Trong cao ốc thương mại, bên Hán Quần đang nghe Úy Nhân Nhân thuyết trình kế hoạch. Nàng hùng hồn trình bày, nói đến thần thái phấn chấn.
“Chúng tôi cho rằng quý công ty nên tranh thủ khách hàng ở mọi độ tuổi, bất luận là vợ chồng mới cưới, độc thân quý tộc, giới thượng lưu, hoặc là dân nghệ sĩ. Chúng tôi sẽ đưa ra một cải cách chấn động toàn bộ nghiệp giới, kết hợp móc xích với siêu thị lớn, đưa ra cho người mua một ý tưởng trang trí hoàn hảo. . . . . .” Úy Nhân Nhân sinh động giải thích đồ án vốn cắt dán từ trên tạp chí xuống chắp vá lại mà thành, phóng to máy chiếu lên. “Khách hàng không cần đích thân tới quý công ty, chỉ cần đến siêu thị chọn lựa phong cách muốn trang trí, thảo luận với nhân viên siêu thị, sau đó Hán Quần sẽ phái chuyên viên tới tận nhà định giá, dùng đồ dùng gia đình của Hán Quần phối hợp với vật trang trí, tư vấn miễn phí. Khách hàng không cần mất rất nhiều tiền mời nhà thiết kế mà chỉ cần bỏ một số tiền duy nhất mua sắm gia cụ lại được hưởng lợi giá trị kèm theo vô tận. . . . . .” Nàng cuối cùng tự tin tổng kết một câu: “Ước chừng thị trường ít nhất là hai trăm triệu.”
Hai trăm triệu? Bên Hán Quần nghe được trừng to mắt, có người đặt câu hỏi: “Công ty cô đã làm kế hoạch thị trường chưa? Đã tiếp xúc cùng các cửa hàng nào rồi?”
Úy Nhân Nhân liếc Hà Phi một cái. Nàng trừng to mắt, sợ hãi mặt tái mét. Đương nhiên là không có, chỉ một buổi tối a, cùng quỷ tiếp xúc chắc? Úy Nhân Nhân đương nhiên biết tài liệu trong tay tất cả đều là Hà Phi chém gió.
May mắn nàng trình độ diễn xuất cùng công phu đe dọa người cũng là một chín một mười, Úy Nhân Nhân đảo mắt, hé ra tươi cười xinh đẹp cấp vô địch vũ trụ. “Ha ha. . . . . . Đấy là tất nhiên. . . . . .” Nàng cười tủm tỉm, đọc ra số liệu báo cáo Hà Phi viết mò loạn bậy. Nàng nói không chút nào chột dạ, Hà Phi phục sát đất. “Vì không để ý tưởng mới toanh này bị lộ ra ngoài, phân phối thị trường cùng tư liệu, thậm chí là việc tiếp xúc với các siêu thị, tất cả đều được chúng tôi bí mật tiến hành, cam đoan lợi ích của Hán Quần tuyệt đối được bảo đảm.”
Ha ha a. . . . . . Úy Nhân Nhân cười sáng lạn, quả thực phải tự bội phục chính mình thông minh. Nếu là nặc danh, liền không thể chứng thực. Nếu là cơ mật, Hán Quần càng không thể đi kiểm chứng tính thực tế của tư liệu. Ai, Nhân Nhân ơi là Nhân Nhân, trên đời này còn có ai thông minh hơn ngươi nữa? Ha ha ha ha. . . . . .
“Ừ, công tác chuẩn bị làm thực chu đáo!” Các quản lí nhìn vừa lòng liên tục gật đầu.
Hà Phi da đầu run lên, xấu hổ phân phát tư liệu, mồ hôi lạnh nhỏ giọt. Quả thật thực chu đáo, cắt dán chắp vá những tư liệu kia hại tay nàng sắp đứt mất. Nàng liếc nhìn trưởng phòng một cái. Trưởng phòng kia công phu mặt lạnh lừa chết người không đền mạng quả thật chân chính làm nàng sùng bái.
Viên Nhân Nhân tươi cười tràn ngập tự tin, tài ăn nói lưu loát, cùng kia công phu lừa chết người không đền mạng, hù bên Hán Quần ngốc lăng, không có người biết kế hoạch này chỉ là từ một buổi tối nước tới chân mới nhảy.
Hán Quần vốn nghiêng về quảng cáo Thái Cực, giờ lại phát hiện ý tưởng của V.J có thể bao quát nhóm đối tượng tiêu dùng tới mọi tầng lớp, lập tức châu đầu ghé tai, tham lam trợn to mắt, mặt mày hớn hở thảo luận.
Cuối cùng tổng giám đốc của bọn họ cùng Úy Nhân Nhân bắt tay. “Úy tiểu thư –” ông già đầu hói kia cười tủm tỉm nắm chặt Nhân Nhân thon thon ngọc thủ. “Chúng ta ngay lập tức ký hợp đồng.”
“Cái gì?!” Ký hợp đồng? Hà Phi kinh hô, Nhân Nhân giẫm nàng một phát, sợ nàng lộ ra dấu vết.
“Ha ha a. . . . . .” Nhân Nhân nhàn nhạt cười, một bộ không chút nào ngoài ý muốn, thần sắc tự nhiên cùng tổng giám đốc bắt tay. “V.J nhất định sẽ toàn lực làm việc, cam đoan làm quý công ty vừa lòng.” Nha, chậc chậc chậc, ta sao lại thiên tài như vậy a? Nàng choáng váng nghĩ.
Một gã đàn ông cao gầy, vẻ mặt hoảng hốt đứng trong văn phòng Phương Tuấn Mẫn.
Phương Tuấn Mẫn cười hì hì, nhưng là hàm răng trắng lóe sáng, từ trong mắt gã đàn ông kia xem ra giống như là dã thú ăn thịt người.
Trần Dĩnh đem hình ghi trên TV ngừng lại, trong hình ảnh là người đàn ông kia đêm khuya quanh quẩn ở phòng kế hoạch, lén lút động chạm ngăn kéo của Hà Phi.
“Du Thiên Hạm.” Chủ tịch Phương cười tủm tỉm nhìn hắn. “Cậu không nghĩ tới là trong phòng kế hoạch lại lắp camera đi?” Vì đúng là để tránh cho loại hành vi xấu xa này.
“Chỉ bằng cái băng này, Du Thiên Hạm, anh sẽ phải vào tù.” Lương Chấn Y lạnh nhạt nói. Thiên Hạm sợ hãi mắt ửng đỏ. Lúc V.J cùng nhân viên ký hợp đồng cũng đã ghi rõ hậu quả để lộ bí mật.
Du Thiên Hạm quả thực vô dụng, thế nhưng đã rớt xuống nước mắt, hai chân như nhũn ra, run lẩy bẩy giống như lá rơi trong gió.
“Tha cho tôi, nói thật, tôi không phải là muốn giúp Thái Cực, tôi chỉ là. . . . .” Hắn thần sắc ảm đạm. “Chỉ là. . . . . . Chỉ là. . . . . . Tôi đã nghĩ trưởng phòng sẽ đem vụ Hán Quần cho mình, không nghĩ tới. . . . . .” Hắn ánh mắt ai oán. “Từ sau khi Ôn Hà Phi tới, trong mắt trưởng phòng cũng chỉ có cô ta, tôi nhất thời ghen tị mới. . . . . . Tôi sợ sẽ bị Hà Phi đẩy đi xuống. . . . . .”
Phương Tuấn Mẫn nghe xong ha ha cười. “Làm ơn, cậu làm gì mà phải sợ một cô gái chứ? Đáng sao? Rơi xuống tận mức này.”
Lương Chấn Y ánh mắt lạnh lùng quan sát hắn. “Tôi có thể không truy cứu, nhưng anh sẽ bị đuổi việc.”
Du Thiên Hạm nghe xong mặt trắng bệch. “Giám đốc Lương. . . . . .” Nghẹn ngào.
Bỗng nhiên di động vang lên, Lương Chấn Y tiếp lấy điện thoại, đầu kia một phen tiếng nói phấn khởi rống đến.
“Thành công, thành công . . . . . .” Hà Phi ở đầu kia vì hưng phấn mà cùng trưởng phòng thét chói tai. “Chúng em đã lấy được hợp đồng, nha, em thật không dám tin. . . . . .” Tiếng nói của nàng trở nên nghẹn ngào.
Lương Chấn Y khóe mắt cong cong, dịu dàng khẽ nói vào điện thoại: “Chúc mừng.”
Cúp máy xong, hắn quay sang Trần Dĩnh: “Chuyển hợp đồng Hán Quần sang cho tôi.” Đồng thời nhìn lại Du Thiên Hạm. “Còn ở chỗ này làm gì?” Hắn lạnh lùng nói. “Nhanh chóng đi thu thập đồ dùng đi.”
Du Thiên Hạm thõng vai, ủ rũ đi về hướng cửa. Trần Dĩnh khinh thường cách làm tiểu nhân như vậy, ở sau lưng hắn hừ một tiếng.
Phương Tuấn Mẫn khụ khụ, nhìn Chấn Y liếc mắt một cái.
“Đợi chút ——” Lương Chấn Y gọi lại Du Thiên Hạm, hắn quay đầu, nghe Lương Chấn Y lại nói: “Nếu đồng ý ký một thư cam kết cam đoan không tái phạm, tôi có thể lại cho anh một cơ hội.”
Phương Tuấn Mẫn lấy ra thư cam kết đã được chuẩn bị tốt từ trước. “Đúng thế đúng thế. Cậu là con trai duy nhất, trong nhà còn có mẹ phải phụng dưỡng, mau tới đây ký, tôi tha cho cậu một lần.”
Thiên Hạm không thể tin được Boss lại nhân từ. “Thật. . . . . . Thật sự?”
“Hừ!” Trần Dĩnh không cho là đúng. “Rất dễ dàng cho hắn ta.” Nàng nhíu mày lạnh nhạt nói. “Bậc tiểu nhân này, chủ tịch còn dùng hắn?” Nàng đối với Phương Tuấn Mẫn độ lượng thấy thực nhàm chán.
Phương Tuấn Mẫn nhún nhún vai. “Đây là ý tứ của giám đốc em.”
Du Thiên Hạm vội vàng chạy tới, lập tức ký tên.
Sự tình xử lý tốt, Lương Chấn Y dặn dò Trần Dĩnh: “Đem băng giám thị cất vào hồ sơ.” Hắn nghiêm mặt cảnh cáo Du Thiên Hạm.”Cùng với ghen tị Ôn Hà Phi, không bằng đem tinh thần tập trung vào làm việc.”
“Vâng, vâng!” Thiên Hạm xấu hổ, liên tục gật đầu, nghĩ rằng hắn có gan lớn như con trời cũng không dám tái phạm.
Lương Chấn Y cùng Du Thiên Hạm lần lượt rời đi, Trần Dĩnh sắp xếp văn kiện, khom người lấy ra băng giám thị. Phương Tuấn Mẫn mỉm cười nhìn bóng lưng nàng cao gầy yểu điệu, động tác của nàng tao nhã. Hắn chú ý thấy Trần Dĩnh có một đôi chân dài phi thường xinh đẹp, bộ đồ công sở màu đen, cắt may gọn gàng, thực phù hợp với nàng tính tình nghiêm túc thận trọng.
Lúc Trần Dĩnh xoay người cầm lấy thư cam kết trước bàn hắn, Phương Tuấn Mẫn ánh mắt mang ý cười, nhìn lên khuôn mặt nghiêm túc mĩ lệ của nàng. “Em rất máu lạnh nha.” Đối với của nàng lạnh nhạt khắc sâu ấn tượng.
“Đối với loại tiểu nhân, không đáng mềm lòng.” Trần Dĩnh rút ra văn kiện, Phương Tuấn Mẫn bỗng nhiên đè lại tay nàng, Trần Dĩnh ngẩn người, đôi mắt xinh đẹp nhìn thủ trưởng, thấy hắn nhếch miệng cười, hàm răng trắng dưới ánh nắng chợt lóe. Nàng đồng tử co rụt lại, thấy trong mắt hắn lóe ra tia sáng, đó là ánh mắt đặc hữu khi đàn ông theo đuổi phụ nữ.
Trần Dĩnh nhíu mày. “Chủ tịch.” Tiếng nói lạnh đủ để đóng băng hắn nhiệt tình ánh mắt. “Xin ngài buông tay ra.”
Phương Tuấn Mẫn mỉm cười. “Từ khi em vào công ty, anh đã hẹn em không dưới mười lần.” Hắn bám riết không tha hỏi nàng. “Đây là lần thứ mười một, tối nay có rỗi không? Có thể có vinh hạnh cùng em dùng bữa tối?”
“Đây là lần trả lời thứ mười một của tôi.” Trần Dĩnh dùng sức một cái, rút ra văn kiện, trừng nhìn hắn ánh mắt mang cười, đáp ngắn gọn hữu lực. “Tôi thích một mình ăn cơm.” Cùng lắm là chịu được một con mèo bầu bạn.
Hắn vẻ mặt tổn thương làm cho nàng đôi mắt xinh đẹp của nàng đột nhiên sáng lên.
Phương Tuấn Mẫn mở tay ra. “Chưa thấy qua cấp dưới nào cứng đầu giống em như vậy.”
Trần Dĩnh lạnh lùng khiêu mi, lườm hắn một cái. “Chủ tịch Phương, tôi là tới làm việc, không phải đến để hẹn hò.”
Phương Tuấn Mẫn cười ha ha, không thèm để ý Trần Dĩnh cho hắn biển nguy hiểm chớ gần. “Nói chuyện đừng như tát nước vào mặt nhau như vậy chứ.”
Trần Dĩnh đem văn kiện cất vào cặp tài liệu, trước khi đi bỏ xuống một câu: “A, mất hứng thì đuổi việc tôi a!”
Hắn cười đến lớn tiếng hơn nữa, không có cách nào với nàng. “Phản, phản rồi, kiêu ngạo đến như vậy.” Rồi hướng phương hướng nàng ly khai nói vọng tới: “Anh sẽ hỏi lần thứ mười hai nữa. . . . . .”
Trên hành lang, Trần Dĩnh nghe thấy, chỉ hừ một tiếng “Nhạt nhẽo”, lập tức ấn xuống nút thang máy, hoàn toàn không đem Phương Tuấn Mẫn để vào mắt.
Bình yên vượt qua sóng gió Hán Quần, ở trong lòng Ôn Hà Phi, bóng dáng Lương Chấn Y dần dần lớn dần. Nàng phát hiện nhiều khi mình nhìn Từ Thiếu Khâm nhưng lại nhớ tới Lương Chấn Y.
Nàng phát hiện mỗi khi ở công ty cùng Lương Chấn Y chạm mặt, cho dù chỉ là sát bên người mà qua, nàng sẽ tự nhiên mà rung động.
Nàng bắt đầu lo được lo mất, cùng bạn trai hẹn hò thì không yên lòng. Nàng thử càng cố gắng làm việc, ý đồ muốn che giấu trong lòng không yên, nhưng là nàng bi ai phát hiện, nàng lúc thường thường lơ đãng sẽ nhớ tới Lương Chấn Y đêm hôm đó dịu dàng.
Từ Thiếu Khâm dần dần cũng phát hiện Hà Phi khác thường. Đêm trước khi bay điSan Francisco, hắn xuất ra nhẫn đã chuẩn bị sẵn, đưa cho Hà Phi.
Trên chiếc nhẫn có nạm kim cương. Ánh kim cương lấp lánh trong đôi mắt kinh ngạc của Hà Phi.
“Đây là. . . . . .”
Từ Thiếu Khâm chủ động đem nhẫn đeo lên ngón áp út của nàng. “Anh đã thông suốt rồi, anh sẽ không ép em, anh sẽ chờ em tự nguyện giao chính mình cho anh.” Hắn hôn lên đầu ngón tay Hà Phi. “Em nguyện ý chờ anh trở về sao? Phi, gần đây em rất hờ hững với anh, anh rất sợ. . . . . .” Hắn ủ ê. “Lòng em có phải có người khác hay không?”
Hà Phi đột nhiên tránh đi ánh mắt của hắn, kích động luống cuống. “Không. . . . . . Không có a. . . . . .” Vì sao lại chột dạ? Nàng cũng không có làm chuyện gì xin lỗi Thiếu Khâm, thế mà lại bị ánh mắt tra xét của bạn trai làm kinh hoảng.
“Chiếc nhẫn này đại biểu cho tâm ý của anh.” Hắn nắm chặt tay Hà Phi. “Anh ở Mĩ nhất định sẽ học hành thật chăm chỉ để lấy đến tấm bằng. Hà Phi, anh sẽ cho em một tương lai thật tốt đẹp. Em nguyện ý chờ anh sao?”
Hà Phi cúi thấp mặt, nhìn chiếc nhẫn lóe ra lấp lánh, bỗng nhiên cảm thấy chính mình do dự thật là đáng giận.
“Em. . . . . . Em. . . . . . Chúng ta thật sự thích hợp sao?” Rốt cục hỏi ra chính mình hoang mang.
“Anh biết bố mẹ anh bọn họ quá hăng hái dọa sợ em . . . . . .” Thiếu Khâm nắm chặt tay nàng, không ngừng kể ra quá khứ ngọt ngào trước đây. “Em còn nhớ rõ lúc trước anh theo đuổi em đã từng nói gì sao?” Ánh mắt của hắn lấp lánh, Ôn Hà Phi là cô gái duy nhất hắn để ý. “Anh sẽ chăm sóc em cả đời, anh tuyệt sẽ không phụ em. Ngày mai anh phải ra nước ngoài rồi, duy nhất không yên tâm chỉ là em. Đáp ứng anh, chờ anh trở lại. Đáp ứng anh được không? Em sẽ chờ anh chứ? Hà Phi.”
Không nghĩ tới lòng nàng không yên đã muốn rõ ràng đến mức làm cho bạn trai nhìn ra, Hà Phi áy náy, bất chấp bỏ xuống mơ mộng viển vông với Lương Chấn Y, rút về siết chặt tay nói: “Em. . . . . . Anh yên tâm. . . . . . Em sẽ không thay lòng, em chờ anh. . . . . .” Trước kia lựa chọn Từ Thiếu Khâm, Hà Phi nguyện ý chịu trách nhiệm, cùng Thiếu Khâm đi tới cuối cùng.
Thiếu Khâm nhẹ thở ra, cách bàn ăn, ôm bạn gái. “Có lời cam đoan của em, anh yên tâm.”