Chương :
Khổng Thư thì lại đang ngao du trong các thế giới nhỏ.
Y biết, thật ra thứ mình thiếu hụt nhất chính là những kinh nghiệm nhân sinh phong phú. Bởi vậy, y hóa thân thành đủ kiểu người phàm bình thường, thông thường sẽ được nhìn thấy rất nhiều điều không được nhìn thấy trước kia.
Gặp được rất nhiều người thấy sắc nổi lòng tham, gϊếŧ người cướp của, xảo trá, lợi dụng lúc người gặp khó khăn, nhưng tương tự cũng có rất nhiều người lời hứa đáng giá nghìn vàng, hy sinh vì nghĩa, giúp người làm vui. Ở bên trong các thế giới nhỏ, những thứ y nhìn thấy xa xa đa dạng hơn trong tộc Khổng Tước rất nhiều.
Tộc Khổng Tước coi trọng con trai, mà ở trong thế giới người phàm cũng chỉ có hơn chứ không kém.
Thậm chí y còn nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng bé gái chỉ vừa mới được sinh ra đã bị cha mẹ dìm chết tươi.
Ngu muội đến thế, ác độc đến vậy.
Người ta thường nói, hổ dữ không ăn thịt con.
Mà hiển nhiên, tình người càng độc ác hơn xa hổ dữ.
Nhìn càng nhiều, nghe càng nhiều, trái lại Khổng Thư càng thản nhiên.
Tình đời đã như vậy, một mình y thì có thể làm thế nào?
Dù chủ nhân cai quản Sổ Sinh Tử thì cũng chỉ có thể đợi sau khi những kẻ ác đó chết đi rồi mới có thể xử phạt bọn họ.
Nhân gian cũng được, tiên giới cũng tốt, yêu giới cũng thế, nói trắng ra, tất cả những sinh linh có ý thức trên thế giới đều luôn luôn có một mặt “ác”.
Nếu Khổng Noãn nhìn thấy những cảnh tượng đó, nàng ấy sẽ làm thế nào?
Sau khi Khổng Thư cảm ứng được Chu Trường Dung tỉnh lại, nhanh chóng quyết định trở về lối cũ.
Một khi chủ nhân tỉnh lại, chỉ sợ đám người truy kích đó cũng sẽ tới, y phải nhanh nhanh trở về mới được!
Hai người Vương Bình Nhược và Bạch Đồng Tử kết bạn đồng hành.
Bạch Đồng Tử tuổi nhỏ, ít nhận thức về thế giới hơn, Vương Bình Nhược không yên tâm.
Tuy Bạch Đồng Tử và Bạch Linh không phải cùng một người, nhưng điều đó cũng không làm Vương Bình Nhược bớt quan tâm đến Bạch Đồng Tử bao nhiêu.
Tiếc nuối năm đó bởi vì nhỏ yếu mà không có cách nào bảo vệ bạn tốt, bây giờ có thể bù đắp lại ở trên người Bạch Đồng Tử đã là một chuyện may mắn hiếm thấy.
Hai người bọn họ trở về tầng trời Hồng Trần thì gặp mặt lại mấy người Trần Hóa Vũ.
Nhưng mà hai người cũng không có kể cho mấy người Trần Hóa Vũ biết nhiều.
Trần Hóa Vũ bây giờ chỉ vừa mới phi thăng, thực lực còn thấp, Tử Sơn Quân và Vệ Tiêu cũng chỉ mới tỏ rõ cõi lòng lẫn nhau không lâu, cuộc sống vô cùng bình an vui sướng, bọn họ cần gì phải đi làm kẻ ác nói cho họ biết tất cả chứ?
Lúc trước chủ nhân cưỡng ép đóng lại Sổ Sinh Tử, không triệu hoán ba người bọn họ lại đây, là bởi vì muốn để bọn họ an ổn sống qua cả đời mà thôi.
Nhưng không nghĩ tới là, mấy người Trần Hóa Vũ lại không giống như bọn họ suy đoán.
Vương Bình Nhược từ kiếm tu chuyển sang quỷ tu, Bạch Đồng Tử rời đi một mình, tin tức về Sổ Sinh Tử và Chu Trường Dung ồn ào huyên náo, cứ tới lúc định liên lạc với bọn họ thì lại đột nhiên xuất hiện cảm giác đứt rời kì lạ, muốn đoán ra cũng không khó chút nào.
Đám người Tử Sơn Quân không phải đồ ngu.
“Thật ra… Thần tu chúng ta vốn không có thân thể, muốn biến thành quỷ tu cũng không phải việc gì khó.” Tử Sơn Quân vừa cảm động nghĩ đến sự quan tâm của Chu Trường Dung vừa cảm thán đôi lúc con người thật sự quá cố chấp.
Trong bước ngoặt sinh tử, bọn họ làm bạn bè, lại còn được nhận ân huệ từ Chu Trường Dung, sao có thể không thể giác ngộ ra điều đó chứ?
“Hắn là người như vậy. Sổ Sinh Tử chọn hắn là vì hắn sẽ không ỷ vào sức mạnh và tình nghĩa mà tùy tiện cướp đoạt tính mạng người khác.” Vương Bình Nhược chậm rãi lắc đầu, “Mà dưới tình huống đó, dù nhiều thêm ba người các ngươi cũng không thể sửa đổi. Kiếp này, Chu đạo hữu nhất định phải chết.”
“Lời tuy nói vậy, nhưng khi mấy người các ngươi đang quyết chiến đẫm máu thì chúng ta lại ở phía sau ngồi mát ăn bát vàng, cảm giác mình thật sự quá vô dụng.” Trần Hóa Vũ rất canh cánh trong lòng điều này, từ trước đến giờ hắn luôn cảm thấy vận may của mình rất tốt, kiểu gì cũng có thể tránh né tất cả nguy hiểm. Mà bây giờ, đột nhiên hắn lại bắt đầu chán ghét vận may của bản thân.
Nếu hắn có ở đó lúc ấy, dù cuối cùng Chu Trường Dung vẫn phải chết nhưng ít nhất hắn có thể đường đường chính chính đứng ở trước mặt mọi người tỏ rõ lập trường của mình, chứ không phải là đợi đến sau này mới có thể biết rõ mọi chuyện.
“Nếu ngươi thực sự băn khoăn, đợi ngày nào đó ngươi kết thúc tuổi thọ, trở về làm quỷ tinh cho chủ nhân cũng không muộn.” Vương Bình Nhược quan sát Trần Hóa Vũ hồi lâu mới cười nói, “Đồ tâm trí không kiên định như ngươi, ta thấy ngươi có thể tu thành Tiên Quân cũng phải dựa vào vận may mới được.”
Lời này… thật sự không khách khí chút nào hết.
Tuy Trần Hóa Vũ biết đối phương nói thật.
“Ngươi đừng coi thường ta, dù sao cũng là một luyện đan sư đó nha, ta…”
Trần Hóa Vũ còn chưa dứt lời, đột nhiên trên mặt hai người Vương Bình Nhược và Bạch Đồng Tử đồng loạt nở một nụ cười vui mừng.
“Các ngươi… Sao vậy?” Lời hắn nói buồn cười lắm hả?
“Chủ nhân, tỉnh rồi!”
Chị em Phong thị lại rất ngoài dự đoán mọi người, đang tu hành trong đạo trường của Thái Sơn phủ quân.
Là kiến nghị của Quy Cửu.
Dù sao Thái Sơn phủ quân cũng là đại năng quỷ tu, mà hai chị em bọn họ lại đến sau, không có mối liên kết mật thiết với Chu Trường Dung như những người khác. Tu vi của bọn họ là nhờ Sổ Sinh Tử và Chu Trường Dung cưỡng ép nâng lên, đặc biệt là Phong Tiểu Lâu, hiểu biết về quỷ tu lại càng nông cạn. Thừa dịp trong khoảng thời gian này, hắn cần phải chăm chỉ bù đắp lại một số tri thức về đạo thống quỷ tu mới được.
Mà trong khắp cửu thiên thập giới, ngoại trừ Chu Trường Dung, người hiểu rõ nhất về quỷ tu chỉ có Thái Sơn phủ quân không thể nghi ngờ.
Ban đầu chị em Phong thị còn tưởng Quy Cửu đang nói đùa.
Bọn họ là người gϊếŧ chết đồ đệ Thái Sơn phủ quân đáng tự hào nhất!
Hoan Hỉ quỷ mẫu vừa mới bị bọn họ gϊếŧ chết, bọn họ còn dám chạy tới trước mặt sư phụ người ta tìm chết à?
“Thái Sơn phủ quân là một người rất quyết tâm. Trước đó hắn nhiều lần ra tay với Sổ Sinh Tử đều không sử dụng âm mưu quỷ kế gì mà chỉ đường đường chính chính đối chiến với Chu Trường Dung.” Quy Cửu lại không nghĩ vậy, “Thế giới không phải là không hắc tức bạch. Hắn là đại năng quỷ tu, cũng coi như cùng nguồn cùng gốc với Chu Trường Dung, mà nơi Sổ Sinh Tử nên thuộc về, vốn hắn là người có tư cách nhất. Đến sau khi hắn phát hiện người duy nhất Sổ Sinh Tử thừa nhận là Chu Trường Dung, hắn cũng quyết đoán nhận ra sai lầm của mình. Người như vậy, ngoại trừ Chu Trường Dung, những người khác đều không có tư cách phán xét hắn đúng hay sai.”
Quỷ tu héo tàn nhưng vẫn có thể tồn tại, không thể không kể đến công của Thái Sơn phủ quân.
Hoan Hỉ quỷ mẫu chết, hắn cũng không hề ra tay với chị em Phong thị. Bởi vì hắn biết, đó là nhân quả ngày xưa Hoan Hỉ quỷ mẫu gieo xuống, cuối cùng kết quả ra sao cũng không phải là lý do để hắn nhúng tay.
Hơn nữa, bây giờ nơi Sổ Sinh Tử thuộc về đã được định, chị em Phong thị là quỷ tinh của Chu Trường Dung, nếu giao hảo với Thái Sơn phủ quân cũng là để tỏ rõ thái độ của đạo thống quỷ tu. Điều đó đối với Chu Trường Dung ngày sau mà nói, đều rất có lợi.
Quy Cửu thành công thuyết phục Phong Tiểu Lâu.
Mà Phong Tế Tế hiển nhiên như thiên lôi sai đâu đánh đó của sư phụ.
Mà sự thật đúng như Quy Cửu từng nói, Thái Sơn phủ quân không những không cảm thấy khúc mắc với hai chị em bọn họ mà ngược lại còn chỉ dạy cho bọn họ rất nhiều tri thức liên quan đến quỷ tinh. Quỷ tinh tiến giai không thể chỉ dựa vào chủ nhân mà lên, bản thân bọn họ tiến bộ cũng có thể trợ giúp ngược lại chủ nhân.
Khi dạy dỗ, không thể nghi ngờ hắn làm việc rất tận tâm.
Đợi đến khi Chu Trường Dung tỉnh lại, Thái Sơn phủ quân cũng để chị em Phong thị trở về.
“Ta cảm nhận được Sổ Sinh Tử hiện hữu, chắc chủ nhân các ngươi đã tỉnh.” Thái Sơn phủ quân hơi trầm ngâm nói, “Đạo thống đã có người thừa kế mới xuất hiện, ta luôn lấy đạo thống làm đầu.”
Đại đạo thánh binh, hơi thở của Sổ Sinh Tử không phải là thứ có thể dễ dàng che giấu.
Đối với những người luôn quan tâm đến Sổ Sinh Tử mọi thời mọi khắc mà nói, một khi Sổ Sinh Tử dị động, bọn họ sẽ phát hiện.
Huống chi lần này, dị động của Sổ Sinh Tử nhanh hơn so với bình thường nhiều.
Giờ đây Chu Trường Dung đã là quỷ tu chân chính, thân thể của hắn hoàn toàn được cấu thành bởi tử khí.
Tử khí trước đây hắn cần phải dùng thân người sống áp chế lại, hiện giờ là máu thịt của hắn, thống khổ đó cũng đã biến mất vô tung.
Ngoài ra, thực lực của hắn đã ổn định đứng ở đỉnh cao Tiên tôn.
Tu vi tiên tôn của hắn lúc trước là nhờ quỷ tinh mà cưỡng ép tăng lên, khó tránh khỏi nguy cơ cảnh giới bất ổn. Bây giờ trùng sinh trở lại, tu vi của hắn đã kết hợp chặt chẽ với Sổ Sinh Tử, tu vi chỉ có tiến chứ không lùi. Khởi tử hoàn sinh cũng giúp hắn cảm nhận được đại đạo sinh tử một cách đầy đủ và hoàn thiện.
Hắn hôm nay, đã có thể bắt đầu chuẩn bị nghiên cứu Sổ Sinh Tử, chân chính luyện hóa nó mà không phải dùng loại phương pháp gần như đồng quy vu tận trước kia.
“Bên ngoài có rất nhiều người đến.” Sư Vô Cữu khóc xong, lý trí cũng đã trở về.
Nhưng mà bây giờ hắn được Chu Trường Dung ôm rất chặt, rất ấm áp, hắn thật sự không muốn rời khỏi lòng đất chút nào.
Tuy bọn họ bị tìm ra cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn.
“Hơi thở Sổ Sinh Tử của ngươi quá nặng.”
“Ta khởi tử hoàn sinh còn chiếm cứ số mệnh của quỷ tu, dựa theo lẽ thường mà nói, hẳn phải gặp phải kiếp nạn này.” Chu Trường Dung cũng không để ý, “Bọn họ muốn tìm thì cứ việc tìm, chúng ta vẫn còn một chút thời gian.”
“Muốn ta ra tay?” Sư Vô Cữu cảm thấy với thực lực của mình bây giờ, muốn gϊếŧ chết hết những người kia cũng không khó. Nhưng mà lỡ đâu nhóc lừa đảo lại muốn tự mình ra tay hơn thì sao, hắn vẫn phải hỏi xem trước.
“Để ta tự làm.” Quả nhiên Chu Trường Dung từ chối đề nghị của Sư Vô Cữu, “Ta cũng muốn thử xem trình độ của ta bây giờ đã đến mức nào rồi, tuy cảm giác trốn ở phía sau ngươi khá tốt nhưng tình cờ ta cũng muốn tự mình thử xem. Nếu ta đánh không lại, sau đó ngươi ta tay cũng không muộn.”
“Hừ, muốn bản tọa ra tay, không đơn giản vậy đâu.” Sư Vô Cữu cố ý nói, “Trên người ngươi ngoại trừ Sổ Sinh Tử ra cũng không có thứ gì đáng giá, không biết ngươi muốn dùng gì để mời bản tọa ra tay đây?”
Sư Vô Cữu tính khéo lắm.
Hắn nghĩ xong rồi, lúc đó chắc chắn hắn phải dằn vặt Chu Trường Dung một phen mới được. Nhóc lừa đảo hại hắn ăn nhiều cực khổ như vậy, không cố gắng trả thù lại thì Chu Trường Dung sẽ không chịu để trong lòng.
Mấy năm qua, hắn ngay cả mạt chược cũng không có người đánh cùng!
Lời còn chưa dứt, Chu Trường Dung đã tiến tới gần.
Sư Vô Cữu chỉ cảm thấy có một thứ mềm mại ấm áp kề sát ở trên môi mình.
Hả?
Hả?!
Đột nhiên Sư Vô Cữu biết nó là cái gì rồi, hắn theo bản năng muốn đẩy ra, nhưng quan tài chỉ lớn có cỡ đó, bọn họ ôm nhau đã làm cho không gian không được rộng lắm này trở nên chật chội, nào còn có chỗ để đẩy ra?
Hắn đẩy đẩy mấy lần, so với nói là từ chối còn chẳng bằng nói đã nghiện còn ngại, chẳng sử dụng bao nhiêu sức lực.
Chỉ có thể mặc cho Chu Trường Dung làm càn.
Chu Trường Dung không thỏa mãn với cái hôn nhẹ nhàng như vậy.
Đầu lưỡi mềm mãi đẩy vào, trực tiếp cởi bỏ phòng bị của Sư Vô Cữu.
Công thành đoạt đất.
Mà đối phương lại không đỡ nổi một đòn.
Dù ở trong bóng tối, Chu Trường Dung cũng có thể nhìn thấy biểu cảm kinh sợ của Sư Vô Cữu lúc này.
Huống hồ trước đó Sư Vô Cữu còn khóc, hai mắt bây giờ còn hồng hồng, nhìn qua đúng thật sự là vừa gặp đã yêu.
Làm người không nhịn được muốn bắt nạt hắn thêm nữa.
Bỏ qua cơ hội thì sẽ không còn nữa.
Chu Trường Dung cảm thấy, mình có thể hơi làm càn thêm một chút, thừa thắng xông lên mới được.
Nếu không với điệu bộ này của Sư Vô Cữu, sợ là đời sống tình cảm chỉ nghĩ có mỗi nắm nắm tay ôm ôm thôi ấy chứ.
Sau khi Chu Trường Dung nhấm nháp một hồi lâu sau, vẫn còn chưa hết thèm mới cười nói, “Thù lao như vậy, có đủ hay không?”
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Trường Dung: Ui chời, vì để mời Sư Vô Cữu ra tay mà ta đã bán đứng cả nhan sắc luôn rồi đó, thở dài.
Tác giả: … Ngươi đang thở dài thiệt hả? Sao ta cứ có cảm giác ngươi bây giờ hoàn toàn có thể dán thêm một tờ giấy trên gáy, trên giấy viết “Hôm nay có hỉ”.
Sư Vô Cữu: o(▽)q