Sủng Phi - Triêm Y

chương 149: chương 149: biến cố

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Linh Sờ Tinh

Trong địa lao tăm tối, người đàn ông với búi tóc lộn xộn, quần áo nhếch nhác. Trên người hắn mặc là áo gấm màu xanh ngọc, nhìn là biết giá trị không thường , nhưng giờ nhuốm máu, trông thực bẩn thỉu.

Có tiếng dây xích cửa thép truyền đến, người nọ ngẩng đầu liền nhìn thấy Tông Chính Lâm mặc bộ quần áo xanh thẫm, dẫn theo tùy tùng đi đến trước cửa phòng giam. Người tùy tùng nhanh chóng lấy ghế dựa, Tông Chính Lâm

nhẹ vén cẩm bào, ngồi xuống.

“Vốn cùng một gốc, lại u mê cố chấp không tỉnh ngộ, vẫn cố quyết liệt tuyệt tình?”.Giọng nói của Tông Chính Lâm lạnh như hơi sương vương quanh quẩn.

“Cùng gốc? Bản tôn nghĩ các ngươi đã sớm quên tổ, bây giờ còn mặt mũi mà nhắc đến huyết mạch nguồn cội”. Người kia nhổ một miếng nước miếng,

trong câu nói mỉa mai còn mang theo căm hận.

“Đương kim hoàng thượng tha thứ cho các ngươi hết lần này đến lần khác, buông cho các ngươi một con đường sống, mười mấy năm trước trục xuất

ngươi khỏi Dự Châu, dồn ngươi đến Thục Trung, tuy là đuổi mà lại không

bắt, chưa lần nào lấy mạng ngươi ”. Tông Chính Lâm không thèm để ý vẻ

kiêu ngạo không phục của hắn, hoàn toàn làm việc theo ý mình.

“Giỏi cho một Tông Chính Lâm ngươi! Cao tổ cái chó gì, chẳng qua cũng

chỉ là kẻ giết huynh diệt đệ để đoạt ngôi hoàng đế. Gia tổ ta may mắn

thoát khỏi, nhưng trơ mắt nhìn hoàng huynh bị cẩu tặc chém đầu, còn bị

phế đi hai mắt. Thù nước thù nhà như thế, nếu là ngươi thì ngươi gánh

vác như thế nào!”

“Ân oán tổ tông đời trước không cần dây dưa. Việc tranh đoạt hoàng vị từ xưa tới nay luôn là thắng làm vua thua làm giặc, phán quết hãy để đời

sau ”.

“Dư nghiệt phản đảng đều đã đền tội. Chỉ còn ngươi là cần áp giải hồi kinh, chờ thánh thượng định đoạt”.

“Vốn ta định cho ngươi an ổn hồi kinh. Đáng tiếc Mộ thị từng cầu ta, nếu bắt được ngươi, cần phải thay nàng xả giận. Hôm nay ngươi phải trả

những gì ngươi nợ nàng. Để nàng khỏi phẫn nộ.”

Từ trước tới nay Tông Chính Lâm luôn làm việc một cách bá đạo, sau khi

rời khỏi Thịnh Kinh thậm chí còn không có đủ kiên nhẫn làm các bước tra

tấn .

Trước đó Tông Chính Minh còn thẩm vấn theo pháp lệnh của Hình bộ, nhưng cuối cùng cũng không thu hoạch được gì, giờ không thấy xuất hiện nữa.

Đến lượt Tông Chính Lâm thẩm vấn, Lục điện hạ không thèm để ý đền quy

chế, trực tiếp giao cho Nghiêm Thừa Chu, hoàn thành tâm nguyện của Mộ

Tịch Dao.

Chiến dịch diệt Thục trung, Tông Chính Minh và Tông Chính Lâm lĩnh hơn

một ngàn tinh binh, lại có thêm bí dược của Ngọc cô, tình huống mặc dù

hung hiểm, nhưng cuối cùng vẫn toàn thắng.

Vốn phản đảng chiếm đủ địa lợi nhân hòa, chỉ không lường được bản lĩnh

dùng dược của thủ hạ dưới trướng Tông Chính Lâm là Ngọc cô. Kẻ được gọi

Chủ thượng tuy có rất nhiều thủ đoạn dựa vào việc dùng độc, nghĩ rằng

bọn họ múa rìu qua mắt thợ, đúng dịp bị Tông Chính Lâm phá hỏng. Nếu hai bên thật sự liều mạng một hồi, quân sỹ Đại Ngụy gặp phải tử sỹ của Thục Trung thì tuyệt đối không thể giữ được binh lực như hiện tại, chắc chắn phải trải qua một trận ác liệt.

“Thế nào?” Tông Chính Minh ở bên ngoài, xa xa chỉ nghe thấy tiếng gào

khóc thảm thiết từ địa lao truyền ra. Nhìn Tông Chính Lâm dừng ở bậc

thềm, nhíu mày, “Không sợ phụ hoàng trách tội?”

“Rồi cũng sẽ chết”. Tông Chính Lâm nói ít ý nhiều.

“Đao thương không có mắt, bị chút tổn thương đã là nương tay rồi”. Tông Chính Minh đồng ý, lời này chính là có ý hùa theo, nhưng khi nói khí

chất tuấn nhã của hắn không mất đi chút nào.

Hai người nhìn nhau, sóng vai đi ra ngoài. Chỉ lưu lại tiếng gào khóc

thê lương sau lưng, chỉ cần nghe là biết thủ đoạn độc ác cỡ nào.

Chuyện ở Thục Trung đã xong, hai người lãnh binh trở lại Kỳ thành, vừa

mới đến của thành bất ngờ gặp một người có vẻ quen mắt. Vừa thấy người

nọ, sắc mặt hai vị điện hạ lập tức đen như mực.

“Mang nàng ta theo!”. Tông Chính Minh sai tùy tùng đặt người kia lên ngựa, khi quay đầu lại sắc mặt đã khôi phục như thường.

Tông Chính Lâm hé mắt nhìn về phía người kia đang được nâng dậy, hơi thở mong manh, ngữ khí không được tốt lắm. “Diệp Khai, thỉnh đại phu”.

“chuyện của Lục đệ không cần thu xếp trước sao?”. Tông Chính Lâm làm sao có thể chấp nhận người giống Mộ Tịch Dao có thể khúm núm xin ăn trước

mặt người khác?

Không hỏi còn may, vừa hỏi sắc mặt Tông Chính Lâm càng kém, “Đợi trở về rồi xử lý”.

“Chẳng phải Ngũ ca giỏi nhất việc thương hoa tiếc ngọc sao?”. Với tâm tư của Tông Chính Minh, sao không giúp đỡ?

Vẻ mặt Tông Chính Minh nghiêm túc, “Chớ coi thường lòng ghen tỵ của nữ

tử”. Trước khi đi hắn đã từng phân phó người cho tiền bạc, sau đó cũng

nghĩ thu xếp như Tông Chính Lâm. Mang nữ tử hành quân thực sự không ổn.

Lần này trở về, nhìn thấy nàng bẩn thỉu, ăn xin ở ngoài cửa thành, vừa

nhìn là biết bị bệnh nặng. Tình trạng này làm hai người thực sự tức

giận, nhưng ngoài mặt lại không lộ vẻ gì khác thường.

Hành trình vốn gấp gáp, lại bởi vì nữ nhân này mà chậm chạp mất nửa

ngày. Sau đó mọi người ra roi thúc ngựa, nhanh chóng hướng về Thịnh

Kinh.

Trong khi Tông Chính Lâm vẫn đang trên đường trở về, Thịnh Kinh đã ẫm ĩ

vô cùng, không phải là chuyện tuyển phi của Bát hoàng tử, mà là vì Hách

Liên gia xảy ra đại sự.

Nguyên nhân là Giám sát tư Thịnh Kinh nhận được một mật thư. Sau đó từ

đầu đường đến ngõ hẻm đều truyền một bài đồng dao, mũi giáo chỉ thẳng

Hách Liên gia mắc tội khi quân, muốn thay mận đổi đào.

Sau khi nghe được tin tức này, có bốn người phụ nữ có phản ứng mạnh nhất.

“Ngươi nói gì?” Hách Liên Uy Nhi sợ hãi thất sắc. Tin tức này quá khủng

khiếp, cuối cùng thì kẻ nào thiết kế? Thực ra thì Hách Liên Mẫn Mẫn có

chuyện gì? Sao vô cớ lại bị người tung tin là không thể sinh nở, còn

liên lụy cả mình vào? Lúc này người được lợi chỉ có Mộ thị, không lẽ là

Hách Liên Mẫn Mẫn và Mộ Tịch Dao cùng một lối?

Nhưng từ trước tới giờ Mộ thị luôn là người chỉ cần người không phạm ta ta sẽ không phạm người, sao đột nhiên lại tham gia vào chuyện của Hách

Liên gia, có ý muốn ngăn mình thượng vị, nhổ cỏ tận gốc?

Nhưng lúc này không phải là thời cơ thích hợp. Đối với nàng ta mà nói,

thì thời điểm thích hợp nhất là lúc Lục điện hạ trở về, mới tính kế đến hậu vị của Hách Liên Mẫn Mẫn. Lúc này động thủ cũng không được lợi lộc

gì?

Hách Liên Uy Nhi thật sự không dám tin, với đầu óc của Mộ Tịch Dao thì

sao có thể làm một chuyện vớ vẩn thế này?Nghĩ đến đây thì chắc chắn là

có người âm thầm chọc gậy bánh xe, muốn làm hỏng việc của Hách Liên gia.

Lúc này chuyện quan trọng nhất là làm rõ xem sức khỏe của Hách Liên Mẫn

Mẫn có vấn đề hay không. Nếu thật sự như lời đồn đãi, Hách Liên Mẫn Mẫn

không thể giúp hoàng gia khai chi tán diệp, bên cạnh đó Hách Liên gia

lại có ý muốn đưa thứ nữ vào phủ Tông Chính Lâm. Chỉ cần nối hai chuyện

này lại với nhau, thì Hách Liên gia không thể chối cãi !

“Phụ thân”. Vẻ mặt Hách Liên Uy Nhi mặt bất an, hành lễ với Hách Liên Chương.

“Chuyện này ắt phải có biến, chuyện con nói chỉ có thể lui lại. Trước

mắt gia tộc bị người nhìn chằm chằm, chỉ có thể ứng phó cho qua lúc này

rồi lại nghĩ cách”. Cho đến bây giờ Hách Liên Chương vẫn không tin Hách

Liên Mẫn Mẫn bị thiếu sót từ trong bụng mẹ. Suốt bao lâu nay, chưa có ma ma từng hầu hạ nàng nói rằng nàng thể hàn ,không thể sinh nở.

Phải nhanh chóng áp chế lời đồn đãi này xuống. Rốt cục là kẻ địch chính

trị hay là do nữ nhân hậu viện? Hách Liên Chương cảm thấy chuyện này rất khó giải quyết.

“Vâng, con gái hiểu rõ. Phụ thân đại nhân đã vất vả”. Hách Liên Uy Nhi

tự biết gia tộc mới là quan trọng. Hách Liên gia phải an ổn vượt qua

chuyện này thì người trong phủ mới có thể có ngày lành.

“Thực nhảm nhí!”. Hách Liên Mẫn Mẫn đập vỡ tách trà. Giận đến mức hai tay đều run rẩy.

“Kẻ nào! Kẻ nào lại dám làm chuyện này vào lúc này?”. Loại trừ Hách Liên gia cũng đang bị lún trong bùn khó bảo toàn, Hách Liên Mẫn Mẫn chỉ có

thể nghĩ đến đầu Mộ Tịch Dao.

Kẻ kia đã đồng ý kết hợp với mình, thế mà sau lưng lại làm chuyện âm

hiểm, vốn không nên tin nàng ta. Giờ lại là tự mình đem điểm yếu của

mình cho địch , thật sự chuốc lấy nhục.

Hách Liên Mẫn Mẫn tức giận mang người chạy đến Đan Như Uyển. Không làm

rõ chuyện này, nàng không nuốt trôi cơn tức này! Bất cứ người phụ nữ nào bị vu không thể sinh nở, chính là bị chặt đứt con đường sống. Nữ nhân

không thể sinh con nối dõi tông đường, nào có thế gia nào có thể chấp

nhận? Huống hồ là hoàng gia, vậy thì chỉ có một kết cục khác là bị hưu.

Mộ thị dám bịa đặt một cách không có căn cứ như thế, nhất định phải để cho nàng ta hối hận khi đã làm vậy!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio