Sủng Trong Lòng Bàn Tay

chương 21

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Masha

Ngày thứ hai chưa tới giờ Thìn, Lục Bình đã chạy chậm đến Ngọc trà cư. Từ trong phòng Tư An bưng chậu đồng ra, chắn trước mặt hắn: “Lục Bình, mới sáng sớm, huynh hoang mang rối loạn làm gì? Cô nương còn đang rửa mặt chải đầu, có việc lát nữa hẵng nói.”

Nàng đêm qua lo lắng cô nương, một khắc cũng không dám ngủ, sợ cô nương ban đêm lại luẩn quẩn trong lòng, giống như trước kia tìm cái chết. May mắn hiện giờ cô nương hết thảy như ngày thường, nàng mới thoáng yên tâm.

Nghĩ đến cùng vị tiên sinh kia bất quá mới có duyên gặp vài lần, tình chưa sâu đậm, hơn nữa cô nương từ lâu đã không phải người ba năm trước.

Lục Bình chỉ tay về phía chính đường, thanh âm run run: “Anh, Anh Quốc Công thế tử tới! Muốn gặp cô nương!”

Tư An cả kinh buông lỏng tay, chậu đồng nện trên mặt đất, “Loảng xoảng” một tiếng vang lớn phát ra. Triệu ma ma từ trong phòng chạy ra, nhíu mày nói: “Tư An, mới sáng sớm ngươi làm gì mà chân tay vụng về như vậy?”

“Ma ma, thế tử Anh Quốc Công tới……” Tư An quay đầu lại, thanh âm cũng run lên.

Triệu ma ma cũng nháy mắt thay đổi sắc mặt.

……

Hạ Sơ Lam cũng không nghĩ Lục Ngạn Viễn sẽ đột nhiên tới cửa bái phỏng, cho rằng hắn bận việc quân lương, sau khi lấy được tiền hẳn sẽ mau chóng về Lâm An. Nhưng người đã đến tận nhà gặp, nàng muốn tránh cũng không được.

Nàng đi đến chính đường, thấy bên ngoài đứng tám hộ vệ đeo bội kiếm, sắc mặt lành lạnh, người khác cũng không dám tới gần. Bọn họ ngăn Tư An và Lục Bình lại: “Thế tử chỉ gặp một mình Hạ cô nương.”

Hạ Sơ Lam nói: “Hai người lưu ở bên ngoài đi.”

Nàng đi vào, Lục Ngạn Viễn đưa lưng về phía cửa, khoanh tay đứng ở trung đường, áo dài màu xanh lá nhàn nhạt, áo bào tay áo rộng, chân mang ủng, dáng người vĩ ngạn. Trái phải hai hộ vệ đứng hai bên, một người ôm cung, một người ôm kiếm. Trên đất còn có bốn cái thùng lớn, bên trong bày đầy hộp quà lớn lớn bé bé.

Không hổ là thế tử, thế trận cũng đủ lớn.

Hai hộ vệ kia nhìn thấy nàng, vội vàng cúi đầu, sợ mang ý khinh nhờn.

Lục Ngạn Viễn nghe được động tĩnh xoay người lại, thấy nàng cuối cùng là mặc lại nữ trang, áo váy thêm dải lụa choàng, dáng người yểu điệu, cũng chưa trang điểm, lại như hoa phù dung dưới nước, mang hương vị đơn thuần của thiên nhiên.

Hắn đi về phía nàng vài bước, dừng cách khoảng một cánh tay, nhẹ giọng nói: “Quân lương sự, đa tạ nàng. Ta hôm nay hồi đô thành, trong vòng mười ngày sau, phải lĩnh binh xuất chinh.”

Là cố ý tới cáo biệt cùng nàng? Hạ Sơ Lam hành lễ: “Thế tử bảo trọng.”

“Lam Nhi……” Lục Ngạn Viễn duỗi tay muốn chạm bả vai Hạ Sơ Lam, nàng lui ra phía sau một chút: “Thế tử thỉnh tự trọng.”

Lục Ngạn Viễn nhìn nàng né tránh, trong lòng đau xót: “Ta biết là ta không bảo vệ tốt cho nàng, làm nàng chịu rất nhiều ủy khuất, trong lòng nàng nhất định trách ta. Chờ ta lần này bắc chinh trở về, nhất định hảo hảo đền bù nàng.”

Hạ Sơ Lam không giận phản cười: “Thế tử muốn đền bù ta như thế nào? Là hưu phu nhân của ngài, hay là trở lại ba năm trước đây?”

Lời này nàng lớn mật hỏi trắng ra, thậm chí hơi chút làm càn. Hai hộ vệ cũng không nén nổi mà nhìn nàng một cái, thấy thế tử không cho rằng nàng ngỗ nghịch, lại gục đầu xuống. Bọn họ biết, Hạ cô nương này đối với thế tử rất đặc biệt. Thế tử không chỉ thích nàng, còn có rất nhiều áy náy với nàng. Hơn nữa lần này nàng giúp thế tử giải quyết chuyện quân lương đang gấp như lửa sém lông mày, trên dưới trong quân cũng thực cảm kích.

Lục Ngạn Viễn sợ nhất bộ dáng nàng lạnh như băng không để bụng, nàng chất vấn như vậy, ngược lại hắn có chút cao hứng, khẩu khí mang theo điểm dỗ dành: “Cưới Mạc Tú Đình không phải do ta mong muốn, ta sớm muộn gì cũng sẽ hưu nàng ta. Mấy năm nay ta nhẫn tâm không liên hệ với nàng, là sợ sẽ hại nàng. Hiện tại Mạc Tú Đình đã đáp ứng giúp ta thuyết phục phụ thân mẫu thân, cho nàng vị trí trắc phu nhân. Chờ nàng vào phủ, ta nhất định bồi thường nàng gấp bội.”

Trắc phu nhân? Hạ Sơ Lam lắc đầu, cúi đầu cười khẽ hai tiếng. Nàng biết nguyên chủ đã từng nói với Lục Ngạn Viễn không phải chàng không gả, vẫn luôn chờ hắn trở về cưới nàng, bọn họ từng yêu đương oanh oanh liệt liệt. Đứng ở lập trường cùng thân phận của hắn, cưới Mạc Tú Đình cũng thật là không tránh khỏi.

Huống hồ thế tử Anh Quốc Công thân phận hiển hách, lại ở địa vị cao, được hoàng đế sủng hạnh, không thiếu nữ nhi nhà công khanh sẽ vui vẻ đi làm trắc phu nhân của hắn. Đối với nàng một nữ nhi thương hộ mà nói, như vậy đã tính thực cất nhắc rồi. Tương lai cũng không chắc nàng sẽ được gả nơi tốt hơn.

Nếu nguyên chủ còn sống, có lẽ chỉ chờ một ngày này, hẳn là sẽ khóc lóc nhào vào trong ngực hắn, hoàn thành một đoạn giai thoại trai tài gái sắc. Đáng tiếc nàng không phải nguyên chủ, đối với hắn cũng không có tình yêu khắc cốt minh tâm, càng không muốn đi hủy hoại nhân sinh một nữ nhân khác.

Nàng chỉ cần làm hắn tin tưởng mình đã hoàn toàn không còn yêu hắn, nghĩ nghĩ, hơi hơi nâng cằm lên, duỗi tay chỉ vào cổ: “Dấu vết nơi này, ngài có thể thấy sao?”

Đường cong cổ nàng tuyệt đẹp, da thịt trong như ngọc, trắng như tuyết, chỉ là nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trên cổ có một đoạn dấu như có như không.

Mấy năm nay nàng dùng hết tất cả biện pháp, đều không thể hoàn toàn trừ bỏ dấu vết này.

“Đây là làm sao vậy……?” Lục Ngạn Viễn giơ tay định chạm vào, Hạ Sơ Lam tránh đi, nhàn nhạt nói: “Ba năm trước đây, đêm đó người phủ Anh quốc công tới, ta thắt cổ tự sát, thiếu chút nữa đã chết.”

Đồng tử Lục Ngạn Viễn bỗng nhiên co rút lại, một tay kéo nàng đến trước mặt, gấp gáp nói: “Ta không biết, ta thật sự không biết……” Hắn chỉ biết mẫu thân hắn phái người đi Tuyền Châu, muốn nàng qua phủ làm thiếp. Hắn biết thì đã không kịp ngăn cản, càng không nghĩ đến nàng sẽ vì chuyện này tự sát.

Hắn ngủ đông ba năm chính là vì chờ một cơ hội. Vốn nghĩ chờ lần này xuất chinh lập công trở về, sẽ thỉnh cầu Hoàng thượng ân chuẩn, đến lúc đó phụ thân cũng không thể nói gì được nữa. Không nghĩ tới Mạc Tú Đình chủ động muốn hỗ trợ, hắn cũng liền thuận nước đẩy thuyền.

Hạ Sơ Lam đẩy tay hắn ra, nhẹ nhàng nói: “Ta là người đã chết qua một lần, cho nên biết chính mình muốn gì. Nguyên bản không nên trước khi ngài xuất chinh nói chuyện này, nhưng nếu ngài muốn ta vào phủ, ta chỉ có thể nói cho ngài, ta sẽ không làm trắc phu nhân của ngài đâu.”

Lục Ngạn Viễn sửng sốt, hô hấp trở nên nặng nề, lỗ tai ong ong trầm đục. Hắn từng nghĩ nàng sẽ kháng cự, sẽ đánh hắn mắng hắn, nhưng chỉ cần nàng còn yêu hắn, bọn họ vẫn có thể ở bên nhau.

Hắn hạ giọng: “Lam Nhi, nàng muốn ta làm như thế nào nàng mới bằng lòng tha thứ ta? Chỉ cần nàng nói……”

Hạ Sơ Lam giơ tay ngăn cản hắn nói tiếp, ánh mắt dừng ở bàn con bên cửa sổ, nơi đó bày một bình hoa cổ màu trắng bằng sứ, bên trong cắm hoa vừa mới nở.

“Ta đã không còn là người ba năm trước đây, Hạ Sơ Lam kia đã chết. Nếu ngài thật sự lòng mang áy náy, muốn đền bù, thì không cần lại đến quấy rầy cuộc sống của ta. Lục

Ngạn Viễn, ta không hề yêu ngài. Chúng ta bên nhau là không có khả năng.”

Sắc mặt nàng bình tĩnh, tựa hồ chỉ đang nói chuyện người khác chẳng liên quan gì tới bản thân, hắn nghe được lại thập phần tàn nhẫn. Ngực Lục Ngạn Viễn kịch liệt phập phồng, nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, nhìn chằm chằm sườn mặt nàng hồi lâu, cuối cùng rốt cuộc tin tưởng nàng không phải đang giận lẫy, càng không phải lấy lui làm tiến, mà chỉ đang trần thuật một sự thật.

Chỉ cần nàng còn yêu hắn, chẳng sợ núi đao biển lửa hắn đều chẳng từ nan. Nhưng nàng nói không yêu, lý do để hắn kiên trì còn không có.

Bên ngoài thập phần an tĩnh, người Hạ gia bị hộ vệ Lục Ngạn Viễn ngăn ở ngoài cửa, không nghe được đối thoại bên trong. Mà trong chính đường hai cái hộ vệ ngạc nhiên nhìn về phía Hạ Sơ Lam, không thể tin được nàng thế nhưng cự tuyệt thế tử.

Một con bướm bay vào, ngừng trên đóa hoa kia, nhẹ nhàng đập cánh. Hạ Sơ Lam cảm giác được nam nhân chắn trước người nàng rốt cuộc thối lui, không nói một lời đi ra chính đường. Người của hắn cũng theo hắn rời đi.

Nàng nhẹ nhàng thở ra, người nam nhân này cảm giác rất áp bách khí thế cũng rất cường đại. Vừa rồi bị hắn gắt gao nhìn chằm chằm, hai chân có chút nhũn ra, cơ hồ không thở nổi. Muốn phản kháng giai cấp quyền quý quả nhiên yêu cầu nhiều dũng khí.

Tư An chạy vào, xem nàng thần sắc như thường, mới nói: “Cô nương, thế tử đi rồi. Mấy thứ này làm sao bây giờ?”

Hạ Sơ Lam nhìn thoáng qua: “Em gọi người đem đồ vật kiểm kê một chút, ghi lại danh sách, sau đó đưa đến kho lương đi tiếp tế những người nghèo, cứ nói là ân đức thế tử Anh Quốc Công.”

“Vâng.” Tư An theo ý đi làm.

Lục Ngạn Viễn trầm mặt đi ra cửa Hạ gia, trực tiếp lên xe ngựa, phân phó xa phu rời đi. Mạc Tú Đình xem thần sắc hắn, tiểu tâm hỏi: “Phu quân, làm sao vậy? Muội muội không muốn?”

Lục Ngạn Viễn nhìn ra ngoài cửa sổ xe, không nói gì.

“Có thể là cô nương gia da mặt mỏng, chờ lần này trở về, ta thuyết phục phụ thân mẫu thân, tự mình nói với nàng. Phu quân cứ yên tâm xuất chinh là được.”

