Sủng Trong Lòng Bàn Tay

chương 114

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Masha

Sáng sớm ánh nắng từ ngoài rèm chiếu vào. Hạ Sơ Lam vươn tay, muốn giãn gân cốt một chút, lúc này mới phát hiện mình dựa lưng trong lòng nam nhân, tay hắn ôm trước ngực nàng, ngón tay trắng trẻo thon dài đè cạnh người nàng.

Nàng nhìn ngón tay đêm qua từng ở trong thân thể nàng dạo chơi, bỗng nhiên rất muốn cắn một cái. Cũng không biết hắn học những chuyện này từ nơi nào, năng lực học tập thật sự kinh người, chỉ hơn một tháng, đã có thể làm nàng gần như sụp đổ.

Đêm qua nàng khóc lóc xin tha, khoái cảm tựa như mưa rền gió dữ, nàng không chịu nổi. Cuối cùng mơ mơ màng màng ngủ mất trong lòng hắn, về sau phát sinh chuyện gì nàng cũng không biết.

Hiện giờ trên người nàng chỉ khoác hờ trung y, bên trong áo ngực cũng chưa mặc.

Cố Hành Giản đã sớm phát hiện nàng tỉnh, mắt nàng nhìn chằm chằm vào tay hắn.

“Đang nhìn gì vậy?” Hắn cúi đầu chôn giữa ngực nàng, nhẹ giọng hỏi. Rất ít khi buổi sáng tận mắt thấy nàng tỉnh lại, nho nhỏ một đoàn, nép trong lòng hắn, hương vị trên người nàng rất dễ chịu.

Hạ Sơ Lam không ngờ hắn tỉnh, vội vàng dời mắt, nhỏ giọng nói: “Hôm nay ngài không đi đánh quyền?”

“Nghỉ ngơi một ngày, ở bên cạnh nàng.” Cố Hành Giản nói, bàn tay tiến vào trung y của nàng, cầm khối tròn trịa kia, hôn từ cổ lên môi nàng.

Hô hấp của hắn dần dần thô nặng nóng bỏng, Hạ Sơ Lam xoay người, bắt lấy cánh tay hắn, dồn dập nói: “Phu quân, lát nữa Tư An và Triệu ma ma sẽ đến……”

Cố Hành Giản ôm nàng qua, đột nhiên hỏi: “Lúc các người ở bên nhau, nàng kêu hắn là gì?”

Nàng nghĩ một lúc mới biết được hắn hỏi chính là Lục Ngạn Viễn. Đêm qua muốn nhiều như vậy, khẳng định cũng do Lục Ngạn Viễn kích thích. Hắn quả nhiên thực để ý Lục Ngạn Viễn tồn tại. Nàng không muốn nói, kỳ thật cũng không phải nàng kêu. Nhưng bị hắn dùng đủ cách ép hỏi, nàng vẫn ngoan ngoãn nói ra.

Nàng gọi hắn Lục lang, xưng hô thân mật nhất giữa những người yêu nhau…… Ánh mắt Cố Hành Giản trầm xuống, nắm cằm nàng: “Lam Lam, nàng cũng gọi ta một tiếng đi.”

Hạ Sơ Lam ngước mắt nhìn hắn, biểu tình của hắn vô cùng nghiêm túc, không hề giống như nói giỡn. Chẳng lẽ cái này cũng muốn ghen? Nàng quay đầu đi, Cố Hành Giản lại ôm nàng càng chặt, như đè nàng áp chặt vào ngực hắn. Hai tay nàng vịn bờ vai của hắn, nhẹ giọng nói: “Ta, ta không thở nổi.”

Hắn cúi đầu hôn nàng, vẫn luôn cọ sát người nàng buộc nàng gọi, kéo trung y nàng xuống. Cuối cùng nàng nghe thấy thanh âm Tư An và Triệu ma ma tiến vào, vội vàng gọi một tiếng: “Cố lang!”

Cố Hành Giản chỉ cảm thấy trong lòng một trận tê dại, dường như trẻ ra hơn mười tuổi. Khi nàng gọi phu quân còn mang theo ý vài phần kính sợ, hai tiếng “Cố lang” này hoàn toàn đặt hắn ở vị trí ngang hàng. Hơn nữa thanh âm kiều kiều mềm mại, cực kì dễ nghe.

“Lam Lam, lại gọi một tiếng.” Cố Hành Giản vuốt ve mặt nàng nói.

Hạ Sơ Lam không định nghe lời hắn. Thật gọi như vậy, ê răng muốn chết.

Vừa vặn Tư An ở ngoài màn thử hỏi: “Tướng gia, cô nương, các người dậy chưa?”

Hạ Sơ Lam vội vàng đẩy Cố Hành Giản ra, tự mình ngồi dậy, lung tung mặc trung y vào, nhanh như chớp nhảy xuống giường.

Cố Hành Giản đầy cõi lòng đều là mùi hương của nàng, cười lắc đầu.

Lúc Tư An chải đầu cho Hạ Sơ Lam mới nói chuyện Sùng Nghĩa công muốn đến bái phỏng. Hạ Sơ Lam đang mang khuyên tai dừng tay một chút: “Ông ta có nói vì chuyện gì mà đến không?”

“Cũng không có nói.” Tư An lắc đầu nói, “Đêm qua vốn dĩ muốn nói cho cô nương, nhưng thấy ngài và tướng gia đã nghỉ ngơi, nô tỳ và Triệu ma ma cũng không đến quấy rầy.”

Cố Hành Giản mặc quần áo tương đối nhanh, đã ngồi trên giường đọc sách, nghe vậy chậm rãi lật qua một tờ khác. Xem ra Sùng Nghĩa công đã điều tra sự tình rõ ràng.

……

Khi Tiêu Kiệm trở lại đô thành thì đã khuya, vốn dĩ muốn tức khắc đến tướng phủ bái phỏng, nhưng bỗng nhiên sinh ra vài phần tâm tư e sợ. Cả đêm ông không ngủ, buổi sáng đã kêu người gọi Tiêu Dục đến.

Tiêu Dục ôm quyền hành lễ: “Phụ thân hai ngày trước đi Thiệu Hưng? Ở đó có chuyện gì không ạ?” Hắn nghĩ đến đầu tiên chính là Phượng Tử Minh, nhưng Phượng Tử Minh hai ngày này ở đô thành, ở cạnh Tiêu Bích Linh.

Tiêu Kiệm lắc đầu, nhìn nhi tử phong thần tuấn lãng, rất giống ông khi còn trẻ. Nhưng góc cạnh càng thêm tuấn mỹ, bên trong có vài phần thần vận của mẫu thân.

Tiêu Dục vẫn luôn biết mình không phải cốt nhục thân sinh của Ngô thị, mẹ ruột là người khác. Nhưng Tiêu Kiệm vì phòng ngừa hắn nghĩ loạn, cũng chưa nói thật sự rõ ràng.

Tiêu Kiệm thở dài một tiếng, mới nói: “Hôm nay con đi cùng ta đến tướng phủ một chuyến, muội muội con ở nơi đó.”

Tiêu Dục nghe vậy sửng sốt. Muội muội? Muội muội nào?

“Mẫu thân con năm đó khi rời đi, trong bụng đã hoài muội muội của con. Nàng ở Hạ gia lớn lên, đúng là Hạ gia tam cô nương Hạ Sơ Lam.” Tiêu Kiệm nói.

Tiêu Dục lùi lại một bước, trong đầu hiện lên bộ dáng Hạ Sơ Lam. Cô nương đó tuy hắn chỉ có duyên gặp vài lần, nhưng ấn tượng khắc sâu, thế nhưng lại là muội muội hắn? Hắn biết phụ thân không phải người qua loa, nói như vậy nhất định đã điều tra rõ ràng.

Rất nhanh hắn đã trấn định lại, bất quá nhiều thêm một muội muội, muốn hắn tiếp thu cũng không khó. Nhưng Sùng Nghĩa công phủ rốt cuộc không phải nhà người bình thường, kế tiếp còn có rất nhiều vấn đề. Phụ thân muốn nói với người ngoài như thế nào về lai lịch muội muội đây? Hơn nữa Hạ Sơ Lam gả cho Cố Hành Giản, lập trường của Tiêu gia bọn họ cũng không phải nhất trí với Cố Hành Giản. Cố Hành Giản trung với hoàng thất, nếu đột nhiên có quan hệ với hoàng tộc tiền triều, chỉ sợ sẽ mất đi tín nhiệm của hoàng đế.

Tiêu Dục có thể nghĩ đến, Tiêu Kiệm tất nhiên cũng có thể nghĩ đến. Nhưng dù vậy, Cố Hành Giản vẫn để Tiền Phác nói chuyện ngọc bội cho ông, ông đối với Cố Hành Giản thêm vài phần xem trọng. Nếu không phải thật tình muốn tốt cho Hạ Sơ Lam, Cố Hành Giản sẽ không từ bỏ lập trường của mình, giúp nàng tìm về người nhà chân chính.

Hai tay Tiêu Kiệm ấn trên tay vịn ghế dựa, cười khổ nói: “Chúng ta tạm thời cũng đừng nghĩ quá nhiều. Ta tuy rằng muốn nhận nàng trở về, nhưng chưa chắc nàng chịu nhận phụ thân là ta. Mười mấy năm qua, ta chưa từng có ngày nào làm hết nghĩa vụ phụ thân, càng không nhìn thấy nàng lớn lên gả chồng. Lúc này đi nhận thân, chỉ sợ……”

“Phụ thân không cần lo lắng. Cho dù nhất thời nàng không nghĩ ra, nhưng chúng ta là cốt nhục chí thân, sớm muộn gì nàng sẽ suy nghĩ cẩn thận. Chỉ là vừa rồi ngài nói mẫu thân hoài nàng rời đi, vậy mẫu thân……” Tiêu Dục mang theo vài phần chờ mong hỏi.

Tiêu Kiệm đứng lên, ấn chốt mở mật thất ở Đa Bảo Các, sau đó khoanh tay nói với Tiêu Dục: “Mẫu thân con sau khi sinh hạ muội muội con đã qua đời. Cùng ta tiến vào, ta nói hết mọi chuyện cho con.”

Tiêu Dục không ngờ trong thư phòng phụ thân còn có một gian mật thất, âm thầm lắp bắp kinh hãi, đi theo sau ông tiến vào.

Chờ đến khi hai cha con từ mật thất đi ra, sắc mặt Tiêu Dục nặng nề, trầm mặc không nói.

Tiêu Kiệm đóng cửa mật thất lại, nói: “Là ta không chiếu cố tốt cho mẫu thân con, làm mẹ con các nàng lưu lạc bên ngoài. Ta tự mình đi Hạ gia xem qua, thu dưỡng muội muội con là đôi phu thê vô cùng hiền lành, đối xử rất tốt với mẫu thân và muội muội con. Mấy năm nay, nàng sống hẳn không quá kém.”

Nhưng Tiêu Kiệm cũng rõ ràng, Hạ gia chung quy là thương hộ, thương đứng cuối cùng, không thể nào so với Sùng Nghĩa công phủ hiển quý. Ba năm trước đây, phu thê Anh quốc công chính vì thân phận thương hộ nữ của nàng, không cho nàng gả cho Lục Ngạn Viễn, hại nàng suýt nữa mất đi tính mạng. Nếu bọn họ biết nàng là nữ nhi của ông, chỉ sợ nịnh bợ không kịp, sao có thể ghét bỏ nàng?

Tiêu Dục vừa rồi thấy được bức họa mẫu thân, đích xác rất giống Hạ Sơ Lam. Có bức họa này, gần như không cần tìm bằng chứng khác để xác định quan hệ huyết thống giữa bọn họ. Nghĩ đến mẫu thân thân thế nhấp nhô, còn có muội muội lưu lạc ở dân gian, trong lòng hắn ngũ vị tạp trần. Đúng ra vị trí Thanh Nguyên huyện chủ của Tiêu Bích Linh hẳn nên là của Hạ Sơ Lam, người hưởng thụ vinh hoa phú quý này cũng nên là nàng.

Chỉ có thể nói tạo hóa trêu người.

Nhiều năm như vậy, Tiêu Dục tuy biết Ngô thị không phải mẹ ruột hắn, nhưng trong lòng vẫn tồn vài phần tôn kính với bà. Nhưng hôm nay sau khi biết chân tướng, hắn chỉ còn lại địch ý lạnh băng với Ngô thị.

“Vì sao ngài không nói cho con sớm một chút?” Tiêu Dục siết chặt tay nói.

“Khi phụ thân Ngô thị còn trên đời, quyền thế Ngô gia rất lớn. Mấy năm nay ta cũng hao hết tâm tư cân nhắc, mới làm suy yếu thế lực của bọn họ một chút. Khi con còn nhỏ, ta sợ con biết chân tướng, không hiểu cách che giấu cảm xúc, không tốt cho con. Chờ sau khi con lớn lên, ta muốn tìm cơ hội nói cho con, lại sợ con rơi vào cảm xúc muốn báo thù.” Tiêu Kiệm ấn bả vai Tiêu Dục, “Mẫu thân con rốt cuộc là con cháu tội thần, thân phận của nàng không thể thông báo thiên hạ. Năm đó nếu nàng không phải vì bảo hộ con, cũng sẽ không nhẫn tâm mà nhảy xuống biển. Con đừng cô phụ tâm ý của nàng.”

Tiêu Dục đã qua tuổi xúc động vô tri, mấy năm nay Tiêu Kiệm vẫn luôn dốc lòng bồi dưỡng hắn, hắn lại nhậm chức ở Hoàng Thành Tư, nặng nhẹ hắn vẫn có thể phân rõ ràng. Hắn gật đầu, nói với Tiêu Kiệm: “Phụ thân chuẩn bị khi nào thì đi tướng phủ?”

“Ngay bây giờ đi.” Tiêu Kiệm hít một hơi thật sâu. Mặc kệ kết quả như thế nào, ông cũng muốn đi đối mặt.

……

Hạ Sơ Lam mơ hồ đoán được ý đồ Sùng Nghĩa công đến hôm nay, chỉ sợ có liên hệ với ngọc bội và thân thế của nàng. Cố Hành Giản nhìn thấy nàng ngồi ngẩn người, cầm tay nàng, rất lạnh.

“Thả lỏng chút, kỳ thật chưa chắc là chuyện xấu.” Hắn an ủi, “Người vốn phải biết gốc rễ của mình ở nơi nào. Bọn họ nếu là thân nhân của nàng, thân phận của nàng sẽ khác xưa.”

“Nhưng ta chưa chuẩn bị gì cả. Nhìn thấy bọn họ phải nói gì đây?” Hạ Sơ Lam thấp giọng nói. Nàng luôn có loại ảo giác mình mạo nhận thân phận người khác. Nàng cũng không phải thật sự là Hạ Sơ Lam, chỉ là chiếm thể xác này mà thôi.

Nhưng thế gian này cũng chỉ có một Hạ Sơ Lam là nàng.

Cố Hành Giản xoa đỉnh đầu nàng: “Tùy tâm ý của mình là được. Nàng chỉ cần biết, trên đời này không ai có thể cưỡng bách nàng làm chuyện nàng không muốn.”

Hạ Sơ Lam dựa vào trong ngực hắn, trong lòng thoáng yên ổn. Có những lời này của hắn là đủ rồi.

Lúc này, Tư An đi vào nói: “Sùng Nghĩa công và công tử đã chờ ở nhà chính, nói muốn gặp cô nương.” Nàng rất kỳ quái sao người phụ tử Sùng Nghĩa công muốn gặp lại không phải là tướng gia? Tìm cô nương có thể có chuyện gì……

Hạ Sơ Lam nhận mệnh đứng lên, Cố Hành Giản nói: “Ta đi qua cùng nàng, ở phòng trên lầu chờ nàng.”

Hạ Sơ Lam gật đầu, có hắn bên cạnh, ít nhiều có thể an tâm một chút.

Nhà chính, Nam bá ân cần dâng trà cho phụ tử Tiêu Kiệm, hỏi bọn họ có phân phó gì không. Tiêu Kiệm luôn luôn ru rú trong nhà, người bình thường không thấy được, Nam bá tất nhiên cẩn thận hầu hạ. Tiêu Kiệm nói: “Ngươi cứ đi đi, có việc chúng ta sẽ gọi ngươi.”

Nam bá đáp ứng, cung kính lui xuống.

Hai cha con ngồi trên ghế đợi Hạ Sơ Lam, chưa bao giờ cảm thấy thời gian trôi qua gian nan như vậy. Chỉ sợ dưới bầu trời này có thể làm phụ tử Sùng Nghĩa công kiên nhẫn chờ đợi như vậy, cũng chỉ có một mình Hạ Sơ Lam. Chờ tới khi thân ảnh của nàng xuất hiện trước cửa, bọn họ không hẹn mà cùng đứng lên.

Tiêu Kiệm lần đầu tiên thấy Hạ Sơ Lam, sững sờ tại chỗ, cảm xúc phập phồng lên xuống. Gương mặt này như cùng một khuôn mẫu khắc ra với nữ nhân ông yêu quý, nếu không phải kém tuổi quá nhiều, ông còn tưởng Thiến Nhi của ông đứng ở nơi đó. Ở trên đường ông có nghe Tiêu Dục nói hai mẹ con rất giống nhau, liếc mắt một cái là có thể nhận ra. Quả thực như thế.

Hạ Sơ Lam cũng lần đầu thấy Tiêu Kiệm, hóa ra Sùng Nghĩa công trong truyền thuyết cao lớn anh tuấn như vậy, hoàn toàn không thua Tiêu Dục. Nhưng nàng không biểu hiện kích động giống như Tiêu Kiệm, mà nhàn nhạt hành lễ hỏi: “Không biết lệnh công và Tiêu đại nhân tìm ta có chuyện gì?”

“Con ngồi xuống, chúng ta chậm rãi nói chuyện.” Tiêu Kiệm đưa tay nói, khẩu khí mang theo vài phần thật cẩn thận. Đây là nữ nhi của ông và Thiến Nhi, nếu ông sớm biết nàng tồn tại, nhất định sẽ đem tất cả những gì ông có được cho nàng. Nhưng hiện tại hai người thực xa lạ, ông tận lực không dọa đến nàng.

Tiêu Dục nhìn qua phụ thân. Nhiều năm như vậy, phụ thân vẫn luôn cao cao tại thượng, trước nay chưa từng thấy ông cẩn thận nói chuyện như vậy với ai.

Hạ Sơ Lam theo lời ngồi xuống, Tiêu Kiệm và Tiêu Dục cũng phân biệt nhập tọa, hai người đều nhìn nàng. Tiêu Kiệm nói: “Nói vậy tướng gia cũng nói cho con, trên người của con có kỳ lân ngọc bội chính là đồ vật của Tiêu gia.”

“Đó là cha ta để lại cho ta, ta cũng không biết lai lịch.”

Tiêu Kiệm gian nan mở miệng: “Mấy ngày trước đây ta đã đến Thiệu Hưng, hỏi qua dưỡng mẫu con, bà đã nói mọi chuyện cho ta. Con là thân sinh nữ nhi của ta, Dục nhi là thân ca ca cùng một mẹ sinh ra của con.”

Tuy rằng Hạ Sơ Lam đã có chuẩn bị, nhưng những lời này từ trong miệng Tiêu Kiệm nói ra, vẫn mang đến chấn động không nhỏ cho nàng. Nàng thế nhưng là nữ nhi Sùng Nghĩa công? Tiêu Dục là thân ca ca của nàng? Sùng Nghĩa công phủ chỉ nghe qua trong miệng người khác lại là nhà của nàng?

Hạ Sơ Lam cười cười, khách sáo nói: “Lệnh công, ta sống mười mấy năm, chỉ biết phụ thân là thương nhân Tuyền Châu Hạ Bách Thịnh, mẫu thân là Đỗ thị, Hạ gia nuôi dưỡng ta lớn lên. Ta không thể chỉ nghe ngài nói mấy câu đã lật đổ toàn bộ mười mấy năm nhân sinh của ta.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio