Editor: Mít
Beta: Anh Đào
Làm đến một giai đoạn nào đó, Trần Nhung đi tới đầu giường sờ quả đào.
Nghê Yến Quy nằm nhoài trên gối, nghiêng đầu nhìn anh: “Nhung Nhung, em chuẩn bị hai hộp.”
Trần Nhung nhìn cô, mắt anh khóa chặt lấy cô, vừa thâm sâu vừa kìm nén.
Trước đây, cô chỉ sờ cơ bụng anh. Thực ra, bờ vai, xương quai xanh và lồng ngực anh, tất cả đều vô cùng rắn giỏi, nếu dùng sức thì tràn ngập nguy hiểm. Vóc người của anh hoàn toàn không hợp với tình tình dịu ngoan, nếu như đeo kính mắt thì càng không hợp. Cho nên bỏ kính xuống làm chuyện này, hợp tình hợp lý.
Chỉ là, cô hỏi: "Không phải anh bị cận sao? Nhìn rõ không?”
Anh đáp: "Nhìn rõ, vừa rồi anh đi vào đúng chỗ."
Túi áo khoác của cô có hai hộp vuông nhỏ.
Trần Nhung lấy ra, tung lên trên, hộp vuông nhỏ bay lên không trung theo một đường cong rồi rơi xuống tay anh. Anh hỏi: “Mua lúc nào?”
Nghê Yến Quy cười: "Lần trước đi khách sạn."
"Làm cho em đợi lâu rồi." Anh chọn một hộp ba trong một.
Hai cái hộp này, Nghê Yến Quy mua xong thì cất đi luôn, không nghiên cứu cách sử dụng. Cô không dạy anh được, chỉ trông mong anh không dạy cũng biết.
Trần Nhung mở hộp ra. Ngón tay thon dài lấy một bao trong đó, động tác không nhanh không chậm.
Nghê Yến Quy ôm lấy vai anh, cụp mắt nhìn theo.
Anh dễ dàng đeo vào.
Cô kinh ngạc hỏi: "Có phải vì tối hôm nay anh đã học qua rồi?”
"Ừm." Cả quá trình đêm nay, Trần Nhung không nói nhiều, cũng không cười. Anh đẩy cô nằm xuống, nâng eo cô lên, hỏi: "Đau không?"
"Có thể chịu đựng được."
Vậy là đau rồi, anh nhẹ nhàng tiến vào: "Anh sẽ vào từ từ."
"Ừm." Sau đó rất thoải mái, cô nằm, anh nửa ngồi. Cô muốn giúp anh nhưng đưa tay ra không tới.
Anh cố ý đi tới, một tay nắm tay cô, mười ngón tay đan vào nhau, hai sinh mệnh cũng hoà làm một.
Sau khi bình phục hô hấp, Trần Nhung xử lý vết dơ của hai người một chút rồi nằm xuống.
Nghê Yến Quy nghiêng người, hai tay kéo mặt của anh: "Vừa nãy có thoải mái không?"
"Thoải mái." Anh thành thật trả lời.
Cô mân mê miệng: "Tại sao anh không cười một cái?"
"Có vui vẻ hay không, không liên quan đến việc cười." Dây thần kinh trên khuôn mặt anh không khớp với tâm trạng. Cười không thể hiện đang vui, không cười cũng không phải vì phiền muộn. Buổi tối hôm đó, anh không muốn mang lớp mặt nạ khi đối diện với bạn gái mình.
"Sao lại không liên quan?"
Anh hỏi ngược lại: "Vừa rồi em không thích sao?"
"Hài lòng."
"Hài lòng như thế nào?"
"Lần đầu tiên của em tay chân khá vụng về. Không ngờ, Nhung Nhung thật mạnh mẽ.”
"Sao lúc đó em không cười ha ha?"
Nghê Yến Quy cong khóe miệng: "Lúc đó em đang cười đắc ý."
Trần Nhung mơn trớn vết sẹo trên vai trái của cô. Da thịt ở những nơi khác của cô trắng nõn mềm mại, nhưng anh lại yêu tha thiết nơi gập ghềnh này, hôn lên, vuốt ve lưu luyến. Anh hỏi: “Em thích cười hay không cười?”
"Anh cười lên trông rất ngoan ngoãn nghe lời, em sẽ không nhịn được muốn ức hiếp."
Trải qua một hồi vận động, Trần Nhung cực kỳ thoải mái. Nhưng Nghê Yến Quy, giống như khoác lên một lớp gông xiềng. Anh đột nhiên nở nụ cười, nói: “Muộn rồi, nghỉ ngơi đã.”
Nghê Yến Quy hơi run. Lần trước anh mất bình tĩnh, cũng đột nhiên thay đổi. Giống như bây giờ, chỉ trong một hai giây, anh như biến thành người khác. Cứ thấy có chỗ nào kỳ quái, cô nằm trên vai anh, vừa nghĩ tới việc phải phân tích cẩn thận thì cơn buồn ngủ đã ập tới.
Lúc gần sáu giờ, cô bị đánh thức, nửa tỉnh nửa mê.
Trần Nhung nói: "Không phải em phải về nhà sao?"
Lúc đó cô mới tỉnh lại.
May mà đang là mùa đông, tối hôm qua cô đã chuẩn bị, mặc áo len cao cổ rất hữu dụng, có thể che được dấu vết trên cổ.
Có điều, nhìn trong gương thấy môi hơi sưng.
Lúc gần đi, Nghê Yến Quy cho Trần Nhung một nụ hôn gió: "Chờ em quay lại." Cô nhẹ nhàng bước đi, nhìn bóng lưng cũng đoán được, cô vui mừng đến mức tim cũng muốn bay lên.
Trần Nhung một mình trở lại giường, trong chăn giống như có lưu lại nhiệt độ trên người cô.
Anh nằm ở vị trí của cô.
Sự chán ghét của anh đối với thế giới này đã được giải toả vào tối hôm qua. Anh lại đeo kính mắt lên, lại nở một nụ cười hiền hoà. Thậm chí anh có lòng tin, mình có thể tiếp tục cười như vậy rất lâu.
Là ý trời, mẹ của anh yêu thương con trai ngoan ngoãn, bạn gái anh cũng thích bạn trai hiền lành.
Đeo mặt nạ lâu cũng gần như nhân cách phân liệt.
Có điều, Trần Nhung biết rõ mình đang trưởng thành. Chỉ có thứ không đổi là khuôn mặt tươi cười dối trá kia.
Nhưng, nếu anh diễn như vậy cả đời, vậy cuối cùng anh sẽ ra sao, đối với người ngoài không quan trọng.
Anh nhận được tình yêu bằng chính vẻ bề ngoài này. Vậy thì anh sẽ cất kỹ lớp mặt nạ này, từ đây quên đi.
Gần chín giờ sáng, Nghê Yến Quy trở lại. Cô mang tới hai phần bữa sáng: “Em biết anh mệt mỏi nên mua cho anh này.”
Trần Nhung ngồi trên giường. Anh ngửa đầu nhìn cô.
Cô thay áo len khác, cổ áo này càng cao hơn cái kia. Cô vừa cởi áo khoác, đi tới: “Anh vừa tỉnh à?”
"Ừm." Anh dựa đầu vào eo cô. Bây giờ gặp cô anh chỉ muốn tháo kính xuống.
"Anh mệt à?"
Anh không nói lời nào.
Nghê Yến Quy cười ha ha: "Có phải tối qua bị em cướp đi lần đầu tiên, trong lúc nhất thời chưa thể tiếp nhận được?”
Trần Nhung không nhịn được tháo kính mắt ra.
"Đúng rồi, cái mắt kính này của anh giống như thần khí mỉm cười vậy, lúc tháo ra sẽ làm cho em thấy sắc mặt khác.” Cô ôm hai gò má của anh, hơi lay hai bên: “Quên đi, anh đẹp trai, cười hay không cũng vẫn đẹp.”
Anh mở miệng: "Đầu tiên, anh không mệt mỏi."
"Hả?"
Anh bóp eo cô, ngửa đầu nói: “Một lần mà thôi, không đến nỗi.” Liên quan tới việc này, anh nhất định phải sửa lại.
"Vâng."
"Là em mệt mỏi đến mức ngủ thiếp đi, anh không đành lòng quấy rầy em."
Nghê Yến Quy không phục: "Đó là vì hôm qua em không ngủ trưa, nếu em nghỉ ngơi đầy đủ, nhất định có thể làm cùng anh thêm lần nữa."
Trần Nhung đứng lên, dùng trán dán sát vào trán cô: "Thứ hai, không biết là ai cướp đi ai." Anh ngậm lên môi cô, cắn một cái rồi thả ra.
Bờ môi căng mọng của cô nảy lên hai cái. Cô cười xán lạn, tám cái răng đều tăm tắp đung đưa trước mặt anh: “Được rồi, người bỏ công sức chính là anh. Trước tiên, ăn điểm tâm sáng đã, em đã đi qua cửa hàng bán đồ ăn sáng mua mấy thứ. Bánh bao sữa vàng, bánh bao nhân thịt heo nướng, sủi cảo tôm, bánh củ cải, cháo tàu.”
Bàn trà rất nhỏ, đặt hết đồ ăn lên thì không còn chỗ để đặt bát đũa nữa. Hai người tự bê bát đũa, ngồi ăn điểm tâm trên ghế sofa.
Thu dọn bát đũa, Nghê Yến Quy hỏi: "Nhung Nhung, anh có muốn nghỉ ngơi nữa không?"
"Anh nghỉ đủ rồi. Cả ngày hôm nay em muốn đi đâu chơi?”
Cô kéo rèm cửa sổ nhìn xuống dưới: “Không đi, người bên ngoài đi lại tấp nập, chúng ta ở đây đắp chăn trò chuyện.”
"Không nói chuyện được."
"Tại sao?"
"Một khi đã được ăn thịt sẽ nhớ mãi mùi vị đó." Trần Nhung trở nên lạnh nhạt: "Ai muốn đắp chăn trò chuyện với em."
"Anh cũng nói đã hưởng qua một lần rồi, còn bày ra cái dáng vẻ bất mãn." Nhưng cô thích anh như vậy, khẽ hỏi: “Có phải anh học xấu?”
Anh tránh không đáp: “Trước tiên em ngủ một lúc đã."
Đối với Nghê Yến Quy, thế giới riêng của hai người vô cùng ít. Sinh viên đi đâu cũng toàn là nơi công cộng, hiếm khi mới tới khách sạn, lại đi gặp Chu Công thì quá lãng phí. Cô lên giường, vỗ vào bên cạnh, ngoắc ngón tay về phía anh.
Trần Nhung vẫn ngồi trên ghế sofa: “Lát nữa xảy ra chuyện gì, ai là người chịu trách nhiệm?”
Nghê Yến Quy duỗi thẳng hai chân, co bên trái nhấc bên phải, vắt chéo chân vào nhau: “Em, yên tâm đi, em sẽ chịu trách nhiệm với anh.”
Anh không thể làm gì khác là phải ở bên cạnh cô.
Nghê Yến Quy mở ra hình thức tán gẫu, nói: "Đúng rồi, hôm qua em gặp Lâm Tu, cậu ấy nhắc tới hai phần quà lần trước, anh còn giữ không?”
"Ừm."
"Ngày mai đưa cho em, em trả lại cậu ấy." Cô xoa vai Trần Nhung, cảm thấy không đủ, dán cả người lên. Trải qua chuyện tối qua, cô chỉ muốn nằm trong ngực anh.
Hình thức trò chuyện và tư thế ôm nhau như thế ngày càng trở nên tẻ nhạt.
Trần Nhung hững hờ.
Nghê Yến Quy hỏi anh vấn đề, anh thoáng trì độn, dừng một lúc mới trả lời.
Cô sờ cằm của anh hôn một cái: “Nhung Nhung, anh đang nghĩ gì?”
"Nhớ em." Đối với vấn đề này, anh trả lời không lưỡng lự.
"Nhớ em cái gì?"
"Đêm hôm qua." Vừa dứt lời, ánh mắt của hai người giao nhau, anh cúi đầu, cô hơi rướn, lại thân mật với nhau.
Sau đó khó thể buông ra, anh vỗ mặt cô: “Mệt mỏi thì ngủ đi, chuyện khác để nói sau, em sẽ đau."
Cô lầm bầm: "Không đau lắm mà."
"Nghỉ ngơi trước, sáng sớm mai em phải dậy sớm."
Nghê Yến Quy nghĩ mình sẽ không ngủ được, vì cô cảm giác cái kia đâm vào cô. Anh thoáng dịch chuyển thân thể, không chọc vào cô nữa. Cô ngủ thiếp đi.
Cuối tuần này Hà Tư Ly trở về nhà.
Tuần trước, Triệu Khâm Thư nói, cả đêm Trần Nhung không về, sau đó đột nhiên sốt cao.
Hà Tư Ly cảm thấy kỳ lạ, thông qua chat nhóm thêm WeChat của Trần Nhung.
Lúc này, cô ấy lấy được manh mối từ Lăng Vân, lập tức nhắn tin WeChat cho Trần Nhung: “Sử Trí Uy có đến gây sự với cậu không?"
Trần Nhung trả lời rất nhanh: “Không, cửa hàng của anh ta vẫn đóng, đồ trang trí bị thu hồi hết rồi. Kế hoạch khai trương định sẵn đột nhiên dừng lại.”
Hà Tư Ly: "Anh trai mình nói, Sử Trí Uy gặp phiền toái. Mấy ngày trước cửa hàng của anh ta bị điều tra vì không đảm bảo tiêu chuẩn phòng cháy chữa cháy.”
Phòng cháy chữa cháy chỉ là một trong số nhiều vấn đề. Đối với Sử Trí Uy, anh ta vừa ra tù, lại có tiền án, không muốn đối phó với cơ quan chức năng cho nên mới tạm trốn đi.
Hà Tư Ly: "Trần Nhung, có phải cậu đi báo án không?"
Trần Nhung: "Không phải. Trò vặt vãnh này không động được vào Sử Trí Uy. Ba năm trong tù không thể làm anh ta hoàn toàn thay đổi, phòng cháy chữa cháy chỉ là ngừng lại một chút, không làm gì được anh ta. Vốn dĩ mình muốn đợi cơ hội, chờ anh ta làm một việc lớn, lại đưa anh ta vào tù. Nếu anh ta không dám xuất hiện thì tạm thời gác lại.”
Hà Tư Ly thầm nghĩ, đến mức nào mới có thể đưa Sử Trí Uy vào tù lại đây?
Trần Nhung: "Cậu đừng cứng đối cứng với anh ta."
Tính tình Hà Tư Ly rất thẳng thắn, chỉ giỏi võ thuật, nhưng đúng như Sử Trí Uy đã nói, giết người là thủ đoạn thấp kém, tra tấn tâm lý mới là biện pháp hữu hiệu. Trần Nhung lo lắng Hà Tư Ly sẽ tự đi làm một mình.
Hà Tư Ly: "Được, mình và cậu liên thủ."
Trần Nhung: "Mặt khác, phiền cậu nói chuyện với anh trai một chút."
Hà Tư Ly: "Mình biết rồi."
Bạn gái "nhuyễn ngọc ôn hương"ở bên cạnh, chỉ nói nói chuyện là không thể nào, bản thân Trần Nhung cũng không tin. Nhưng nghĩ tới lần đầu tiên của cô, anh nhịn xuống, đành đi tắm.
Nghê Yến Quy đang mơ ngủ bỗng nhiên kéo người bên cạnh, trong tay trống trơn, cô tỉnh rồi: "Nhung Nhung..." Sau khi ngồi dậy sau, nghe thấy tiếng nước “Ào ào” trong phòng tắm.
Anh đã tắm mấy lần rồi, sợ là da cũng nhăn nheo hết.
Nghê Yến Quy buộc tóc lên.
Tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại.
Cô đi gõ cửa.
Cửa không khoá, cô vặn khoá, mở cửa. Cô ngó đầu vào thăm dò.
Trần Nhung quấn khăn tắm xung quanh, quay lưng về phía cô lau người.
Nghê Yến Quy dựa vào cửa, ánh mắt nhìn chăm chú vào hông của anh.
Cô từng đi dặm thêm màu nền hình xăm sáng rõ hơn. Cái của anh nhạt hơn cô, nam sinh mà, màu sắc diễm lệ quá thì lại kỳ quái, màu nhẹ nhàng một chút mới đúng mức.
Tối hôm qua, vì vội vàng làm chính sự nên cô không nhìn kỹ hình xăm này. Cô đứng sau lưng anh, ngón tay men theo đường vẽ đuôi hồ ly vểnh cao nhất.
Trần Nhung vứt khăn tắm đi, nghiêng đầu: "Đừng nhúc nhích."
Nhưng cô lần theo càng nhanh hơn: “Đã làm rồi, sao còn phải nhịn nữa?”
"Em sẽ đau."
Cô nhón chân lên, đặt cằm lên vai anh, thổi khí bên tai: “Là em đau hay anh đau?”
Trần Nhung nghiêng đầu, nhưng anh không tránh được hơi nóng phả tới, thiêu đốt trái tim anh. Anh hỏi: “Em có chịu được không?”
Nghê Yến Quy nhìn xuống phía dưới: "Anh chịu được không?"
Anh xoay người, nói: "Lúc đang làm mà em đau, anh sẽ dừng lại."
Cô nắm tay anh làm nũng: "Nhung Nhung, nhẹ chút mà."
Anh không cho cô cơ hội cự tuyệt, nghiêng người lên trên.
Nhìn tấm gương trước mặt, Nghê Yến Quy nhìn thấy bờ vai anh, trông thấy hồ ly chín đuôi trên eo vẫy đuôi, tần suất càng tăng lên.
Cô nỉ non: "Cực kỳ gợi cảm."
Anh khàn khàn đáp lại: "Em cũng vậy." Cô như một dòng nước mùa thu, nhấn chìm anh trong đó.
- -----oOo------