Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 605

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Bầu không khí tuy rằng thoải mái, nhưng mà đề tài trò chuyện của các thuộc hạ tuyệt đối không liên lụy tới lãnh đạo, tán dóc thông từ đông tây nam bắc tới trên trời dưới biển, mục đích đều là muốn kéo gần quan hệ, để trải đường cho sau này là được. Hơn nữa tửu lượng bốn người này cũng không kém, bình thường lúc cần thiết đều là những hảo thủ đỡ rượu cho lãnh đạo, mặc dù do lo lắng lãnh đạo có thể gọi về nên uống không có thỏa thuê, chẳng qua còn hơn ba người ở phòng trong mà chai rượu còn thừa quá nửa, tình cảnh chắc chắn là sôi nổi hơn nhiều.

Trời dần dần tối, cánh cửa phòng của các lãnh đạo cuối cùng cũng mở ra. Nhân viên công tác được phân phó vội vàng thông báo cho mấy vị thuộc hạ, bốn người vội vàng đi ra nghênh đón lãnh đạo của mình.

Thoạt nhìn tâm tình ba vị lãnh đạo khá tốt, chắc hẳn là nói chuyện khá vui vẻ. Người đầu tiên rời đi hiển nhiên là Điền Trọng, Dương Phàm và Hác Nam tiễn lên xe rồi cùng nhìn Điền Trọng rời đi.

Hác Nam thu hồi ánh mắt rồi cười nói với Dương Phàm:

- Tranh thủ thời gian về nhà đi, vợ chồng ở riêng cũng không phải là một biện pháp, sớm đưa vợ con tới thì hơn.

Quan tâm tới tình hình cuộc sống của đồng sự, đây là một loại thủ đoạn kéo gần quan hệ của Hác Nam. Dương Phàm khách khí nói:

- Đa tạ bí thư Hác quan tâm, tôi sẽ xem xét vấn đề này.

Hác Nam hơi lộ ra nụ cười khổ, tựa hồ sau khi trải qua lần phong ba này, sự sắc sảo trên người đã ảm đạm đi rất nhiều. Hác Nam lắc đầu cười khổ nói:

- Cậu đó, sau này đừng có khách khí như vậy, có vẻ xa lạ quá!

Đối với tín hiệu kéo gần quan hệ của Hác Nam thì Dương Phàm coi như không bắt sóng, thản nhiên nói:

- Lễ nhiều người không trách!

Hác Nam không thể làm gì khác hơn là buông tha khả năng hình thành một tình trạng hợp tác thân mật với Dương Phàm, đối với việc Dương Phàm hết sức thận trọng, Hác Nam chỉ có thể cam chịu.

- Chuyện lão Bao bên kia, có người nói với tôi rồi. Ý của tôi là nếu tha được người thì nên tha. Mặc dù có người nói lời châm chọc, Hội nghị hiệp thương chính trị nhân dân chỉ để ý vỗ tay, nhưng tại tỉnh Giang Nam này thì lão Bao vẫn rất có sức ảnh hưởng.

Hác Nam nói lời có chút chân thành, Dương Phàm nghe xong cũng không tỏ ý kiến, thản nhiên nói:

- Tôi sẽ đối xử thận trọng.

Dương Phàm đương nhiên sẽ không nói thật với Hác Nam, bên Bao Lực kia cũng không có khả năng giơ cao lên rồi lại nhẹ nhàng buông được, nhốt mười ngày nửa tháng đã là giới hạn thấp nhất rồi.

Tới khi đèn đường rực rỡ thì xe của Dương Phàm cũng đã ra khỏi cửa Trú kinh bạn rồi. Hác Nam cũng không lập tức trở về phòng, mà đứng ở chỗ dừng xe lặng lẽ đưa mắt nhìn Dương Phàm rời đi.

Na Mẫn nhìn ra tâm tình Hác Nam hết sức phức tạp, lại gần khẽ hỏi:

- Lãnh đạo, ngài nên trở về nghỉ ngơi đi.

Hác Nam quay đầu lại nhìn Na Mẫn một chút, thản nhiên nói:

- Bây giờ cũng không phải lúc nghỉ ngơi, chuẩn bị xe cho tôi, tôi đi tắm rửa rồi sẽ đi thăm lãnh đạo.

……

Trần Minh Dương ngồi ngay ngắn ở ghế sau, giờ phút này, thái độ ở trước mặt Dương Phàm còn cung kính hơn so với trước kia, cúi đầu cũng không dám thở mạnh, sợ quấy rầu lãnh đạo đang nhắm mắt dưỡng thần.

- Sáng mai các anh không cần tới đây, kế hoạch trở về sớm mai hủy bỏ rồi, các anh cứ đi chơi thoải mái một ngày. Lúc nào trở về tôi sẽ cho người thông báo.

Xe đến trước cửa nhà, sau khi xuống xe Dương Phàm dặn một câu, sau đó quay lại cười với Trương Tư Tề đang đứng chờ đón ở cửa. Nguồn truyện: Truyện FULL

Hai đứa bé đang chơi đùa trên ghế salon ở phòng khác, nhìn thấy Dương Phàm trở về cùng nhau bỏ lại Dương Lệ Ảnh đang cùng chơi đùa với mình, chạy vọt về phía Dương Phàm. Con gái Trần Vũ Dương ngửa mặt chống nạnh lớn tiếng nói:

- Bố lừa người, đâu có dẫn chúng con đi công viên chơi.

Dương Phàm cười một tay nâng đầu con gái, lắc lư một trận cười nói:

- Được, ngày mai nhất định đi.

Trần Vũ Dương mừng rỡ cười khanh khách, ống quần Dương Phàm khẽ bị kéo kéo. Cúi đầu nhìn thì thấy là con trai Dương Tư Thuận. Hai đứa bé này, con gái thì có phần hoạt bát, nhanh nhẹn một chút, con trai thì ngược lại có hơi ngượng ngùng. Lúc này Dương Tư Thuận ngửa mặt lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ ước ao, nhưng miệng lại vẫn ngậm chặt, không hề hé miệng cầu xin.

- Con cũng muốn sao! Sao lại không gọi bố!

Dương Phàm đặt con gái xuống, cười ngồi xổm xuống nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn của con mình. Dương Tư Thuận nghiêng đầu một cái muốn trốn, bị véo một cái cũng không lên tiếng, chỉ đỏ mặt trừng mắt nhìn bố.

Dương Phàm có thể cảm nhận được cảm giác bỡ ngỡ của con trai, nhưng lại cảm nhận được thằng bé chờ đợi động tác thân mật của người bố. Vì vậy chìa hai tay ra nhấc con trai lên cổ cười ha ha nói:

- Con trai ngoan, bố làm ngựa cho con cươic có được không?

- Thằng bé này nhát gan lắm, coi chừng con làm nó sợ đấy.

Dương Lệ Ảnh thấy vậy cười nhắc nhở một câu, chẳng qua thấy Dương Tư Thuận ôm chặt lấy đầu bố, không hề có vẻ sợ hãi, ngược lại còn hưng phấn, trên mặt cười rất vui vẻ.

- Ủa, kỳ thật thằng bé này, bình thường ngoại trừ mẹ và Tư Tề, người khác cũng không cho chạm vào, hôm nay lại làm sao vậy?

Dương Lệ Ảnh vui vẻ cười nói, Dương Phàm nghe xong ngẩng đầu nhìn con trai:

- Con trai ngoan, gọi bố đi.

- Bố!

Dương Tư Thuận ngoan ngoãn kêu một tiếng, Dương Phàm nghe thấy lại càng vui vẻ, Trần Vũ Dương đứng bên cạnh nhìn thấy mê tít, cũng túm chặt quần Dương Phàm.

- Đến đây, chúng ta cùng chơi đùa nhé.

Dương Phàm nói rồi cùng với hai đứa con bày mấy món đồ chơi xuống mặt thảm trong phòng khách, cả hai đứa bé tỏ ra hăng hái hơn bình thường rất nhiều, có Dương Phàm chơi cùng nên hai đứa bé cười hết sức vui vẻ. Dương Lệ Ảnh cùng Trương Tư Tề ở bên cạnh nhìn, không hẹn mà cùng cười khổ khẽ nói:

- Lương tâm bằng con kiến!

Mặc dù nói như thế nhưng cả mẹ chồng lẫn nàng dâu đều rất cao hứng nhìn cảnh này.

…..

Bầu trời đêm ở Bắc Kinh không nhìn thấy được một ngôi sao, Dương Phàm ngồi trên ban công hút thuốc lá có vẻ rất an tĩnh, Trương Tư Tề lặng lẽ đi tới phía sau cũng không có hành động gì.

- Làm sao vậy? Rất mệt hả anh?

Trương Tư Tề chìa tay ôm lấy đầu chồng dựa vào ngực. Dương Phàm thuận theo ngả tựa vào thân thể mềm mại của vợ, thở dài một tiếng nói:

- Mệt thì có thể làm gì đây? Đường đi là do mình chọn mà.

- Sao thế? Không muốn làm quan à anh?

Trương Tư Tề cười trêu một câu, nhưng ở trong thâm tâm vẫn mơ hồ có hy vọng này.

Dương Phàm không nói gì, chỉ ôm lấy eo Trương Tư Tề, úp mặt thật sâu vào bụng vợ mình, giống như một đứa bé truy tìm tình thương của người mẹ. Trương Tư Tề mơ hồ cảm nhận được tâm tình giờ phút này của Dương Phàm, cúi đầu hôn lên mặt nói:

- Mệt mỏi thì ở nhà vài ngày đi.

Sáng sớm, bên cạnh Dương Phàm lại trống không. Bầu trời ngoài cửa sổ rất trong xanh, Dương Phàm đứng lên nheo mắt thích ứng một chút mới đi rửa mặt. Xuống dưới lầu chỉ thấy có Trương Tư Tề liền cười nói:

- Bọn nhỏ đâu rồi?

- Bà nội đưa đi nhà trẻ rồi!

Trương Tư Tề cười ngẩng đầu lên bắt chuyện một tiếng, tay đưa cho Dương Phàm một bát cháo.

- Sáng nay đi thăm ông nội em đi! Đến trưa chúng ta đi đón bọn trẻ, cả nhà đi công viên vui chơi một ngày.

Dương Phàm cười đề nghị, Trương Tư Tề có phần kinh ngạc nhìn chồng, phát hiện thấy không phải đang nói đùa, lập tức cười tươi như hoa.

- Thế mà anh không nói sớm, sớm biết vậy thì hôm qua em đã đi làm đầu rồi.

Dương Phàm lộ ra biểu tình im lặng, cúi đầu húp cháo.

Trên đường xe tới chỗ Trương đại tướng, Trương Tư Tề kéo tay Dương Phàm khẽ nói:

- Chu Dĩnh sang Mỹ du học, đầu năm đi.

Dương Phàm sửng sốt một chút, quay đầu nhìn ánh mắt phức tạp của Trương Tư Tề, thản nhiên cười cười, không hề trả lời.

……

Vu Lỵ Lỵ giống như mọi ngày ngồi mốc meo ở bàn thu ngân của quán trà. Việc buôn bán buổi sáng rõ ràng khá kém, chưa được nổi mấy bàn. Nhân viên phục vụ cũng ngồi tán gẫu, quán trà có phần vắng như chùa bà Đanh.

Điều này đối với Vu Lỵ Lỵ cũng không sao cả, nơi này buôn bán được vào buổi tối. Ngoài cửa xuất hiện một bóng người hết sức quen thuộc, che khuất cả ánh mặt trời. Vu Lỵ Lỵ theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn, trong nháy mắt cả người đều ngây dại, cây bút trong tay rơi bộp một cái xuống bàn.

Chân phải người đàn ông tiến vào hơi cà nhắc, không chú ý thì thấy không rõ lắm, từ từ cười đi tới trước mặt Vu Lỵ Lỵ nói:

- Sao thế, tôi thay đổi nhiều như vậy sao?

- Cao Thiên, anh ra khi nào vậy?

Vu Lỵ Lỵ cuối cùng xem như phục hồi lại tinh thần. Đối mặt với người đàn ông mà mình từng vô số lần nằm bên dưới hắn rên rỉ, sâu trong nội tâm Vu Lỵ Lỵ có một loại cảm tình phức tạp nói không thành lời. Nguyên nhân Cao Thiên gặp chuyện không may, sau này Vu Lỵ Lỵ thông qua nhiều con đường đã biết rõ ràng, mấy lần vào nhà giam thăm hắn, Cao Thiên cũng không đáp ứng gặp mặt, không ngờ hôm nay hắn đột nhiên lại xuất hiện. Vu Lỵ Lỵ có phần hơi luống cuống tay chân, dù sao năm đó mình cũng đã từng yêu sâu sắc người đàn ông này.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio