Sáng sớm ngày hè, mặt trời chưa lên cao, bãi cỏ bệnh viện còn vương vài giọt sương sớm lấp lánh, gió khẽ mơn trớn, mang theo chút hương hoa thoang thoảng.
Ngôn Mộc mang theo giỏ trái cây đi trước, Cố Duy Nhất cúi mặt theo sau, Ngôn Mộc không thấy người đằng sau theo kịp mình, dừng chân, Cố Duy Nhất không để ý đâm vào tấm lưng cứng rắn trước mặt.
“A…” Cố Duy Nhất bịt mũi trừng anh, “Sao anh đột nhiên đứng lại thế?”
Ngôn Mộc nắm lấy tay cô, “Vậy em không thể đi nhanh hơn chút sao?”
Cố Duy Nhất nhăn mũi, nói thầm, “Đã nói không cần đến, tự em có thể làm được lại còn đòi đi bằng được.”
“Cố Duy Nhất, em nói gì?” Ngôn Mộc nghiêng đầu nhìn cô.
Nghe được giọng nói nguy hiểm của Ngôn Mộc, Cố Duy Nhất sớm đã sợ hãi trong lòng, nhưng lần này cũng rất dũng cảm, ngước mặt lên nhìn, giọng nói không có thiện ý, “Em không muốn anh gặp anh ta!”
Sao Ngôn Mộc lại không biết tâm tư của cô, khẽ xoa đầu, cũng không giải thích, dắt cô vào thang máy.
Trong thang máy, Cố Duy Nhất liên tục đen mặt, buổi sáng anh ăn mặc chỉnh tề nói muốn cùng cô đến bệnh viện thăm Hứa Trạch Dật, mặc kệ cô ngăn cản thế nào cũng không được, đến cùng cô cũng không hiểu anh nghĩ gì.
Ra khỏi thang máy, hai người đến ngoài cửa phòng bệnh của Hứa Trạch Dật, Cố Duy Nhất nhíu mày gõ cửa mạnh trút giận.
“Vào đi.” Bên trong truyền ra giọng nói ôn hòa của một người phụ nữ.
Cố Duy Nhất đẩy cửa, cùng Ngôn Mộc tiến vào, một người phụ nữ gầy gò đang đút cháo cho Hứa Trạch Dật, nghe tiếng mở cửa quay đầu lại.
Thời gian như ngưng đọng lại, trong phòng bốn người cùng nhìn nhau, ‘loảng xoảng’ một tiếng, hộp cơm trong tay người phụ nữ rơi xuống mặt đất, cháo vương vãi khắp nơi. Khóe mắt người phụ nữ ướt đẫm, tay run nhẹ, trong mắt tràn đầy kích động, giọng nói nghẹn ngào, “Tiểu…Tiểu Mộc…” Bà cho rằng cả đời này hai người cũng không còn cơ hội nào để gặp mặt nữa.
Cố Duy Nhất từng gặp qua người phụ nữ này, trong túi văn kiện đó, có ảnh chụp cùng với Hứa Trạch Dật, đây là mẹ hắn, cũng có nghĩa là mẹ của Ngôn Mộc.
Cố Duy Nhất theo bản năng đứng lên một bước chắn trước người Ngôn Mộc, vẻ mặt đề phòng nhìn người phụ nữ trước mặt nội tâm đang hối hận lên tận trời. Đáng ra cô nên ngăn cản anh cô, không cho anh đến, sao cô ngốc như vậy chứ, Hứa Trạch Dật nhập viện, mẹ của hắn chắc chắn phải đến chăm sóc. Bây giờ Cố Duy Nhất chỉ hận không thể tự đánh bản thân một cái tát thật mạnh.
Hứa Trạch Dật cũng có chút ngơ ngác, hắn không đoán được Ngôn Mộc sẽ đến, một màn trước mắt cũng không phải là mong muốn của hắn. Trải qua việc lần trước, hắn suy nghĩ lại về lời nói của Cố Duy Nhất và Tô Lương Tần, cảm thấy hai người họ đều nói có lý, cho nên, cũng không muốn quấy rầy cuộc sống của bọn họ. Chỉ là, lần này nghe nói Lộ Liên bám lấy Cố Duy Nhất không tha, hắn ta là tên hoa hoa công tử, tán tỉnh phụ nữ rất lợi hại, sợ Cố Duy Nhất không chịu nổi mê hoặc của hắn ta, cho nên mới phải xuất hiện để cảnh cảo Lộ Liên, không nghĩ tới mọi chuyện lại đến mức này.
Lâm Tây nhìn Ngôn Mộc không chớp mắt, nước mắt không nhịn được chạy xuống, bà đưa tay lau đi, thân thể vì kích động nên không ngừng run rẩy, Hứa Trạch Dật vươn tay nắm lấy bàn tay bà, trấn an bà.
Lâu sau Ngôn Mộc cũng không nói một câu nào, Cố Duy Nhất bận tâm quay đầu lại nhìn anh, chỉ thấy đôi mắt anh khẽ híp lại, toàn thân lạnh lẽo, hai tay nắm chặt bên người, làm cho Cố Duy Nhất kinh hãi, cho tới bây giờ chưa lần nào cô thấy một Ngôn Mộc như vậy, lạnh lùng đến mức người ta không dám lại gần, làm cho trái tim cô đau nhói như sắp nứt ra vậy.
Bàn tay nhỏ bé sợ hãi nắm lấy tay anh, bước lại sát bên cạnh. Ngôn Mộc cảm nhận được nhiệt độ từ tay cô, chậm rãi đưa mắt xuống nhìn, thấy cô lo lắng, lãnh ý quanh người dần tản đi, cuối cùng tan thành mây khói.
Nắm tay cô, Ngôn Mộc bước đến bên giường bệnh Hứa Trạch Dật, đặt giỏ trái cây lên bàn bên cạnh, nhìn về phía hắn, con ngươi tĩnh mịch. Hứa Trạch Dật có chút không được tự nhiên, “…Ngôn tổng, sao anh lại tới đây?”
“Cậu cứu Cố Duy Nhất, tôi tất nhiên phải tới cảm ơn.” Ngôn Mộc nhàn nhạt mở miệng, giọng nói trầm thấp mà xa cách nhưng lại là chân thành. Cố Duy Nhất đối với anh mà nói là cả tính mạng, mặc kệ giữa hai người có khúc mắc như thế nào, lúc này anh cũng phải tự mình nói lời cảm ơn.
Khóe miệng Hứa Trạch Dật cố nở nụ cười, cuối cùng thất bại, khẽ rũ mắt xuống, “Tôi nói rồi, không cần cảm ơn.”
Mắt Lâm Tây nhìn Ngôn Mộc không chớp, Cố Duy Nhất nhíu mày, ngăn cản tầm nhìn của bà, Lâm Tây mới cảm giác được mình luống cuống, quay đầu lau nước mắt.
Cố Duy Nhất cảm thấy khó chịu trong lòng, răng cắn chặt môi dưới, trong lòng suy nghĩ, cô có thể tưởng tượng được ra tâm tình Ngôn Mộc bây giờ như thế nào, nếu có khả năng, cô chỉ muốn thay thế anh nhận lấy đau khổ ấy mà thôi.
Có lẽ cảm nhận được tâm trạng Cố Duy Nhất, Ngôn Mộc nắm tay cô thật chặt, sau đó lấy trong ví một tờ chi phiếu đặt lên bàn.
Đôi mắt Hứa Trạch Dật đỏ lên, giọng nói run run, “Ý anh là sao?”
Lâm Tây nhìn chi phiếu trên bàn, ánh mắt ảm đạm, “Chúng ta không cần tiền của con.”
Ngôn Mộc nghe thấy giọng nói này, thân thể bỗng chốc cứng ngắc, nhưng chỉ trong chốc lát, nghiêng đầu nhìn thẳng Lâm Tây, đây là lần thứ hai anh nhìn thấy bà trong phòng bệnh nhưng cũng là lần đầu tiên quan sát bà kĩ như vậy, thân hình cao gầy, mặt mày ôn hòa, ngũ quan tinh xảo, rất có khí chất, cùng với người trong trí nhớ của anh không khác nhau là mấy.
Lâm Tây thấy anh nhìn, hai tay khẩn trường nắm chặt, “Tiểu…tiểu…”
“Hứa phu nhân, phải không?” Ngôn Mộc nhàn nhạt mở miệng, giọng nói bình tĩnh không gợn sóng.
Lâm Tây sững sờ, Ngôn Mộc cũng không cho bà cơ hội trả lời, tiếp tục nói, “Tôi hiểu rõ cho tiền là tục nhưng bây giờ tôi chỉ nghĩ được phương pháp cảm tạ tốt nhất là nó. Tôi biết Hứa Trạch Dật bây giờ không thiếu tiền, tôi chỉ muốn yên tâm, hi vọng hai người có thể nhận.”
Trong thời gian ngắn không ai nói câu nào, Lâm Tây nhìn anh, qua một lúc sau mới chua xót nói, “Con hi vọng chúng ta không có bất cứ quan hệ gì với nhau phải không?”
Ngôn Mộc nghe vậy lại khẽ cười, khuôn mặt đẹp trai cùng nụ cười này giống như rừng hoa nở rộ thế nhưng Cố Duy Nhất lại chỉ thấy được cảm giác hoang vu.
Ngôn Mộc không hề phủ nhận, “Vốn là tôi phải cảm tạ Hứa tiên sinh đây thật tốt nhưng đúng như Hứa phu nhân nói, tôi cũng không muốn cùng nhà các người dính dáng quá nhiều, cho nên trực tiếp dùng tiền là tốt nhất, xin Hứa phu nhân thứ lỗi.”
Lời nói Ngôn Mộc khách khí xa cách, không có một chút tức giận khổ sở, thậm chí Cố Duy Nhất còn không thể hiểu nổi tâm tình bây giờ của anh.
Lâm Tây nhìn anh, trong mắt không đành lòng, có thống khổ, có tự trách, có ân hận, “Tiểu Mộc, con hận mẹ, phải không?”
“Đây không phải phim truyền hình, bà cảm thấy bà nói vậy, có ý nghĩa sao?” Cuối cùng Cố Duy Nhất cũng không nhịn được.
“Mẹ biết rõ bây giờ đã muộn, mẹ biết, mẹ có lỗi với con…” Nước mắt Lâm Tây lã chã rơi xuống, “Tiểu Mộc, mẹ, mẹ sai rồi, nếu cho mẹ thêm một cơ hội, mẹ chắc chắn sẽ không bỏ con, Tiểu Mộc…” Lâm Tây khóc ngã xuống giường bệnh, Hứa Trạch Dật ngồi thẳng lên ôm lấy mẹ, trong mắt cũng chứa hơi nước.
“Bây giờ nói những lời này còn có tác dụng gì? Nếu như hối hận có tác dụng, vậy mọi chuyện người ta làm đều không cần chịu trách nhiệm, nếu như khóc một lúc có tác dụng, có thể khiến cho anh tôi có một người mẹ tốt, tôi thà rằng ngày nào cũng khóc.” Cố Duy Nhất thấy bà khóc thê thảm, vốn không định trách móc nặng nề nhưng nghĩ đến Ngôn Mộc lại cảm thấy không cam lòng, nhịn không được nói hết râ.
Ngôn Mộc đưa tay ôm eo Cố Duy Nhất, nhìn Lâm Tây, giọng nói lạnh nhạt, “Hứa phu nhân, bà không cần khóc, cho tới giờ bà không có lỗi với tôi. Tôi chân thành cảm ơn sự lựa chọn của bà, vì thế tôi mới có được ngày hôm nay, cho nên, tôi không hận, những lời này đều là thật lòng, nhưng, tôi muốn sửa lại một điều, chính là từ mẹ này không phải tùy tiện nói ra khỏi miệng. Ngôn Mộc tôi trên đời này chỉ có một người mẹ, đó là Kiều Chỉ.”
Lâm Tây nghe được, tâm tư trên mặt như hóa thành tro bụi, tựa trên người Hứa Trạch Dật như mất hết khí lực.
Ngôn Mộc nhìn Hứa Trạch Dật, “Nghỉ ngơi đi, chúng tôi đi trước, còn có, tôi hi vọng đây là lần cuối chúng ta gặp mặt.”
Cố Duy Nhất theo Ngôn Mộc ra khỏi bệnh viện, cả hai đều không nói gì, vừa vào xe ngồi, Cố Duy Nhất đột nhiên gào khóc lớn, Ngôn Mộc sợ hết hồn vội quay sang xem cô, “Sao vậy?”
Nước mắt nước mũi Cố Duy Nhất cùng nhau chảy xuống, thở không ra hơi, Ngôn Mộc càng lau, nước mắt cô càng chảy không ngừng được, cuối cùng Ngôn Mộc thở dài, ôm cô vào lòng, “Cố Duy Nhất, anh không sao, không có chuyện gì, đừng khóc được không?”
“Em, em chính là, không nhịn được, anh mặc kệ em, để em, lát nữa là được…” Cố Duy Nhất thút thít.
Ngôn Mộc nhè nhẹ vỗ lưng cô, thấy cô đỡ hơn, không nhịn được cười thành tiếng, “Cố Duy Nhất, em biết không, ký ức của đứa trẻ bảy tám tuổi sẽ có hạn, mặc dù anh còn nhớ vài chuyện không tốt nhưng đều không bằng những chuyện ấm áp sau này. Cho nên, đối với những câu ‘không có cha mẹ’, ‘con hoang’ kia, chỉ có em là người để ý, đối với Lâm Tây, anh đã buông bỏ chuyện này lâu rồi, em không cần cảm thấy khổ sở thay anh.”
Cố Duy Nhất ngẩng khuôn mặt giàn giụa nước mắt, hung dữ nhìn anh, “Vậy nên, ý anh là em xen vào việc của người khác?” Nói xong khẽ nấc một cái.
Khóe miệng Ngôn Mộc nhếch một cái, cười nhẹ hôn lên nước mắt cô, bên tai khẽ nói, “Phải.”
Cố Duy Nhất thẹn quá hóa giận, quên là mình đang khóc, nắm tay anh dùng sức cắn một cái cho hả giận.
Ngôn Mộc không đổi sắc mặt, khóe miệng mang theo nụ cười thản nhiên, bộ mặt nhu hòa, “Nhưng anh chính là thích em xen vào việc người khác, quản chặt trái tim anh như vậy.”
Mặt Cố Duy Nhất đột nhiên như rặng mây đỏ, thẹn thùng bỏ tay anh ra che mặt cười, thế mà lại thổ lộ lúc này làm cô không kịp chuẩn bị, lần sau có thể nói trước cho cô chuẩn bị tâm lý không, ngại ngùng thế này sao được chứ?
(Kiều Chỉ: đây là tên mẹ Cố Duy Nhất nha các bạn có thể đọc truyện "Hôn lâu sẽ thành sủng" về bố mẹ anh chị nha )