Bất kể là Nguyên Thần Tử hay là lão tổ Địa Tâm đều nghĩ đến Dương Bách Xuyên. Bởi vì lúc trước, cảnh tượng Đinh Dương trêu chọc Dương Bách Xuyên, bọn họ đều thấy được. Hơn nữa trong sương mù truyền đến tiếng huýt sáo, làm cho Nguyên Thần Tử và lão tổ Địa Tâm càng lúc càng chắc chắn tám chín phần mười có thể là Dương Bách Xuyên. Dương Bách Xuyên có thể khống chế rắn độc và kiến độc sao? Đây chính là chuyện vô cùng kinh khủng, cậu ta có thể khống chế các loại thú khác không? Nghĩ vậy, trong lòng Nguyên Thần Tử và lão tổ Địa Tâm đều run lên, may mắn là bọn họ không có trêu chọc Dương Bách Xuyên giống như Đinh Dương. Tuy rằng giờ phút này vẫn không nhìn thấy bóng dáng Dương Bách Xuyên đâu, thế nhưng hai người đã nhận định là Dương Bách Xuyên đang khống chế đám rắn độc và kiến độc này và đang trả thù Đinh Dương. Còn đạo trưởng Trường Linh dường như đã nhìn thấy có ánh sáng lấp lánh trong đám sương mù đục ngầu kia, không biết ông ta đang suy nghĩ cái gì. “Rầm rầm rầm.” Trong sân, Đinh Dương đối mặt với đợt tấn công của rắn độc và kiến độc, không còn cách nào khác, chỉ có thể ra tay phản công, làm thế thì mùi máu tươi nồng nặc sẽ càng khiến cho rắn độc nổi lên hung tính. Mà Dương Bách Xuyên đứng ở trong sương mù dày đặc lại tiếp tục thổi trong miệng không ngừng, khống chế rắn độc và kiến độc tấn công Đinh Dương, ở trong mắt anh, lão ma đầu Đinh Dương này quả nhiên không đơn giản, chân nguyên mạnh mẽ phủ đầy hai tay, một chưởng đánh ra đều có thể làm một mảng lớn rắn độc và kiến độc biến mất. Nhưng Dương Bách Xuyên không hề nóng lòng, toàn bộ khu loạn thạch khổng lồ này có hàng loạt rắn độc và kiến độc giống như thuỷ triều, ông ta giết mãi cũng không hết. “Tôi xem lão già ngu ngốc ông có thể giết được bao nhiêu, chơi đùa cho chết ông.” Dương Bách Xuyên âm thầm cười lạnh. Đối mặt với đợt tấn công giống như thủy triều của trùng độc, trong lòng Đinh Dương đã bắt đầu hộc máu, rõ ràng có sáu người, nhưng những trùng độc này lại chỉ nhằm vào ông ta, nhìn mấy người khác đều nhàn nhã xem kịch, trong lòng Đinh Dương rất khó chịu. Hơn nữa không ngừng đánh ra cũng giết không hết, làm cho chân nguyên của ông ta tiêu hao rất nhanh, vài phút sau đã có chút không chịu nổi nữa, lúc này mới mặt dày nói với lão tổ Địa Tâm: “Địa Tâm đạo hữu xin hãy ra tay giúp đỡ.” Lão tổ Địa Tâm và Đinh Dương cùng thuộc thế lực võ cổ giả nước ngoài, đối mặt với sự cầu cứu của Đinh Dương, ông ta chỉ có thể đồng ý, tiến lên một bước đánh về phía thuỷ triều trùng độc. “Ầm.” Một mảng lớn rắn độc và kiến độc bị lão tổ Địa Tâm giết chết. Trong lòng Dương Bách Xuyên hừ lạnh, huýt sáo mạnh lớn, trong nháy mắt phân ra một lượng lớn trùng độc chuyển hướng tấn công lão tổ Địa Tâm. Ngay lập tức, lão tổ Địa Tâm bị doạ lại nhảy trở về tại chỗ. Vào giờ khắc này, ông ta đã hoàn toàn xác định là có người hoặc là nói chính là Dương Bách Xuyên đang khống chế thuỷ triều trùng độc để trả thù Đinh Dương. Ông ta lui về phía sau lớn tiếng nói: “Dương đạo hữu đừng trách tội, việc này tôi sẽ không nhúng tay vào nữa.” Vừa dứt lời, thuỷ triều trùng độc trùng đang tấn công lão tổ Địa Tâm lập tức lui ra, lần nữa tấn công Đinh Dương. Địa Tâm vừa nói ra lời này, những người khác xem như đều rõ ràng, thuỷ triều trùng độc này là Dương Bách Xuyên đang khống chế. Tất cả mọi người đều âm thầm cảm thán. Bách Sơn giận dữ nói: “Hay cho lão ma Đinh nhà ông, quả nhiên là ông đã giở trò với sư tổ của tôi, đáng đời, sư tổ, chơi đùa chết lão ma đầu này đi.” Mà giờ phút này, trong lòng Đinh Dương buồn bực nhất, thật ra tại thời điểm thuỷ triều trùng độc chỉ tấn công một mình ông ta, ông ta cũng đã nghĩ đến rất có thể là Dương Bách Xuyên đang nhắm vào ông ta, sau khi Địa Tâm nói trắng ra, ông ta đã càng thêm chắc chắn. Nhưng bây giờ thì sao đây? Chẳng lẽ muốn ông ta cầu xin Dương Bách Xuyên buông thaư? Điều này là không thể. Lúc này Đinh Dương hừ lạnh gầm lên một tiếng: “Huyết Ma Đại Pháp, chết đi cho lão phu.” Trong mắt mọi người, Đinh Dương nổi giận, hai tay hung hăng cào xé rách mu bàn tay của mình một chút, hai tay lập tức nhuốm đầy máu tươi chói mắt. Trong chốc lát, máu tươi rơi xuống như mưa nhỏ vào trên người thuỷ triều trùng độc. “Xì xì xì xì...” Sau một khắc, mưa máu của Đinh Dương rơi xuống tám chín thước ở quang người, hễ là mặt đất đều giống như bị dính axit sulfuric mà bốc lên khói đen, phát ra âm thanh xì xì. Rắn độc và kiến độc ở quanh đó lập tức đều hóa thành tro tàn, trên mặt đất cũng xuất hiện một đống ổ gà giống nhau bị thiêu đốt, vô cùng kinh khủng.