Hành trình ngoài dự kiến tới Nhật Bản lần này liền tuyên cáo chấm dứt sau câu chuyện của Huân Nhi. Trần Mặc chiếm được mảnh ngọc vỡ thứ tư, nhưng lại nghe được một tin cực kỳ không tốt.
Về phương diện khác, Sakuraba gia tộc cả hai chủ nhân đều đột nhiên mất tích, khiến Tokyo dấy lên náo động không nhỏ. Lo lắng tới việc tùy thời sẽ bị mời tới cục cảnh sát uống trà, mọi người ngay ngày tiếp theo đã vội vàng về nước, không có thời gian đi tham gia lễ đính hôn của Matsumoto.
Một đường bình an trở lại Nam thành, thế nhưng phiền não của Trần Mặc chỉ vừa mới bắt đầu. Tới tay mảnh ngọc thứ tư tuy rằng giúp hắn giải đáp mấy bí ẩn, thế nhưng lại tăng thêm càng nhiều phiền phức.
Câu chuyện mà Huân Nhi kể, khiến hắn không thể không lo lắng với tương lai của mình. Tạm thời không nhắc đến cái “phúc của người Tề” là có tới ba lão bà, việc hắn quan tâm nhất hiện giờ là làm thế nào mới tránh được vận mệnh bi kịch tái hiện…
(Phúc của người Tề: ý nói cuộc sống sung sướng nhiều thê thiếp)
Lo lắng đến điểm này, sau hôm trở lại Nam thành, Trần Mặc lấy đủ loại lý do mà đem người duy nhất không biết nội tình là Diệp Dung đi ra ngoài mua sắm linh tinh, còn lại toàn bộ đám Gia Địch, Mộc Vân đều bị triệu tập đến tiệm cơm Cát Tường dự họp.
Đại khái là nghe Huân Nhi miêu tả qua tương lai, giờ này ánh mắt của mấy cô gái nhìn về Trần Mặc đều có chút quái dị, ngay cả Mộc Vân từ trước tới nay không hề có cảm xúc giờ nhìn về phía "lão công tương lai" thì vẻ mặt cũng có vẻ lạ lạ.
Đương nhiên, vừa nghĩ tới chính mình lại có thể cùng lúc cưới ba người, Trần Mặc tự nhiên cũng vừa xấu hổ vừa khó hiểu.
Để cho hắn cảm thấy được khó có thể tưởng tượng là Diệp Dung từ trước tới nay vô cùng thích ăn dấm chua, lại có thể chấp nhận tình cảm ba nữ cùng chồng, loại tình huống này đại khái có thể đưa lên làm đại kỳ tích thứ chín của thế giới!
Trừ việc này, Mộc Vân vốn là bộ xương, rốt cuộc làm thế nào mà sinh hạ được Huân Nhi thì cũng là một chuyện khiến người ta không thể không tò mò…
- Sẽ không phải là ôm một bộ xương khô rồi…
Tưởng tượng ra cảnh tượng khủng bố kia, Trần Mặc không khỏi rùng mình một cái, rồi cố gắng đánh lạc hướng chú ý của mình, tập trung toàn lực lên mảnh ngọc thứ tư đang để trên bàn.
Oa Oa lại không biết điều Trần Mặc đang nghĩ, còn tưởng rằng hắn vì tương lai mà lo lắng, vội vàng an ủi:
- Lão đại, chưa chắc là anh sẽ mất tích mà, ít nhất hiện giờ anh đã có được mảnh ngọc thứ tư, tương lai đã được cải biến rồi.
- Nhưng mà việc tao lo chính là tương lai đã cải biến!
Thực buồn bực vỗ vỗ cái trán, Trần Mặc nghe được Oa Oa nói xong, ngược lại càng thêm lo lắng.
Nếu gã Nguyên Thông kia cứ ẩn núp mãi ở một xó tăm tối nào đó thì làm sao hắn ta có thể cam tâm cho mảnh ngọc thứ tư trượt khỏi tay… Điều này cũng có nghĩa là âm mưu của hắn rất có thể sẽ được phát động sớm hơn ở ‘tương lai’ kia, mà chờ đợi Trần Mặc cũng sẽ không đơn giản chỉ là mất tích, nói không chừng còn trực tiếp là đại tai nạn!
- Việc này cũng chẳng có cách nào khác, trốn tránh luôn không phải là cách giải quyết vấn đề.
Mộc Vân nâng chén trà lên, mặt không đổi sắc nhấp một ngụm.
- Tôi nghĩ, cùng với việc chờ Nguyên Thông âm thầm động thủ, chẳng thà chúng ta đánh đòn phủ đầu. Ý của tôi là chúng ta giờ đã có được bốn mảnh ngọc vỡ, cộng thêm một mảnh ở viện bảo tàng là năm. Như vậy chỉ cần tìm ra mảnh cuối cùng là có thể tập hợp đầy đủ Nguyên Linh Ngọc Phách.
- Vậy ý cô là…
Trần Mặc ngẩn ra, cũng phải thừa nhận đề nghị này rất có đạo lý.
Nếu bất kể như thế nào đều tránh không qua, chẳng thà động thủ trước Nguyên Thông, nhanh tay đoạt lấy mảnh ngọc cuối cùng.
Cứ như vậy, Nguyên Thông ngay cả một mảnh ngọc vỡ cũng không chiếm được, mà bên ta lại có thể bằng vào sáu mảnh ngọc hợp thành Nguyên Linh Ngọc Phách.
Mà nếu thành công tới bước ấy, Nguyên Thông kia dù có cường hãn thế nào cũng chỉ có thể đứng mà trông, nhiều lắm thì tạo ra mấy trò bẫy rập vô hại.
- Nhưng mà phải đi tìm mảnh ngọc kia ở đâu đây?
Nghĩ đến đây, Trần Mặc lại mê hoặc lẩm bẩm nói.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, nhưng không biết trả lời như thế nào mới tốt. Nặc Nặc đột nhiên màn hình sáng ngời, như có suy nghĩ gì hô:
- Lão đại, không bằng chúng ta đi tìm Lý Trì hỗ trợ đi! Chúng ta liền nói cho hắn biết, các ngươi trong tương lai đều sẽ bị liên luỵ, cho nên suy nghĩ vì lợi ích của mọi người, tốt nhất là liên hợp lại tìm kiếm ngọc vỡ.
- Sau đó? Chúng ta sẽ bị coi như kẻ điên rồi bị giam lại?
Trần Mặc tức giận trừng mắt nhìn Nặc Nặc một cái, bất đắc dĩ nhún nhún vai.
- Không nói Lý Trì có tin tưởng chúng ta hay không, coi như hắn tin thì… Nghĩ xem, ngọc vỡ đối với tu chân yêu ma đều rất có lực dụ hoặc, nếu để cho bọn hắn biết chúng ta có bốn mảnh, mày cho là bọn hắn có thể an phận mà không thèm muốn?
- Không thể!
Nặc Nặc ngừng lại một chút, lại cũng không thể nói gì hơn.
Đúng lúc này từ bên ngoài tiệm cơm truyền đến tiếng mở cửa, giọng của Diệp Dung lập tức vang lên:
- A Mặc, mấy thứ anh nói em đã mua… Ơ, các người tụ tập ở đây làm gì, giữa ban ngày ban mặt lại đóng cửa, đang làm gì thế hả?
Giờ khắc này, nhìn thấy đang ngồi quanh Trần Mặc là Gia Địch, Mộc Vân cùng Huân Nhi, Diệp Dung không khỏi lộ ra nét mặt cổ quái.
Trên thực tế, nếu không có Huân Nhi đang ở nơi này ăn kem, nàng quả thực hoài nghi ba kẻ kia đang vụng trộm chơi trò P.
Bất quá, coi như có Huân Nhi ở nơi này, tình huống hiện trường cũng rất quỷ dị, vì cái gì bọn hắn thoạt nhìn là vừa giật nảy mình.
- Cái này sao…
Đón ánh mắt hồ nghi của Diệp Dung, Trần Mặc lập tức bậy bạ nói:
- Bọn anh đang định mở bàn mạt chược, nhưng Huân Nhi còn nhỏ quá không chơi được, cho nên mới có ba thiếu một, do đó mới buồn phiền…
- Thật không?
Diệp Dung buông túi đồ xuống, đầy mặt hồ nghi nhìn hắn:
- Nhưng mà vì sao mọi người nhìn qua đều có vẻ đang rất kích động, còn mấy đồ điện này nữa, đánh bài cũng không cần đem cả xe điện vào trong này chứ?
- Ặc…
Trần Mặc nhất thời đứng hình, nhưng trình độ ba hoa của hắn hiển nhiên đã đạt tới đỉnh, cho nên lập tức nghĩ được ra lý do:
- Rất đơn giản, bởi vì bọn anh định đánh ăn tiền, em bất thình lình đẩy cửa ra nên bọn anh tưởng là cảnh sát! Còn xe điện này hả… Ơ, Dung à, tóc của em hôm nay trông rất được, làm kiểu gì thế?
- Đẹp thật sao?
Nghe Trần Mặc khen ngợi kiểu tóc của mình, Diệp Dung nhất thời mở cờ, lập tức quên luôn cái xe điện.
Nhưng mà khi đề tài vừa chuẩn bị chuyển hướng từ đánh bài sang hẳn về kiểu tóc, nàng đột nhiên vỗ vỗ cái trán, như nhớ ra cái gì nói:
- Đúng rồi! Thiếu chút nữa em quên chuyện này, có người gửi thư cho anh này.
Nói xong, Diệp Dung lấy một lá thư từ trong túi đồ ra. Trần Mặc không chút để ý tiếp nhận, tùy tay mở ra nhìn.
Trong nháy mắt, hắn đột nhiên lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, bả vai cũng không tự chủ được run lên một cái.
Bất quá ngay sau đó, hắn đã khôi phục biểu tình thản nhiên, thuận miệng nói:
- Không có gì, là bạn học cũ mời a họp lớp thôi… Dung à, tự nhiên anh lại cảm thấy tóc em bị hỏng kiểu rồi kìa, hình như đằng sau bị rối.
- Thế á?
Diệp Dung ngẩn ra, nhịn không được chạy vào trong soi gương.
Mà nhìn thấy thân ảnh của nàng biến mất, Trần Mặc lập tức khép cửa phòng lại, đặt lá thư lên bàn.
Gia Địch cùng Mộc Vân đối mắt nhìn nhau một cái, không hẹn mà cùng cúi đầu nhìn, ngay sau đó các nàng đồng thời ngẩn ra, ngạc nhiên bật thốt lên hô:
- Làm sao có thể, mảnh ngọc vỡ cuối cùng tại sao lại ở nơi đó?
Đây là một phong thư rất đơn giản, nhưng đúng là đưa than trong ngày tuyết, đúng lúc trả lời vấn đề của mọi người, mà người đưa thư chính là Ngu mỹ nhân mới rời đi không lâu.
Theo nàng viết trong thư, cách đây không lâu nàng cảm nhận được ba động từ ngọc vỡ, nhưng lại không phải ở thế giới này, mà là từ một thế giới tương tự tại vị diện song song.
Nói một cách khác, muốn tìm được mảnh ngọc vỡ kia, phải nghĩ ra cách xuyên qua thời không…
- Em biết việc này rất khó, nhưng không phải là không có cách!
Trong thư, Ngu mỹ nhân nói ra một phương pháp nàng cho rằng khả thi:
- Trận pháp kia tại viện bảo tàng trải qua nhiều năm đã hấp thụ rất nhiều năng lượng, nếu giờ có thêm bốn mảnh ngọc nữa toàn lực duy trì là có thể mở ra cánh cửa thời không.
- Nhưng em cũng không dám cam đoan nhất định sẽ thành công, chỉ là trong lúc đi tìm kiếm chủ nhân có phát hiện này, cho nên lập tức thông báo cho mọi người, còn việc muốn mạo hiểm hay không thì tùy mọi người quyết định.
- Trùng hợp như thế? Buồn ngủ gặp phải manh chiếu?
Đem phong thư nhìn đến ba lần, xác định là bút tích cùng giọng điệu của Ngu mỹ nhân, Trần Mặc mới miễn cưỡng tin vài phần.
Gia Địch cùng Mộc Vân đối mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên nói:
- Có thể đi viện bảo tàng nhìn xem, coi như chúng ta không có ý định mạo hiểm, cũng có thể xác định ngọc vỡ có phải là đang ơ vị diện khác không.
- Tức là hai người đều tán thành sao?
Trần Mặc gấp phong thư lại, đột nhiên đứng lên nói:
- Được rồi! Nếu tất cả mọi người đều nghĩ như vậy thì tối nay chúng ta tới đó nhìn xem!