Sỹ Đồ Phong Lưu

chương 606: tư thế thương lượng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Sao không mời tôi ngồi xuống nói chuyện được à?

Cao Thiên cười ha ha hỏi. Vu Lỵ Lỵ đã chú ý tới vấn đề đi đứng của Cao Thiên, từ từ tiến lên, nhìn chân Cao Thiên nói:

- Chân của anh bị làm sao vậy?

- Ha ha, không có vấn đề gì lớn, chính là bên cao bên thấp.

- Trông anh tiều tụy đi rất nhiều.

Vu Lỵ Lỵ không thể khống chế được tâm tình, bị Cao Thiên nhìn vẻ mặt trơ trơ của Cao Thiên xúc động, nhịn không được thò tay sờ sờ mặt Cao Thiên một chút. Vừa sờ được một lúc, Vu Lỵ Lỵ không thể kìm chế được nước mắt. Năm đó trước khi Cao Thiên gặp chuyện không may, đã từng đem một khoản tiền lớn cho Vu Lỵ Lỵ ở đây, về sau Vu Lỵ Lỵ buôn bán cũng phát triển, cùng số tiền kia có chút quan hệ. Có thể nói, Cao Thiên có lẽ có lỗi với rất nhiều người, nhưng tuyệt đối không hề có lỗi với Vu Lỵ Lỵ.

- Đổi một chỗ khác nói chuyện đi, nơi này…

Cao Thiên cười buông tay. Vu Lỵ Lỵ phục hồi tinh thần, kéo tay hắn chạy nhanh vào trong phòng làm việc. Mới vừa vào cửa, khi Vu Lỵ Lỵ còn đang đóng cửa thì eo bị một cánh tay mạnh mẽ ôm chặt lấy.

Không khí trong phòng làm việc có phần nặng nề, nhịp hít thở khàn khàn, tiếng phầp phồng có thể nghe thấy rõ ràng. Trên chiếc bàn làm việc lớn lộn xà lộn xộn, một nam một nữ một trước một sau dính sát vào nhau.

- Hai ngày trước em nhìn thấy một người rất đẹp trai, người đó thì chắc là cả đời anh không thể quên được hắn.

Vu Lỵ Lỵ vừa nói chuyện vừa hẩy hẩy ra đằng sau, Cao Thiên thò tay nắm lấy khối thịt mềm mại bên dưới, khẽ bóp, ngắt một chút, thản nhiên nói:

- Anh không thích đàn ông, nhất là những thằng đẹp mã. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Tên đẹp trai đó hình như gọi là Dương Phàm!

Giọng nói của Vu Lỵ Lỵ giống như là từ trong đám sương mù bay ra. Cao Thiên ở đằng sau trong nháy mắt liền cứng đờ người, mãi một lúc sau mới thả lỏng người ra, vỗ đánh tét một cái thật đanh lên cái mông bên dưới.

- Được, tốt lắm! Anh hy vọng em có thể theo hắn làm bạn tốt.

Vừa nói chuyện Cao Thiên vừa lui về phía sau, sau khi ngồi xuống ghế salon liền móc điếu thuốc ra hút. Vu Lỵ Lỵ khẽ ưỡn thẳng lưng dậy, cái váy bị tốc lên từ từ xõa xuống, che kín cái khe rãnh tử thần mà bất kỳ thằng đàn ông nào cũng muốn thám hiểm, xoay người tựa vào trên ghế, chìa tay với lấy bao thuốc Nữ sĩ trên bàn lấy một điếu ra châm, rồi phà một chùm khói về phía Cao Thiên với tư thế ưu nhã.

- Cái số tiền anh để ở chỗ em, lúc nào cần?

Cao Thiên ngồi trên ghế salon cười hắc hắc, nhún vai, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên vẻ u ám:

- Anh đến đây không phải tìm em để đòi tiền.

Vu Lỵ Lỵ híp mắt nhìn chằm chằm Cao Thiên một hồi, dùng một giọng điệu bất cần nói:

- Được, thế anh muốn em làm như thế nào? Tiền của anh em cũng không dám lấy không.

- Bằng bất cứ giá nào cũng phải tìm cách tiếp cận hắn, tốt nhất là có thể lên giường, lưu lại được cái gì đó đặc sắc, ngoài ra anh sẽ cho em triệu!

Cao Thiên cười nói. Vu Lỵ Lỵ nghe xong đột nhiên biến sắc, cầm lấy quyển sách dày cộp bên cạnh đập về phía Cao Thiên. Cao Thiên khẽ tránh được, sắc mặt Vu Lỵ Lỵ trở nên dữ tợn, chửi ầm lên:

- Con mẹ nhà mày, số tiền của mày quả nhiên là muốn biến người ta thành gái điếm, sao mày không mang nó đi mà mê hoặc đàn ông ấy?

Cao Thiên vẫn duy trì mỉm cười, không hề tức giận, ngắt tắt điếu thuốc trên tay nói:

- triệu!

Vu Lỵ Lỵ thu hồi vẻ mặt giận dữ, ngược lại lộ ra nụ cười, thản nhiên nói:

- Mấy năm nay hàng hóa trên tỉnh vẫn chưa từng bị chặt đứt, tao biết trước khi mày đi vào đây là đã có sắp xếp. triệu mà mày để lại chỗ tao năm đó, cũng coi như tạm đủ mua bà mày thủ thân như ngọc suốt mấy năm nay.

- triệu!

Cao Thiên tiếp tục nói một cách tỉnh rụi.

- triệu, tao đã chuẩn bị xong xuôi thủ tục di dân tới Canada rồi, xong xuôi chuyện này tao sẽ đi.

Vu Lỵ Lỵ vừa nói vừa móc lấy một tờ khăn giấy, vén váy lên nhẹ nhàng lau lau giữa háng. Cao Thiên nhìn thấy cảnh này rõ ràng, liền đứng bật dậy. Vu Lỵ Lỵ buông váy xuống cười lẳng lơ:

- Biến, bà không hầu hạ mày. Muốn làm việc, đưa tiền đây. Trước tiên giao nửa tiền đặt cọc, phần còn lại khi làm xong chuyện thì tiền chao cháo múc.

Cao Thiên đứng lại cười, nhẹ nhàng nhấc quần lên kéo khóa nói:

- Được, quyết định như vậy, chẳng qua tiền ứng trước anh chỉ có thể giao triệu, tổng thù lao cũng chỉ có thể cho em triệu, số còn lại phụ thuộc vào phần biểu diễn đặc sắc của em nếu dùng được thì sẽ bổ sung.

Dứt lời, Cao Thiên vẫn mỉm cười như trước, xoay người đi tới mở cửa, trước khi bước ra ngoài còn đứng lại quay đầu lại liếc nhìn với ánh mắt tàn độc.

- Nhớ kỹ, thằng này dù có phải đi xin ăn thì cũng đừng nghĩ rằng có thể leo lên đầu nhé.

Rầm một tiếng, cánh cửa bị đóng sầm lại, Vu Lỵ Lỵ ở trong phòng làm việc cầm lấy bất cứ thứ gì vơ được ném thẳng ra cửa, vừa ném vừa chửi:

- Lương tâm của mày còn không bằng một con chó, mày đi chết đi.

Tiếng vọng vẫn còn phảng phất, nhưng Cao Thiên cũng không quay lại, cười cười với vẻ mặt tự tin đi ra khỏi quán trà, trước khi đi còn không quên cười tươi với một nữ nhân viên phốt pháp.

……

Dòng xe cộ vẫn di chuyển giữa màn sương mù dày đặc vào sáng sớm, cả trụ sở tỉnh ủy cũng bị sương mù dày bao phủ mù mịt.

Mặt trời buổi sáng lên có phần hơi muộn, khi chiếc xe Audi biển số của tỉnh ủy lướt qua cổng, bảo vệ cổng cúi chào đầy kính lễ.

Sự xuất hiện của chiếc xe số sau ba ngày biến mất thu hút vô số ánh mắt trong trụ sở. Cái phòng làm việc duy nhất trên tầng năm đóng kín mít đã tạo thành một nghi vấn thật to trong đầu mọi người trong mấy ngày gần đây.

Lý Thắng Lợi là người đầu tiên bước xuống khỏi chiếc Audi, giống hệt như mọi ngày đều vịn tay chắn trên nóc xe, người tiếp theo bước xuống chính là phó bí thư tỉnh ủy trẻ tuổi. Bất kể là xa hay gần thì tất cả ánh mắt đều tập trung vào khuôn mặt anh tuấn của Dương Phàm.

Bình tĩnh, bình tĩnh trước sau như một. Không ai có thể nhìn ra bất cứ điều gì khác thường từ trên mặt Dương Phàm!

- Xin chào phó bí thư Dương!

Tiếng chào hỏi vang lên liên tục trên đường đi, Dương Phàm bình tĩnh gật đầu, thận trọng mà không ngạo mạn. Cánh cửa căn phòng dán chữ "Dương" ở trên đã mở sẵn, phòng làm việc kế bên cạnh là của phó trưởng ban thư ký tỉnh ủy Trần Minh Dương.

- Vào đi!

Dương Phàm thản nhiên gật đầu, cất bước đi vào phòng làm việc.

- Bảo vệ vừa mới lên báo cáo, nói có một đồng chí tên là Trương Khắc Kỷ ở bên cục Công an thành phố, hắn nói có công việc muốn báo cáo với ngài. Còn nói, công việc đó là do đích thân ngài bố trí.

So với trước đây thì hiện giờ Trần Minh Dương càng trầm ổn, càng thêm cung kính.

- Hắn đúng biết mượn cờ hiệu đó!

Dương Phàm cười cười, ngồi ở trên ghế có hơi trầm ngâm:

- Bảo hắn lên thẳng đây đi.

Trương Khắc Kỷ đã tới từ sáng sớm rồi, hai ngày qua hắn nhờ một người bạn ở nhà khách Tỉnh ủy chú ý tới tin tức của Dương Phàm, tin Dương Phàm trở về đêm khuya ngày hôm qua Trương Khắc Kỷ đã biết trước tiên, cho nên sáng sớm nay đã chạy tới.

Dương Phàm ở trong phòng làm việc hơi trầm ngâm là vì nghĩ đến điểm này. Mặc dù hành động này có tạo thành hiềm nghi dò xét lãnh đạo, nhưng từ đó có thể thấy được Trương Khắc Kỷ rất nóng lòng muốn tìm nơi nương tựa. Một người như vậy, nếu đặt ở trong mấy cục ở tỉnh thành thì rất thuận tiện để làm những chuyện sau này. Đương nhiên Dương Phàm cũng không trông cậy rằng từ nay về sau hắn sẽ quyết một lòng trung thành và tận tâm, chỉ cần bản thân mình không bị phá vỡ thân phận cấp trên thì người nương nhờ sẽ không thiếu.

Lúc Trương Khắc Kỷ xuất hiện ở cửa thì hết sức cẩn thận, gật đầu đầy khách khí với Lý Thắng Lợi rồi cười bắt chuyện:

- Xin chào thư ký Lý! Phó bí thư Dương có rảnh không?

Đối với mấy lời lảm nhảm này Lý Thắng Lợi chỉ mỉm cười đáp lại rồi đứng lên nói:

- Đợi nhé, tôi đi thông báo một chút.

Mặc dù vừa rồi Trần Minh Dương nói là Dương Phàm cho gọi Trương Khắc Kỷ tới, nhưng thật sự đến lúc này, Trương Khắc Kỷ vẫn không dám có chút thất lễ, thư ký của lãnh đạo có thể kêu mày chờ một cách khách khí, đó là cho mày mặt mũi rồi.

- Xin phiền thư ký Lý vậy!

Trương Khắc Kỷ khách sáo nói một câu. Lý Thắng Lợi vào trong phòng rồi nhanh chóng đi ra cười nói:

- Mời phó cục trưởng Trương vào!

Trương Khắc Kỷ cái gì cũng nghĩ tới, chẳng qua không nghĩ tới Dương Phàm chỉ ngẩng đầu lên nhìn, thản nhiên nói:

- Ngồi!

Sau đó cúi đầu xem tài liệu, bắt đầu thời gian lãnh đạo học tập.

Mười phút đồng hồ trôi qua, Trương Khắc Kỷ vẫn duy trì tư thế cung kính, nhưng trên trán đã bắt đầu toát ra mồ hôi hột, trong đầu suy ngẫm xem vấn đề xảy ra ở chỗ nào, lãnh đạo vì sao muốn "học tập" chăm chú như thế!

Nửa tiếng sau, Dương Phàm ngoại trừ hút thuốc thì vẫn cúi đầu xem văn bản như trước. Mồ hôi trên trán Trương Khắc Kỷ càng lúc càng dày đặc, không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi lạnh không ngừng toát ra.

Trương Khắc Kỷ không phải người ngu ngốc, đầu óc suy nghĩ một chút là biết vấn đề xuất hiện ở đâu. Đêm qua Dương Phàm bay về tỉnh thành, mày hay rồi, sáng sớm đã xuất hiện ở đây xin gặp.

Thử hỏi giám sát lãnh đạo, Trương Khắc Kỷ mày có ý đồ gì? Dương Phàm không nói gì, trên thực tế còn tạo áp lực cho Trương Khắc Kỷ lớn hơn cả nói chuyện. Con người luôn luôn lo lắng cho chuyện sẽ xảy ra trong tương lai của mình. Nhất là người có kỳ vọng rất cao như Trương Khắc Kỷ, đã hạ rất nhiều công phu và tính toán để đến xin gặp. Kết quả gặp phải lãnh đạo đang "học tập", có thể thấy rõ lãnh đạo đang vô cùng bất mãn trong lòng. Vì thế làm cho Trương Khắc Kỷ vô cùng lo lắng.

Nếu như tìm không được lý do thích hợp để giải thích thì kết quả sẽ như thế nào? Trương Khắc Kỷ không dám nghĩ tiếp. Trương Khắc Kỷ không thể nghi ngờ là muốn lý do, một lý do xuất phát từ lợi ích của lãnh đạo nên mới chú ý đến động tĩnh của lãnh đạo.

- Khụ.

Dương Phàm ho khan một tiếng, rốt cuộc đã ngẩng đầu lên. Nửa tiếng chờ đợi nhưng Trương Khắc Kỷ lại thấy như mấy chục tiếng, Đang ngồi miễn cưỡng phần ba cái mông, lúc này vội vàng nâng lên. Thấy Dương Phàm cầm lấy chén trà, Trương Khắc Kỷ có động tác rất nhanh, xông tới trước đưa tay ra.

Dương Phàm nhìn Trương Khắc Kỷ, cười cười nhẹ nhàng buông chén trà xuống. Trương Khắc Kỷ giống như bỏ được tảng đá lớn trên lưng, nhanh nhẹn rót nước mới rồi về vị trí, cung kính cúi đầu đứng trước bàn làm việc.

- Tin tức của đồng chí Khắc Kỷ thật là tinh thông. Đêm hôm nay tôi mới về, sáng hôm nay anh đã đến đây rồi.

Dương Phàm thản nhiên nói, miệng nở nụ cười không thể nắm bắt. Trương Khắc Kỷ vừa nãy đã suy nghĩ mãi không phải là vô dụng, lập tức cười nói:

- Phó bí thư Dương, mấy ngày nay vợ của chủ tịch Bao mỗi ngày đều đến cục Công an thành phố thăm Bao Lực. Mỗi lần đều đến phòng làm việc của tôi nói một ít lời khó nghe. Tôi cố tình trốn chị ta, nhưng cục trưởng cục chúng tôi bị bệnh, công việc trong cục không thể không có ai chủ trì. Chuyện Bao Lực ngài vẫn chưa có chỉ thị rõ ràng, cho nên ...

Trương Khắc Kỷ nói đến đây liền kịp thời ngậm miệng lại, tiếp tục nói lại thành kể công, như vậy không phải điều lãnh đạo thích rồi. Chuyện cứ đứng ra mà làm, đó là một chuyện, lãnh đạo đương nhiên sẽ không làm mày vất vả phải không? Thái độ như vậy mới là thái độ lãnh đạo thích, điểm này Trương Khắc Kỷ hiểu biết mà.

Dương Phàm rốt cuộc đã cười, Trương Khắc Kỷ thầm nghĩ những lời này không phải vô ích. Chẳng qua Dương Phàm vẫn không có ý chỉ thị. Trương Khắc Kỷ thầm nghĩ còn có gì không nói thật với lãnh đạo cơ chứ?

Nghĩ đến đây Trương Khắc Kỷ không khỏi có chút giật mình trong lòng, vội vàng khom lưng nhỏ giọng nói:

- Lão Thang nhà khách trước đây là đồng nghiệp của tôi. Trong một lần làm việc nên bị thương, tổ chức chiếu cố đưa đến nhà khách tỉnh ủy làm bí thư đảng ủy.

- Anh giải thích nhiều như vậy làm gì?

Dương Phàm cười ha hả, thản nhiên nói:

- Vụ án Bao Lực cứ theo trình tự tư pháp bình thường mà làm. Cũng lấy ý chí của lãnh đạo mà phá án, như vậy quốc gia còn cần pháp luật làm gì.

Trương Khắc Kỷ nghe thấy thế trong lòng không khỏi thầm may mắn. Cũng may mình kịp thời giải thích rõ ràng, nếu không lãnh đạo sẽ không đưa chỉ thị này ra.

- Xin Phó bí thư Dương yên tâm, tôi nhất định kiên quyến chấp hành chỉ thị của lãnh đạo, nghiêm chỉnh chấp hành theo pháp luật.

Trương Khắc Kỷ nhấn mạnh chữ chấp hành pháp luật. Dương Phàm nhẹ nhàng cấm lấy thuốc cho hắn một điếu. Trương Khắc Kỷ nở nụ cười tươi như hoa. Dương Phàm lúc này chuyển giọng mà nói:

- Đồng chí Bao Minh Nghị là lão đồng chí trong tỉnh ủy, chúng ta trong quá trình chấp pháp phải thích hợp chiếu cố tình cảm các lão đồng chí, không thể làm cho người ta nói cái gì mà lãnh đạo xuống vị trí, các đồng chí bên dưới không tôn trọng lão đồng chí. Nói như vậy sẽ rất ảnh hưởng đến đoàn kết.

Dương Phàm tỏ thái độ thêm bước nữa, để Trương Khắc Kỷ có mức độ làm việc. Trương Khắc Kỷ do dự một chút rồi nhỏ giọng nói xin chỉ thị:

- Bên phía đồng chí xx, ngài xem.

Trương Khắc Kỷ lo lắng cô gái này không cân bằng nên sẽ phản đối, vội vàng nhắc nhở một chút.

- xx sẽ do tôi làm công tác, anh đi làm việc của mình đi.

Dương Phàm vung tay lên. Trương Khắc Kỷ thức thời lui ra ngoài. Ngay khi Trương Khắc Kỷ mới ra đến cửa, Dương Phàm vẫy vẫy lại nói:

- Sức khỏe cục trưởng cục Công an tỉnh thành nặng lắm à?

- A ...

Trương Khắc Kỷ còn tưởng mình nghe lầm, sửng sốt một chút rồi vội vàng gật đầu nói:

- Cái này cũng khó mà nói, bệnh tim của cục trưởng lúc tốt lúc xấu. Tôi cũng không thể nói rõ.

Dương Phàm cười cười vung tay lên nói:

- Anh đi làm việc của mình đi.

Trương Khắc Kỷ khi xuống lầu còn đang cố gắng khống chế tâm trạng của mình, trán đầy mồ hôi lạnh. Chẳng qua lần này là đổ mồ hôi vì kích động. Lãnh đạo không ngờ quan tâm sức khỏe của cục trưởng, đây là ý gì? Đây là nói tỏ vẻ quan tâm đến lập trường và thái độ của người nào đó. Vấn đề này có thể lớn, có thể bé mà.

Từ trước đến nay, Trương Khắc Kỷ cũng không có chỗ dựa quá cứng, lúc này dựa vào Dương Phàm, Trương Khắc Kỷ cảm thấy tiền đồ của mình lại có hy vọng. Hai năm nay vốn định cứ yên ổn với vị trí, bây giờ có thể làm việc cho lãnh đạo, mong muốn đi lên lại bắt đầu trỗi dậy từ đống tro tàn.

- Lãnh đạo sẽ không ra tay với ai đó chứ? Là đang nhắc nhở mình thu thập tài liệu?

Trương Khắc Kỷ về xe, không trực tiếp lái đi mà trong đầu đang suy nghĩ vấn đề này. Nếu thật sự lãnh đạo có ý này? Vậy ý đó là gì? Trương Khắc Kỷ phát hiện mình suy nghĩ được vấn đề gì đó, trong lúc nhất thời sống lưng bắt đầu đổ mồ hôi lạnh. Lãnh đạo đang nhắc nhở mình. Nhất định thế rồi. Tỉnh Giang Nam sắp có một cơn gió lớn sắp quét qua, theo bí thư tỉnh ủy, phó bí thư tỉnh ủy trở về, kiểu gì cũng có cơn lốc xoáy.

Không thể không nói đầu óc Trương Khắc Kỷ đúng là dễ dùng. Từ trong một câu nói đơn giản của Dương Phàm, kết hợp rất nhiều dấu hiệu trong tỉnh thời gian gần đây mà đã đưa ra một kết luận gần như hoàn toàn phù hợp tình hình thực tế.

Lãnh đạo tỉnh ủy chủ yếu đều ở Bắc Kinh không về, hội nghị thường ủy theo lệ thường cũng ít đi. Dương Phàm có thể ngồi trong phòng làm việc yên tĩnh xử lý một ít văn bản lưu lại trong thời gian gần đây. Dương Phàm đang bận rộn làm đến gần hết giờ, trưởng ban thư ký tỉnh ủy Quách Giang cười cười đi vào trong phòng làm việc.

- Phó bí thư Dương đang bận sao?

Dương Phàm ngẩng đầu lên thấy là Quách Giang, liền cười cười buông công việc trên đầu xuống, khách khí mời Quách Giang ngồi xuống, sau đó gọi Lý Thắng Lợi pha trà. Chờ Lý Thắng Lợi pha trà rồi đi ra ngoài, Quách Giang thấy Lý Thắng Lợi biết ý đóng cửa lại, lúc này mới mở miệng nói:

- Vừa nãy tôi nhận được điện thoại của Bí thư Hác. Tổ công tác ban Tổ chức cán bộ trung ương đã giao các tài liệu liên quan cho Bí thư Hác. Bí thư Hác chỉ thị tỉnh ủy phải nhớ bài học các vụ án tham ô liên tục phát sinh trong tỉnh ta thời gian gần đây, không được che xấu, không được ỉm đi. Bí thư Hác một lần nữa cường điệu trong vấn đề khảo sát cán bộ, ban Tổ chức cán bộ tồn tại rất nhiều chủ nghĩa hình thức, sau này cùng với việc tăng cường phòng chống tham nhũng, còn phải tăng cường chế độ kiểm tra cán bộ, làm cả hai tay đều mạnh, cố gắng giải quyết căn bản vấn đề cán bộ hủ hóa.

Dương Phàm rất chăm chú nghe Quách Giang nói chuyện, một bên gật đầu nói theo:

- Chỉ thị của Bí thư Hác rất kịp thời.

Quách Giang nghe xong mặt liền nghiêm lại một chút, trầm giọng nói:

- Bí thư Hác còn hỏi qua một chút vấn đề nhân sự ở sở Công an tỉnh. Bí thư Hác chỉ ra một đội ngũ công an nghiêm minh là nhân tố quan trọng trong việc ổn định phát triển, duy trì kinh tế phát triển ở tỉnh ta. Bí thư Hác còn nói ngài là người rất giỏi trong việc phát triển kinh tế, Bí thư Hác hy vọng ngài có thể phát biểu nên làm như thế nào để phát triển kinh tế tỉnh ta hơn nữa.

Dương Phàm nghe đến đây sửng sốt một chút, lập tức cười nói:

- Tôi sẽ suy nghĩ vấn đề này, còn có chuyện gì khác không?

Quách Giang cười cười đứng lên nói:

- Không có việc gì, tôi cũng nên về làm việc.

Dương Phàm mỉm cười, nhưng ngay khi Quách Giang ra ngoài thì biến mất ngay. Nhìn Lý Thắng Lợi từ bên ngoài đi vào, Dương Phàm mặt không chút thay đổi cúi đầu suy nghĩ. Lý Thắng Lợi thấy thế, động tác liền nhẹ hơn nhiều, sợ phát ra âm thanh cắt ngang dòng suy nghĩ của lãnh đạo.

- Hác Nam đây là ám chỉ sẽ ra tay với sở Công an, muốn mình phối hợp. Đồng thời Hác Nam cũng đang giựt dây mình xuống tay nhằm vào phạm vi quyền lực của ủy ban nhân dân tỉnh.

Dương Phàm đương nhiên hiểu rõ ý mà Hác Nam chuyển đạt lời nói qua Quách Giang với mình, đây là lưu đường sống.

Nếu Hác Nam trực tiếp nói với mình, chính là không có đường sống. Không thể nghi ngờ điều kiện mà Hác Nam đưa ra rất cao. Vị trí giám đốc sở Công an tỉnh, Hác Nam sẽ toàn lực giúp Dương Phàm tranh thủ, mà cái giá đó là Dương Phàm phải nhúng tay vào lĩnh vực kinh tế của ủy ban nhân dân tỉnh. Điều này không thể nghi ngờ sẽ phát sinh va chạm với Đỗ Trường Phong cùng lãnh đạo chủ quản các ngành liên quan.

Hác Nam không thể nghi ngờ đang muốn phát động phản kích mãnh liệt. Ở đây đồng thời còn muốn Dương Phàm ra tay nhằm vào Đỗ Trường Phong. Chiêu này có thể nói là quá cay. Nhưng Dương Phàm là đồng minh của Hác Nam, không thể không lo lắng từ toàn cục sự được, mất của kế hoạch này. Đương nhiên, Hác Nam không nói hết nước, Dương Phàm có suy nghĩ gì có thể đợi Hác Nam về trực tiếp nói. Bây giờ chẳng qua là cho Dương Phàm suy nghĩ trước mà thôi.

Từ chuyện này có thể thấy tác phong công việc của Hác Nam đã thay đổi. Nếu là trước kia khi Hác Nam tuyệt đối mạnh mẽ, chuyện này sẽ không xảy ra. Đương nhiên thay đổi này cũng là do địa vị của Dương Phàm thay đổi, cùng với tình hình trước mặt sinh ra. Cuối cùng Hác Nam bây giờ dùng tư cách ngang hàng trao đổi với Dương Phàm, thậm chí từ chuyện này có thể thấy Hác Nam còn thể hiện mình đủ tôn trọng hạnh phúc, mọi việc đều có thể bàn bạc với Dương Phàm rồi mới làm.

Dương Phàm sớm có ý nhằm vào hệ thống công an. Lĩnh vực kinh tế, Dương Phàm không thể không thận trọng. Ám chỉ trong việc thương lượng này của Hác Nam, Dương Phàm cũng phải cân nhắc được mất. Nghi ngờ chính sách kinh tế của ủy ban nhân dân tỉnh, muốn tìm một điểm thích hợp để nhằm vào. Nghĩ đến đây, Dương Phàm không nhịn được cười. Xem ra ở sâu trong lòng mình đã có thái độ bất mãn với hiện trạng kinh tế tỉnh Giang Nam, nhất là nền kinh tế dựa vào bán đất, bán nhà ở mà tăng lên GDP, trong lòng Dương Phàm rất tức, rất căm ghét chuyện này.

Mâu thuẫn là mâu thuẫn, ghét là ghét. Nhưng Dương Phàm rõ ràng biết được không phải một vấn đề riêng lẻ, mà là vấn đề phổ biến trong phạm vi toàn tỉnh, thậm chí toàn quốc. Dương Phàm một khi muốn khua chiêng gióng trống ở vấn đề này, đưa ra ý kiến không đồng ý, như vậy đắc tội không phải một hai quan chức.

Dương Phàm cảm thấy mình không thích hợp đứng ra chỉ này chỉ nọ, vậy ai ra là thích hợp hơn cả? Trầm ngâm một lúc lâu, Dương Phàm đột nhiên cười cười, phát hiện mình không biết từ lúc nào đã đưa ra quyết định rồi. Chẳng qua ở cách làm phải có suy nghĩ mà thôi.

Nhớ đến bàn luận văn trong di thư của Chu Minh Đạo đến bây giờ không thích hợp xuất bản, Dương Phàm vội vàng tìm ra từ két bảo hiểm, mở ra xem thật nhanh. Dương Phàm ý thức được việc mình bất mãn với tình trạng bán đất của các chính quyền địa phương, ở trình độ rất lớn là do Chu Minh Đạo ảnh hưởng. Trong bài viết này của Chu Minh Đạo có đề tài chính là:

- Kinh tế bán đất có thể phồn vinh bao lâu?

Cầm điện thoại di động lên, Dương Phàm vội vàng tìm một số máy, gọi bên kia. Đầu bên kia nghe điện rồi khách khí nói:

- Chào Nhan lão, tôi là Dương Phàm. Công việc bận rộn vẫn không có thời gian đi thăm ngài, xin lỗi ... Là như thế này, thầy có một bài luận văn, tôi định một mình phát biểu, chẳng qua cảm thấy không quá thích hợp, muốn mời ngài là chuyên gia kinh tế học nổi tiếng cả nước đứng ra. Vâng, vâng, tôi sẽ lập tức gửi vào mail cho ngài.

Nhan lão trong điện thoại chính là một chuyên gia kinh tế học có ảnh hưởng rất lớn trong cả nước sau khi Chu Minh Đạo qua đời. Dương Phàm không thích hợp làm việc này, do Nhan lão ra mặt làm, có thể nói danh chính ngôn thuận. Nhan lão làm khoa học, ý kiến của lão chẳng những có ảnh hưởng rất lớn, đồng thời đám người phản đối cũng khó có thể ảnh hưởng đến danh tiếng của Nhan lão.

Dập máy, Dương Phàm gọi Lý Thắng Lợi vào phân phó một chút. Lý Thắng Lợi cầm lấy bản thảo rồi nhìn đồng hồ treo trên tường mà nói:

- Cũng đến giờ về rồi lãnh đạo.

- Khi bận rộn thời gian trôi qua nhanh thật.

Dương Phàm than thở một câu, cười cười lắc đầu thu dọn đồ đạc. Mới dọn đồ để vào trong cặp xong, Dương Phàm lại ngồi xuống vị trí, cầm điện thoại di động lên do dự một chút nhưng vẫn gọi.

- Tôi nói cho anh, vụ án này ai nói cũng vô dụng. Họ Hạ, anh có bản lãnh lấy chức bí thư đảng ủy cục Công an thành phố của tôi đi.

Trầm Ninh lớn tiếng nói đầy tức giận.

- Bí thư Trầm thật oai phong.

Dương Phàm nhẹ nhàng đưa điện thoại di động ra xa một chút, không nhanh không chậm cười nói. Trầm Ninh đầu bên kia điện thoại đang vỗ bàn nói chuyện với giám đốc sở Công an tỉnh về một vụ án. Nguyên nhân là Trầm Ninh bắt một câu lạc bộ, kết quả không ngừng có người gọi điện tới nói giúp, cuối cùng giám đốc Hạ - sở Công an tỉnh không biết như thế nào cũng bị trộn vào trong đó. Trầm Ninh tính cách nóng nảy, hơn nữa sau khi Dương Phàm đi rồi, bí thư tỉnh ủy Hà Thiếu Hoa khá chiếu cố Trầm Ninh. Tính cách Trầm Ninh cũng là rất bá đạo, chết cũng muốn mặt mũi, giám đốc Hạ kia lại ra vẻ hơn hẳn Trầm Ninh, điều này làm Trầm Ninh tức giận.

- Mẹ nó chứ, sao lại là lãnh đạo. Xin lỗi, xin lỗi, tao còn tưởng là thằng giám đốc sở Công an tỉnh họ Hạ chết tiệt kia.

Trầm Ninh vội vàng giải thích. Theo khoảng cách chênh lệch giữa hắn và Dương Phàm, tình cảm mặc dù vẫn nồng hậu như trước nhưng rất nhiều thứ đã biến hoá.

- Thằng ranh, còn nhớ ước hẹn lúc trước của chúng ta chứ?

Dương Phàm cười hì hì mà hỏi. Trầm Ninh nghe xong trầm ngâm một chút ở đầu dây bên kia, đột nhiên cười ha hả, lớn tiếng nói:

- Tao biết ngay mà, nói đi, mày có bố trí gì?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio