Dịch giả: rolland
Mọi người nghị luận, Yến Triệu Ca nghe vào trong tai, nhưng lúc này cũng không có tâm tư đắc ý gì.
Giúp A Hổ điều tức, đồng thời một bộ phận tâm thần của Yến Triệu Ca chú ý vào trận pháp nghịch chuyển.
Lúc này, sắc mặt của Triệu Thế Thành đã khôi phục bình thường, lực lượng của toàn bộ đại trận gia trì lên hắn, trị thương dễ dàng hơn nhiều.
Yến Triệu Ca thấy thế, cũng yên tâm.
A Hổ hồi khí, Thái Dương Thần Châm rơi xuống đầy đất.
Hắn mở ra hai mắt, nhe răng trợn mắt nói:
- May mà lần này xuất môn, gia chủ ban cho Linh binh, bằng không thật chơi xong.
Yến Triệu Ca thấy hắn không sao, cười nói:
- Tư vị của Thái Dương Vũ như thế nào?
A Hổ nhếch miệng:
- Thật hung ác.
Yến Triệu Ca lấy ra một cái ống tròn bằng đồng, chính là Thái Dương Vũ, nói:
- Thứ này rất âm độc, tuy rằng dùng qua một lần bổ sung lần nữa, quá phiền phức, nhưng uy lực không tệ.
- Ngươi cầm chơi đi, muốn ám toán người khác, có Đại Nhật Thánh Tông chịu tiếng xấu thay ngươi.
Người xung quanh nghe vậy, đều dở khác dở cười.
A Hổ thì rất vui lòng tiếp nhận nó:
- Công tử, chủ ý này rất tốt.
- Sau này công tử thấy ai không vừa mắt, liền cho hắn thử một chút.
Cái này tất nhiên là nói giỡn.
Yến Triệu Ca đi tới trước người Triệu Thế Thành.
Nhìn từ bề ngoài, Triệu Thế Thành không có khác thường gì, giống như thương thế đã lành hẳn.
Yến Triệu Ca giúp hắn trị thương trước đây, đã đem một bộ phận của pháp môn Thiên Uyên Nghịch Lưu Quyết truyền cho hắn.
Lúc này Triệu Thế Thành có thể dẫn động lực lượng của đại trận, tốc độ chữa thương nhanh hơn, tuy chưa khỏi hẳn, nhưng không còn trở ngại.
Ánh mắt của Triệu Thế Thành nhìn về phía Yến Triệu Ca, gật đầu nói:
- Triệu Ca, lần này nhờ có ngươi, mới có thể nhanh chóng đoạt lại quyền khống chế Cảnh Dương đại trận.
Những người khác sực tỉnh, ánh mắt nhìn về phía Yến Triệu Ca, tràn ngập tán tụng cùng kinh ngạc.
Thủ đoạn của Yến Triệu Ca làm cho thế cục nguy hiểm này chuyển biến.
Thực lực cá nhân cùng thiên phú vượt trội, còn có năng lực ngăn chặn sóng to, không thể dùng ánh mắt nhìn vãn bối để đối đãi với người thanh niên trước mắt này nữa.
Thủ đoạn như vậy, một Ngoại Cương cảnh giới Tông Sư có thể làm được sao?
Yến Triệu Ca hành lễ với Triệu Thế Thành nói:
- Thế bá khen nhầm rồi, còn phải dựa vào "trụ cột vững vàng" như ngài.
- Cái trận pháp nghịch chuyển này, ta chỉ tình cờ có được, có tác dung nhất thời, chưa hẳn có thể dùng một đời.
Triệu Thế Thành nói rằng:
- Muốn nói "trụ cột vững vàng", còn phải xem Tần trưởng lão cùng Khổng trưởng lão của quý phái.
- Bọn họ có thể nhanh chóng phân ra thắng bại cùng Đông Thăng Quân, thế cục có thể chuyển biến lớn.
Yến Triệu Ca trầm ngâm, Cương khí bọc lại âm thanh, truyền âm cho Triệu Thế Thành:
- Thế bá, ta cảm giác có chút không đúng, chúng ta phải rời khỏi Linh Phong Cốc.
Ánh mắt của Triệu Thế Thành khẽ động.
Yến Triệu Ca trầm giọng nói:
- Thái độ trước khi chết của Tiêu Thăng, cũng không giống như phô trương thanh thế, hoặc là tức giận mắng ta, hoặc là sự thật chắc chắn, ta rất nhanh sẽ theo hắn.
- Điều này làm cho ta chú ý, ta biết ngài đoạt lại quyền không chế đại trận, còn cần thời gian ổn định, nhưng chúng ta sợ rằng phải rời đi trước mới được.
A Hổ cũng chỉ mới hồi khí, thương thế không rõ, nhưng không có thời gian lưu lại, chỉ có thể rời đi.
Triệu Thế Thành liếc nhìn Yến Triệu Ca, không có hỏi nhiều, trực tiếp nói:
- Tốt, đi!
Võ giả Đông Đường quốc tuy rằng lo lắng thưởng thế của Triệu Thế Thành, nhưng cũng hy vọng Triệu Thế Thành nhanh chóng trở lại Cảnh Dương Thành tọa trấn, mặt khác quét sạch loạn đảng Cẩn Vương Triệu Thế Liệt.
Về phương diện khác, ở Cảnh Dương Thành, Triệu Thế Thành mới có thể thôi động lực lượng của đại trận mạnh mẽ nhất.
Huống chi, động tĩnh của Thương Mang Sơn còn chưa xác định.
Nhưng hơn phân nửa là có cao thủ Đại Tông Sư mạnh hơn Hạ trưởng lão, mai phục bên ngoài Đông Đường quốc.
Mọi người không nghỉ ngơi hồi phục, liền rời đi.
Yến Triệu Ca vừa đi vừa nhìn về phía Hứa Xuyên, truyền âm nói:
- Hứa trưởng lão, người biết bí mật về Vân Văn Thạch trong cốc. . .
Hứa Xuyên mỉm cười:
- Yến thiếu yên tâm, trước khi các ngài đến đây, ta đã đem những người này tập hợp lại và an bài ở nơi bí ẩn.
Chỉ cần bí mật không tiết lộ, cho dù đối phương có đánh Linh Phong Cốc cho hả giận, hủy diệt Linh Phong Cốc đi nữa, thì các tài nguyên sâu trong đất sau này có thể khai thác lại.
Yến Triệu Ca gật đầu, Hứa Xuyên rất sáng suốt, con người rất có quyết đoán, đem giúp đỡ hắn, là một lựa chọn chính xác.
Nếu tu vi của Hứa Xuyên đạt tới cảnh giới cao hơn, như vậy cha mình có thể trọng điểm bồi dưỡng, giúp đỡ hắn leo lên vị trí cao hơn.
Yến Triệu Ca phân phó nói:
- Tuy chúng ta rút khỏi đây, nhưng cần phải quan tâm chặc chẽ tình hình của Linh Phong Cốc.
Mặc dù Hứa Xuyên có chút kỳ quái, nhưng vẫn phân phó cấp dưới làm theo.
Triệu Thế Thành nghe Yến Triệu Ca nói, truyền âm hỏi:
- Ngươi lo lắng phụ cận có cường giả Đại Nhật Thánh Tông mạnh hơn sao? Nhưng nếu có người như vậy, vừa rồi tại sao không ra tay?
Yến Triệu Ca nheo mắt lại, nhẹ giọng nói:
- Nếu quả thật có cao thủ chạy tới trong thời gian ngắn, vậy chứng minh Tiêu Thăng sắp chết có khác thường.
- Nếu nói như vậy, ta nghĩ có thể đoán được đều mà bọn chúng muốn.
Yến Triệu Ca hít sâu một hơi, nói:
- Lúc trước không ra tay, là vì phòng ngừa đả thảo kinh xà, nhưng ẩn núp ở phụ cận, để phòng ngừa bọn Tiêu Thăng không giết được chúng ta, ta đánh chết Tiêu Thăng, đó là chuyện ngoài ý muốn của bọn họ.
- Vốn là phòng ngừa có biến, nhưng bởi vì trận pháp nghịch chuyển, chúng ta lật bàn trong nháy mắt, ngay cả cục diên giằng co cũng không hình thành mà đem nhóm người thứ nhất giết lui, hiện ta chúng ta rút lui.
