Chuyển ngữ: Hyeyangs
Ảnh minh họa: cungtrangtca
“Đây là một cửa tiệm gia truyền lâu đời.” Nghê Yến Quy chỉ chè mè đen trong bát. “Đây là món ăn nổi tiếng của quán.”
Trần Nhung im lặng nghe cô ba hoa.
“Chè mè đen xay thủ công truyền thống.” Cô chỉ một người đàn ông ở trong tiệm.
Người đàn ông kia giã chiếc cối đá bằng một cây gậy gỗ. Cây gậy gỗ có đường kính rộng khoảng chừng mười cen-ti-mét, và chiều dài hơn một mét.
“Cây gậy gỗ bọn họ đang cầm hình như là một loại cây ăn quả. Chỉ dùng mỗi cây gậy này để giã mè đen quả là một công việc tốn sức.” Tiếp đó, Nghê Yến Quy lại chém về cấu trúc của đại phân tử, kết nối phân tử các kiểu, dựa theo tờ rơi của cửa hàng. Xong xuôi, cô ăn một miếng chè: “Trơn mềm, thơm phức.”
Tào phớ của Trần Nhung đang để bên cạnh cậu cho nguội.
Một thùng tào phớ và một đĩa mật. Vân gỗ trên thùng trông rất sẫm, giống với màu nâu. Chiếc đĩa sứ nhỏ bị mẻ hai chỗ.
Cô hỏi: “Cậu cảm thấy không vệ sinh hả?”
“Tớ nghe say mê quá, quên mất.” Trần Nhung rót mật vào trong bát, thấy bát cô đã vơi đi phân nửa, hỏi: “Thêm một bát nữa nhé?”
Nào có chuyện cậu chàng chưa ăn một miếng, mà mình đã ăn hết sạch sành sanh? Nghê Yến Quy dừng lại, lau miệng rồi nói: “Tớ ăn no rồi.”
Cậu không ép cô.
Cô hỏi tiếp: “Ngoài đọc sách ra, cậu còn có sở thích gì?”
“Vẽ tranh.” Trần Nhung múc một miếng tào phớ. “Khi còn nhỏ thích vẽ, nên đã đăng ký trường mỹ thuật.”
Cứ ngỡ sở thích của con trai sẽ liên quan đến các môn thể thao vận động, không ngờ sở thích của cậu lại nho nhã như vậy. Tốt quá, cô muốn tìm một đức lang quân như ý nho nhã lịch sự. Cô tiếp tục hỏi: “Vẽ trong ký túc xá hả?”
“Thỉnh thoảng sẽ đến vườn trường vẽ phác thảo.” Trần Nhung hỏi. “Còn cậu?”
Cô? Cũng không thể nói rằng là bởi bố cô cảm thấy nghệ thuật là ngón nghề tôi luyện tính cách, nên đã cố tình cho cô đến đây tôi luyện. Trường học do bố cô chọn. Lúc ấy cô không hề muốn đến đây. Không ngờ lại gặp được Trần Nhung ở đây, bây giờ đã đến rồi thì nên ở lại thôi.
“Thi thoảng tớ cũng vẽ.” “Thi thoảng” của cô là mỗi khi phải nộp bài tập.
Đến dưới tầng ký túc xá.
Những đôi mắt dõi theo bước chân hai người còn nhiều hơn ở tiệm đồ ngọt. Có cô gái đứng trên hành làng tầng ba, vừa gọi điện thoại vừa nhìn đôi Kim Đồng Ngọc Nữ dưới tầng.
Nghê Yến Quy gập khuỷu tay, lắc trái lắc phải, động tác vẫy tay cứng ngắc.
Trần Nhung cười: “Lên đi, sắp đến giờ đóng cổng rồi.”
“Cảm ơn đồ ngọt của cậu.” Ngọt đến cả trái tim cô.
“Không có gì, cậu đi ngủ sớm nhé. Đừng bận tâm đến chuyện tối nay.”
Nghê Yến Quy gật đầu, xoay người bước vào trong, đi được vài bước lại quay đầu.
Dì quản lý ký túc xá ở đây chẳng phải một hay hai năm, đã từng thấy rất nhiều các cặp gà bông không nỡ tạm biệt. Vừa nhìn đã biết đôi này đang trong giai đoạn mập mờ. Bà nhìn đồng hồ treo trên tường, gõ cửa cổng. “Đóng cửa, đóng cửa rồi. Cũng có phải ngày mai không gặp nhau đâu.”
Quả thật ngày mai không gặp — Bởi vì không sinh hoạt câu lạc bộ. Nghê Yến Quy nói: “Tạm biệt”, rồi đi vào ký túc xá.
Trần Nhung vẫn đứng tại chỗ, đến tận khi cô vẫy tay với cậu từ hành lang trên lầu.
Cô giang rộng đôi tay, dùng vai làm trục, lắc lư với biên độ rộng. Nụ cười của cô sáng chói hơn cả những vì sao trên trời đêm.
Cậu mỉm cười.
Tối hôm nay, Nghê Yến Quy trông rất xinh đẹp, cái khác là, đôi mắt cô ngấn nước, thoạt nhìn ngây thơ vô số tội.
Nhưng khi nhìn cậu, đôi mắt ánh lên sắc xuân, luôn gửi lời mời gọi đến cậu.
Tựa như nàng yêu tinh ngây thơ.
Cửa vừa đóng, Nghê Yến Quy nói: “Chao ôi, mùa xuân đến rồi!”
Liễu Mộc Hi đã hoàn thành bản thảo, đang nằm trên giường đọc truyện tranh. Cô quay đầu: “Trúng tà rồi. À, không, từ ngày gặp Trần Nhung là cậu đã trúng tà rồi.”
Nghê Yến Quy bước đi khoan thai nhẹ nhàng như đang bay. Cô ngẩng đầu, túm cột giường của Liễu Mộc Hi: “Báo cho cậu một tin tốt.”
Liễu Mộc Hi đặt cuốn truyện tranh xuống, nằm sấp, hỏi: “Bắt được Trần Nhung rồi à?”
“Làm gì có chuyện nhanh đến thế, hôm nay đi được một bước nho nhỏ. Cậu ấy mời tớ ăn chè mè đi, ngọt ơi là ngọt.” Nghê Yến Quy nhấn mạnh chữ “ngọt”.
Liễu Mộc Hi gào to: “Cậu tiến một bước dài rồi, biết chưa?”
Nghê Yến Quy ngồi trên ghế, xoay mấy vòng, cuối cùng không kìm được, bật cười thật to.
Liễu Mộc Hi chế nhạo: “Cậu có để ý đến hình ảnh của mình trước mặt cậu ta không đấy?”
“Đương nhiên có.” Nghê Yến Quy nhấc chân, tiện tay buộc tóc lại. “Y như một cô nàng nết na thùy mị, không dám nói to.”
Kiều Na tháo tai nghe: “Sau này Trần Nhung biết bộ mặt thật của cậu thì làm sao đây?”
Nghê Yến Quy không nghĩ xa xôi đến vậy, nói: “Cứ lừa được người ta rồi tính.”
Vu Nhuế tắm xong, bước ra nói: “Nếu Trần Nhung yêu cậu say đắm, nhất định sẽ chấp nhận khuyết điểm của cậu.”
Kiều Na đeo tai nghe lại: “Tớ không tin được khả năng ngụy trang của Nghê Yến Quy.” Khả năng cao là trong khi sơ ý, cô nàng sẽ để lộ bản chất thật của mình.
Thời đại công nghệ thông tin, không chuyện gì có thể giấu nổi. Cuối tuần, vụ việc Ngô Thiên Hâm quay lén gây xôn xao trong vòng sinh viên trường, đến các trường học khác cũng biết.
Thứ hai, trường học đã ra thông báo buộc Ngô Thiên Hâm phải thôi học. Vì có liên quan đến việc quay lén và bán trái phép nên trường đã báo cảnh sát xử lý.
Lâm Tu quen biết đủ hạng người, nhưng không liên quan đến đường dây kia của Ngô Thiên Hâm. Cậu ta không biết gì về chuyện này. Mãi đến khi nhìn thấy báo, rồi nghe Nghê Yến Quy miêu tả chi tiết về những gì cô trải qua trong đêm hôm đỏ, mặt cậu tái mét, nhìn từ đầu tới chân cô mấy lần rồi hỏi: “Cậu không sao thật chứ?”
Nghê Yến Quy cười, nói: “Không sao.”
“Yến Quy…” Lâm Tu còn định nói gì đó.
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa của lớp trưởng: “Nghê Yến Quy, đến văn phòng của hiệu trưởng Chu một lát.”
Hiệu trưởng Chu là phó hiệu trưởng. Ở trường Gia Bắc có tận năm, sáu phó hiệu trưởng, hiệu trưởng Chu là người thích nói chuyện với các sinh viên nhất. Nói chuyện với sinh viên giỏi, sinh viên kém cũng nói.
Nghê Yến Quy suy xét lại, khoảng thởi gian này cô chưa làm chuyện gì xấu, sao lại đối tượng nói chuyện đã lại được thăng cấp từ viện trưởng lên phó hiệu trưởng rồi?
Nghê Yến Quy đến tòa nhà tổng hợp, gõ cửa văn phòng hiệu trưởng Chu.
“Mời vào.” Giọng của hiệu trưởng Chu ấm áp hiền từ và giàu từ tính so với giọng nói “oang oang” của viện trưởng.
Nghê Yến Quy phát hiện trong văn phòng còn có những người khác.
Mao Thành Hồng và Ôn Văn đang ngồi ngay ngắn.
Cô bước vào: “Em chào hiệu trưởng Chu ạ.”
“Ngồi đi.” Hiệu trưởng Chu rất hiền từ. “Trường học đã điều tra xong vụ việc của Ngô Thiên Hâm, phần còn lại sẽ giao cho cảnh sát. Để các em sinh viên gặp phải chuyện này, với tư cách là một giáo viên, tôi cảm thấy rất áy náy. Cũng may lần này không gây nên tổn thương lớn.”
“Cảm ơn hiệu trưởng Chu ạ.” Nghê Yến Quy ngồi xuống và giữ thẳng lưng.
Hiệu trưởng Chu: “Bạn học Nghê Yến Quy à, em hãy kể lại cặn kẽ tình huống ngày hôm ấy theo góc nhìn của em đi.”
Nghê Yến Quy tóm tắt lại một lượt.
Hiệu trưởng Chu nói với Ôn Văn: “Vụ việc của Ngô Thiên Hâm thuộc về sự suy đồi đạo đức cá nhân, không liên quan đến câu lạc bộ. Các em bắt người kịp thời, vô cùng quyết đoán.”
“Hiệu trưởng Chu, đây là nhiệm vụ của chúng em. Chuyện xảy ra tại câu lạc bộ của chúng em, chúng em không thể thoái thác trách nhiệm.” Ôn Văn nói: “Chúng em bằng lòng chịu xử phạt.”
Ôn Văn và Mao Thành Hồng là đàn ông bộc trực, không biết chuyển lái. Nghê Yến Quy xảy ra chuyện bất trắc tại câu lạc bộ tán thủ, đương nhiên người phụ trách sẽ phải chịu xử phạt.
Hiệu trưởng Chu bật cười: “Hôm nay gọi mọi người đến đây không phải để xử phạt, mà là, khen ngợi các em. Thưởng phạt rõ ràng là quy định ở Bắc Gia. Ví dụ như bạn học Nghê Yến Quy đây.”
Nghê Yến Quy cảm thấy không ổn, chắc thầy không nhắc đến bản kiểm điểm đâu nhỉ?
Quả nhiên, hiệu trưởng Chu nói: “Biết sai mà sửa, chẳng gì tốt hơn.”
Nghê Yến Quy mừng rằng tim mình rắn như sắt.
“Hôm nay gọi các em đến là có chuyện khác.” Hiệu trưởng Chu mở một đoạn video trong máy tính. “Ngô Thiên Hâm quay được một người khác. Và thật ra, chính người này đã ngăn cản Ngô Thiên Hâm, nếu không Ngô Thiên Hâm sẽ được toại nguyện.”
Ôn Văn và Mao Thành Hồng nhìn nhau.
Tối ấy, mặt Ngô Thiên Hâm bị thương, sái quai hàm. Có lẽ gã ta nói thật — Quả thật gã bị đánh.
Nhưng Mao Thành Hồng đuổi đến, chỉ thấy mỗi Ngô Thiên Hâm. Nghê Yến Quy nhìn thấy ở hiện trường cũng không có người khác.
Mao Thành Hồng: “Hiệu trưởng Chu, Ngô Thiên Hâm có nói người kia là ai không?”
“Cậu ta không nhìn rõ. Người đó biến mất không ai hay. Tôi muốn hỏi, các em có ấn tượng gì không?” Hiệu trưởng Chu quay máy tính lại.
Ôn Văn và Mao Thành Hồng nghiêng người xem.
Video vô cùng tối và rung.
Hiệu trưởng Chu: “Ngô Thiên Hâm nói, cậu ta bị đánh khi vừa đi đến bên cửa sổ. Sau đó, người này chạy nhanh như bay, không thấy đâu nữa.”
Video tiếp tục phát. Đầu tiên là bầu trời đêm, rồi đến bãi có, sau đó đen ngòm một lúc lâu. Và rồi trong một giây ngắn ngủi, bỗng lóe lên thứ gì đó.
Hiệu trưởng Chu tua lại video, nhấn nút dừng vài lần và dừng ở một đoạn thời gian nào đó.
Nghê Yến Quy cũng ló đầu nhìn. Đây là…
Mặt nạ sơn dương?
Khuôn mặt con dê được vẽ bằng tay, khối màu trên lỗ mắt bị biến dạng. Mũi mặt nạ khá hẹp, được tô màu đỏ, hai bên vẽ uốn cong lên trên bằng mực đen. (Cảm ơn chị Nguyệt Nha đã giúp em dịch đoạn này)
Hiệu trưởng Chu hỏi: “Các em đã bao giờ thấy chiếc mặt nạ này chưa?”
Ôn Văn suy nghĩ một lát: “Chưa ạ.”
Mao Thành Hồng im lặng.
Hiệu trưởng Chu: “Manh mối duy nhất về người này là chiếc mặt nạ nửa mặt này. Nhân tiện, khi ấy có sinh viên nào trong câu lạc bộ của các em không có mặt ở hiện trường hay không?”
“Có rất nhiều thành viên không có mặt.” Vì Nghê Yến Quy phải thay quần áo, tiện dịp nên Mao Thành Hồng để học viên nghỉ ngơi tự do.
Hiệu trưởng Chu: “Thôi được, nhà trường sẽ tiếp tục điều tra. Hiện vẫn chưa rõ lý do tại sao người này xuất hiện. Ngô Thiên Hâm nói, người này cũng đi quay lén. Sau khi các thầy cô bàn bạc, ý kiến này không chính xác cho lắm. Người đứng bên cửa sổ mới quay lén được. Phân tích từ góc độ người này tấn công Ngô Thiên Hâm, lúc ấy cậu ta đang đứng dưới gốc cây bên hồ, cách phòng thay đồ một khoảng.”
Nghê Yến Quy nghĩ thầm, chẳng nhẽ có người trốn ở đấy, đợi đến nửa đêm nhảy hồ?
Ôn Văn: “Hiệu trưởng Chu, tòa nhà thực nghiệm không có camera ạ?”
“Từ tầng hai trở lên đã bỏ hoang lâu rồi. Tầng một có camera, nhưng bên hồ không có.” Hiệu trưởng Chu nói. “Chúng tôi sẽ liên lạc với bộ phận bảo vệ lắp camera khác.”
Ba người rời khỏi văn phòng.
Ôn Văn hỏi: “Bạn học Tiểu Nghê, em nghĩ sao về chuyện này?”
Nghê Yến Quy: “Cảm thấy biến thái trường mình khá nhiều.”
“Huấn luyện viên Mao đâu rồi?” Ôn Văn để ý thấy Mao Thành Hồng khá im lặng.
Mao Thành Hông bỗng hỏi: “Các em có nghĩ rằng, mình từng thấy chiếc mặt nạ này không?”
Nghê Yến Quy: “Em chưa bao giờ thấy một chú sơn dương lạ như vậy.”
Ôn Văn cũng lắc đầu.
Mao Thành Hồng: “Tôi cảm giác mình đã từng thấy, nhưng không thể nhớ ra.”
– Hết chương –