Lục Ngạn Viễn thất thần, cũng không nghiêm túc nghe nàng nói cái gì. Bên cạnh có một chiếc xe ngựa chạy lên, cùng bọn họ chạy song song với nhau. Hắn nhìn thấy Cố Cư Kính ngồi trên chiếc xe kia, còn có một người ngồi bên cạnh Cố Cư Kính, chẳng qua hoàn toàn bị Cố Cư Kính chặn, thấy không rõ bộ dáng.

Hắn khẽ gật đầu thăm hỏi, Cố Cư Kính chắp tay thi lễ: “Thế tử đi chậm, ta đang vội đi trước một bước.”

Lục Ngạn Viễn giơ tay làm động tác thỉnh, xe ngựa kia liền chạy lên phía trước.

Hắn vốn nghĩ rằng Cố Cư Kính xuất hiện lần này ở Thiệu Hưng, là Cố Hành Giản bày mưu đặt kế, để hắn (Cố Cư Kính) tới du thuyết nhóm thương nhân Thiệu Hưng không cần quyên quân lương, cho nên phái người nhìn chằm chằm hắn (Cố Cư Kính). Nhưng Cố Cư Kính mỗi ngày kết bạn, nói chuyện đều là sinh ý thượng sự, hoàn toàn không hỏi đến chính sự, không giống như là ôm mục đích gì.

Lục Ngạn Viễn đương nhiên sẽ không tin tưởng Cố Hành Giản bị đình quan về sau thật sự có thể nhàn vân dã hạc qua ngày. Người nọ dã tâm còn có quyền thế to lớn, ngay cả phụ thân còn phải kiêng kị ba phần. Bất quá là tạm thời đình quan mà thôi, lại không phải bị biếm đi hay bị cách chức, không chịu đau khổ. Chẳng qua người nọ vừa ly khai vị trí trung thư, phái chủ hòa liền chịu đả kích to lớn. Nếu không lần này Hoàng Thượng cũng sẽ không đồng ý bắc chinh.

Hắn luôn luôn không nhìn quen nhất những đại thần cầu hòa này nọ, sợ chiến như hổ, sống cẩu thả tạm bợ, không có lòng thu phục cố thổ, còn một mặt hướng Kim Quốc cúi đầu xưng thần, mất hết mặt mũi Đại Tống, bất quá là nịnh thần nhất bang mà thôi.

Bên kia Cố Cư Kính cũng hỏi Sùng Minh đánh xe bên ngoài: “Sùng Minh, ngươi thấy Lục Ngạn Viễn từ Hạ gia đi ra?”

“Vâng.” Sùng Minh trả lời khẳng định.

Cố Cư Kính nhìn về phía người bên cạnh. Cố Hành Giản nguyên bản nhắm mắt dưỡng thần, giờ phút này mở to mắt, nhìn ra cửa sổ bên ngoài. Lục Ngạn Viễn hẳn là đi Hạ gia chào từ biệt nàng, trước khi xuất chinh giải quyết xong một tâm sự. Rốt cuộc trên chiến trường đao kiếm không có mắt, ai cũng không thể bảo đảm cuối cùng có thể tồn tại trở về.

Hắn đích xác không thích chiến tranh.

Xe ngựa đi ngang qua đường phố Thiệu Hưng, phù thanh lược ảnh. Bên đường quán bày san sát, tiếng người ồn ào, sớm đã thập phần náo nhiệt. Vô luận quốc gia có hay không có chiến sự, Trung Nguyên có thể thu phục hay không, hắn có khả năng làm, đó là tận lực giữ gìn một phương an bình này mà thôi.

Vô luận thế nhân nhạo báng hắn như thế nào, khinh thường hắn, hắn không thẹn với lương tâm.

Cố Cư Kính từ trên mặt đệ đệ nhìn không ra bất luận cảm xúc gì, cũng không biết hắn suy nghĩ gì, càng không dám tùy tiện mở miệng, miễn lại khiến cho hắn không thoải mái. Hôm qua nhất thời nổi khí nói ra những lời đó, đến đêm hối hận đến không ngủ được.

Vị trí Tể tướng, người ngoài nhìn rất phong cảnh, lại không biết ở cao càng lạnh. Cái gì đệ đệ cũng không nói, có lẽ chỉ là không muốn liên lụy người khác.

“Huynh có biết ai gần đây muốn tới Thiệu Hưng?” Cố Hành Giản mở miệng hỏi.

“Có. Làm sao vậy?”

Cố Hành Giản nói: “Thuận đường giúp đệ đưa vài thứ.”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio