mà!” Vương Tông Nhân cũng yếu ớt nói. Dương Bách Xuyên trừng mắt nói: “Tất cả câm miệng, các người không tin tôi à?” “Ch… Chúng tôi tin!” Ba người yếu ớt nói, kỳ thật trong lòng bọn họ là vạn phần không tin. Phía dưới chân họ là một vực thẳm phủ sương mù.