Ta Bị Ép Buộc

chương 22: chương 22

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Minh ca, vừa rồi Bôn Tử và Thiên Long hội đụng mặt nhau.” Một người đàn ông áo đen vẻ mặt nghiêm túc báo cáo với Tào Tử Minh, “Nhưng hai bên chỉ có ba bốn người, cho nên vẫn chưa động thủ.”

“Tôi biết rồi.” Tào Tử Minh gật đầu, giống như suy nghĩ một lát, mới nói với người đàn ông áo đen, “Bảo huynh đệ thu liễm bớt lại, tận lực đừng xung đột với Thiên Long hội.”

“Vâng, Minh ca!” Người áo đen nhanh nhẹn lên tiếng, xoay người rời đi.

Xung quanh giống như yên tĩnh lại.

Cô nuốt nước miếng một cái, cảm thấy trong lòng hỗn loạn.

Trời ạ, cô nên thoát khỏi cục diện lúng túng này thế nào đây? Nghẹo đầu giả bộ bất tỉnh sao? --- không, không được! Giả bộ bất tỉnh thì mất quyền chủ động, khoác ga giường ngất trong ngực đàn ông cái gì, cô tuyệt đối không thể cho phép chuyện đó phát sinh như vậy!

Cũng may Tào Tử Minh chủ động như không có chuyện gì xảy ra buông lỏng cô ra, dáng vẻ của anh làm lúng túng của cô giảm đi không ít.

“Tôi đưa cô về nhà.” Tào Tử Minh phân phó thuộc hạ một chút, sau đó nói với cô.

“Được, cảm ơn…” Anh quan tâm làm cô rất cảm động, dù sao bây giờ trên người cô cũng chỉ có một cái ga giường, muốn quay về nhà cũng không tiện…Ơ? Túi và tiền của cô vẫn còn trong khách sạn!

Cô đang bước đi trong giây lát liền dừng lại, Tào Tử Minh nhận ra cô không bước tiếp liền quay đầu lại nhìn, cô nói lắp: “Tôi, túi tiền của tôi và quần áo vẫn còn trong khách sạn.” Ở trong đó là tất cả tiền cô để dành, không có tiền, cô thật sự phải đi tìm cái chết.

“Phạm tiểu thư không cần lo lắng, đồ của cô đã thu hồi lại.” Lúc Tào Tử Minh nói chuyện, một chiếc xe hơi màu đen dừng bên người chúng tôi, “Đồ của cô đều ở sau xe, cô nhìn xem còn thiếu gì không.”

Thấy Tào Tử Minh hết sức thân sĩ thay cô kéo cửa xe ra, cô nhanh như hổ đói vồ mồi, tiền của cô túi của cô, mạng của cô! Nhưng mà, người xui xẻo, uống nước lạnh cũng có thể nhét kẽ răng. Vạt dưới ga giường quá dài, lúc cô cúi xuống khom lưng chui vào bên trong xe liền dẫm vào vạt ga giường, mất thăng bằng ngã trên ghế sau.

Trong lòng kêu r.ên một tiếng sau đó cô nhanh chóng bò dậy, lúc này vô cùng cẩn thận thu hẹp lại vạt dưới ga giường, giống như chuyện gì cũng chưa phát sinh, ngồi nghiêm chỉnh ở ghế sau.

Tào Tử Minh dừng ở ngoài xe chốc lát, mới chui vào, ngồi bên cạnh cô.

Xe vững vàng chạy, cô đỡ lúng túng hơn, vội vàng cầm túi lên, đẩy quần áo ra, tìm được túi xách của cô. Kéo ra khóa kéo, cô lấy ví tiền ra, khẩn trương mở ra, đồ đạc không thiếu, trong túi tiền vẫn còn đầy đủ, cô muốn lệ nóng doanh tròng nha.

: nước mắt vui mừng.

Thật tốt quá, thật sự là quá tốt, mạng của cô vẫn còn đây!

“Phạm tiểu thư chuẩn bị xử lý người đàn ông kia thế nào?”

Cô đang cao hứng, Tào Tử Minh chợt mở miệng hỏi cô.

Cô nghi ngờ nghiêng đầu, lại thấy Tào Tử Minh đang chuyên chú nhìn cô. Cô trừng mắt nhìn, trong giây lát liền hiểu được anh đang nói đến ai.

Nghĩ đến Tam ca mặt xấu xí kia, nghĩ đến ông ta động vào làm cô nổi da gà, nghĩ đến thời gian nằm trên giường khách sạn đáng sợ kia, cô nắm chặt quả đấm, chân mày cũng bất tri bất giác nhíu lại.

“Tôi…” Chuyện như vậy cô quyết định thế nào chứ? Nếu như tình huống bình thường, phải báo cảnh sát cho thỏa đáng, nhưng mà, nếu như cô báo cảnh sát, chuyện này sẽ ầm ĩ, cô không muốn việc mình làm việc ở Vạn Tử Thiên Hồng bị bại lộ. Mà cô cũng không hy vọng chuyện như vậy bị giáo sư và bạn học trong trường biết, em trai em gái trong nhà biết.

“Anh giúp tôi xử lý có được không?” Cô nắm chặt tay vào ga giường, cúi đầu nhẹ giọng nói.

Đem mọi thứ giao cho Tào Tử Minh xử lý, mặc kệ kết quả như thế nào, chỉ cần cô không biết là được.

Thời gian trong xe giống như ngừng lại trong chốc lát, Tào Tử Minh lấy điện thoại di động ra, bấm số, giọng nói trầm thấp có vẻ lạnh lùng cứng rắn, “Lưu Dương, giải quyết hắn, làm sạch sẽ một chút.”

Ôi chao? meoluoihamngu. dđlqđ

Cô kinh ngạc trợn mắt nhìn gò má Tào Tử Minh chốc lát, dọa cô sợ cô vội vàng cầm lấy tay anh, sợ hãi kêu lên: “Đợi một chút!”

Tào Tử Minh hơi kinh ngạc cúi đầu nhìn cô, mặt hai người cách rất gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương.

“Kia, cái kia… Không cần, không cần như vậy…” … Tàn nhẫn như vậy nha! “Người khác xấu, nhưng tội không đáng chết! Ông ta cũng không có làm cái gì…” Không nên làm cô sợ chứ, cô nghĩ là đánh một trận là được rồi, ai biết tự nhiên Tào Tử Minh lại ác như vậy chứ? Ô ô, quả nhiên cô nên cách xa những phần tử hắc đạo này xa một chút! Bị cuốn vào thế giới ngổn ngang với đủ các loại tàn khốc trong bóng tối thực sự sẽ làm cô điên mất!

“Không có làm cái gì sao?” Tào Tử Minh không có tránh tay cô, cũng không có lộ ra vẻ mặt không vui, anh yên lặng nhìn cô một lát, trong mắt lộ ra một chút thả lỏng, khóe môi khẽ nhếch lên nói: “Cô hiểu lầm, tôi chỉ gọi cho Lưu Dương bảo mang hắn ta mời ra khỏi thành phố này.”

“Hả? A…” Thì ra là như vậy sao?... Được rồi, tiểu thuyết cô thấy nhiều khi có sự khác biệt.

Cô thở phào nhẹ nhõm, sau đó mới ý thức được tư thế lúc này cô và Tào Tử Minh có bao nhiêu mập mờ. Bởi vì kích động, ga giường trên người cô đã trượt xuống, lộ ra nửa bả vai, mà khoảng cách giữa cô và Tào Tử Minh thật sự quá gần.

Cô chỉ cảm thấy mặt mình nóng lên, luống cuống tay chân kéo ga giường, lui sang bên ngồi nghiêm chỉnh.

Bây giờ trời đã tối rồi, hi vọng Tào Tử Minh không nhìn thấy cô ngượng ngùng… Thật là mất thể diện!

Đại khái là vì đề phòng có người theo dõi, xe lái đến một khu dân cư cao cấp. Ở bên ngoài biệt thự liền dừng xe lại, Tào Tử Minh vốn muốn đưa cô đi vào biệt thự thay quần áo rồi sẽ dời đi, nhưng cô vừa nghĩ bước vào nơi này trong lòng cô sẽ cảm thấy ghen tị, cô từ chối ý tốt của anh, hi vọng về nhà nhanh một chút --- ở trong nhà người khác thay quần áo, không được tự nhiên lắm.

Tào Tử Minh cũng không miễn cưỡng cô, anh vào nhà để xe lái một chiếc xe khác ra ngoài, cô nhìn nơi khiến người ta ghen ghét, sau đó quay đầu nhìn tiểu khu hạnh phúc.

Một đường im lặng đến tiểu khu, sau khi Tào Tử Minh đưa cô lên lầu, không có dừng lại xoay người rời đi. Cô đang suy nghĩ có nên mời anh vào nhà ngồi một chút hay không thì bây giờ không cần câu trả lời nữa.

Lúc trở về phòng quấy rầy tiểu La đang làm bài tập, nó thấy cô quấn ga giường vẻ mặt rất khẩn trương. Cô chỉ gạt cậu nói đi trên đường bị người trên lầu đổ nước vào người, nhà kia cho cô mượn ga giường vì cảm thấy áy náy --- lý do rất ngu xuẩn, nhưng nhất thời cô không nghĩ ra được lý do nào tốt hơn, không thể làm gì khác là mở to mắt nghiêm túc nhìn tiểu La, để cho cậu tin. Dù sao cậu cũng không biết bên trong cô không có mặc quần áo.

Lấy điện thoại di động ra, cô mới phát hiện bên trong có mấy cuộc gọi nhỡ, đều là Tào Tử Minh gọi đến, thời gian từ năm giờ rưỡi đến năm giờ năm mươi. Theo cô đoán, Tào Tử Minh đến Vạn Tử Thiên Hồng hỏi thăm nơi cô đi, sau đó phái thuộc hạ tìm cô khắp nơi. Như vậy chị Lưu cũng không biết cô gặp chuyện. Nhưng mà, cô gọi điện thoại cho chị Lưu xin nghỉ, mấy ngày tới sẽ không đến. Chị Lưu giống như lo lắng cho cô, ở đầu điện thoại bên kia muốn nói lại thôi quanh co thật lâu, cho đến khi cô nói không có chuyện gì, chị ấy mới thở phào nhẹ nhõm, cúp điện thoại.

Cô tắm suốt một tiếng, da trên người bị chà xát đến đỏ, mới lau khô thân thể đi ra phòng tắm nằm trên giường.

Cô đang nghĩ, cô thật sự quá ngây thơ rồi. Biết rõ ràng hộp đêm không sạch sẽ gì, vẫn còn coi nó như trò chơi, thiếu chút nữa làm cho mình hối hận cả đời. Đoạn thời gian giằng co với Tam ca kia, cô muốn xóa sạch bóng ma đó, nhắc nhở bản thân cô, để cô cẩn thận hơn.

Nhưng mà, sau này cô phải làm sao đây?

Cô không muốn ở lại Vạn Tử Thiên Hồng nữa, nhưng đổi chỗ làm sẽ khá hơn sao? Chỉ cần là hộp đêm, sẽ có chỗ sạch sẽ sao? Nhưng nếu như cô không đến những địa phương này, làm sao có thể gánh nổi chi phí gia đình dùng chứ? Chẳng lẽ giống lời cô từng nói với Tào Tử Minh, cầu người bao nuôi sao? --- dĩ nhiên không được, có một số việc có thể làm, có một số việc tuyệt đối không thể làm, đây là vấn đề nguyên tắc, bất luận cô ở thân thể nào, rơi vào hoàn cảnh nào, cũng nhất định phải kiên trì.

--- a a a! Thật là phiền!

Cô buồn bực nằm trong chăn, ôm chăn nằm trên giường lăn qua lăn lại, dùng nó để phát tiết.

Tiền bạc không phải là vạn năng, nhưng không có tiền cũng không được. Những lời này quả nhiên có đạo lý. Một đồng tiền cũng có thể làm cho anh hùng hảo hán câm nín, huống chi là dân nhỏ bé đây? --- cô đã nghèo nhưng vẫn phải giành tiền ngân hàng…

Vắt óc suy nghĩ một giờ không có kết quả, cô từ trong chăn chui ra ăn bát mì tôm, bổ sung năng lượng tiêu hao. Lại đọc sách một lát, đoán chừng dạ dày tiêu hóa xong, mới bò lại lên giường đi ngủ.

Ngày mai là thứ sáu, buổi sáng có ba bốn tiết Anh ngữ. Cô ở nhà dưỡng bệnh, nhưng cả người buồn bực ở nhà không bằng đến trường học. Đối với cô mà nói, trường học là nơi chữa bệnh.

Nhưng mà, khi cô học xong đi ra ngoài, đang đi trên hành lang liền gặp phải lớp trưởng Viên Diệc Thần nhiệt tình chào hỏi, cô mới nhớ đến bất an trước khi đến trường là gì.

Ngày hôm qua, cô chẳng những bị Tam ca ghê tởm động, lại bị hình tượng biến đổi lớn của lớp trưởng Viên Diệc Thần hù dọa! Nhưng mà cô lại quên mất ở trường học có thể gặp Viên Việc Thần --- chuyện này khác nào bi kịch chứ?

Cho nên, khi Viên Diệc Thần cách đó không xa vừa cười vừa hướng cô phất tay, lúc cô vừa đến gần, cô ngây người ba giây, sau đó xoay người bỏ chạy.

----- ô, quá đáng sợ!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio