Chap : Tất cả là nhờ phúc của cô
Dịch Tân vừa nói vừa ném cho cô ánh mắt kinh bỉ, một bên gạt tay cô ra khỏi mình. Anh bây giờ một bước cũng không thể ngờ lại có ngày bản thân lại vướng chuyện này. Mà hay ho nhất là từ đám báo chí, rõ là đẹp mặt mà....
- Dịch Tân ...anh ngàn vạn lần... cũng phải tin em, em từ trước nay chưa từng làm việc có lỗi với anh mà
Tay cho dù có bị anh gạt đi nhưng Á Kỳ cũng không buông anh ra, nắm chặc tay anh, nước mắt từ hai hốc mắt chảy ra lăn dài trên má, giọng nói cứ nấc lên từng hồi
Dịch Tân nhìn thẳng vào cô, cho ánh mắt chạm nhau. Ánh mắt anh bây giờ toàn màu tăm tối lạnh lẽo trái ngược hoàn toàn với ánh mắt ôn nhu, ấm áp anh nhìn cô khi sáng. Môi bạc mím chặc, giọng nói lạnh đến thấu xương :
- Tin cô??? Cô bảo tôi bây giờ còn tin cô được gì đây hả Á Kỳ? Cô khi làm ra loại chuyện sỉ nhục như vậy, cô có còn nhớ ra mình đang là ai hay không? Hay là cô quên hết tất cả rồi, cô là đang đem tôi, đem cả tập đoàn Minh Pháp mà ông tôi và ông cô cả đời gầy dựng được ra làm trò cười cho thiên hạ ngoài kia kìa
Lời anh nói như trăm ngàn dao đâm vào tim cô vậy, đau đớn vô cùng, tiếng nói hòa trong nước mắt:
- Em không có...em thật sự không có làm như vậy....!
Giữa không khí căng hơn dây đàn tiếng chuông điện thoại của Dịch Tân vang lên, màn hình là số của Bộ trưởng, anh trấn tỉnh lại giọng nói :
- Alo! Bộ trưởng tôi nghe đây
Bên kia cũng liền trả lời:
- Dịch Tân, cậu đấy à
- Vâng là tôi, ngài có việc gì tìm tôi ạ
- Chuyện sáng giờ chắc cậu đã biết rồi chứ
Anh ngập ngừng cuối cùng đáp một câu:
- Tôi biết rồi
Bộ trưởng cũng tiếp lời:
- Nếu cậu biết thì mau giải quyết đi, đây là việc gia đình nhà cậu không nên làm mất vui lây sang tiệc sinh nhật con gái tôi. Bảo Liên nhà tôi từ khi biết chuyện đã ôm mặt khóc tức tửi trong phòng. Nó trách sao buổi tiệc sinh nhật của nó lại ra thế này. Dịch Tân cậu hiểu cho tôi, tôi chỉ có mình con bé, nên tôi không thể cho nó chịu uất ức
- Tôi biết rồi thưa ông, thành thật xinh lỗi vì chuyện lần này. Tôi sẽ giải quyết thật ổn thoả
- Ừ vậy cậu làm đi nhé, tôi cúp máy đây
- Vâng chào ông
Vừa kết thúc cuộc gọi anh liền bấm số gọi ngay cho trợ lý Hàn:
- Hàn Lỗi! tôi không cần biết anh dùng cách gì ngày mai tôi phải nhìn thấy báo chí đăng bài đính chính đây là sự hiểu nhầm.Nếu không làm được cậu cứ viết đơn từ chức để trên bàn tôi vào sáng mai đi
Nó chính là lời khẳng định cho Hàn Lỗi chỉ có thể được chứ không thể không
- Tôi sẽ hoàn thành tốt
Gác máy, nhìn thấy Á Kỳ bên cạnh,biết cô đã nghe thấy hết, miệng cười kinh, nói:
- Nghe thấy rồi chứ, tất cả đều nhờ phúc của cô mà có đấy
Nói xong bỏ mặc sự tuyệt vọng của cô, xoay người bước ra ngoài đóng sầm cửa lại