Chương :
Editor: ABSolut
Trung tuần tháng năm, kinh thành giống như một cái lồng hấp oi bức, đối với người đã ở trong kinh thành cả đời thì đã thành thói quen rồi, đặc biệt là nhà huân quý thì không thiếu băng, cũng có thể nhẹ nhàng mà vượt qua một mùa hè oi bức.
Nhưng đối với Thái tử phi Mạnh Vân mà nói, mùa hè năm nay là mùa hè là một mùa hè khiến nàng sức cùng lực kiệt.
Tháng năm vừa bắt đầu, ban ngày ở kinh thành liền nóng đến mức không thể tưởng tượng nổi. Phân lệ băng Nội Vụ Phủ đưa đến Đông Cung không ít, đáng tiếc bởi vì thân mình Thái tử gầy yếu, trong điện không nên dùng nhiều băng. Sau khi Mạnh Vân trở thành Thái tử phi, chỉ cần ở cùng Thái tử dưới một mái hiên thì nàng sẽ săn sóc mà sai người giảm lượng băng lại, hết thảy lấy thân thể Thái tử làm trọng.
Chỉ có năm nay, thời tiết quá mức oi bức khiến nàng đột nhiên khó chịu, đứng ngồi không yên, cả người cũng uể oải theo.
Khi Mạnh Vân đang chậm rì rì đi qua đi lại ở trong phòng, Thái tử đã trở lại từ bên ngoài.
Mạnh Vân và cung nhân thỉnh an Thái tử xong, lại chậm rì rì mà uể oải nằm một phía, không để ý tới hắn nữa.
Ở trong mắt người ngoài, tuy rằng nhìn Mạnh Vân lãnh đạm, nhưng lại là người không thể soi ra chút sai lầm nào trong lễ nghi quy củ, sau khi trở thành Thái tử phi thì quản lý Đông Cung gọn gàng ngăn nắp, nhân duyên trong hậu cung trung cũng không tồi, xứng danh một Thái tử phi hoàn mỹ. Nhưng bởi vì nàng không để lộ cảm xúc trên mặt, vậy nên có đôi khi tâm tình nàng không tốt cũng không ai có thể nhìn ra.
Nhưng mà làm người bên gối nàng, tất nhiên là Thái tử vẫn vô cùng thấu hiểu mỗi tiếng nói mỗi cử động của nàng, cho nên Thái tử cũng thấy rõ sự khác thường của nàng trong khoảng thời gian này. Hắn được cung nữ hầu hạ thay một thân áo dài rộng thùng thình ra, xong việc liền vẫy tay ra hiệu cung nữ trong điện lui ra bên ngoài, ngồi xuống bên cạnh Mạnh Vân, nắm tay nàng hỏi: “Thân mình A Vân không thoải mái sao?”
Mạnh Vân nhìn hắn một cái, lãnh đạm lắc đầu.
Ánh mắt Thái tử nhu hòa mà nhìn nàng, phát hiện nàng đang tức giận, cả khuôn mặt cũng lạnh lùng, nếu là người không hiểu nàng, chắc là sẽ không nhìn ra nàng có gì khác với lúc bình thường, nhiều nhất chỉ là đột nhiên mở miệng nói vài điều kỳ quái mà thôi, khiến người không thể tiếp lời được. Thái tử nhịn không được bật cười, quả nhiên Thái tử phi mình cưới vô cùng khác biệt với đám nữ nhân hậu cung, như thế rất tốt.
Mạnh Vân dựa ở đó không muốn động đậy, Thái tử liền kêu Từ An lấy sổ con lại đây, để lên án kỷ trên giường, hắn vừa xem sổ con vừa ở cùng nàng.
Thái tử xem sổ con hai canh giờ, Mạnh Vân cũng nằm đó hai canh giờ, trong lúc đó nàng chỉ an tĩnh mà đợi, ngẫu nhiên sẽ duỗi tay giúp Thái tử sắp xếp lại sổ con, sau đó lại tiếp tục chống cằm phát ngốc, nếu Thái tử mở miệng thì nàng cũng chỉ hờ hững.
Chờ Thái tử xem sổ con xong thì sắc trời đã có chút tối tăm, khi Thái tử ngồi đến mức eo hơi đau liền nghe được Mạnh Vân lạnh như băng nói với cung nhân tiến vào xin chỉ thị: “Truyền thiện đi.”
Thái tử nhìn sắc trời bên ngoài, thì ra đã mặt trời đã ngả về Tây, hai người đã ngồi ở chỗ này cả một buổi chiều.
Buổi tối khi trên giường, Thái tử ôm lấy eo Mạnh Vân, hôn lên đôi mắt nàng, khi đang muốn tiến thêm một bước lại bị nàng cự tuyệt.
“A Vân?” Thanh âm Thái tử có chút khàn khàn, khác hẳn với sự thanh nhuận ôn nhã lúc ban ngày.
Cặp mắt sâu thẳm xinh dẹp kia bình tĩnh nhìn hắn một cái, sau đó nghiêng người qua, quấn chính mình thành một cục, không muốn để ý đến hắn.
Loại hành động trẻ con này làm Thái tử cạn lời, đột nhiên phát hiện ra tình trạng của Mạnh Vân có chút nghiêm trọng, bằng không với tính cách của nàng thì tuyệt đối sẽ không làm ra loại hành động này. Thái tử ngồi dậy rồi nhìn nàng trong chốc lát, duỗi tay ôm nàng vào trong lồng ngực, xoa xoa khuôn mặt của nàng, nhẹ giọng nói: “Nàng làm sao vậy? Có phải mẫu hậu nói lời gì làm nàng khó chịu hay không?”
Theo sự phỏng đoán của Thái tử, nếu Hoàng hậu có phê bình kín đáo thì không ngoài chuyện về con nối dõi. Chỉ là việc này cũng không thể trách Mạnh Vân, hắn biết tình trạng thân thể của mình, Thái y cũng nói, sức khoẻ hắn không tốt, tinh dịch không vượng, khó khiến nữ tử thụ thai. Nghĩ một hồi, ánh mắt Thái tử có hơi tối lại, vòng tay ôm lấy nàng hơi chặt.
“Không có, chàng đừng oan uổng mẫu hậu.” Mạnh Vân rất nghiêm túc mà nói, không muốn hắn nghĩ oan cho Hoàng hậu. Thực ra hiện tại Hoàng hậu rất ngoan, cũng không làm chuyện gì ngu ngốc, Mạnh Vân rất vừa lòng với Hoàng hậu.
Thái tử bật cười, nếu không phải cưới Mạnh Vân, hắn sẽ không bao giờ biết mẫu hậu tính tình xốc nổi kết quả lại bị dăm ba câu của Mạnh Vân làm cho á khẩu không trả lời được, hiện tại càng nghe lời hơn, sẽ không làm việc mà không suy nghĩ như trước kia nữa, đến cả Hoàng đế cũng vừa lòng với Hoàng hậu hơn không ít. Tuy nói giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, nhưng dù Hoàng hậu bị Mạnh Vân mạnh mẽ áp chế, cũng không hề đến tố khổ mách tội với Thái tử lần nào, cũng đang cố gắng mà khắc chế chính mình.
“Vậy thì là tâm tình không tốt sao?”
“Ừ.” Mạnh Vân hạ giọng nói, duỗi tay ôm eo hắn: “Biểu ca, tâm tình ta rất không tốt, thực xin lỗi.”
Nghe nàng ngay cả xưng là “thần thiếp” cũng không buồn nói, Thái tử liền biết tâm tình nàng đang thật sự không tốt, trong lòng có vài phần nôn nóng. Lúc trước hắn đã dò hỏi cung nữ hầu hạ Mạnh Vân, buổi sáng thái y đến đây thỉnh mạch bình an, cũng không có bất cứ gì khác thường, nếu không phải vì sức khoẻ không tốt, như vậy thì vì sao nàng không vui đây? Trong khoảng thời gian này, trong cung cũng rất an tĩnh, không có chuyện gì khiến nàng nhọc lòng, trong cung ngoài cung đều tốt...
Đột nhiên, Thái tử nghĩ đến một việc, hỏi: “Nàng đang lo lắng vì chuyện hôn sự của Phong đệ sao?”
“Không đâu, tuổi Phong đệ còn nhỏ, chờ hai năm nữa rồi mới nghị thân cũng không muộn.” Mạnh Vân cũng không sốt ruột vì việc này, dựa vào nhân phẩm gia thế của đệ đệ Mạnh Phong nhà nàng, cần gì phải lo nghĩ chuyện cưới không được tức phụ?
Vậy rốt cuộc là cái gì?
Thái tử thấy tâm tình nàng thật sự không tốt, cuối cùng chỉ có thể hôn xuống mí mắt nàng, ôm nàng đi ngủ.
Buổi tối, Thái tử bị Mạnh Vân xoay người đánh thức vài lần, liên luỵ hắn cũng không ngủ yên, thấy nàng mở to đôi thanh lãnh nhìn mình, thực sự không đành lòng trách cứ.
Bởi vì buổi tối ngủ không tốt, cho nên hôm sau khi thượng triều, sắc mặt Thái tử có hơi không tốt.
Văn Đức Đế thấy thế, cau mày lại, quan tâm hỏi: “Tinh thần Diệp Nhi không tốt, hay là lại bị bệnh à?” Văn Đức Đế chính trực tráng niên, chuyện thường lo lắng nhất trong lòng nhất chính là sức khoẻ của Thái tử không chịu nổi, không chỉ khó chịu vì nỗi lo người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh, còn vì Thái tử thân là trữ quân, nếu là xảy ra chuyện gì thì cũng ảnh hưởng không tốt đến triều đình.
Nghe ra sự quan tâm của Hoàng đế, Thái tử cười nói: “Đa tạ phụ hoàng đã quan tâm, nhi thần rất tốt, chỉ là gần đây thời tiết nóng quá, buổi tối ngủ không được ngon.”
Sau khi Văn Đức Đế nghe xong, tất nhiên sẽ hiểu sức khoẻ Thái tử không tốt, trong tẩm điện không được dùng quá nhiều băng, trong đêm nóng bức khó ngủ là chuyện thường. Hắn trầm ngâm một lúc liền nổi lên ý định năm nay đi hoàng trang tránh nóng.
Chờ khi quyết định này của Hoàng đế truyền tới hậu cung, phản ứng của hậu cung không giống nhau, đặc biệt là khi nghe nói Hoàng đế vì thông cảm cho Thái tử điện hạ mới quyết định năm nay đi hoàng trang tránh nóng, đó thực sự giống như là thọc phải tổ ong vò vẽ.
Hoàng hậu tất nhiên là vô cùng đắc ý, nói như thế nào thì hành động này của Hoàng đế cũng đều vì sủng ái Thái tử, khi nhìn về phía Trịnh Quý Phi đều không khỏi mang theo một cảm giác bễ nghễ từ trên cao nhìn xuống. Trên mặt Trịnh Quý Phi bình tĩnh, ra vẻ không để bụng, nhưng khi trở lại Triều Dương Cung thì tức giận đến mức ném vỡ một bộ trà cụ, nhìn cái gì cũng đều không vừa mắt.
Trên mặt Tam hoàng tử cũng mang vẻ tươi cười, chỉ là ánh mắt sâu thẳm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì. Còn Ngũ hoàng tử thì cười như rắn độc, tính toán xem bao giờ bản thân mình mới có thể xuất cung xây phủ, đến lúc đó chuyện có thể làm càng nhiều, không cần giống như lúc ở trong cung, nhất cử nhất động đều phải chịu trói buộc.
Trong cung điện của Minh phi, Thôi quý nhân trải qua mấy năm nỗ lực, đến năm trước rốt cuộc cũng được thăng phân vị thành Minh phi, hơn nữa cũng là người duy nhất trong hàng ngũ phi tần trên phi vị mà không có nhi nữ, sức chiến đấu quả thực là rất mạnh mẽ. Nghe nói vốn dĩ người được thăng phân vị chính là Trần Quý nhân, nàng là mẫu thân của Tứ công chúa, sau lại lại sinh hạ Cửu hoàng tử, nhưng sau đó lại bị Thôi Hồng Diệp hại.
Ở đời trước của Vệ Huyên, Thôi Hồng Diệp là kế phi của Thụy Vương, sinh hai nhi nữ cho Thụy Vương, mà Trần Quý nhân mới là Minh phi, Trần Quý nhân sinh ra Cửu hoàng tử được Văn Đức Đế rất sủng ái, khiến cho nàng và Tứ công chúa cũng nước lên thì thuyền lên theo, vô cùng kiêu ngạo trong hậu cung. Nhưng mà đời này, có thêm một Thôi Quý nhân bị Trưởng công chúa Khang Nghi lừa tiến cung, hơn nữa còn dựa vào thủ đoạn của chính mình đã ép người vốn dĩ là Minh phi tễ xuống dưới trướng mình, thật sự là khiến người ta cảm thán vận mệnh này không thể tưởng tượng được.
Hiện giờ tuy rằng Thôi Hồng Diệp là phi tần có phân vị thấp nhất trong hàng ngũ phi vị, đến cả một hài tử nuôi dưới gối cũng không có, nhưng mà không thể không nói đến thủ đoạn của nàng ta, rất biết lung lạc người khác, đến cả Trịnh Quý Phi kiêng kị với nàng ta vài phần, nay đã là sủng quan hậu cung.
Khi Minh phi Thôi Hồng Diệp nghe nói năm nay Hoàng đế quyết định đi hành cung tránh nóng vì Thái tử thì nhịn không được sờ sờ bụng nhỏ của mình, hơi có chút thất thần. Nếu như nàng cũng có thể sinh, chỉ sợ đứa con Hoàng Thượng thương yêu thương nhất hẳn là hài tử của nàng mới đúng. Thái tử càng tốt thì Hoàng Thượng lại càng sủng ái hắn, đáng tiếc thân mình gầy yếu, tương lai nhất định không có cách nào kế nhiệm đại thống.
Hiện giờ Thái tử đã thành thân bốn năm, nhưng Đông Cung lại không có trẻ con, có người lén bàn tán rằng, sợ là Thái tử yếu ớt đến mức đời này không thể có con nối dõi được, cũng không đáng giá nhắc tới, rất nhiều người đều lén xem trọng Tam hoàng tử.
Vì sao bản thân nào lại không cách nào mang thai được chứ? Trong lòng Minh phi có chút nôn nóng, mấy năm nay nàng dùng hết thủ đoạn, cũng uống không ít nước thuốc đắng ngắt, nhưng mà vẫn không cách nào mang thai, khiến nàng nóng vội không thôi. Phân vị có thăng cao hơn nữa, nhưng không có hài tử thì có ích lợi gì?
Nghĩ đến đây, Minh phi lại nghĩ tới năm ấy khi nàng mới tiến cung không lâu, Tam công chúa đẩy nàng ngã trên mặt đất, khiến bụng nàng đau không thôi, lúc ấy cho rằng mình sắp đẻ non rồi, nhưng mà thái y lại nói nàng chỉ là nguyệt sự không đều thôi. Sau đó máu đen kia chảy đứt quãng khoảng mười ngày, cung nữ bên người kia khẳng định là thái y đã bị Trịnh Quý Phi thu mua rồi, chắc là nàng đẻ non mới đúng, bằng không sẽ không chảy máu lâu như thế.
Minh phi hung hăng mà cắn răng một cái, tất nhiên là do Tam công chúa lúc ấy làm hại nàng đẻ non nên không bao giờ có thể thụ thai nữa, thù này nàng nhất định phải báo!
Qua Đoan Ngọ, Văn Đức Đế liền mang theo Thái Hậu cập liên can hậu cung phi tần, còn có hoàng tử các công chúa cùng nhau xuất phát đi hoàng trang tránh nóng.
Ngày thứ ba đoàn người Hoàng đế đến hành cung, A Uyển và Mạnh Hân cùng nhau theo hai vị Trưởng công chúa Khang Bình, Khang Nghi đến hành cung thỉnh an Thái Hậu, thuận tiện thăm Mạnh Vân.
Chuyện tâm tình Thái tử phi không tốt, trừ người của Đông Cung ra, chỉ có người một nhà là Trưởng công chúa khang bình biết được, dù sao cũng không phải sức khoẻ không thoải mái, càng không phải bệnh, cũng không cần phải khẩn trương. Bất quá với đối người Mạnh gia mà nói, có thể khiến tâm tình Mạnh Vân không tốt, vậy thì tuyệt đối là chuyện lớn.
Mạnh Vân từ nhỏ đến lớn đều là dáng vẻ thanh lãnh, có đôi khi hiểu chuyện đến mức khiến người ta cảm thấy nàng phải là trưởng nữ Mạnh gia mới đúng, chưa bao giờ phải nhọc lòng, thậm chí chưa bao giờ thấy nàng tức giận, trở thành đứa trẻ đỡ phải lo nhất trong nhà, nếu không phải vì chuyện nàng trở thành Thái tử phi, dường như Trưởng công chúa Khang Bình chưa bao giờ phải nhọc lòng vì nàng.
Cho nên, tâm tình Mạnh Vân không tốt, làm Trưởng công chúa Khang Bình cảm thấy, chuyện này rất lớn.
Sau khi đến hành cung, hai vị Trưởng công chúa Khang Bình, Khang Nghi mang theo hai cô nương đi thỉnh an Thái Hậu, vừa vặn Hoàng hậu đang dẫn theo phi tần tới thỉnh an cho Thái Hậu, chư vị Hoàng tử phi và Công chúa cũng ở đây, toàn bộ đại điện vô cùng náo nhiệt.
Nhìn đến hai người bọn nàng dắt tay nhau đến đây, Thái Hậu cười mắng: “Hai cái đồ lười các ngươi, đã rất lâu rồi không tới thăm ai gia, nghe nói các ngươi đều đi thôn trang lười nhác, thật nên phạt.”
Trưởng công chúa Khang Bình cười nói: “Mẫu hậu thế này là đang oan uổng chúng con đấy, tuy rằng người chúng con ở thôn trang, nhưng mà trong lòng cũng vẫn nhớ mong mẫu hậu rất nhiều đấy. Còn nghe nói Hoàng Thượng muốn tới thôn trang tránh nóng, vậy nên không phải hôm nay đã đến đây chờ mẫu hậu ngài tới hay sao? Ngài nhìn đi, trời còn chưa sáng, mấy người chúng con đã tới rồi, chỉ sợ không thể nhìn thấy mẫu hậu trước tiên đấy, mẫu hậu phải đau chúng con một ít chứ.”
Tính tình Trưởng công chúa Khang Bình sang sảng, nói chuyện một lát đã làm người ta dở khóc dở cười, Thái Hậu chính là thích tính tình sảng khoái này của nàng, kéo tay nàng cười nói không ngừng.
Có Trưởng công chúa Khang Bình ở đâu thì chỗ đó tuyệt đối không nhàm chán, trong lúc nhất thời toàn bộ cung điện đều náo nhiệt hẳn lên, hơn nữa đám người Hoàng hậu cố ý lấy lòng, nét tươi cười cảu Thái Hậu vẫn mãi chưa lui.
Trong lúc ấy, Thái Hậu cũng gọi A Uyển và Mạnh Hân vào trước mặt để hỏi chuyện, bà thấy bộ dáng khỏe mạnh của A Uyển, nét tươi cười trên mặt càng rõ ràng thêm mấy phân, nói: “Khang Nghi là người cẩn thận, nuôi Thọ An rất tốt, nghe nói sức khoẻ con bé cũng tốt lên không ít, cũng không hay bị bệnh?” Bây giờ Thái Hậu yêu thương Vệ Huyên, tất nhiên là hy vọng A Uyển tốt, miễn cho đến lúc A Uyển xảy ra chuyện gì, khiến Vệ Huyên gánh danh khắc thê thì không ổn.
A Uyển ngoan ngoãn nói: “Cũng là công lao của ngoại tổ mẫu.”
“Sao lại là công lao của ai gia?” Thái Hậu buồn cười nói.
A Uyển nhấp miệng cười nói: “Tất nhiên là nhờ bà ngoại rồi, không phải bà ngoại thưởng cho Thọ An rất nhiều đồ vật sao? Lòng Thọ An cũng nhớ thương bà ngoại, cho nên thân thể liền tốt hơn.”
Tuy là lời nịch nọt nhưng Thái Hậu vẫn nghe đến rất vui vẻ.
Bên này đang vui vẻ, Tam công chúa phía dưới nhịn không được thấp giọng nói thầm nói: “Vua nịnh nọt.”
Tam hoàng tử phi Mạc Như ngồi bên người Trịnh Quý Phi nghe được lời Tam công chúa nói, nhịn không được âm thầm nhíu mày, cảm thấy rất bất đắc dĩ với tính tình Tam công chúa. Mạc Như gả vào hoàng thất hai năm, càng hiểu rõ thêm với Tam công chúa, cảm thấy Tam công chúa thật sự là kẻ ngu ngốc, nếu không có Trịnh Quý Phi che chở, Hoàng đế cũng túng, dựa vào loại tính tình này của nàng ta, đã sớm chết không biết bao nhiêu lần ở trong cung rồi, còn mơ ước muốn gả cho Mạnh Phong? Chỉ sợ cả đời đều không thể gả ra ngoài.
Đang nghĩ ngợi, đột nhiên lại nghe được Thái Hậu thở dài nói chuyện Hoàng tôn với Trưởng công chúa Khang Bình, Mạc Như nhịn không được cúi đầu không nói, ngón tay hung hăng nhéo khăn.
Hiện nay Hoàng tử đã cưới vợ có Thái tử, Tam hoàng tử, Tứ hoàng tử, Nhị hoàng tử sau khi thành hôn không lâu thì chết yểu. Tuy rằng có ba Hoàng tử đã thành hôn, nhưng hiện nay Hoàng thất lại không có Hoàng tôn ra đời, ba tháng sau khi Mạc Như thành thân với Tam hoàng tử thành thân liền truyền ra tin vui, chỉ tiếc thai đầu tiên sinh ra lại là nữ nhi. Lúc đầu xuân năm nay, Trắc phi của Tam hoàng tử cũng sinh hạ một nữ nhi, lại không có nam hài ra đời, khiến Tam hoàng tử cũng có chút không vui.
Đám người Trịnh Quý Phi đều hy vọng Hoàng trưởng tôn là do Tam hoàng tử sinh ra, nhưng đáng tiếc mãi vẫn không có tin tức. Nhưng mà, so với chỗ Đông Cung Thái tử hoàn toàn không có tin tức gì, tuy rằng chỉ sinh được hai nữ nhi, lại chứng minh Tam hoàng tử có thể sinh, không giống như Thái tử, thân mình gầy yếu, tinh dịch không vượng, cũng không biết có thể khiến nữ nhân thụ thai hay không. Nghĩ như thế, Tam hoàng tử cũng không còn sốt ruột như vậy nữa.
Chờ đến khi Thái Hậu lộ ra vẻ mệt mỏi, mọi người cũng thức thời mà cáo từ rời đi.
Rời khỏi cung điện Thái Hậu ở, Trịnh Quý Phi dẫn theo nữ nhi và con dâu rời đi, chờ đến nơi không người, Tam công chúa mới nhịn không được nói: “Hoàng tẩu, hiện giờ Lan nhi cũng hơn một tuổi rồi nhỉ? Tuy rằng Lan nhi là Hoàng trưởng tôn nữ, nhưng dù gì cũng vẫn có một Hoàng trưởng tôn, Hoàng tẩu, tẩu nói xem có phải hay không?”
Lan nhi là đích trưởng nữ của Tam hoàng tử.
Sắc mặt Mạc Như khẽ biến, miễn cưỡng nói: “Con cái là chuyện trời cho, việc này vội không được, phu quân cũng nói cứ thuận theo tự nhiên là được.”
Tam công chúa cười như không cười mà nhìn nàng một cái, nói: “Thật sự là Tam hoàng huynh nói?”
Trong lòng Mạc Như khó chịu, trên mặt vẫn cười nói như cũ: “Tất nhiên là phu quân nói rồi.”
“À, thì ra là thế.” Tam công chúa bĩu môi, lại nói: “Nhưng mà cũng không thể không làm gì được, nếu như hoàng tẩu nhàn rồi thì có thể đến chùa Khô Đàm vái lạy, nói không chừng rất nhanh sẽ có tin tức.”
Mạc Như nén giận, trong lòng thực sự không thích cô em chồng này, chẳng trách thanh danh Tam công chúa không tốt, chỉ cái miệng này thôi cũng khiến người ta chán ghét vô cùng, cho dù thân phận có tôn quý hơn nữa cũng vậy, cũng không thể trách vì sao Trưởng công chúa Khang Bình lại chướng mắt.
Lúc này, rốt cuộc Trịnh Quý Phi cũng nói: “Được rồi, Hi nhi con bớt nói vài câu đi. Như nhi chớ trách, tính tình con bé là như vậy đấy, bị chúng ta chiều hư, con bé cũng chỉ muốn tốt cho Tống nhi thôi.”
Mạc Như nhàn nhạt mà đáp lại, âm thầm cắn môi dưới, trong lòng chua xót.
Cũng không phải nàng không muốn sinh, mà là do gần đây Tam hoàng tử sủng ái Hứa trắc phi, đều không đến viện của nàng, nàng còn cách nào nữa đây? Đáng giận là Hứa trắc phi là người Trịnh Quý Phi làm chủ nạp cho Tam hoàng tử vào tháng ba, để nàng ta mê hoặc Tam hoàng tử. Nghĩ đến đây, Mạc Như cười lạnh một tiếng, trước khi nàng sinh được Hoàng trưởng tôn, bất luận kẻ nào cũng đừng mong có thể thực hiện được.