Sủng Phi - Triêm Y

chương 48: chương 48: thất trinh

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mùng hai tháng Giêng trong cung không chúc tết, mọi người ở trong viện của mình thoải mái nghỉ ngơi . Mộ Tịch Dao cũng rất thoải mái, tất cả sự vụ đều bàn giao cho người khác, mấy ngày sau nàng chỉ cần đi xem qua là được.

Tông Chính Lâm ở thư phòng xem mật báo xong, cho người mời Mộ Tịch Dao đến, định sau đó mang nàng đi dạo ngự hoa viên.

Được tin, Mộ Tịch Dao đang muốn ra cửa, thì Triệu ma ma bất ngờ đến, nói người nhà Đường thứ phi đến, đang ở bên ngoài.

Mộ Tịch Dao sửng sốt, người nhà Đường thị muốn diễn cái gì đây? Sao ai cũng thích không mời mà tới?

Mang theo khó hiểu quay về phòng, mời người vào trong, liền thấy không chỉ một người đến. Đi đầu là một vị phu nhân, ăn mặc đẹp đẽ, phía sau là một nữ nhân tuổi khá trẻ, nhìn dáng vẻ tựa như là di nương thị thiếp, sau cùng còn có hai nha đầu.

Mộ Tịch Dao vừa nhìn liền sáng tỏ thân phận của hai người này.

“Thiếp thân Đường Mã thị thỉnh an Trắc phi.” Sắc mặt Đường phu nhân không tốt, nhưng lễ tiết vẫn rất chu đáo. Sau khi hành lễ liền để những người còn lại làm lễ. Nữ nhân đi phía sau quả nhiên là mẹ đẻ của Đường Tuệ Như, là di nương của Đường gia: Triệu thị.

“Đầu năm mới, không cần khách khí. Lúc này hai vị đến chắc là để thăm Thư Oái Uyển?” Mộ Tịch Dao khách sáo nói ra sự nghi ngờ của mình, Sáng sớm đầu năm có chuyện gì mà vội vàng tới cửa như vậy?

Đường phu nhân oán hận liếc nhìn Triệu thị, rất xấu hổ mở miệng: “Thứ nữ trong nhà không hiểu quy củ, đụng chạm quý nhân, gây phiền phức cho ngài. Thứ phi hôm qua gửi thư về nhà, để cho thiếp thân nhanh chóng tới đón người trở về.”

Trong thư Đường Nghi Như rất căm tức, nói thẳng chuyện bại hoại đạo đức của Đường Tuệ Như, tự mình chạy đến phủ hoàng tử câu dẫn điện hạ, quả là bại hoại gia phong, mất cả thể diện. Đường đại nhân vừa xem thư nữ nhi gửi về, quả nhiên là quá quắt, đây chẳng phải là để cho người khác chê cười hay sao? Nhân lúc việc xấu trong nhà chưa truyền ra ngoài, phải mau chóng đến đón cái kẻ không có đầu óc kia về nhà giáo huấn.

Đường phu nhân được Đường đại nhân giao phó, quay sang quở trách Triệu thị một trận, rồi vội vã mang người chạy tới đón người về. Điều này thật quá mất mặt, thảo nào sắc mặt bà ta không tốt.

Mộ Tịch Dao khẽ gật đầu, trong lòng cũng khá đồng ý đối với thủ đoạn nhanh nhạy của Đường Nghi Như. Nếu cứ tiếp tục dây dưa như thế, chẳng biết Đường Tuệ Như còn muốn điều dưỡng bao nhiêu ngày mới nguyện ý “dưỡng khỏi” mà rời đi.

Nếu Đường gia đã tìm đến Đan Như Uyển, dù sao Mộ Tịch Dao cũng phải lấy thân phận trắc phi xử lí thật tốt, nàng bèn dẫn người đi Thư Oái Uyển.

Đây là lần đầu tiên Mộ Tịch Dao bước vào sân của Đường Nghi Như, cũng khá bình thường, nhưng vẫn hơn tiểu viện của thị thiếp khác nhiều, ít ra còn có vườn hoa nhỏ và hồ nước.

Trước tiên là đi thăm Đường thị đang dưỡng bệnh, thuận tiện ở trong phòng nàng ta chờ người mang Đường Tuệ Như đến để cho người nhà nàng ta dẫn về. Mọi người còn đang khách sáo nói vài câu, thì không ngờ ngoài phòng lại truyền đến tiếng khóc thút thít của nữ tử.

Triệu thị nghe xong bật người đứng dậy, rất lo lắng nhìn ra cửa, mắt nhìn thấy người được mang đến nằm ở trên ghế mềm liền đỏ hồng cả mắt.

Mộ Tịch Dao nhìn hai người một lớn một nhỏ đang ôm nhau khóc rống lên, chợt cảm thấy nhức đầu, năm mới lại ở phủ của người ta khóc lóc đến chẳng còn biết gì, không ngại điềm xui hay sao.

Ôm lò sưởi không nói gì, chủ mẫu Đường gia còn đang ở đây, chắc cũng không đến mức hồ đồ theo bọn họ .

Quả nhiên, nét mặt Đường phu nhân cứng ngắc, trên mặt cố giữ bình tĩnh, giục nha hoàn nhanh đỡ người hồi phủ. Da mặt Đường Nghi Như nằm trên tháp mềm cũng đỏ bừng, cảm thấy đã bêu xấu trước mặt người ngoài, đây chẳng phải là tự đưa mặt cho người khác đánh sao? Vội vàng kêu Mi Sách và Thư Đào nhanh đi giúp một tay.

Mộ Tịch Dao nhìn đám người đang loạn thành một đoàn kia, cũng không tiện chế giễu, đứng dậy chuẩn bị cáo từ.

Không ngờ Đường Tuệ Như thấy nàng muốn đi, đột nhiên hất tay nha hoàn ra lăn từ trên ghế mềm xuống, quỳ trên đất vừa khóc vừa dập đầu, nói mình không còn mặt mũi mà sống nữa, thỉnh trắc phi làm chủ.

Mộ Tịch Dao còn chưa hiểu chuyện này có liên quan gì đến mình, chợt nghe Đường Tuệ Như kêu muốn mình làm chủ, đầu óc có chút hồ đồ.

Ngồi lại ghế, để cho mọi người yên lặng lại, nhìn kẻ còn đang dập đầu kia, sắc mặt Mộ Tịch Dao rất bình thản, thong thả ung dung mở miệng nói.

“Đường tiểu thư không cần như vậy, cứ đứng lên đi.” đưa mắt ý bảo Mặc Lan đỡ người dậy: “Bản trắc phi có thể thay ngươi làm chủ chuyện gì?” Mẹ cả và mẹ đẻ của ngươi đều ở đây, chị ngươi là Đường Nghi Như thì còn đang nằm trên giường nhìn ngươi như hổ rình mồi, vậy mà lại tìm tới mình nhờ làm chủ.

.

Đường Tuệ Như không đẩy tay của Mặc Lan ra, rất thuận theo đứng lên ngồi trên ghê mềm, mới chậm rãi nghẹn ngào mở miệng.

Nữ nhân này không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng là nước mắt ròng ròng, nói cũng không hết một câu, chỉ không ngừng gạt lệ, tay trái đỡ ngực, dáng vẻ sắp ngất đi.

Đường thứ phi thấy nữ nhân kia lại bắt đầu giở trò, lập tức dứt khoát sai Mi Sách đi qua kéo người đi, quay đầu giải thích với Mộ Tịch Dao: “Thật đã khiến cho trắc phi chê cười, thứ muội của thiếp ngày thường yếu ớt, lần này rơi xuống nước liền bị kinh hách, đầu óc không tỉnh táo, mong trắc phi đừng trách.”

Lời còn chưa nói hết, Đường Tuệ Như đã tránh thoát khỏi sự lôi kéo của Mi Sách, ngã bịch xuống.

“Hồi bẩm trắc phi, dân nữ thực sự không còn mặt mũi gặp người khác. Dân nữ và điện hạ đã có gần gũi da thịt , nếu cứ như thế này mà ra khỏi cung, sợ là không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa.”

Đường Tuệ Như vừa nói xong, tất cả người trong phòng đều im lặng, ngơ ngác nhìn nàng ta. Lời này của Đường Tuệ Như từng chữ từng chữ nói rất rõ ràng, không cho phép người khác hoài nghi là mình đã nghe lầm.

Hai tay vẫn ôm lô sưởi của Mộ Tịch Dao sững lại. Híp mắt nhìn nữ nhân đang quỳ trước mặt, trong lòng giật mình.

Có da thịt gần gũi? Với Tông Chính Lâm? Sao mình lại không có chút ấn tượng nào về chuyện này? Sau đó lại nhìn sang Đường Nghi Như, chỉ thấy Đường thứ phi cũng đang nghẹn họng nhìn trân trối, khóe miệng run run, tức đến nỗi chỉ tay vào Đường Tuệ Như nói không nên lời.

Triệu thị không có chủ kiến, vừa nghe lời này của nữ nhi cũng ngã oặt xuống đất, oa một tiếng rồi khóc lớn, kêu trời gọi đất muốn Mộ Tịch Dao làm chủ.

Đường phu nhân giận đến mức muốn tóm lấy đầu nàng ta mà đánh cho vài cái ngay tại chỗ, nhưng bị nha hoàn phía sau gắt gao khuyên nhủ, mới thở phì phò kêu rằng gia môn bất hạnh, mới sinh ra một nữ nhi không biết liêm sỉ như thế.

Mặc Lan lo lắng nhìn chủ tử nhà mình, chỉ sợ chủ tử không chịu nổi đả kích bất ngờ này, nếu có chuyện gì bất trắc, nhỡ đứa trẻ trong bụng… Mặc Lan sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh, lúc nãy lẽ ra nên đưa chủ tử rời đi luôn. Nhưng khi nhìn vẻ trấn định của Mộ Tịch Dao, liền không dám vọng động.

Mộ Tịch Dao nhìn cả phòng khóc khóc nháo nháo, sắc mặt lạnh lùng, không khách khí nữa, “cạch” một tiếng buông chén trà xuống, lúc này mọi người trong phòng mới hoàn hồn.

“Ngươi nói ngươi và điện hạ đã có gần gũi về da thịt? Việc vào lúc nào?” Mộ Tịch Dao rất lạnh nhạt, trước tiên hỏi cho rõ ràng.

“Hồi bẩm trắc phi, chính là buổi tối hôm hai chín tết.” Mộ Tịch Dao vừa nghĩ, đêm đó chẳng phải Tông Chính Lâm không trở về phòng? Lẽ nào…Nàng chưa kịp suy nghĩ cẩn thận, lại nghe thấy Đường Tuệ Như tiếp tục khóc tố: “Thân thể của dân nữ bị điện hạ nhìn thấy, nếu cứ như vậy mà ra cung, còn ai nguyện ý muốn lấy một nữ tử thất trinh như dân nữ nữa?”

Lời này làm khiến cho chút thể diện cuối cùng của Đường phu nhân cũng mất hết rồi . Bà ta mắng một câu “Hạ lưu” rồi tức giận đến khó thở, khiến nha hoàn phía sau vội vã ấn huyệt nhân trung , vỗ ngực.

Đường Nghi Như vơ lấy một thanh ngọc như ý ném qua, khiến Đường Nghi Như hoảng sợ thét lên né tránh. Triệu thị hoàn toàn bị dọa sợ, chỉ biết che mặt khóc lớn.

Mộ Tịch Dao nhìn cả một gia đình rối ren, cảm thấy mình đúng là đã được mở rộng tầm mắt.

“Tất cả câm miệng!” Mộ Tịch Dao nổi giận, liên tục vỗ mạnh hai cái lên bàn. Nhìn một đám nữ nhân lộn xộn ở bên dưới, hai tròng mắt híp lại, giọng nói băng như lạnh: “Việc này cần hỏi qua điện hạ rồi mới có thể định đoạt.” Vỗ xong mới âm thầm cảm thấy đau tay .

Sau đó quay người sang nhìn Đường phu nhân và Triệu thị đang thở dốc: “Hôm nay hai vị hãy mang Đường tiểu thư hồi phủ trước đã.” Thái độ vô cùng cường ngạnh, không cho phép cãi lại.

Sau đó lại nhìn Đường Tuệ Như: “Đường tiểu thư cứ an tâm dưỡng bệnh trước đã, việc gì cũng phải dưỡng thân thể tốt rồi nói.” Thấy nàng ta không chịu thuận theo, giọng nói liền hạ thấp vài phần, nét mặt rất nghiêm túc: ”Điện hạ đường đường là hoàng tử chẳng lẽ còn có thể chối cãi sao? Nếu chuyện này có thật, phủ hoàng tử chắc chắn sẽ làm rõ.” Nghe vậy Đường Tuệ Như mới rất không cam lòng bị đưa ra ngoài, nhưng vẫn thấy sự cố chấp trong mắt nàng ta, Mộ Tịch Dao đương nhiên sẽ không tin nữ nhân này sẽ chịu an phận .

Chờ trong phòng yên tĩnh lại, Mộ Tịch Dao mới xoay người nói Đường Nghi Như cố dưỡng bệnh cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều. Tuy dặn dò thế nhưng trong lòng lại biết rất rõ, sợ rằng Đường thị sẽ còn bệnh thêm một khoảng thời gian, có một thứ muội rắc rối như thế làm cho tức giận vài lần, nàng ta không muốn suy nghĩ nhiều cũng khó.

Sau chuyện hôm nay cho thấy, chắc chắn Đường Nghi Như muốn mau chóng đuổi người ra ngoài, lại không ngờ Đường Tuệ Như điên cuồng như vậy, không để ý danh tiết, ở trước mặt mọi người nói bản thân mình bị Lục điện hạ động chạm thân thể. Thật đúng là gặp phải quái nhân.

Lần này con dao sắc của Đường thứ phi không có tác dụng, trái lại tạo thành sự n lưu luyến cho Đường Tuệ Như.

So sánh hai tỉ muội Đường thị, một người thua thiệt về khuôn mặt, một người không để ý thanh danh ở lại nhà ngóng trông vinh hoa phú quý.

Mộ Tịch Dao âm thầm thấy đáng tiếc, chỉ sợ hôm nay không thể đi dạo ngự hoa viên được rồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio