Editor: Đào Sindy
Sau khi Ban gia bị xét nhà, mấy hoàn khố có quan hệ cũng không tệ lắm với Ban Hằng còn có ý đồ lén nhét chút vàng bạc châu báu cho Ban Hằng, biết Dung Hà không vì Ban gia rơi đài liền trở mặt không quen biết, ngược lại đón tất cả người Ban gia đi mới dừng lại ý nghĩ kia.
Sau đó Phong Ninh Đế giam lỏng ba người Ban gia, những hoàn khố này trên nhảy dưới tránh suy nghĩ một hồi phương pháp xử lý, nhưng bọn họ cũng chưa kịp nhảy nhót bao lâu, nhà mình cũng bị tịch thu theo rồi. Bọn họ là những quý tộc được thừa kế, trong triều không có chức vụ thực, Phong Ninh Đế nhìn bọn họ không vừa mắt, nhất định phải tịch thu nhà bọn họ, như vậy cũng không có cách nào.
Sau khi quân Dung gia đánh vào Kinh Thành, những hoàn khố này nhao nhao mừng rỡ xem náo nhiệt, mặc dù những huân quý này không thể khôi phục tước vị, nhưng gia sản tịch thu bị triều đình đã trả lại, chuyện này đối với bọn họ mà nói đã là niềm vui ngoài ý muốn.
Nhất là mấy vị hoàn khố trên triều đã giúp Dung Hà hiện tại cũng được phong lại mấy tước vị không lớn không nhỏ.
Những hoàn khố này cũng thức thời, biết bọn họ hiện tại không tiện tiến cung đi tạ ơn, cho nên khi thái giám tuyên chỉ trước mặt, bọn họ dập đầu mạnh mẽ về phía Hoàng Cung, nói một đống lời vuốt mông ngựa, ngày hôm sau liền mang theo hậu lễ đi phủ Tĩnh Đình Công.
Tân đế vừa lập, trưởng bối trong nhà không dám kéo bè kết phái ngay lúc này, cho nên mang theo lễ bái phỏng đều là tiểu bối tuổi trẻ, lấy cớ tụ hội mới bước vào đại môn Ban gia.
Mấy hoàn khố trẻ tuổi vì chính biến lần này, tính tình bớt phóng túng hơn trước, nói qua nói qua lại liền nói đến lão toan nho tự cho mình là thanh cao đứng về phía tiền triều.
"Gì mà từ chối triều đình chiêu hàng. " Ban Hằng không chút khách sáo nào nói: "Bệ hạ có năng lực, có tài cán, trong lòng có bách tính, các ngươi nói những người này, bệ hạ thấy thế nào được? Mở miệng một tiếng không nhìn trúng triều đình, không thông đồng làm bậy với phú quý, nói thật như họ có cơ hội thông đồng làm bậy ấy, mặt mũi bao lớn chứ."
Mấy người không nghĩ tới còn chưa thông, tò mò hỏi: "Thật không có chuyện này?"
"Thật không có. " Ban Hằng khẳng định lắc đầu: "Bệ hạ rất coi trọng người ưu tú tài đức vẹn toàn, nghe tỷ ta nói, nếu thật có đại thần có tài trị thế không đồng ý bị triều đình chiêu hàng, bệ hạ sẽ đích thân đi mời. Các ngươi nói mấy người này, huyên náo vui mừng như vậy, lúc nào thì triều đình để ý đến họ?"
"Cho nên trong lòng bọn họ chua lét, trên mặt lại tỏ vẻ thanh cao à?" Hoàn khố nào đó xùy cười một tiếng: "Ta không thích nhất là loại người này, lúc ngủ ban đêm không chừng nằm mơ cũng ngóng trông triều đình triệu dùng, buổi sáng rời giường còn phải làm bộ khinh thường, làm thơ rêu rao cho chính mình, làm người thành thật chút không tốt sao?"
"Loại người này, muốn xử lí rất dễ dàng. " Một hoàn khố khác nói: " Không phải bọn họ muốn mặt à, vậy chúng ta sẽ không cho bọn họ mặt."
"Ta có ý kiến hay. " Ban Hằng vỗ bàn một cái: "Chúng ta mời con hát biểu diễn ở chợ, làm cho buồn cười một chút, xấu hổ chết bọn họ."
"Cứ làm như thế, bọn họ không biết xấu hổ, chúng ta cũng không cần cho bọn họ mặt mũi."
Ngay lúc những văn nhân này tự cho là thanh cao bị thổi phồng đến nhẹ nhàng vui sướng, ngay cả chính họ cũng nghĩ mình thật sự từ chối Đế Vương triệu kiến, bỗng nhiên có một số hoàn khố rảnh đến không có chuyện gì làm bắt đầu mời người nghe sách xem kịch miễn phí.
Trong sách hí nói gì?
Đại khái là một số người không có tài năng gì, hết lần này tới lần khác còn tự cho là tài trí hơn người, xem thường người đọc sách bình thường, hâm mộ một số đồng môn vào triều làm quan, tránh trên giường lén khóc thút thít, ngày hôm sau tiếp tục một mặt thanh cao ra ngoài.
Có bộ số người đọc sách quả thực tự cho là tài trí hơn người, ánh mắt nhìn bách tính bình thường đều là liếc xéo, cho nên bản hí khôi hài này vừa ra, nhắm trúng bách tính xem náo nhiệt cười vang, nhất là mấy người diễn vai người đọc sách hài hước, được không ít bách tính ban thưởng.
Trong lúc nhất thời nổi danh trong kinh thành.
Người đọc sách và hoàn khố không có cách phân rõ phải trái, ngươi nói bọn họ đang vũ nhục người ta, bọn họ chỉ cho mình là nhàn rỗi nhàm chán, tùy tiện mời bách tính Kinh Thành xem mấy xuất diễn.
Người đọc sách kích động như thế làm gì? Ngươi làm người chính trực, lại không ra vẻ thanh cao, nói chuyện giúp loại người đọc sách đáng giận kia làm gì, chẳng phải dơ bẩn thanh danh của ngươi sao?
Mấy người đọc sách này còn có thể nói gì?
Nói mình bị đâm trúng đau đớn, hay là ra vẻ hào phóng rồi nghẹn cục tức lại?
Bị những hoàn khố như Ban Hằng giày vò một phen, những lão tài tử này lập tức yên tĩnh xuống, không chỉ không còn làm thơ, còn tránh trong phòng một thời gian thật dài không đi ra ngoài, sợ người khác nói hắn ta là người như vậy.
Nhưng những hành vi này của bọn họ sớm đắc tội với văn nhân vào triều làm quan, không chức vị chính là phẩm hạnh cao khiết, bọn họ làm quan trong triều thì là gì? Một số người ẩn nhẫn không phát, không muốn làm hỏng thanh danh của mình, hiện tại tình thế đúng lúc, bọn họ đương nhiên muốn thừa cơ giẫm một cước.
Một là trút giận cho mình, hai là nịnh nọt Hoàng đế đương triều.
Đám hoàn khố Ban Hằng làm chuyện này truyền đến tai Dung Hà, Dung Hà nói với Ban Họa: "Vẫn là cách của Hằng đệ tốt."
"Đầu óc của hắn cũng chỉ ở thời điểm này mới có thể sử dụng một lát, chàng tuyệt đối đừng khen hắn. " Ban Họa tức giận nói: "Chút thủ đoạn tính là gì, bọn họ tổn hại ý tưởng cũng không ít, năm đó Tạ Khải Lâm ở kinh thành cũng coi là tài tử phong lưu, sau đó thì thanh danh như rác bị quét đi."
"Hắn thì tính là phong lưu tài tử gì đâu? " Dung Hà không chút do dự nói: "Đẹp hơn ta hay có tài hơn ta chứ?"
"Một người ở trên trời, một người dưới mặt đất, so cái gì mà so?" Ban Họa nhéo mặt y một cái, lột một quả nhãn nhét vào trong miệng y: "Ta còn chưa so với Thạch cô nương, Lâm cô nương, còn có Công chúa Quận chúa gì đó mà."
Dung Hà nhả hột vào tay, bật cười nói: "Nàng nói những người này, ta ngay cả hình dạng các nàng thế nào cũng không nhớ nổi, nếu như nàng hỏi trong số đó ai đẹp nhất, ta cũng không đáp lại được."
"Miệng của đám nam nhân các người, chim sẻ đang bay trên trời cũng có thể bị dụ xuống."
"Chim sẻ có gì tốt để dụ dỗ, ta dụ dỗ Phượng Hoàng như nàng xuống, cho vừa lòng thỏa ý."
Hai phu thê cầm đuốc soi lời nói trong đêm, lại là một đêm dịu dàng, khi Ban Họa từ trên giường tỉnh lại, Dung Hà đã vào triều rồi.
Nghe thái giám trong điện báo lại, nói hôm nay Phúc Bình Thái hậu muốn xuất cung đến cung vùng ngoại ô ở lại, hỏi nàng có cần ban ý chỉ hay không.
Phúc Bình Thái hậu chính là thân mẫu của Thái Tử và Tưởng Lạc, mặc dù tiền triều đã vong, nhưng Dung Hà từng nhận ân huệ của bà cho nên vẫn giữ lại phong hào Thái hậu cho bà, tước vị người nhà mẹ của bà cũng duy trì không thay đổi, cho Thái hậu đủ mặt mũi.
"Hôm nay đi à?" Ban Họa hơi sững sờ, đứng dậy nói: " Ta đi xem một chút."
"Nương nương." Như Ý có chút bận tâm nhìn Ban Họa vài lần, lần trước Phúc Bình Thái hậu cầu nương nương giúp đỡ bạo quân, sau khi nương nương từ chối, Thái hậu và nương nương liền chưa từng gặp mặt, hiện tại nàng lo lắng Thái hậu sẽ không cho nương nương sắc mặt tốt.
Ánh mắt Ban Họa yên tĩnh nói: "Đi thôi."
Mặt Phúc Bình Thái hậu không thay đổi đứng ở một bên, nhìn thái giám cung nữ thu dọn rương rinh ra, nói với ma ma bên cạnh đang hết nhìn đông tới nhìn tây: "Ngươi đang nhìn gì thế?"
Bị Thái hậu phát hiện động tác nhỏ của mình, trên mặt bà ta có chút xấu hổ, không biết trả lời như thế nào. Bà ta nghĩ Hoàng hậu nương nương sẽ phái một người để đưa tiễn, chí ít sau khi Thái hậu đi cung khác, thời gian có thể tốt hơn một chút.
Thái hậu Vong quốc, mặc dù vẫn là Thái hậu, nhưng người nào sẽ coi ra gì? Nhưng nếu Hoàng hậu cho mặt mũi, hạ nhân cung khác định không dám không tốt với Thái hậu, bà ta làm cung nhân, sao không biết tâm tư những người phía dưới, thế nhưng những lời này làm sao bà ta có thể nói thẳng cùng Thái hậu?
Trên thực tế Phúc Bình Thái hậu biết bà ta đang suy nghĩ gì, chỉ là lúc này bà chỉ có thể giả bộ như không biết thôi. Bà từng nghĩ tới chết bên ngoài, nhưng nếu bà chết rồi, Đại nhi tử, nữ nhi của bà nên làm sao? Nhị nhi tử bà không dạy tốt, chẳng lẽ còn phải dùng thủ đoạn tự sát này, nhắm trúng tân đế không vui, cuối cùng liên lụy đại nhi tử sao?
Huống chi bà đối với Dung Hà còn có mấy phần ân tình, nếu bà còn sống thì Dung Hà đối với Đại nhi tử và nữ nhi cũng có thể tốt hơn mấy phần.
Cho nên bà chỉ có thể sống, an phận thành thành thật thật mà sống.
Ngay lúc bà sắp đạp lên xe ngựa thì bà chợt nghe giọng ma ma có chút ngạc nhiên.
"Thái hậu, là Hoàng hậu nương nương!"
Phúc Bình Thái hậu quay đầu nhìn lại, vậy mà thật là Ban Họa đến đây. Bà dẫm chân xuống, quay người đối mặt Ban Họa.
"Nương nương. " Ban Họa đưa một hộp gỗ cho ma ma bên người Thái hậu: "Đi cung khác bảo trọng nhiều hơn, nếu có gì không quen thì hãy phái người vào cung nói một tiếng. Nếu rảnh rỗi, ta cũng sẽ đi thăm viếng người."
Bờ môi Phúc Bình Thái hậu khẽ run, nửa ngày sau mới nói: "Người không nên tới."
Bà là Thái hậu tiền triều, Ban Họa là Công chúa tiền triều khâm phong, còn chảy một dòng máu của gia tộc Tưởng thị, nàng và những người tiền triều quá gần, đối với nàng không phải chuyện gì tốt.
"Nương nương không cần lo lắng, trong lòng ta hiểu rõ. " Ban Họa vịn tay Phúc Bình Thái hậu lên xe ngựa, nàng đứng ngoài xe ngựa, nhỏ giọng nói: " Sau khi đến cung khác, nương nương không cần sầu lo, bệ hạ là người rộng lượng, chắc chắn đối xử tử tế với Hòa Thân Vương và An Nhạc Công Chúa."
Trong mắt Phúc Bình Thái hậu ngấn lệ, bái nàng, thả rèm xe ngựa xuống.
"Như Ý. " Ban Họa quay đầu nhìn về phía Như Ý: "Ngươi đưa Thái hậu xuất cung."
"Vâng."
Ban Họa trở lại Đại Nguyệt cung, Dung Hà còn chưa hạ triều, Thường ma ma theo nàng tiến cung đi đến trước mặt nàng, tự tay dâng canh dưỡng nhan bổ dưỡng lên cho Ban Họa: "Nương nương sao thế, cung nhân làm người mất hứng à?"
"Không. " Ban Họa trầm mặc uống xong canh, súc miệng lau miệng mới nói: " Ta vừa đi đưa tiễn Thái hậu."
Thường ma ma cười cực kỳ hiền hoà: "Nương nương đi đưa tiễn nàng là đúng."
"Một là mối quan hệ cá nhân của hai người, hai là lộ rõ khí độ quốc mẫu của người." Thường ma ma đi theo bên cạnh Đức Ninh Trưởng Công chúa nhiều năm, lại là tâm phúc của Trưởng Công chúa, cho nên nghe không ít việc ngầm nhiều người không nhận ra.
Thái hậu ngoại trừ vừa gả cho Vân Khánh Đế chịu chút khổ, thời gian sau đó vẫn luôn phong quang vô lo, nam nhân kính trọng bà nhất, con thứ thứ nữ vốn không lọt vào mắt bà, so với Hoàng hậu các triều Đại nghiệp bớt lo hơn nhiều. Cuộc sống càng bớt lo, lại càng khiến tính cách người ta hồn nhiên ngây thơ, thấy mặt tối có hạn, Thái hậu đúng là như thế.
"Khí độ với chả không gì chứ." Ban Họa rủ mí mắt xuống cười nói: "Ma ma đừng nói ta tốt như vậy."
Thường ma ma cười lắc đầu: "Nương nương rất tốt, tốt giống Công Chúa Điện Hạ."
"Ta không bằng tổ mẫu."
Thường ma ma hiền lành chụp tay của nàng: "Nương nương không cần suy nghĩ những thứ này, không bằng xem y phục đồ trang sức cho đại điển phong hậu, nếu có chỗ không hài lòng còn có thể để Tú Nương sửa lại."
Ban Họa gật đầu: "Được, để bọn họ trình lên xem."
"Bệ hạ, thế này không ổn!" Lễ bộ quan viên quỳ gối trước mặt Dung Hà: "Quy chế đại điển đăng cơ và phong Hoàng hậu theo truyền thống, là quy củ tám trăm năm trước, sau đó đại điển phong hậu các triều đại chưa từng long trọng như vậy, sao có thể thay đổi tiền lệ tại triều ta."
"Từ xưa đã có chuyện ngoài quy củ, làm sao xem như tiền lệ?" Dung Hà không nhìn Lại bộ quan viên quỳ trên mặt đất: "Hoàng hậu thay trẫm nỗ lực giành chính quyền rất nhiều, dựa theo quy chế tổ chức đại điển phong hậu mới không coi là bôi nhọ nàng."
Lễ bộ quan viên không nghĩ tới vậy mà Dung Hà lại nói ra câu này, công trạng của Hoàng hậu quả thực không thể bỏ qua, nhưng nàng chung quy là nữ nhân, nhấc một nữ nhân lên cao như vậy không phải chuyện tốt, lỡ như tẫn kê ti thần...
gà mái mà đi báo sáng, ý nói phụ nữ làm thay việc đàn ông.
"Các ngươi lo lắng trong lòng trẫm hiểu rõ, nhưng Hoàng hậu không phải là người như thế, trẫm… " Dung Hà để bút trong tay xuống, yên lặng nhìn mấy vị đại thần trong phòng: "Tin nàng."
Thấy Dung Hà đã nói đến cấp độ này, mấy vị triều thần biết nói thêm gì đi nữa sẽ khiến bệ hạ không thích, chỉ có thể đồng ý.
"Nếu chư vị đại nhân cũng không có ý kiến thì chiếu chương làm việc. " Dung Hà chậm rãi gật đầu, trên mặt lộ ra chút hài lòng.
"Chu đại nhân, Diêu đại nhân. " Lễ bộ quan viên gọi lại hai người vừa rồi từ đầu tới đuôi không nói lời phản đối nào: "Hai vị đại nhân không cảm thấy đại điển phong hậu có gì không ổn sao?"
"Chỗ nào không ổn?" Chu Bỉnh An một mặt đơn thuần mờ mịt: "Không phải bệ hạ rất hài lòng sao?"
"Mặc dù bệ hạ hài lòng, nhưng đại điển này cũng quá long trọng..."
"Vương đại nhân. " Diêu Bồi Cát vỗ bả vai quan viên Lễ bộ: "Thứ như quy củ này, chỉ cần theo một chút là được không cần quá phép tác. Theo ta thấy, Hoàng hậu nương nương dũng mãnh thiện chiến, đồng cam cộng khổ cùng bệ hạ, nỗ lực rất nhiều, dựa theo quy củ này không quá đáng."
Quan viên Lễ bộ thấy Diêu Bồi Cát cũng nói như vậy, hoảng hốt tùy ý để ông vỗ bả vai mình, đột nhiên cảm giác được, đại khái ông ta thật ngạc nhiên.
Trọng thần trong triều không có chút ý kiến với quy chế đại điển phong hậu này, những người khác cũng không dám có ý kiến. Đương kim bệ hạ không chỉ có thủ đoạn trị quốc, binh quyền trong triều cũng nắm giữ trong tay của y, cho nên quan viên trong triều đều cực kỳ nghe lời.
Dù sao bệ hạ muốn hậu đãi chính thê, cũng không phải tiểu thiếp phi tần, cộng thêm trong lịch sử cũng có tiền lệ, đại điển phong hậu bằng lòng làm long trọng liền long trọng đi.
Quan viên Lễ bộ khua chiêng gõ trống quan tâm đại điển phong hậu, các châu huyện đi qua chiến loạn cũng dần dần khôi phục trật tự bình thường. Công báo liên quan tới Dung Hà đăng cơ lúc này mới phát đến các châu huyện và các quốc gia xung quanh.
thông báo hay chiêu cáo ngày xưa.
Bách tính các châu huyện nghe nói tân đế là một Hoàng Đế rất tốt thì đều vỗ tay vui mừng.
Về phần tiểu quốc xung quanh, lúc Đại nghiệp nội chiến còn không dám lộn xộn, càng đừng đề cập hiện tại tân đế đã đăng cơ, bọn họ vừa nghĩ tới chỉ có ngựa không dừng vó phái sứ thần cống đồ chúc mừng tân đế, nhờ vào đó tìm hiểu tân đế đối với các quốc gia xung quanh đến tột cùng có ý gì.
Lỡ như vị vừa lên đài này, nhàn rỗi không chuyện gì lại thích đến các quốc gia xung quanh đánh một trận, bọn họ không thể nào sống nổi rồi.
"Bệ hạ, người cẩn thận dưới chân."
Tưởng Lạc bị nhốt trong thiên lao nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện, kích động bổ nhào vào cửa nhà lao. Trải qua mấy ngày, không có người nói chuyện cùng hắn ta, hắn ta suýt chút bị ép điên, hiện tại rốt cục nghe được tiếng người, hắn ta mới cảm giác mình còn sống.
Coi như đi vào là Dung Hà, cũng không có ảnh hưởng đến sự hưng phấn của hắn ta.
"Dung Hà, ngươi thả ta ra ngoài, thả ta ra ngoài."
"Lệ vương tiếp chỉ."
Đạo ý chỉ này tính đủ mấy tội trạng của Tưởng Lạc, cuối cùng ban thưởng hắn ta phong hào Lệ vương, cầm tù hắn ta cả đời.
"Ngươi không thể đối với ta như vậy, ta là Hoàng Đế. " Tưởng Lạc điên cuồng túm cửa nhà lao: "Ngươi không thể đối với ta như vậy!"
Ánh mắt Dung Hà yên tĩnh thưởng thức bộ dáng Tưởng Lạc điên cuồng, ngồi xuống ghế dựa, cho đến khi Tưởng Lạc khàn cả giọng, y mới mở miệng nói: "Lệ vương, ngươi táng tận thiên lương, trẫm có thể giữ tính mạng của ngươi đã là nể mặt Phúc Bình Thái hậu, không thì trẫm đã sớm chém đầu trên cổ ngươi xuống để an ủi sinh linh."
Tưởng Lạc tựa trên cửa lao, tuyệt vọng nhìn Dung Hà: "Dung Hà, ngươi là ngụy quân tử."
Vương Đức kéo cửa nhà lao ra, tiến lên dùng tay đánh vào mặt Tưởng Lạc, sau đó lấy khăn lau tay, cười tủm tỉm nói: "Lệ Vương điện hạ cũng không thể bất kính với bệ hạ, đôi tay này của nô tài mặc dù thiếu ba đầu ngón tay, nhưng sức đánh người vẫn phải có."
"Ngươi là đồ chó chết gì cũng xứng kêu to gọi nhỏ trước mặt ta, phi!" Tưởng Lạc phun ra một búng máu: "Thế nhân đều nói ta độc chết phụ hoàng, nhưng hôm đó ngươi vốn không nhân cái bình kia □□. Buồn cười người trong thiên hạ đều tán dương Dung Hà nhân đức, nhưng lại không biết mạng phụ hoàng ta lại mất trong tay ngươi."
Dung Hà nghe hắn ta chửi rủa, không lên tiếng.
Vương Đức dùng hai tay cầm quạt, đánh xong ông cung kính thở dài nói với Tưởng Lạc nằm rạp trên mặt đất: "Lệ Vương điện hạ, nô tài đã nói rồi, không thể bất kính với bệ hạ. Mặc dù cái bình kia nô tài không nhận, nhưng thái giám khác nhận, tội nghiệt người phạm vào không thể để bệ hạ tới gánh."
"Ha ha. " Tưởng Lạc chật vật nằm trên mặt đất, dứt khoát không nổi rồi: "Ngươi và Dung Hà cấu kết với nhau làm việc xấu, che đậy thế nhân, ở trước mặt ta, còn làm bộ làm tịch chi nữa?"
"Lệ Vương điện hạ, người lại sai rồi. " Vương Đức ngoài cười nhưng trong không cười nói: " Là bệ hạ hoài niệm tiên đế, lại cảm niệm nô tài trung tâm với tiên đế, cho nên mới đặc biệt giữ nô tài hầu hạ bên người."
"Ha ha ha ha. " Tưởng Lạc nện đất cười ha hả: "Buồn cười buồn cười, các ngươi mưu sát Hoàng Đế, mưu lợi tạo phản, lại nói đường hoàng như thế, con mắt người trong thiên hạ đều mù, lỗ tai đều điếc, mới có thể tán dương hạng người lònglang dạ thú như ngươi là nhân hậu."
Vương Đức không hết hận đạp Tưởng Lạc mấy cước.
"Được rồi. " Dung Hà cắt ngang Vương Đức, nhàn nhạt nói với Tưởng Lạc: " Nếu như ngươi không làm một số chuyện trẫm không thích, hôm nay ngươi còn có thể sảng khoái."
"Phi!" Tưởng Lạc nhổ về phía Dung Hà.
"Đỗ Cửu, cắt một cánh tay của hắn ta.” Dung Hà nhẹ nhàng mở miệng, cứ như đang nói rót chén trà.
Đỗ Cửu luôn đứng sau lưng Dung Hà đứng ra ôm quyền nói: "Bệ hạ, cánh tay nào đây?"
Dung Hà trầm mặc một lát, khẳng định nói: "Bên trái."
Đỗ Cửu đi vào nhà tù, một cước giẫm cánh tay trái của Tưởng Lạc, chỉ nghe tiếng răng rắc, cánh tay Tưởng Lạc đã đứt.
"Á!"
Tưởng Lạc đau đến một mặt trắng bệch, giống như ếch xanh phồng bụng lên, bộ dáng vừa buồn cười vừa đáng sợ.
Dung Hà thưởng thức biểu cảm thống khổ của hắn ta trong chốc lát, đứng lên nói: "Đừng để hắn chết, đi thôi."
"Tên điên, tên điên. " Chẳng biết lúc nào Trường Thanh vương bị người khác mang vào mặt trắng nghiêm túc: "Dung Hà, ngươi nói Tưởng Lạc bạo ngược, ngươi thì tốt hơn hắn ở đâu?"
Tạ Khải Lâm bị người ép sắc mặt cũng có chút trắng, nhưng hắn nhìn thấy Tưởng Lạc cực khổ bên trong kêu khóc không nói gì.
Dung Hà nhàn nhạt liếc nhìn hắn ta một cái, đáy mắt đầy lạnh lùng.
Trường Thanh vương chú ý tới ánh mắt này, đáy lòng của hắn ta có chút phát lạnh, ráng chống đỡ can đảm nói: "Ngươi tra tấn người như thế, sao không cho thoải mái một chút."
"Trẫm cho người đem ngươi đến, không phải để ngươi xem trò vui. " Bỗng nhiên Dung Hà cười một tiếng: "Nếu ngươi không lên tiếng, trẫm xém quên cả ngươi."
Y thu lại mặt cười: "Trói hắn lại."
Rất nhanh Trường Thanh vương bị cột hình chữ đại lên tường, Dung Hà đi đến bên tường, gỡ xuống một cây cung. Gõ gõ dây cung, bỗng nhiên y rút ra một mũi tên, khoác lên dây bay về phía Trường Thanh vương.
Mũi tên bay qua cánh tay Trường Thanh vương, đúng lúc làm bị thương một lỗ không sâu không cạn.
Lại là một tiễn bay ra, mũi tên này bay trúng cánh tay còn lại, trên người Trường Thanh vương lại nhiều thêm một vết thương.
Trường Thanh vương mới vừa rồi còn can đảm mạnh miệng cùng Dung Hà, giờ phút này mặt mày xanh đen run như cày sấy.
"Đưa Cao Vượng Thịnh đến đây." Dung Hà ném cung tiễn lên mặt đất.
Rất nhanh Cao Vượng Thịnh bị thân vệ mang qua, Dung Hà chỉ Trường Thanh vương bị trói trên tường: "Ta cho ngươi hai lựa chọn, một là đợi trong thiên lao cả đời, hai là bắn mười mũi tên trên người hắn nhưng không để hắn ta chết."
Trường Thanh vương bị người chặn miệng trói trên tường, Cao Vượng Thịnh bị dọa quỳ gối trước mặt Dung Hà.
Hắn chỉ là một xạ thủ am hiểu tiễn thuật, may mắn được người ta khen có di phong của Ban nguyên soái, nhưng chính hắn rất rõ ràng, hắn ngay cả xách giày cho Ban nguyên soái cũng không xứng chứ đừng nói gì đến di phong.
Mặc dù triều Đại Nghiệp đã không còn tồn tại, nhưng hắn không đủ can đảm tổn thương tử đệ Hoàng thất. Hắn quỳ trên mặt đất thật lâu, Dung Hà không không thay đổi sắc mặt, hắn hiểu ra.
Trên thực tế hắn không có lựa chọn.
Tay run run bắn ra mũi tên thứ nhất, mũi tên có chút lệch, trúng đùi đối phương. Khi mũi tên thứ nhất bắn ra, trong lòng hắn trái lại không còn khẩn trương như vậy, rất nhanh còn dư lại chín mũi cũng bắn xong.
Mắt hắn nhìn Trường Thanh vương đã biến thành người máu, mới phát hiện người mình đầy mồ hôi lạnh.
Dung Hà quay đầu nhìn Tạ Khải Lâm thật lâu, bỗng nhiên nói với thân vệ: "Để hai người này đi."
Tạ Khải Lâm không dám tin nhìn Dung Hà, vậy mà Dung Hà lại thả hắn ta đi?
Đợi sau khi Dung Hà rời đi, thân vệ lấy chìa khoá mở còng tay còng tay của hắn ta ra: "Tạ công tử, mời đi."
Tạ Khải Lâm quay đầu mắt nhìn Trường Thanh vương hấp hối, còn có Tưởng Lạc thấp giọng kêu rên, quay người vội vàng rời đi nơi u ám tràn ngập mùi máu tanh này.
Trường Thanh vương bị treo treo trên tường nhìn bóng lưng Tạ Khải Lâm vội vàng đi, cười ra tiếng: "Điên rồi, điên rồi, Dung Hà là thằng điên."
Sau khi Tạ Khải Lâm nghe được câu này, bước chân càng nhanh, cho đến khi chạy ra đại môn, chạy vào trong đám người. Ánh mặt trời ấm áp vẩy trên người hắn ta, hắn ta mới dám thở lớn.
"Mẫu thân, người kia làm gì vậy, trên người thật bẩn."
"Đi mau, đừng quơ tay múa chân."
Nghe bốn phía xì xào bàn tán, hắn ta mới thấy trên người mình thật chật vật, ngoại bào trên người vẫn là bộ hôm Dung Hà vào thành, phía trên còn nhiễm vết máu.
Hắn ta đi về phủ Trung Bình Bá, đi vào cửa chính, mới nhìn thấy phía trên dán giấy niêm phong, đây không phải nơi hắn ta nên ở.
"Khải Lâm. " Một lão nhân tay cầm quải côn cách đó không xa gọi hắn ta lại: "Là Khải Lâm sao?"
Hắn ta quay đầu nhìn lão nhân già nua: "Phụ thân?"
Vì sao phụ thân lại đến tận đây?
"Trở về là tốt, trở về là tốt. " Tạ Kim Khoa run run rẩy rẩy đi đến trước mặt Tạ Khải Lâm, lau nước mắt nói: " Đi, cùng phụ thân trở về."
Tạ Khải Lâm vịn Tạ Kim Khoa, trầm mặc gật đầu.
"Vương Phi?"
Thạch thị buông rèm xuống, mặt không chút thay đổi nói: "Bây giờ Tạ gia ở đó sao?"
"Hình như ở một căn nhà bát giác trong ngõ hẻm."
Bỗng nhiên Thạch thị cười lạnh: "Năm đó nếu Tạ Khải Lâm cưới Ban Họa thì không có nhiều chuyện như hôm nay rồi."
Không có Ban Họa, trong tay Dung Hà sẽ không có Hổ Phù tam quân, sẽ không được đám võ tướng ủng hộ, hết thảy sai lầm, đều bắt đầu từ Tạ Khải Lâm giải trừ hôn ước cùng Ban Họa.
Nhưng mà năm đó, phá hư hôn ước của Ban Họa và Tạ Khải Lâm, là Thạch gia bọn họ.
Sớm biết sẽ có kết quả hôm nay, năm đó nàng ta nên chặn lại chủ ý của muội muội.
Sớm biết hôm nay... Sớm biết hôm nay...
Nàng ta nhìn Kinh Thành náo nhiệt, vừa mới qua đi mấy ngày, những người dân này đã quên triều Đại Nghiệp, tiếp tục sống cuộc sống náo nhiệt của họ rồi sao?