Sử Thượng Tối Cường Sư Huynh

chương 162: ngươi là một tấm bia luyện quyền rất tốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Dịch giả: rolland

Khuỷu tay của Yến Triệu Ca nên vào bên hông của Lưu Thịnh Phong!

Lực trùng kích không phá được Sơn Thần Phách Thể của Lưu Thịnh Phong, như đã làm cho thân hình của hắn khom xuống.

Yến Triệu Ca xuất thủ không ngừng, một kích lại một kích nối tiếp nhau!

Bên trong Đan Điền Khí Hải, khối khí hỗn độn chấn động, Cương khí băng hỏa cả người của Yến Triệu Ca đan xen, lúc này toàn bộ hóa thành nóng bỏng!

Từng đạo hỏa long phóng lên cao, Phong Hỏa Nhị Kiếp cùng Đại Lực Viên Ma Quyền cũng nhau phát động!

Yến Triệu Ca một quyền thẳng tắp, mạnh mẽ đánh vào đầu của Lưu Thịnh Phong!

Lưu Thịnh Phong không biến chiêu kịp, ánh mắt ngưng đọng, trên mặt đột nhiên bị hắc quang bao phủ.

Tiên Thiên hậu kỳ Tông Sư, Cương khí toàn thân không chỉ có thể tạo thành thiên địa hư ảo, càng thêm viên chuyển như ý, tùy tâm sở dục.

Tĩnh như núi cao, động như kinh lôi.

Một niệm sinh ra, kình lực thông suốt.

Lực lượng một quyền này của Yến Triệu Ca vô cùng cuồng bạo, chính là Lưu Thịnh Phong cũng cảm thấy kinh hãi, như thấy trước đầu lâu của mình bị đánh bể vậy!

Hắn đưa lực lượng của Sơn Thần Phách Thể lên đến cao nhất, đặc biệt tập trung bảo vệ đầu, lúc này mới cứng rắn chống đỡ một quyền của Yến Triệu Ca!

Tuy là như vậy, nhưng không khí vẫn nổ vang một trận, giống như chân núi căn cơ của núi cao bị chặt đứt!

Thân hình cao lớn của Lưu Thịnh Phong lại bị một quyền của Yến Triệu Ca đánh bay, lấy góc độ không thể tưởng tượng nổi bay xa, hung hăng nên xuống mặt đất.

Mặt đất mấy trăm thước xung quanh đều bể tan tành, thành một cái hố to, ngàn vạn cây trúc hóa thành phấn vụn.

Lưu Thịnh Phong giận tím mặt, rống một tiếng, lật người dậy.

- Sơn Thần Phách Thể? Chịu đòn?

Thân hình của Yến Triệu Ca chợt lóe, không đợi Lưu Thịnh Phong bò dậy, cả người đã tới trước mặt hắn, bắt lấy bàn chân của Lưu Thịnh Phong.

Lưu Thịnh Phong dùng chân khác quét qua, Yến Triệu Ca né tránh, sau đó đưa tay ra!

Trên người của Lưu Thịnh Phong đột nhiên có xích hoàng (đỏ vàng) quang chớp động, hóa thành khôi giáp bao phủ toàn thân hắn, lại là một kiện Hạ phẩm Linh binh!

Nhưng trong tay của Yến Triệu Ca lại chớp động lục quang, Linh Kiếm Bích Long trực tiếp khảm vào khôi giáp của đối phương.

Yến Triệu Ca buông ra Linh Kiếm Bích Long, lại lấy ra Tử Kim Lôi Kiếm, cũng đâm vào khôi giáp của Lưu Thịnh Phong.

Sau đó, dưới ánh mắt có chút dại ra của Lưu Thịnh Phong, Phi Lôi Đao cũng được cắm vào.

Mặc dù toàn bộ thoát khỏi tay của Yến Triệu Ca, nhưng ba kiện Linh binh kiềm chế khôi giáp của Lưu Thịnh Phong, khiến nó không cách nào phát huy tác dụng.

- Đừng mất hứng a, ta rất ít dùng phong cách chiến đấu như thế này...

Yến Triệu Ca cười một tiếng, nụ cười so với Lưu Thịnh Phong còn tàn bạo hơn:

- Nhấc cho ta!

Một tay của hắn bắt lấy bàn chân của Lưu Thịnh Phong, một tay lôi lấy cánh tay, bả vai thẳng ra, lưng ưỡn lên!

Yến Triệu Ca trực tiếp đem cả người Lưu Thịnh Phong nhấc lên thật cao!

-... bởi vì trong những người có tu vi tiếp cận, ít có ai chịu đòn được.

Yến Triệu Ca ngửa mặt lên trời gầm một tiếng, giống như nộ long gầm thét, hơi ngừng một lát, trùng trùng điệp điệp đem Lưu Thịnh Phong nện xuống đất!

Giống như một tảng đá lớn trượt từ núi cao xuống, Lưu Thịnh Phong cùng mặt đất va chạm, phát ra tiếng nổ ầm vang.

Hố sâu trên mặt đất, tiếp tục lõm xuống, cùng tan nát lan ra bốn phía, như muốn hóa thành một cái lòng chảo.

Mọi người trên tiểu đảo đều cảm thấy rung động.

Thân hình của Yến Triệu Ca không ngừng đuổi theo Lưu Thịnh Phong, sau đó đá một cước vào trên bụng hắn.

Lưu Thịnh Phong vừa rơi xuống đất lần nữa phóng lên, lật người lăn qua một bên.

Trong không khí vang lên tiếng rên, hắc quang trên người Lưu Thịnh Phong ầm ầm biến mất.

- Oa...

Sắc mặt Lưu Thịnh Phong trắng bệch, không kìm nén được mà phun máu.

Sơn Thần Phách Thể của hắn, bị Yến Triệu Ca cưỡng ép đánh cho phá công!

Yến Triệu Ca xoay xoay cổ, vung vung cổ tay:

- Ngươi là một cái bia luyện quyền rất tốt, cảm ơn ngươi, để cho ta đánh đã ghiền.

Lưu Thịnh Phong cắn răng đem một ngụm máu muốn phun ra nuốt xuống, căm hận nói:

- Ta chưa tìm hiểu thấu đáo Sơn Thần Phách Thể và Đại Hỗn Nguyên Chưởng Thế, không cách nào sử dụng cùng nhau, bằng không người không phá được ta!

Yến Triệu Ca nghe vậy, cười nhạt:

- Công phu không luyện đến nơi đến chốn, lại trách ta?

Vừa nói, Yến Triệu Ca vừa thư giãn gân cốt, hướng Lưu Thịnh Phong đi tới:

- Đúng rồi. Ngươi vừa mới nói, ngươi muốn giết ta?

Hắn bước từng bước, đi tới trước mặt Lưu Thịnh Phong.

Lưu Thịnh Phong gầm lên, đánh một quyền tới Yến Triệu Ca.

Trạng thái thân thể của Yến Triệu Ca đã đến đỉnh phong, thân hình lóe lên tránh đi thiết quyền của Lưu Thịnh Phong, dưới chân đá ra một cước!

Khí tức thật dài nổ vang trong không khí, giống như long ngâm hổ gầm.

Một cước đá ra, không khí nổ tung, giống như kinh lôi, giống như cự thần hạ phàm, muốn đạp vỡ núi cao!

Lưu Thịnh Phong liền biến sắc, lập tức biến chiêu, Cương khí toàn thân "hồn nhiên nhất thể" (nguyên vẹn một thể), tựa như chướng ngại không thể vượt qua.

Đích truyền của Thương Mang Sơn, Đại Hỗn Nguyên Chưởng Thế!

Đáng tiếc, lúc này Lưu Thịnh Phong đã ngoài mạnh trong yếu.

Vẻ mặt của Yến Triệu Ca không đổi, từng cái từng cái đá vào đầu gối của Lưu Thịnh Phong.

Cùng lúc đó, thiết quyền lần nữa đánh ra, giống như trong trời đất vang lên tiếng nổ!

Một trên một dưới, hai phương hướng khác nhau chịu đòn nghiêm trọng, Lưu Thịnh Phong đang trọng thương trên người, dù dùng Đại Hỗn Nguyên Chưởng Thế cũng không cách nào ngăn cản.

Thân thể của hắn bị đánh lệch đi, không cách nào giữ thăng bằng, tiếp tục té trên đất!

Liên tục chịu đựng công kích toàn lực của Yến Triệu Ca, coi như Lưu Thịnh Phong cứng cõi cũng không chịu nổi, lần nữa phun máu, nằm giãy giụa ở đó không bò lên được.

Bên kia, đầu đại gấu trúc há miệng kêu nhỏ mấy tiếng, âm thanh mặc dù trầm thấp, nhưng không che giấu được vui vẻ.

Giống như đang ủng hộ Yến Triệu Ca vậy.

Võ giả trung niên được Trương Dao mang qua một bên bị chấn động tỉnh lại, nhìn thấy cảnh này, trong miệng phát ra ô ô, mặc dù không ra lời, nhưng cực kỳ phấn chấn.

Trương Dao thì trợn mắt há mồm nhìn:

- Khó trách ban đầu có thể lấy Ngoại Cương hậu kỳ Tông Sư đánh bại Tiên Thiên sơ kỳ Tông Sư - Kỷ Hán Như.

Có lẽ thiếu kinh nghiêm thực chiến, nhưng bản thân Trương Dao là đệ tử hạch tâm của Trọc Lãng Các nên không hề thiếu nhãn lực.

Đệ tử hạch tâm cấp bậc thiên tài của Thương Mang Sơn, bị người khác cưỡng ép làm Sơn Thần Phách Thể cùng Đại Hỗn Nguyên Chưởng Thế phá công, cũng không phải không có, không coi là chuyện lạ gì.

Nhưng một tên Võ giả Tiên Thiên sơ kỳ, mạnh mẽ phá vỡ Sơn Thần Phách Thể của Võ giả Tiên Thiên hậu kỳ Thương Mang Sơn, hơn nữa còn là thiên tài Lưu Thịnh Phong truyền nhân của Thương Mang Sơn, chuyện này tuyệt đối là thiên hạ kỳ văn.

Lúc sau lại "thế như chẻ tre" phá vỡ Đại Hỗn Nguyên Chưởng Thế của Lưu Thịnh Phong, ngược lại dễ dàng làm người khác tiếp nhận, dù sao Lưu Thịnh Phong đã bị trọng thương.

Nhưng trước đó, không dùng bất kỳ Linh binh nào, chỉ bằng tu vi của mình, đánh cho Lưu Thịnh Phong phá công Sơn Thần Phách Thể, thực lực của Yến Triệu Ca không thể dùng hai từ kinh khủng để hình dung được, mà là hoàn toàn vượt qua nhận thức của Trương Dao.

Tiên Thiên hậu kỳ Tông Sư - Lưu Thịnh Phong, thua dưới tay Yến Triệu Ca.

Mà theo Trương Dao biết, sư tỷ Tạ Du Thiền nhà mình chống lại Lưu Thịnh Phong, cũng chỉ là cục diện ngang nhau mà thôi.

Kia tức là nói, Tiên Thiên sơ kỳ Tông Sư - Yến Triệu Ca thật ra mạnh hơn Tạ Du Thiền...

- Thật lợi hại...

Thiếu nữ mặt tròn gần như vô thức lên tiếng.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio