Trong tiếng động đinh tai nhức óc, vách đá xuất hiện từng vết nứt rộng hơn một thước, giống như động đất nứt ra. Sau khi Dương Bách Xuyên nhìn thấy, trước tiên nghĩ đến chắc là tiến vào môn hộ của đạo tràng Vu Hàm. Giờ khắc này, Dương Bách Xuyên nghĩ đến Đinh Dương sẽ lập tức bỏ chạy vào trong vết nứt. Cho nên anh tung người nhảy lên, trong hai tay xuất đầy chân khí, nhảy vọt qua, rất nhanh lao ra khỏi sương mù dày đặc, rống to về phía Đinh Dương: “Khai Thiên Chưởng~” Tu vi đã ăn mộ viên đan Tụ Khí ở khu Loạn Thạch, cộng thêm sau khi linh khí hấp thu luyện hóa một phần khí độc và đạt tới Luyện Khí kỳ tầng chín đỉnh phong, xem như tiến bộ lớn một bước, giờ phút này anh có thể dễ dàng thi triển ra chân khí hóa hình chưởng thứ hai của Khai Thiên Chưởng. Chỉ sợ Đinh Dương chạy trốn, anh nhất định phải dạy dỗ lão già kia, tốt nhất có thể một chưởng đánh chết ông ta. Còn Đinh Dương đích thật vẫn luôn chú ý, sau khi đạo trưởng Trường Linh và mấy người mở cửa đá ra, lúc ông ta nhìn thấy khe nứt trên vách đá, trong lòng vui vẻ, tiếp tục tạo ra một trận mưa máu nữa, tiêu diệt một mảng lớn rắn độc và kiến độc, sau đó cả người tung lên lập tức bay vào trong khe nứt trên vách đá. Nhưng mà vừa mới xoay người, bên tai đã truyền đến kình phong mạnh mẽ, giọng nói của Dương Bách Xuyên vang lên, vừa quay đầu lại đã thấy Dương Bách Xuyên từ trên không trung đanh ra một chân nguyên chưởng thật lớn về phía ông ta. Lần này, trong lòng Đinh Dương chua xót, giận dữ nói: “Dương Bách Xuyên, cậu thật ác độc~” Ông ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng chỉ có thể vội vàng nghênh đón địch. Sau khi thi triển Huyết Ma Đại Pháp lần thứ hai, làm cho nguyên khí của Đinh Dương bị hao tổn rất lớn, lúc này còn phải đối mặt với một chưởng của Dương Bách Xuyên, có thể xem như làm cho Đinh Dương nếm được trái đắng. Sớm biết thế sẽ không trêu chọc thằng nhóc này, đáng tiếc trên đời không có chuyện gì biết trước được. Thật ra Đinh Dương ghét Dương Bách Xuyên là do vấn đề phe phái nhiều hơn, Dương Bách Xuyên là võ cổ giả bên phe Trung Quốc, hạng người thiên tài cỡ này mà trưởng thành thật sự có uy hiếp rất lớn đối với phe võ cổ giả nước ngoài của bọn họ, cho nên ông ta mới ra tay muốn giết Dương Bách Xuyên. Không ngờ Dương Bách Xuyên không chỉ không chết, ngược lại công lực còn tăng lên, càng không nghĩ tới anh có thể khống chế thuỷ triều trùng độc. Một quyền của Đinh Dương thôi thúc chân nguyên đã va chạm với bàn tay thật lớn của Dương Bách Xuyên. Một nắm đấm dùng toàn lực cũng không thể khinh thường. “Đùng ~” Một tiếng động long trời lở đất, Đinh Dương hộc máu bay ngược ra ngoài, nhưng cũng mượn lực bay vào trong khe nứt trên núi. “Dương Bách Xuyên phản tặc, lão phu không để yên cho cậu đâu, khụ khụ ~” Giọng nói của Đinh Dương tràn đầy phẫn nộ phát ra từ khe nứt trên vách núi, còn kèm theo trận ho khan dữ dội. Dương Bách Xuyên nhìn bóng dáng Đinh Dương biến mất ở vết nứt trên vách núi, trong lòng tỏ vẻ tiếc nuối: “Coi như lão ma đầu nhà ông mạng lớn ~” Tuy rằng một chưởng không giết được Đinh Dương, nhưng Dương Bách Xuyên biết ông ta không dễ chịu gì, nôn ra rất nhiều máu, đủ để chứng tỏ lão ma Đinh bị thương rất nặng. Đương nhiên, trong lòng Dương Bách Xuyên cũng hiểu rõ, nếu không có thuỷ triều trùng độc ép buộc ông ta thi triển Huyết Ma Đại Pháp hai lần, thì lúc anh đối đầu trực tiếp với lão ma Đinh cũng không lại. Nhìn Đinh Dương phun ra một ngụm máu lớn trên mặt đất, Dương Bách Xuyên cuối cùng cũng trút được giận, trong lòng dễ chịu hơn nhiều.