- Đối phương muốn giết ta, nhìn qua rất bình thường, giống như là vì thù hận giữa ta và Tiêu Thăng tạo thành.
- Như vậy, thuận lợi cho bọn hắn che dấu mục đích thật sự.
Triệu Thế Thành nhìn về phía Yến Triệu Ca:
- . . . Mục tiêu chân chính của bọn chúng là?
Ánh mắt của Yến Triệu Ca sâu thẳm:
- Chúng ta có khả năng đánh giá thấp khẩu vị của bọn hắn đi.
- Giết ta chỉ là bắt đầu, ngay cả Đông Đường, chỉ là tiện thể, bọn chúng muốn so với chúng ta dự đoán còn nhiều hơn.
Người của Đại Nhật Thánh Tông chỉ tạm thời bị bức lui, mắt thấy đám người Yến Triệu Ca rời khỏi Linh Phong Cốc, vội vã nỗ lực truy kích.
Không cầu sát thương đoàn người Yến Triệu Ca, chỉ muốn bám theo, không mất đi hành tung.
Thấy bộ dạng này của bọn họ, trong lòng của Yến Triệu Ca càng cho rằng, Đại Nhật Thánh Tông hơn phân nửa là có cường giả đứng đầu gần đây đang chạy tới.
Nếu như không thể cắt đứt cái đuôi, tốc độ của đối phương nhanh hơn, như vậy không bao lâu sẽ đuổi kịp.
Nhưng dù sao đây cũng là Thiên Vực, trong khu vực Đông Đường, thực lực của đám người Yến Triệu Ca, Triệu Thế Thành mạnh hơn còn một lòng tránh chiến, nhanh chóng mượn địa thế bỏ rơi chúng.
Sau đó, thông qua con đường bí mật, truyền đến tin tức.
Hầu như đám người Yến Triệu Ca chân trước vừa đi, chân sau liền có cường giả cao tầng của Đại Nhật Thánh Tông đặt chân vào Linh Phong Cốc!
Tính cả thời gian cắt đuôi người bám theo, hầu như là "chỉ mành treo chuông".
Yến Triệu Ca phun ra một ngụm trọc khí thật dài, ánh mắt trở nên kiên quyết, nhìn về phía Triệu Thế Thành cười nói:
- Thế bá, tiếp theo chúng ta tách ra hành động.
- Mục tiêu của đối phương chủ yếu là ta, nhưng ngài cũng phải cẩn thận.
- Quay về Cảnh Dương Thành, chẳng khác nào cho đối phương một mục tiêu xác định.
Ánh mắt của Triệu Thế Thành cứng lại:
- Ta có thể trở thành mục tiêu, cũng không phải vì Đông Đường? Nói như thế. . .
Yến Triệu Ca gật đầu:
- Trong lòng ngài biết là tốt rồi, đừng để lộ ra.
- Đại Nhật Thánh Tông muốn chơi một vố lớn, vậy thì chơi đi.
Yến Triệu Ca mỉm cười nói:
- Có câu, kế hoạch không theo kịp biến hoá.
Nghe được lời đó, ánh mắt của Triệu Thế Thành hơi loé lên, lẳng lặng nhìn Yến Triệu Ca.
Yến Triệu Ca bình tĩnh nhìn hắn, Triệu Thế Thành từ từ gật đầu nói:
- Tốt, ngươi cẩn thận, nhớ kỹ an toàn của bản thân.
- Ta sẽ nhớ lời dặn dò của thế bá.
Yến Triệu Ca đáp:
- Ta sẽ chú ý ẩn dấu hành tung cùng hấp dẫn sự chú ý của đối phương.
Nhìn Triệu Thế Thành rời đi, Yến Triệu Ca truyền âm cho A Hổ, phân phó vài câu.
Cho tới bây giờ, A Hổ nghe công tử nói muốn đi hướng đông liền đi hướng tây, công tử nói muốn đánh chó liền đi bắt gà, ít có khi nào rơi vào trạng thái đờ người ra.
Âm thanh của hắn đứt quãng giống như cắn phải đầu lưỡi của mình:
- Công. . . công. . . công tử, cái này có phải hay không có chút...