Lấy tốc độ nhanh như chớp lao vào tiệm trang phục, Trần Mặc trước mắt bao người xông thẳng tới phòng thay đồ. Nhìn bộ dạng hung dữ của hắn, mấy cô gái đang thử đồ bên trong đó không hẹn mà cùng hét ầm lên.
Vị cửa hàng trưởng kia cũng đã ngây người, lúc này mới kịp phản ứng, vội vàng kéo cánh tay Trần Mặc nói:
- Tiên sinh! Tiên sinh! Xin ngài bình tĩnh, có chuyện gì chúng ta có thể…
- Bạn của tôi đang ở buồng thử đồ nào?
Không để ý đến hắn khuyên can, Trần Mặc trực tiếp nắm cổ áo của hắn, quát lớn.
Bị Trần Mặc làm cho sợ hãi, vị này cơ hồ là bản năng chỉ chỉ bên trái. Không đợi hắn nói nhảm thêm, Trần Mặc sớm vọt tới, trực tiếp bay lên một cước đá tung cánh cửa gỗ.
Chỉ nghe rầm một cái, cánh cửa bị đá long ra. Vị cửa hàng trưởng kia trong lòng không ngừng kêu khổ, vội vàng chạy tới khuyên bảo nói:
- Tiên sinh! Ngài không nên xúc động như vậy, sẽ làm vị tiểu thư kia sợ hãi đó… Hả!
Trong chớp mắt, vị này đã không còn tâm trí tiếp tục khuyên can, há to miệng như chứng kiến một chuyện khó tin nhất thế giới.
Buồng thử đồ trước mắt hắn lại trống không… Không, nghiêm khắc mà nói, ít nhất trên mặt đất có một hố sâu thật to, tối om sâu tít xuống, cũng không biết thông tới nơi nào.
- Làm sao có thể? Tôi buổi sáng vừa mới đã kiểm tra phòng thay quần áo!
Sau phút kinh ngạc, vị này giống như châu chấu nhảy dựng lên.
Trần Mặc lại không có tâm trí nghe hắn giải thích không nói hai lời đã nhảy xuống hố, dọc theo thông đạo nhân tạo này vài phút, chờ khi hắn lần nữa chui ra phát hiện mình đang ở một con hẻm nhỏ bên cạnh tiệm trang phục ban nãy.
Như thế tức là kẻ tập kích kia đã thông qua phương thức này mà không một tiếng động đem Diệp Dung ra khỏi tiệm, sau đó…
- Đáng chết! Chỉ có yêu quái, mới có thể trong thời gian ngắn như vậy đào ra cái lối kia!
Đập một quyền lên tường, Trần Mặc chỉ cảm thấy chán nản không thôi.
Cơ hồ đồng thời, Gia Địch cũng đã nghe tin vội vàng chạy tới, nhìn thấy cái hố trên mặt đất, nàng như nghĩ ra cái gì nhíu mày:
- Em biết số điện thoại nhà Sakuraba, muốn em thử hỏi một chút không?
- Được!
Trần Mặc trả lời thực dứt khoát, mà Gia Địch cũng đã lập tức bấm điện thoại.
Nói chuyện mấy câu, nàng đã sầm mặt trả lời:
- Chỉ sợ anh đã đoán đúng! Quản gia của Sakuraba nói cho em biết, sáng nay hắn đã mang theo bảo tiêu ra khỏi nhà, mà còn nhắn lại rằng mình muốn lên du thuyền rời bến đi câu cá, để cha hắn không cần chờ hắn ăn cơm tối.
- Trùng hợp như thế?
Nếu như nói Trần Mặc phía trước chỉ có ba phần nghi ngờ, hiện cũng đã có bảy tám phần khẳng định.
Mà tựa như nghiệm chứng suy đoán của hắn, chuông điện thoại di động lại giờ phút này vang lên. Mà đợi Trần Mặc tiếp nhận, giọng nói của Sakuraba đã truyền đến:
- Trần tiên sinh, tôi hi vọng trước khuya hôm nay có thể thấy ngài đưa kia mảnh ngọc kia đến nhà của tôi, quản gia của tôi sẽ nhận nó.
Không cho Trần Mặc cơ hội nói chuyện, bên kia đã lập tức cúp máy. Thế nhưng trong vài giây này lại mơ hồ nghe từ đó truyền ra tiếng sóng biển, kèm theo cả tiếng hét phẫn nộ của Diệp Dung.
Trần Mặc hơi hơi nhíu mày, sự tình quả nhiên giống chính mình đã lo. Mặc kệ là nguyên nhân gì, bởi vì che giấu tung tích Thiên Cẩu cũng tốt, bởi vì trong sự không công bằng trong trận đấu cũng tốt, nhưng Sakuraba không cam lòng thất bại, quả thật đã hành động.
- Móa nó chứ, để ca tóm được hắn thì…
Mấy đồ điện lúc này cũng đã giận điên lên, nhưng cũng chỉ biết phát tiết qua đường miệng.
Thực hiển nhiên, Sakuraba đã trải qua vài lần quần ẩu giờ sáng suốt lựa chọn cưỡi du thuyền rời bến, mà biển rộng mênh mông muốn tìm một chiếc du thuyền chẳng khác nào mò kim đáy bể.
- Tao có cách rồi!
Thoáng trầm ngâm một lát, Trần Mặc bật thốt:
- Bản Bản, lên mạng nhìn xem, hy vọng có thể tìm ảnh chụp du thuyền của Sakuraba… Lạy trời phù hộ, hi vọng Sakurabahỉ có một chiếc du thuyền, bằng không bó tay rồi!
Xem ra thời gian gần đây Trần Mặc ăn ở khá tốt, cho nên cầu nguyện cũng linh. Chỉ mấy phút sau, du thuyền của Sakuraba đã xuất hiện trên màn ảnh.
Trần Mặc khẽ thở phào một cái, chỉ vào ảnh chụp du thuyền nói:
- Thấy rõ chưa? Kế tiếp, Bản Bản, mày phải nghĩ cách xâm nhập vào hệ thống của quân đội, sau đó điều động vệ tinh theo dõi vùng biển gần Tokyo…
- Lão đại anh minh!
Không đợi Trần Mặc nói xong, Nặc Nặc đã reo lên rồi giúp Bản Bản thu thập số liệu.
Trần Mặc ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên nheo mắt lại nói:
- Thiếu chút nữa quên rồi, ngàn vạn lần không nên hack vệ tinh Trung Quốc, muốn gây sức ép cũng gây sức ép ngoại quốc, hiểu chưa?
Bởi vì những lời này của Trần Mặc, trung tâm vũ trụ quốc gia Trung Quốc rốt cục dưới tình huống không ai hay tránh được một kiếp nạn.
Chẳng qua là đối với trung tâm vũ trụ nước nào đó mà nói, một buổi trưa hôm nay sẽ trở thành ký ức mà cả đời này bọn họ sẽ khó có thể quên, hiển nhiên là theo nghĩa tiêu cực!
- Muốn uống chút cà phê không?
Đang ngồi nhai bánh quy đến vui vẻ, Michael thấy đồng sự đến lại khoái trá tươi cười rồi nhiệt tình giơ bình cà phê lên mời, biểu hiện ra tâm tình của hắn tốt lắm.
Công tác tại cơ quan hàng không vũ trụ này gần hai mươi năm, Michael đã không biết từ lúc nào quen với cuộc sống này, mà việc hắn cần làm mỗi ngày cũng rất đơn giản, chỉ có để máy tính quan sát tình hình vận hành của vệ tinh, sau đó nếu phát hiện vấn đề thì báo cáo lên đúng lúc.
- Nhìn kìa, sao có thể có chuyện gì mà lo?
Nhìn mấy đồng sự thần sắc khẩn trương, Michael vô nghĩa nhún nhún vai, nhịn không được đưa tay vỗ vỗ phía sau lưng đối phương nói.
- Thả lỏng đi! Cậu không cần nhìn chằm chằm màn hình Computer thế đâu! Tôi đã làm việc ở đây năm rồi, tính ra mỗi năm chỉ xảy ra hai lần sự cố đơn giản. Cậu nghĩ là mình có bao nhiêu may mắn để ngay ngày đầu đi làm đã phát hiện tình huống chứ?
Nghe được hắn giễu cợt, đồng sự nguyên bản có vẻ khẩn trương không tự chủ được xoa xoa mồ hôi lạnh, dần dần khôi phục bình tĩnh.
Michael mỉm cười gật gật đầu, lại vì hắn rót một ly cà phê, lúc này mới lấy giọng điệu tiền bối tiếp tục giáo dục nói
- Nghe này! Chúng ta làm việc ở đây, yêu cầu quan trong nhất là bảo trì bình tĩnh, nếu chẳng may xảy ra chuyện mà không thể giữ bình tĩnh thì sao có thể…
- Cái kia, Michael tiên sinh…
Đột nhiên lộ ra thần sắc cực kỳ quái, đồng sự nhịn không được cắt đứt lời của hắn.
- Khoan, tôi vẫn chưa nói xong.
Michael đang nói tới hứng khởi, không khỏi phất phất tay nói:
- Cậu nên lắng tai nghe những kinh nghiệm này, đừng nghĩ mình bằng cấp rất cao cái gì cũng biết, hiểu chưa?
- Dạ! Em hiểu! Chỉ là…
Đồng sự hơi hơi cúi đầu nghe giáo dục, mà lại lập tức ngẩng đầu lên.
- Chỉ là cái gì? Xin cậu đó, thái độ thế này là gọi là biết khiêm tốn sao?
Michael tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, nói:
- Tôi đã nói rồi, dưới bất kỳ tình huống nào cũng phải bảo trì bình tĩnh, vì sao cứ đứng ngồi không yên thế hả?
- Đó là bởi vì…
Bị mắng đến váng đầu hoa mắt, đồng sự chậm rãi vươn tay, thật cẩn thận chỉ chỉ màn hình Computer.
- Làm sao vậy? Xem sắc mặt của cậu rất kỳ quái, hình như gặp…
Michael ngẩn ra, bản năng quay đầu nhìn lại, miệng còn theo thói quen than thở…
- Đáng chết! Con mẹ nó, rốt cuộc là chuyện quái quỷ gì đây?
Giờ khắc này, Michael vừa hùng hổ tuyên bố dù dưới tình huống gì cũng phải bảo trì bình tĩnh lại đột nhiên nhảy dựng lên, tựa như cái ghế ngồi của hắn đột ngột hóa thành một cái đinh.
Nhìn màn hình Computer đột nhiên nhảy loạn ký tự, hắn lập tức như là bị bệnh tâm thần hét ầm lên:
- Lạy Chúa! Có hacker! Có hacker xâm lấn!
Điên cuồng thét chói tai như thế, Michael như là đột nhiên tiến hóa thành một cái báo thức hình người, muốn đánh thức toàn bộ nhân viên trong cơ quan vũ trụ hàng không dậy.
Còn may là vài giây sau, hắn cuối cùng nhớ lại chức trách của mình, bổ nhào vào trước màn hình Computer, nhanh chóng khởi động hệ thống phòng thủ.
Cùng lúc đó, vị đồng sự, kia cũng đang mau chóng múa trên bàn phím, cố gắng ngăn chặn đường đi hacker kia xâm lấn, đồng thời điều tra vị trí hacker.
Chính là ngoài dự liệu của hắn, hệ thống máy tính được xưng là tiên tiến nhất toàn cầu, giờ phút này lại hoàn toàn không phát huy được bất cứ tác dụng gì.
Dễ dàng đột phá vài tường lửa, hacker kia không biết tên kia đã xâm nhập toàn bộ hệ thống, sau đó tiến hành chiếm quyền điều khiển.
Mấy phút sau, hệ thống báo động rốt cục vang lên, tiếng cảnh báo chói tai giờ phút này vang vọng toàn bộ cơ quan hàng không vũ trụ.
- Sao lại thế này? Tới cùng là chuyện gì xảy ra?
Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, vị cục trưởng cục hàng không vũ trụ còn đang mặc đồ ngủ, thậm chí chân mới chỉ kịp xỏ vào một chiếc giày, hoảng hốt xông vào.
Sau đó, trong tầm mắt ngạc nhiên của hắn, mấy chục chuyên gia máy tính đang chỉnh tề ngồi trước bàn làm việc, lại chỉnh tề rướn cổ lên, giống như là một đám thiên nga đang chờ bị làm thịt để mà xem màn hình Computer trước mặt.
- Lạy Chúa! Các người tới cùng…
Vài giây sau, đợi cho vị cục trưởng này hiểu rõ tình hình thì trong nháy mắt hắn liền phát tác căn bệnh cao huyết áp…
Đây quả thực là không có khả năng. Theo những gì đang hiển hiện, mấy vệ tinh đang nằm trên khu vực Nhật Bản đã mất khống chế mà tự di chuyển.
Thay lời khác mà nói, chỉ trong vài phút, mấy chiếc vệ tinh trị giá trên trăm triệu đô la đã bị cướp mất…
Giờ khắc này, vị cục trưởng đang cố nén hôn mê kia hận không thể đập đầu tự sát trước đài điều khiển. Bất quá chờ hắn nhìn thấy hàng chữ được đối phương gõ trên màn hình Computer thì lại đột nhiên ước giá mình có thể men theo cáo quang tới bóp chết kẻ khốn nạn kia đi…
Chỉ thấy trên màn hình xuất hiện một hàng chữ to, được dịch ra cả năm thứ tiếng Trung – Anh – Pháp – Nga – Nhật: "Mượn vệ tinh dùng một chút, chúng ta muốn anh hùng cứu mỹ nhân, không cần cảm tạ ha!"