Edit: jena
Thành viên của xã đoàn tìm một vòng xong mới trở lại đó.
Nghe trợ lý nói xong, có người nhịn không được muốn hỏi vì sao đến bây giờ anh ta mới thông báo.
Sau đó, bọn họ nghe trợ lý bổ sung thêm. Lúc ấy nhân viên công tác phản ứng nhanh gọn lẹ quá, kêu gọi mọi người đi ra ngoài, anh ta cũng phải đi theo. Nhưng ra ngoài chờ mãi vẫn không thấy bóng dáng của ông chủ mình đâu, anh ta lo lắng người vẫn còn bên trong chưa ra nên mới nói lại với nhân viên.
Thành viên của xã đoàn yên lặng đem lời nói nuốt ngược trở về, cảm thấy may mắn vì không lanh mồm lanh miệng.
Đoàn trưởng chạy nhanh đến: "Thật vô cùng cảm ơn ông chủ của các anh."
Trợ lý đơn giản gật đầu, nghĩ thầm cảm ơn cái gì, ông chủ của bọn họ nhảy xuống hồ vô cùng cam tâm tình nguyện, nếu thiếu niên kia gặp chuyện mà ông chủ không đến kịp thời, lúc đó mới có vấn đề.
Nhân viên công tác nhận được đơn tìm người, quả thực không dám làm hỏng việc, nhanh chóng liên hệ đội cứu hộ.
Thành viên xã đoàn đứng tụm lại với nhau, chờ đợi tin tức.
So với bọn họ, Đoạn Tu Văn cùng mấy người trợ lý tốt hơn một chút vì biết Ất Chu là gen cấp S, thực lực của Đoạn Trì thì không cần bàn cãi, hai người hẳn sẽ không xảy ra chuyện gì bất trắc.
Kim Ngữ Mộng tuy không biết rõ về Ất Chu, nhưng thông qua Đoạn Tu Văn biết được "ông chủ" kia là Đoạn Trì thì yên tâm hơn chút.
Nhưng từ bên trong liên tục nâng ra hai cỗ thi thể, bọn họ không thể giữ được bình tĩnh.
Nghe nói một người là do bị nham thạch rơi trúng đầu, ngã chết; một người là rơi xuống hồ, dòng nước chảy siết dìm chết.
Đoàn trưởng run giọng hỏi: "Là... là thác nước dưới hồ kia?"
Nhân viên công tác: "Không phải, cái khác."
Đoàn trưởng vừa muốn vuốt ngực bình tâm, lại nghe đối phương tiếp tục nói: "Thác nước kia, dòng nước mạnh hơn chút."
Quần chúng xã đoàn nghe xong hít hà một hơi, cả người tức khắc đều thấy không tốt.
Tin tức xấu liên tiếp chạy tới, mưa to lại càng to, mực nước dâng cao, nước bên trong hang động khó có khả năng thoát kịp, hiện tại đi vào thực sự vô cùng nguy hiểm, chỉ có thể điều AI đến làm việc.
Nhân viên công tác cũng không dám để du khách ở chỗ này chờ, tổ chức công tác cho mọi người rời đi nơi khác.
Mọi người ngồi trên xe, trong lòng nặng trĩu. Đoàn trưởng nhìn về phía Kim Ngữ Mộng, gian nan hỏi: "Em có muốn thông báo cho người nhà cậu ấy không?"
Kim Ngữ Mộng chần chờ.
Bây giờ Ất Chu cùng người nhà không còn quan hệ, liên lạc với bọn họ cũng không có tác dụng gì.
Huống chi tham gia cứu viện là AI chuyên nghiệp, có AI ở đó rồi, bọn họ tới cũng không làm được gì.
Cô do dự một lát, quyết định tiếp tục chờ.
Hai giờ sau, nhân viên công tác bên đó vẫn chưa có tin tức gì, cô vẫn còn bình tĩnh, nhưng đoàn trưởng lại đứng ngồi không yên.
Bởi vì đây là hoạt động do hắn tổ chức, mà hắn biết giáo thảo kia là người địa phương. Gia đình cậu ta mà biết cậu ta gặp chuyện gì, hắn không biết phải nói chuyện với bọn họ như thế nào.
Kim Ngữ Mộng: "Quan hệ của anh ta và người nhà không tốt lắm."
Đoàn trưởng sửng sốt: "Vậy em và cậu ta... cũng là người một nhà à?"
Kim Ngữ Mộng trầm mặc, nghĩ lại về mười mấy năm qua tiếp xúc với Ất Chu, cảm thấy trước kia còn có tính là người nhà. Nhưng sau chuyện kia thì thực sự là khó nói.
Đoạn Tu Văn nhìn về phía cô: "Nếu không thì để tôi nói cho."
Ngày đó ở nhà ăn, hắn cũng đã biết chuyện ân oán giữa mấy người trong nhà họ Ất.
Nếu cô liên lạc, giám đốc Ất khẳng định sẽ không lạnh lùng đối đãi với cô, còn kêu Ất Tuấn đến đây làm phiền.
Kim Ngữ Mộng nhìn hắn một cái, đồng ý.
Đoạn Tu Văn liền nhanh chóng gọi điện cho giám đốc Ất, đơn giản đem sự tình kể lại.
Giám đốc Ất ngữ khí đạm bạc: "Được, tôi biết rồi. Cảm ơn."
Dứt lời liền cúp máy, không hỏi thêm gì.
Đoạn Tu Văn nhìn ra ngữ khí này tám phần là sẽ không đến, bỗng nhiên cảm thấy có điểm đau lòng cho tương lai của "mợ", nghĩ cậu ta nên nhanh chóng ở bên cạnh chú mình thì tốt hơn, về sau chú sẽ chăm sóc cho cậu.
Đoàn trưởng nghe cuộc hội thoại, âm thầm líu lưỡi, não tự bổ ra drama gia tộc, cũng bắt đầu cảm thấy đau lòng cho giáo thảo.
Sắc trời dần tối, đại bộ phận du khách cũng đã được bồi thường, bắt đầu lục tục trở về. Chỉ còn một vài người ở lại chờ đợi người nhà chưa tìm thấy. Trước mắt AI đã cứu được sáu người, vẫn còn ba người ở bên trong.
Đang trong kì nghỉ, tất cả tin tức đều liên quan đến việc du lịch.
Ở đây đã có hai người chết, sự tình đã được thông báo rộng rãi trên internet, báo đài truyền thông cũng đã đến. Họ thăm hỏi, biết được trong ba người mất tích có Đoạn Trì, nhanh chóng đưa tin khắp nơi.
Tin tức nổ ra, "Đoạn Trì mất tích" nháy mắt trở thành hot search oanh tạc diễn đàn mạng.
Nhưng thực lực của giám đốc Đoạn vô cùng mạnh mẽ, người người không có ai hoảng hốt, thậm chí có người còn đùa, nói nhân viên công tác không nhanh chân lên kẻo chọc đại lão chờ lâu quá hóa thú làm sập hang động đá vôi.
Kết quả, sự tình lại chuyển biến bất ngờ.
Người ở viện nghiên cứu cũng đã biết tin tức, báo cho nhân viên công tác địa điểm của Đoạn Trì. Người của Thiên Lang tộc vô cùng giàu có, đặc biệt quan tâm đến vị trí của mấy người Dị Lang, vì vậy dù ở hang động có địa chất đặc thù vẫn có thể thu được một chút tín hiệu mong manh.
Báo đài truyền thông nhìn thấy người của viện nghiên cứu đến thì muốn phỏng vấn.
Người của viện nghiên cứu sẽ không thừa nhận điều gì, nhưng truyền thông vẫn muốn moi móc thêm tin tức, lại hướng sang người của đội tìm kiếm, nhận được thông tin "hư hư thực thực" thì nhanh chóng đăng tin.
Internet nổ tung chảo.
Viện nghiên cứu đưa định vị, chứng tỏ vòng tay của Dị Lang đã vang lên, khó trách giám đốc Đoạn không chịu ra ngoài, bởi lẽ không có biện pháp biến thân!
Không đúng, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là giám đốc Đoạn gặp được người định mệnh của mình rồi!
Thành viên của xã đoàn ngồi ở trung tâm của đám du khách, ngay lúc đó cũng nhìn thấy tin này.
Mọi người hai mặt nhìn nhau, có người yếu ớt nói: "Cái kia, có phải vị trợ lý hồi nãy có nói gì đó liên quan đến Ất Chu không?"
"Đúng vậy, anh ta vì sao lại biết tên cậu ta..."
Chỉ có một lời giải thích.
Ông chủ của vị trợ lý kia là Đoạn Trì, người định mệnh của Đoạn Trì, làm sao mà anh ta không biết được.
Không gian bỗng im lìm một mảnh.
Hai người là tâm điểm của tin tức bây giờ đang đợi trong hang động đá vôi.
Trong cơ thể Đoạn Trì có thuốc, chờ thuốc hết tác dụng mới có thể biến ra hai cái lỗ tai cho cậu xem.
Cảnh Tây cố ý mở đèn điện thoại, thấy trên đầu hắn có hai cái tai trắng như tuyết. Tuy vẫn là điệu bộ của một vị giám đốc cao cao tại thượng nhưng lại kèm theo một chút đáng yêu, cậu không khỏi tò mò giơ tay lên nhéo nhéo. Cảm giác không tồi, lại tiếp tục nhéo.
"Ong!"
Vòng tay lại thét chói tai.
Cảnh Tây chớp chớp mắt, rút tay về.
Đoạn Trì có chút bất đắc dĩ: "Trong người tôi không còn thuốc, sẽ không biến mất đâu, em cứ sờ tiếp đi."
Cảnh Tây: "Không nên đâu, tôi không chịu trách nhiệm nổi."
Cậu nói xong, đem đèn điện thoại tắt đi, miễn cho bản thân không nhịn được cám dỗ.
Đoạn Trì cười nhẹ: "Không sao mà."
Cảnh Tây không muốn giơ móng vuốt nữa, hơi hơi kéo dãn khoảng cách, chờ đợi cứu viện.
Cậu thử mở di động, phát hiện không dùng được, alo cho cộng sự thiểu năng của mình: "Ở thời đại này có thể bắt tín hiệu từ tinh cầu này đến tinh cầu khác, vì sao tín hiệu ở đây lại kém như vậy? Có phải quả phản khoa học rồi không?"
"Rất khoa học nha." Hệ thống nhỏ nói: "Nơi này là nham thạch chứ đựng nguyên tố vi lượng có khả năng ảnh hưởng đến tín hiệu. Ngài không phát hiện rằng khi bước vào hang động đá vôi, tín hiệu đã bắt đầu kém hơn so với bên ngoài à?"
Cứ cho là vậy đi. Cảnh Tây từ bỏ giãy giụa, lười biếng dựa lưng ra sau, muốn nghỉ một lát.
Đoạn Trì: "Có lạnh không?"
Cảnh Tây: "Không sao."
Gen cấp S, không sợ lạnh.
Đoạn Trì gật gật đầu, bồi cậu nói chuyện phiếm.
Hắn không thu lỗ tai lại, Cảnh Tây có thể thấy đại khái được hình dáng của chúng, thấy hắn ta lâu lâu sẽ nhúc nhích lỗ tai qua lại, nghĩ thầm hắn đúng là chơi phạm quy.
Đoạn Trì nhanh chóng phát hiện tầm mắt của người nào đó luôn chú mục trên đầu mình, cười một tiếng: "Tôi cũng có thể biến ra cái đuôi, muốn nhìn không?"
Cảnh Tây mắt không thấy tim không đau: "Không nhìn."
Đuôi, vị trí vô cùng mẫn cảm, cậu cũng không muốn tìm đường chết.
Đoạn Trì không cảm thấy tiếc nuối chút nào.
Hôm nay đã biết được nhược điểm của thiếu niên này, hắn vô cùng vui sướng.
Hắn nhìn người trước mặt, thấy cậu bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần, lông mi dài rũ xuống, là một bộ dáng ngoan ngoãn an tĩnh.
"Ong!"
Vòng tay lại một lần nữa thét chói tai.
Cảnh Tây bỗng chốc mở mắt ra, cảnh giác nhìn sang, phát hiện Đoạn Trì vẫn ngồi ở chỗ cũ, không hề nhúc nhích.
Hai người ngồi đối diện nhau, nghe tiếng chuông vù vù vang vọng trong hang động không dứt.
Cảnh Tây chờ, lại chờ, thành khẩn hỏi: "Giám đốc Đoạn, anh có thể khống chế bản thân một chút được không? Làm cho nó im lặng một chút?"
Đoạn Trì "ừm" một tiếng, tháo vòng tay ra.