Editor: Sapoche
Beta: Anh Đào
“Năm, bốn, ba, hai, một!” Cam Nghiên Lệ gọi, “Mọi người năm mới vui vẻ!”
“Năm mới vui vẻ.” Nghê Yến Quy và Lâm Tu cười chạm cốc nhau.
Việc đời khó đoán, người cùng cô bước qua năm mới lại là Lâm Tu.
Nói chuyện một hồi, Cam Nghiên Lệ nói: “Lâm Tu, con đưa Yến Quy trở về đi nào, muộn quá rồi.”
Hai nhà ở cùng một tòa nhà, từ bên này đến bia chỉ chừng hai phút ngắn ngủi.
Lâm Tu hỏi: “Nói chuyện với Trần Nhung thế nào rồi?”
“À…” Nghê Yến Quy mập mờ nói, “Thì cứ vậy đấy.”
“Cậu ta có làm khó dễ gì cậu không?”
“Không có, mình đánh anh ấy một quyền. Dùng rất nhiều sức.”
Lâm Tu cười nhạo: “Cậu ta đáng như thế.”
“Mình lên đây. Năm mới chúc cậu sớm thoát khỏi kiếp một mình.”
Lâm Tu nhìn cô: “Thoát khỏi kiếp một mình tốt lắm sao? Làm một con én nhỏ buồn bực chẳng thấy vui.”
“Trước kia cậu nói đã chọn rồi.”
“Chắc chắn, ánh mắt nhìn người của mình chuẩn hơn cậu.”
Nghê Yến Quy giơ nắm tay về phía Lâm Tu.
Lâm Tu tránh đi: “Đi đây, năm mới vui vẻ, chúc cậu ngoại trừ vui vẻ thì vẫn là vui vẻ.”
“Mỗi năm đều là câu này.”
“Người vui vẻ cả đời đều là chuyện tốt. Cái này gọi là tự đáy lòng nói như thế.”
Năm mới này, Nghê Yến Quy không còn vui vẻ nữa, cô mờ mịt.
Câu nói kia của Trần Nhung: “Nghê Nghê, anh nhớ em.” Trên giao diện trò chuyện, một câu nói nhớ cô này của anh, là do lớp mặt nạ của anh nói, hay anh thật sự nhớ cô? Đến cuối cùng anh có phải thật lòng hay không? Cô muốn tìm một người đàn ông tốt và trung thực, lại ầm ĩ đến mức cả thế giới chê cười.
Cô và một diễn viên nói chuyện yêu đương lúc có lúc không.
Nghê Yến Quy nghĩ tới nghĩ lui vẫn không rõ lý do gì. Cô nhảy dựng lên, bỗng nhiên muốn đến võ quán gặp sư phụ mình.
Sau lần ngoài ý muốn năm đó, cô nói tạm biệt với sư phụ, sau này cũng rất ít liên lạc. Lúc này lại gọi điện đến, cô cũng không yên lòng. Cô an ủi chính mình, cô là Nghê Yến Quy mà, không cần mặt mũi. Cô nhéo mặt mình một chút, nhấn dãy số của sư phụ “Tút tút” truyền đến. Tim cô so với tiếng “Tút tút” kia còn nhanh hơn. Bên kia “Tút” một chút, tim cô cũng có thể đập nhanh một chút.
Tiếng thứ sáu vang lên, bên kia có người nhận.
“Alo.” Giọng sư phụ có mười phần lực.
“Sư phụ, là con. Con là Nghê Yến Quy.” Đồ đệ của sư phụ rất đông, sợ ông không nhớ được, cô bổ sung thêm, “Đông Nghê Tây Hà, là Đông Nghê.”
Bên kia im lặng một lát, nở nụ cười: “Biết, là Nghê Yến Quy à, là người ba năm trước trốn chẳng thấy mặt mũi đâu.”
“Sư phụ… thật xin lỗi.”
“Thầy chỉ nói giỡn thôi.” Sư phụ ngừng cười, “Vết thương trên lưng thế nào rồi?”
“Để lại sẹo ạ, con đi xăm hình. Không ảnh hưởng gì đến toàn cục cả.” Nghê Yến Quy nhẹ nhàng bâng quơ nói.
Sư phụ “ừm” một tiếng.
“Sư phụ, năm mới vui vẻ.”
“Năm mới vui vẻ. Biết con vui vẻ, thầy cũng an tâm.”
“Sư phụ, con có hai ngày nghỉ, muốn đến thăm người.”
Bên kia dừng một chút: “Võ quán đã đóng rồi.”
Nghê Yến Quy kinh ngạc: “Đóng? Vì sao ạ?”
“Mấy năm trước thầy quyết định rút khỏi giang hồ. Trên người có vết thương, sau này tuổi lại lớn. Một chút mưa, một cơn gió thổi, xương cốt thầy còn chuẩn hơn dự báo thời tiết. Huống hồ, bây giờ không còn ai luyện võ nữa, đều chơi theo văn hóa phương Tây cả rồi. Ở thành phố lớn, gọi là đấu trường đúng không?”
“Thế các sư huynh đâu ạ?”
“Bôn ba khắp nơi.”
“Sư phụ, con nhớ rõ, trước kia thầy có một nguyện vọng là có mẫu đất, tự cung tự cấp. Bây giờ đến lúc an hưởng tuổi già rồi sao?”
Sư phụ cười ha ha: “Không chỉ một mẫu, thầy có vài mẫu đất. Cảm ơn kỹ thuật trồng trọt hiện đại, nếu không thầy thật sự rất bận. Con cách chỗ này rất xa, chỉ có mấy ngày nghỉ ngắn ngủi đừng chạy tới chạy lui thế.”
“Sư phụ, con muốn luyện võ lần nữa.”
“Lộ rồi sao?”
“Gặp một ít người, đột nhiên thông suốt rồi ạ. Con không nên ngại thế lực ác, mà biến mình thành con rùa rụt cổ thế được.”
Sư phụ thở dài: “Con có thiên phú, nhưng gân cốt linh hoạt là được. Đọc sách cho tốt, đây không phải thời đại trừng phạt kẻ ác.”
“Sách là phải đọc.” Vốn Nghê Yến Quy định nói cô muốn tham gia thi đấu tán đả, nhưng nếu sư phụ đã ở ẩn như thế, cô lại không nói nữa, “Sau này có rảnh con sẽ đến thăm người.”
Chỉ cần huấn luyện trong câu lạc bộ, cô chắc không thể thắng được Hà Tư Ly. Chiến thư là do cô hạ, cô không thể nhận thua được.
Nghê Yến Quy đi đến công viên.
Vẫn là hồ nước bên cạnh cửa Bắc, chọn ngày không bằng gặp ngày, hôm nay cô bắt đầu luyện tập.
Trí nhớ và cơ thể cũng dần giảm xuống, động tác của cô trở nên chậm chạp. Lúc cô lấy lại tinh thần, cô thấy được một cụ ông đứng đấy.
Cụ ông vẫn mặc một chiếc áo khoác ngắn tay, áo khoác được cuộn trong tay, vừa mới vận động xong, cả người đều nóng hổi, trên mặt ông có chút mồ hôi. Ông hí hí mắt: “Là cô gái nhỏ ngày hôm qua sao?”
“Vâng.”
“Cũng đã luyện qua rồi sao?”
“Vâng.”
“Không bị tên nhóc ngày hôm qua chiếm tiện nghi chứ?”
“Không có.”
Cụ ông muốn đi nhưng đi được hai bước lại xoay người lại: “Học võ coi trọng động tác lưu loát, chiêu tiếp chiêu liên tục không ngừng. Thời gian dừng của con quá dài.”
Đôi mắt Nghê Yến Quy sáng lên: “Ông ơi, ông cũng luyện qua sao?”
“Đúng.” Ông chỉ xuống thiết bị thể hình bên kia, “Vừa nãy mới luyện ở đấy.”
“Ông ơi, ông là người môn phái nào ạ?”
“Không có môn phái nào cả, ta chỉ là một lão già đến công viên dạo chơi một chút.”
Nghê Yến Quy lau mồ hôi: “Ông ơi, trước đây con có luyện võ, đã bỏ phế vài năm, bây giờ muốn tập lại nhưng vẫn thiếu chút gì đấy. Nếu không con thử làm cho ông xem, ông chỉ điểm cho con một chút nhé?”
Ông cụ xua tay: “Ta đã sớm không tập nữa, cũng không nhận đệ tử.”
“Con có sư phụ, năm đó võ quán có tiếng tăm lừng lẫy. Nhưng mà, bây giờ đã đóng rồi.”
“Từ võ quán ra à?” Ông cụ nhướng nhướng lông mi trắng.
Nghê Yến Quy gật đầu: “Con học võ thuật truyền thống, sư phụ con là Nam phái Hồng gia.”
“À, người chuyên nghiệp nhỉ.”
“Con có học sơ sơ, chủ yếu là luyện theo phương hướng nhẹ nhàng. Đúng rồi, con còn luyện binh khí nữa.” Nghê Yến Quy thấy ông cụ có hứng thú với võ thuật truyền thống, lập tức lôi kéo làm quen.
Ông cụ bỗng nhiên cong chân, đá về hướng Nghê Yến Quy.
Vòng eo nhỏ của cô xoay tròn.
“Vừa rồi luyện trông cứng nhắc quá, nhưng mà, eo vẫn còn rất linh hoạt. Ông ở công viên một tháng rồi, nhưng lần đầu tiên gặp được người luyện võ. Võ thuật rèn luyện tâm. Bước đầu tiên là luyện khí, khi khí đều thì tâm mới định. Tinh thần hợp nhất rồi thì tu luyện song song giữa động và tĩnh.” Ông cụ triển khai tư thế, chỉ điểm mấy chiêu.
“Con vẫn chưa biết nên gọi ông thế nào ạ?”
“Chỉ là một biệt danh đơn thuần, không đáng nhắc đến.”
Nghê Yến Quy đi theo ông cụ luyện mấy chiêu, thế mà lại mê mẩn.
Một lần luyện không đủ nghiện, một ngày dạy không đủ nghiện. Ngày nghỉ cuối cùng.
Ông cụ nói: “Cô gái nhỏ này con có thiên phú đấy, lần này ông đi chơi. Qua hai ngày nữa mới về, ông sẽ để lại địa chỉ cho con.”
Ông lấy ảnh chụp chung với cô ra, coi là giấy viết: “Nếu con còn muốn học, cầm ảnh chụp này đến tìm ông.”
Nghê Yến Quy cong miệng đáp ứng: “Con nhất định đến bái ông làm thầy.”
Lô Vĩ gửi thông báo về thời gian của vũ hội hóa trang trong nhóm.
Đổng Duy Vận: “Lý Quân có đến hay không?”
Lô Vĩ gửi một icon đến: “Mình cũng không biết.”
Liễu Mộc Hi lại gửi thêm một câu: “Lý Quân là đối tượng lý tưởng ở ký túc xá mọi người sao?”
Đúng, chính là như thế.
Liễu Mộc Hi: “Nếu một trong mấy người có ai theo đuổi được Lý Quân, thì ba người khác sẽ như thế nào?”
Đổng Duy Vận: “Nghĩ cũng đừng nghĩ, ánh mắt Lý Quân quả thật rất khủng bố.”
Hoàng Nguyên Lượng lắm miệng nói một câu: “Lý Quân còn rất thân thiết với Trần Nhung.”
Ánh mắt Nghê Yến Quy như bị đâm một chút, ngọn đèn màn hình tối sầm lại nhưng hai chữ “Trần Nhung” vẫn ở trên mí mắt, cô thấy đau đầu.
Liễu Mộc Hi gửi tin nhắn riêng cho cô: “Cậu và Trần Nhung vẫn còn ầm ĩ sao?”
Ầm ĩ à. Nhưng Nghê Yến Quy lại cảm thấy đã ầm ĩ xong rồi.
Trận cãi nhau trong công viên đấy, cũng chẳng phải gọi là cãi nhau. Cô đơn phương gây chuyện, anh vẫn tươi cười làm lành.
Nghê Yến Quy: “Ầm ĩ xong rồi.”
Liễu Mộc Hi: “Hòa rồi sao?”
Nghê Yến Quy: “Sẽ không hòa được.”
Liễu Mộc Hi tưởng cặp đôi này ầm ĩ nhỏ thôi, lúc này mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề: “Cậu xác định?”
Nghê Yến Quy: “Tính cách không hợp.”
Liễu Mộc Hi: “Cậu không phải thích cậu ấy lắm sao? Không tình thú, là mọt sách, nam thẳng đích thực.”
Nghê Yến Quy: “Có quỷ mới biết anh ấy không phải thật như thế.”
Liễu Mộc Hi: “Cậu ấy lừa cậu xong rồi bỏ của chạy lấy người à?”
Nghê Yến Quy: “Anh ấy không chỉ lừa dối, thứ anh ấy lừa chính là trái tim mình.”
Liễu Mộc Hi: “Cậu ấy thẳng thắn nói mình có quan hệ với Lý Quân sao?”
Nghê Yến Quy: “Cậu có từng thử qua loại cảm giác, người đối diện vừa nói gì thì sẽ bắt đầu phí tế bào não chưa, phải phân tích thử xem cái nào thật, cái nào giả.”
Liễu Mộc Hi: “Cậu ấy rất tâm cơ sao?”
Nghê Yến Quy: “Mình đấu không lại anh ấy. Không phải nói rồi sao? Mình là người nhận thua.”
Tới ngày tổ chức vũ hội hóa trang. Nghê Yến Quy nhìn gương, hóa trang thành một con rắn không đứng đắn. Cô kẻ mắt màu xanh lá cây đậm với một lớp màu xanh ngọc lam ở khóe mắt, vẽ mặt màu lam chàm.
Đôi mắt hồ ly thường ngày, sau khi được tô điểm thì yêu khí càng thêm mạnh mẽ.
Lâm Tu đến dưới lầu, hỏi khi nào cô đi.
Cô mặc cả người màu đen, giống như một loại nghi thức, ngay cả nội y bên trong cũng màu đen nốt. Chiếc áo khoác đen sẫm được quấn chặt và một chiếc thắt lưng rộng màu đen sáng được buộc quanh eo.
Nhìn xuống dưới, sát khí tứ phương.
Cửa thủy tinh ở sảnh lớn tự động mở, Lâm Tu nhìn qua bỗng nhiên run lên.
Nghê Yến Quy ở ngày thường sẽ không có ý làm ra khí chất quyến rũ thế này. Một khi phủ thêm một tầng áo khoác diễm lệ, dập tắt khí thế của cáo yêu.
Lâm Tu hỏi: “Cậu không phải muốn làm Diệt Tuyệt Sư Thái sao?”
“Không tồi, mình chính là Diệt Tuyệt Sư Thái. Trải qua thời kỳ bế quan tu luyện, công lực mình tăng nhiều rồi.” Cô vươn năm ngón tay, lại nắm chặt lại, đột nhiên dùng sức, “Hôm nay mình đến, Minh Giáo chắc chắn là máu chảy thành sông.”
Lâm Tu: “…”
Nghê Yến Quy phóng khoáng cười to: “Ha ha ha ha ha ha.”
Bảo vệ nghe tiếng động nhìn sang.
Lâm Tu nói: “Ngại quá, cậu ấy trúng tà. Con đưa cậu ấy vào bệnh viện.”
Liễu Mộc Hi nhuộm một đầu tóc vàng, kính áp tròng màu xanh lá cây nhạt, buộc nhẹ tóc lại, mặc quần áo vua Arthur, đeo thắt lưng.
Nghê Yến Quy thay một bộ cổ trang, ngẩng đầu lên, đội mũ ni cô vào đầu.
Hoàng Nguyên Lượng lặng lẽ nói với Lâm Tu: “Mình cảm thấy, các cô ấy hiểu sai ý nghĩa của vũ hội hóa trang rồi?”
Lâm Tu đeo mặt nạ phôi đản lớn: “Không sao cả. Trường chúng ta còn nhiều người bệnh thần kinh mà. Tin mình đi, người hiểu lầm vũ hội hóa trang chắc chắn không chỉ có hai cậu ấy.”
Lô Vĩ nhìn sang: “Nói là vũ hội hóa trang. Thật ra cũng giống vũ điệu của những con quỷ đấy.”
Ngọn đèn sáng như ban ngày, chiếu sáng từng lớp hóa trang của các bạn học.
Bạn học mặc đồ xác ướp Ai Cập nhảy ngang qua.
Có người cầm theo một cây kiếm đen, từng bước từng bước đi thong thả: “Ai làm đạo cụ theo yêu cầu, nặng như thế.” Kiếm đen thổi qua mặt đất, truyền đến tiếng vang bén nhọn.
Nghê Yến Quy nghe thấy những lời này, đột nhiên rút kiếm hoa lên. Kiếm trời khéo léo nở rộ trong tay cô.
Người đeo kiếm đen dừng lại, quay đầu sang.
Cô nhướng mày nhìn, lơ đãng nhìn sang, người đứng bên kia đeo mặt nạ sơn dương.
- -----oOo------