Dương Bách Xuyên đột nhiên nảy sinh suy nghĩ muốn chạy qua nhúng tay, nhưng sau khi anh ngẫm lại thì vẫn quyết định nhịn xuống. Tuy rằng sư phụ Vân Thiên Tà đã truyền cho anh quan niệm rằng ở Tu Chân Giới, giết người đoạt bảo là một chuyện bình thường như uống nước lạnh vậy, chỉ cần có thực lực, vậy chính là lão đại. Nhưng nơi này là trái đất, giáo dục và giá trị quan mà Dương Bách Xuyên đã được học từ nhỏ quả thật không có cái lẽ nắm đấm thằng nào mạnh thằng đó chính là luật như này. Đương nhiên, nếu mà có người khiêu khích anh mà lại đúng lúc thực lực của anh đủ mạnh, anh cũng chẳng ngán thằng nào. Bách Sơn là võ cổ giả Tiên Thiên tầng hai, Địa Tâm lão tổ là võ cổ giả Tiên Thiên tầng một. So sánh giữa hai bên thì có vẻ như Địa Tâm lão tổ yếu hơn, nhưng Dương Bách Xuyên cứ luôn cảm thấy Địa Tâm lão tổ với Đinh Dương rất tà môn, hẳn là còn có mánh khoé khác giấu dưới đáy hòm. Nếu không sao hai võ cổ giả Tiên Thiên tầng một như bọn họ lại dám đến nội địa Trung Quốc để tham dự đại hội cổ võ và đi thám hiểm cùng với võ cổ giả của Trung Quốc chứ? Rõ ràng là Địa Tâm lão tổ cũng có cái để dựa vào. Nhưng rất hiển nhiên, giờ nhìn lại thì thấy là ít nhất vị võ cổ giả Tiên Thiên tầng hai - Bách Sơn này mạnh hơn Địa Tâm lão tổ một bậc. Sau vài pha bay lên nhảy xuống, Bách Sơn giận dữ đã chặn đứng được Địa Tâm lão tổ đang chạy trốn. Dương Bách Xuyên cũng đạt được truyền thừa từ gian nhà tranh này, hay cũng có thể nói là bảo bối lớn nhất của toàn bộ đạo tràng Vu Hàm. Khi anh nhìn thấy Bách Sơn và Địa Tâm lão tổ xảy ra mâu thuẫn, hơn nữa còn không thấy bóng dáng Hạ Lộ đâu cả, anh bèn đi ra khỏi gian nhà tranh. Còn về phần bên phải gian nhà tranh, cũng là nơi đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần Tử cùng xông vào, Dương Bách Xuyên không định đi xem. Thật ra không cần xem cũng biết ở đó có bảo bối gì thì cũng sẽ bị bọn họ vơ vét hết thôi. Khi Dương Bách Xuyên đi ra, đạo trưởng Trường Linh và Nguyên Thần cũng nở nụ cười lần lượt bước ra từ bên phải gian nhà tranh. Thấy hai người bọn họ cười, Dương Bách Xuyên đoán rằng chắc là cả hai người đều đã có thu hoạch riêng, quan trọng là không hề phát sinh mâu thuẫn. Ba người lần lượt đi về phía quảng trường mà Bách Sơn và Địa Tâm lão tổ đang đứng. Giờ phút này, Địa Tâm lão tổ đã bị Bách Sơn chặn lại, ông ta trầm giọng nói với Bách Sơn: "Bách Sơn, chẳng lẽ cậu muốn xé rách hiệp nghị giữa Trung Quốc và nước ngoài, khơi mào chiến tranh song phương ư?" "Lão quái Địa Tâm, bớt con mẹ nó chụp mũ cho tôi đi, đồ vật là tôi tìm được trước, rõ là ông đang cướp đồ của tôi. Mau trả lại cho tôi, không thì hôm nay bần đạo sẽ khiến ông phải để lại mạng lần nữa." Bách Sơn tức muốn hộc máu, giận đến mức phun ra những lời thô tục. Lúc này Địa Tâm lão tổ âm trầm nói: "Cậu chỉ nhìn thấy trước thôi, mà tôi lại lấy được trước, điều này chứng tỏ rằng nó là của tôi. Cậu không nói lý như vậy, chẳng lẽ tưởng tôi sợ cậu thật à?" Hai người đều có lý do của riêng mình. Nhưng mà nghe xong thì là Bách Sơn tìm thấy hộp gỗ trước, nhưng lại bị Địa Tâm lão tổ đoạt trước một bước, nói vậy thì tính ra là Địa Tâm lão tổ đã cướp hộp gỗ. Nhưng mà ngược lại cũng có thể nói là Bách Sơn nhìn thấy trước, nếu vẫn chưa chạm được vào vậy thì không được coi là đồ của hắn ta, Địa Tâm lão tổ lấy được trước, cũng có thể nói là đồ của Địa Tâm lão tổ.