Sủng Thê Chi Đạo

chương 130: xảy ra chuyện

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Một tháng trôi qua rất nhanh, ngày mai chính là ngày Đường Hiểu đi thi.

Tốt nghiệp hai năm, cho dù đã từng thi một lần, nhưng nói không khẩn trương là không thể nào.

Buổi tối, Đường Hiểu nằm trên giường lăn qua lăn lại, đôi mắt mở thật to ngay cả một chút buồn ngủ cũng không có, mãi đến khi Cốc Tu Cẩn xử lý tất cả tư liệu xong, cậu vẫn còn đang cuộn mình nằm trên giường.

Cốc Tu Cẩn kéo cậu vào trong lòng, hôn lên trán cậu, “Em khẩn trương cái gì, một tháng qua không phải đã luyện tập rất tốt sao, vẫn chưa thi mà em đã có thể lái xe trên đường lớn, chỉ còn thiếu một tờ giấy phép lái xe mà thôi, không có vấn đề gì đâu.”

Đường Hiểu nghiêng người, “Em biết, nhưng em vẫn có chút khẩn trương.”

Khi còn đi học cậu chính là dạng người ngay cả đứng trên bục giảng cũng khẩn trương đến mức run tay, vừa nghĩ đến một cuộc thi mà luôn bị người khác nhìn chăm chú, cậu đương nhiên sẽ rất khẩn trương.

“Nếu không ngủ được, chúng ta đến làm một chút chuyện có ý nghĩa đi…” Bờ môi mỏng của Cốc Tu Cẩn cọ xát trên mái tóc cậu, âm thanh trầm thấp chậm rãi vang lên bên tai cậu, mang theo một tia ái muội, cánh tay ôm thắt lưng cậu đã bắt đầu không đứng đắn.

Hai tai Đường Hiểu nhất thời đỏ ửng, vội vàng kéo tay anh, lúng túng nói, “Không, không được, ngày mai em còn phải đi thi…”

“A, chẳng phải em không ngủ được sao?” Cốc Tu Cẩn đổi thành cầm tay cậu, tay kia nhân cơ hội trượt vào quần ngủ của cậu, cách một lớp quần lót bắt đầu ma sát nơi đang nhô lên.

Đường Hiểu hoảng sợ kêu lên một tiếng, vô thức kẹp lấy hai chân.

Cốc Tu Cẩn cư nhiên dùng một chân chen vào giữa hai chân cậu, khiến cậu không thể khép lại, như vậy mới có thể càng thuận tiện cho anh gây án, đồng thời buông cánh tay đang nắm chặt tay cậu, vén vạt áo cậu lên vuốt ve từng tấc da thịt, rất nhanh đã trở thành ửng hồng một mảnh.

Từ trên xuống dưới đều bị trêu chọc, Đường Hiểu nhanh chóng thất thủ, cả người cuộn tròn trong lòng Cốc Tu Cẩn, trên mặt đầy vẻ thẹn thùng, thỉnh thoảng trong miệng phát ra một ít tiếng rên rỉ vụ vặt.

Cốc Tu Cẩn cũng bị những tiếng rên rỉ nhỏ vụn kiềm nén của cậu khiêu khích đến nỗi phía dưới cũng cứng lên, dục vọng nóng bỏng cứng như sắt đặt giữa đùi Đường Hiểu, tiếng thở dốc bên cổ Đường Hiểu ngày càng nặng nề, hơi thở nóng hầm hập tựa như nước sôi.

Cả người Đường Hiểu đều trở nên cứng ngắc.

Cốc Tu Cẩn vì giúp cậu nhanh chóng thả lỏng, thân thể không cứng nhắc nữa, tốc độ ngón tay của anh nhanh hơn rất nhiều, mãi đến khi ngón tay anh lướt qua đỉnh, thân thể Đường Hiểu bỗng nhiên run lên, ngay sau đó một cổ nhiệt lưu bắn ra, toàn bộ bắn lên tay Cốc Tu Cẩn, một dòng chất lỏng đặc sệt.

Đường Hiểu vùi mặt vào gối.

Cốc Tu Cẩn rút khăn giấy trên đầu giường, sau khi lau xong chất dịch trắng đục trong tay, chợt lấy ra một lọ bôi trơn trong ngăn tủ, đổ ra một ít trên tay, sau đó cởi quần cậu ra lấy chất bôi trơn xoa đều ở phía dưới.

Đường Hiểu cảm giác được một cỗ mát lạnh, thân thể khó khăn lắm mới thả lỏng lại trở nên cứng ngắc.

“Thả lỏng một chút.” Giọng nói của Cốc Tu Cẩn có chút khàn khàn, chỉ mới hai ngón tay mà đã chặt đến mức không di chuyển được, chặt như vậy tuyệt đối không thể nào thích ứng được kích cỡ của anh.

Tên đã lên dây thì không thể không bắn.

Đường Hiểu cũng hiểu rõ được điều này, nghĩ đến bọn họ cũng đã trải qua rất nhiều lần, khuôn mặt cậu tựa như thiêu đốt, có điều cuối cùng thân thể cũng thả lỏng một chút.

Cảm nhận được cậu thả lỏng, Cốc Tu Cẩn khuếch trương một lúc, mãi đến khi cảm thấy không sai biệt lắm mới cởi quần mình ra, nâng một chân của cậu lên, đẩy dục vọng nóng bỏng vào, tư thế nằm nghiêng đi vào thật sâu, bị nội bích nóng rực gắt gao hút lấy, Cốc Tu Cẩn nhịn không được thở phào nhẹ nhõm.

Đường Hiểu cau mày, ngay từ đầu bản thân cậu có chút không thích ứng, thế nhưng sau khi Cốc Tu Cẩn chầm chậm trừu sáp mấy chục lần, cậu dần dần có cảm giác, nơi mềm nhũn giữa hai chân lại bắt đầu đứng lên.

Đường Hiểu nằm sấp trên giường, cái mông vểnh lên, người đàn ông đè lên người cậu, mỗi lần cố sức chuyển động về phía trước đều khiến cậu phát ra một tiếng rên rỉ khó có thể kiềm nén, tựa như một bản nhạc liêu nhân, âm cao và giọng trầm xen kẽ nhau vang lên.

Hiệu quả cách âm của căn phòng không tệ, thế nhưng ban công không đóng chặt hoàn toàn, nhưng lúc này Đường Hiểu cũng chẳng còn tinh lực để quan tâm có thể bị ông nội của cậu nghe thấy hay không.

Hai người trên giường điên loan đảo phượng, khí tức dâm mỹ liêu nhân thoang thoảng len lỏi đến từng góc của căn phòng.

Tuy rằng chỉ làm một lần, thế nhưng Cốc Tu Cẩn cư nhiên kiên trì hơn một giờ mới bắn ra, vì vậy ngày thứ hai xương sống thắt lưng của Đường Hiểu tựa như đứt đoạn, nhưng cậu vẫn phải đứng lên.

Làm tình quả nhiên là một ‘phương thuốc’ thần kỳ.

Đường Hiểu chẳng còn rảnh để suy nghĩ khẩn trương hay không khẩn trương, tất cả lực chú ý đều dồn vào nơi khó có thể mở miệng ở nửa người dưới.

Cốc Tu Cẩn vì để nhận lỗi, sáng sớm không đi làm, tự mình lái xe đưa cậu đến địa điểm thi lại còn chờ cậu thi xong.

Đây không phải là lần đầu tiên Cốc Tu Cẩn đưa cậu đi, nhưng mỗi lần Đường Hiểu đều xuống xe ở đầu đường, cho nên không ai biết Đường Hiểu có một chiếc xe xa hoa đặc biệt đưa đón, nên đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy, đương nhiên khiến cho mọi người bao gồm cả giáo viên hướng dẫn đều chú ý.

Cốc Tu Cẩn cũng xem như người nổi tiếng, anh đã từng lên trang bìa tạp chí tài chính và kinh tế, một số người vừa liếc mắt liền nhận ra anh.

Bây giờ mọi người mới biết được, Đường Hiểu bình thường thoạt nhìn không nổi bật cư nhiên lại có bối cảnh như vậy, lại còn là tổng tài của Thịnh Đằng, không ít ánh mắt nhìn về phía cậu đều thay đổi, một số người thậm chí còn hối hận khi học lái xe đã không tạo quan hệ với Đường Hiểu.

“Đường Hiểu, cậu với tổng tài của Thịnh Đằng là quan hệ gì vậy, sao anh ta lại tự mình đưa cậu đi?” Giáo viên hướng dẫn bình thường rất thích nịnh bợ là Trịnh Nam lập tức đi đến trước mặt Đường Hiểu, trên mặt lộ ra nụ cười lấy lòng muốn lôi kéo làm quen.

Đường Hiểu nhất thời nhíu mày, loại chuyện này dù là bạn bè cũng không nhất thiết phải hỏi, huống chi bình thường cậu và Trịnh Nam cũng chẳng nói được mấy câu, cậu không thích tác phong của Trịnh Nam, cả ngày Trịnh Nam chỉ lo nịnh bợ các giáo viên hướng dẫn khác căn bản khinh thường nói chuyện với bọn họ, anh ta chỉ là một kẻ hám lợi mà thôi.

“Xin lỗi, tôi không có nghĩa vụ trả lời vấn đề này của anh.” Đường Hiểu chẳng chút nể mặt anh ta.

Vẻ mặt Trịnh Nam cứng lại, trong lòng có chút căm tức, thế nhưng anh ta không dám trút lên người Đường Hiểu, tổng tài của Thịnh Đằng vẫn còn đứng cách đó không xa nhìn bọn họ.

Cuối cùng, Trịnh Nam tự tìm mất mặt đành phải rời khỏi đó.

Đường Hiểu là người thứ ba, tuy rằng thân thể vẫn đang có chút không khỏe, nhưng lại bất ngờ không còn khẩn trương nữa, cậu nghĩ có lẽ là do Cốc Tu Cẩn ở bên cạnh nhìn cậu, toàn bộ quá trình đều rất thuận lợi, chỉ một lần cậu đã được thông qua.

Nghe được giáo viên hướng dẫn cho cậu tròn điểm, Đường Hiểu âm thầm quyết định, cuộc thi lần sau cũng phải nhờ Cốc Tu Cẩn cùng đi với cậu.

Sau đó, Cốc Tu Cẩn lái xe chở cậu đi đến công ty.

Lúc này đã là mười giờ rưỡi sáng, khi chào hỏi hai vị mỹ nữ ở quầy tiếp tân, Đường Hiểu cứ cảm thấy tầm mắt của mấy cô này đều dừng lại ở nửa người dưới của cậu, khiến cậu sợ đến mức chạy trối chết.

Đến tầng mười sáu, trái tim đang nhảy lên Đường Hiểu còn chưa kịp thả lỏng, Trình Điềm Điềm đột nhiên cầm vài phần văn kiện vội vã chạy tới, mở miệng nói một câu không tốt.

“Tổng tài, mọi chuyện không hay rồi.”

Cốc Tu Cẩn bình tĩnh đưa mắt nhìn vẻ mặt kinh hoảng của cô, “Đến phòng làm việc rồi nói.”

Trình Điềm Điềm vội vã đi theo.

Đây là lần đầu tiên Đường Hiểu nhìn thấy vẻ mặt hoảng sợ thất thố củaTrình Điềm Điềm, cũng đi theo, cậu là người cuối cùng đi vào văn phòng liền thuận tay đóng cửa lại.

Trình Điềm Điềm lấy một phần tư liệu trên tay đưa cho Cốc Tu Cẩn đã ngồi vào ghế làm việc, “Tổng tài, đây là văn kiện về khu bất động sản mà chúng ta và Cố tổng hợp tác khai thác, vừa rồi tôi nhận được tin tức, khu đất kia đã xảy ra chuyện.”

Về phần khu đất ở ngoại thành phía Đông, lúc trước do Thịnh Đằng mua được, sau đó lại cho tập đoàn Bạch Vân toàn quyền khai thác, Bạch Vân thực lực hùng hậu, muốn phụ trách khai thác một khu biệt thự cũng không khó, thế nhưng bởi vì thời gian gần đây tập đoàn Bạch Vân tăng thêm mấy hạng mục, không đủ nhân viên, cho nên Cố Kỳ một tay ôm luôn trọng trách này, bất quá bởi vì vốn lưu động của tập đoàn Bạch Vân không nhiều lắm, cho nên sau khi thỏa thuận, do Thịnh Đằng bỏ vốn năm phần.

Cố Kỳ tràn đầy tin tưởng, một tháng trước đã bảo đảm với Cốc Tu Cẩn nhất định sẽ hoàn thành đúng hạn.

Thế nhưng ngay sáng sớm hôm nay đã xảy ra chuyện.

Một tháng không dài, thế nhưng hai tập đoàn lớn liên kết hợp tác, các phương diện nhân lực và tài chính hiển nhiên không có bất kỳ thiếu hụt gì, nhanh chóng xây dựng ra hình ra dạng.

Thoạt nhìn vô cùng hợp tình hợp lý, nhưng lại có người nghi ngờ tính an toàn của công trình, vì vậy lén lút điều tra, kết quả phát hiện chất lượng công trình đều không vượt qua kiểm tra, ngay cả nền móng cũng tồn tại nguy hiểm ngầm rất lớn.

Khu ngoại thành phía đông tiêu tốn mấy trăm vạn, được vạn người chú ý cư nhiên lại trở thành một công trình nát như bã đậu.

Một khi tin tức này truyền ra, danh dự của tập đoàn Thịnh Đằng và tập đoàn Bạch Vân đều bị tổn thất rất nghiêm trọng, tình thế đã tiến triển vượt quá dự liệu của rất nhiều người, hôm qua vừa mới xuất hiện tin này, hôm nay ngay cả báo chí cũng đã đăng lên.

Mà người phụ trách tất cả chuyện này chính là Cố Kỳ.

“Tổng tài, để cứu vãn danh dự của Thịnh Đằng, chuyện này phải đổ lên người Cố tổng, toàn bộ công trình đều do cô ta tự mình giám sát, kết quả lại xảy ra loại chuyện này, tôi nghi ngờ rất có thể cô ta ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu trong đó để kiếm lời bỏ vào túi riêng, trên tay chúng ta có văn kiện do cô ta tự mình ký tên, chỉ cần tuyên bố rõ với mọi người là Thịnh Đằng có thể thoát khỏi.” Trình Điềm Điềm nhanh chóng nói, cô cũng như Elma đều đã sớm không vừa mắt Cố Kỳ.

Có điều nếu như vậy, tập đoàn Bạch Vân sẽ một mình gánh chịu hậu quả.

Trình Điềm Điềm biết tổng tài có quan hệ chú cháu với chủ tịch tập đoàn Bạch Vân, có chút lo lắng anh có thể do dự không quyết định hay không.

“Cứ làm như vậy đi.”

Giọng nói hữu lực của Cốc Tu Cẩn chợt vang lên, ngay cả một tia do dự cũng không có.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio