Ta Có Một Bầy Họa Thủy

chương 123: thật không công bằng! không công bằng! không công bằng! không công bằng!

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Editor: Đào Sindy

Các tăng nhân cuối cùng cũng không thể thuyết phục được Hoàng Thượng, trước khi thánh giá đi trụ trì còn đề nghị phái tám hay mười võ tăng đi thiếp thân bảo hộ.

Đề nghị này đương nhiên không thông qua, dù sao chuyện này nghe cũng rất hoang đường.

Tăng nhân trong chùa cực kỳ lo lắng, trụ trì còn nói, mong Hoàng Thượng phái nhân thủ nhiều hơn, tuyệt không thể để nương nương có bất kỳ nguy hiểm nào, nương nương không chỉ là Quý phi của một mình người, mà cũng là bảo vật ông trời ban tặng cho tất cả mọi người.

Bùi Càn sớm nghĩ đến có thể như vậy, nội tâm của y không hề không dao động, chỉ muốn nhanh về cung.

Trụ trì dẫn một đám tăng nhân tiễn bọn họ ra khỏi cửa chùa, Bùi Càn coi như cuối cùng có thể thanh tĩnh một hồi, trụ trì nghĩ đến vẫn không nỡ, phái hai mươi võ tăng hộ tống thánh giá hồi cung.

Nói là hộ tống thánh giá nhưng trong lòng mọi người đều rõ, người ta chân chính muốn bảo vệ rõ ràng không phải Hoàng thượng mà là Quý phi đi cùng Hoàng Thượng.

Lý Trung Thuận thể nghiệm qua tư vị bị kinh văn tẩy não, hắn hiểu được vì sao, nhưng có rất nhiều thị vệ không rõ.

Trước kia các hòa thượng cũng đưa Hoàng Thượng đến cửa sân chùa, đưa đến ngoài cửa chùa đã rất nể tình, bọn họ vẫn chưa yên tâm muốn võ tăng đi theo... Loại chuyện này thấy thế nào cũng quá khoa trương.

Có thể bởi vì bị thổi quá nhiều, Phùng Niệm lại có chút bình tĩnh, nàng ngồi vững vàng trong kiệu từng bước nhấc lên, nhìn Đát Kỷ tỷ tỷ ríu ra ríu rít trong group.

Từ khi bắt đầu tụng kinh, điểm cống hiến của Trần Viên Viên tăng nhanh chóng, nàng cũng cân nhắc có nên triệu hồi thân nhân không, sau đó từ bỏ. Trần Viên Viên tự nhận được xưng tụng nhà nàng thuộc Ngô Tam Quế, nàng và Ngô Tam Quế quả thực từng ân ái qua, đáng tiếc sau này nàng tuổi già sắc suy nên mất sủng, nghĩ đến kinh nghiệm cuối cùng khi còn sống, nàng rất mâu thuẫn với việc triệu hồi Ngô Tam Quế.

Nếu như trong group không thể qua lại lẫn nhau, nàng sẽ cố gắng suy nghĩ thêm một chút.

Hiện tại có thể bái phỏng qua lại, triệu nam nhân đến ngược lại phiền phức.

Trần Viên Viên và Đát Kỷ thật sự rất khác biệt, khi nàng còn sống có thói quen tự mình đợi, cảm giác như bây giờ đã rất náo nhiệt rồi.

Trần Viên Viên: "Mọi người đừng nói ta nữa, mọi người thì sao? @ Vạn Trinh Nhi, tình cảm của tỷ và Minh Hiến Tông tốt như vậy, cũng nên triệu hắn nha."

Vạn Trinh Nhi: "Ta không đủ, còn thiếu chút."

Phùng Tiểu Liên: "Ta cho tỷ mượn, trước tiên tỷ kéo người vào hưởng thụ, điểm số từ từ trả ta."

Vương Chính Quân: "Dạng mượn một ngàn trả một ngàn hai kia, ta khuyên muội thận trọng."

Dương Ngọc Hoàn: "Vạn Trinh Nhi có đồng cam cộng khổ, mặc dù mặt ảnh hưởng không lớn, có thể ngược Hoàng đế đều có cống hiến, coi như thiếu cũng thiếu không nhiều lắm."

Vạn Trinh Nhi: "Mấy tháng giữa vì phản ứng nhỏ nên không có quá nhiều điểm số, cho nên còn thiếu khoảng hai trăm."

Phùng Tiểu Liên thuận tay phát hai trăm điểm tới, để nàng kéo người trước.

Trong lòng Vạn Trinh Nhi nóng cực kỳ, lúc nàng còn sống cũng có không như ý . Ví như so sánh Hoàng Thượng lớn hơn mười bảy tuổi này, bởi vì chuyện này, dù Minh Hiến Tông đối với nàng tốt nhưng trong lòng Vạn Trinh Nhi vẫn lo lắng, nàng còn ghen ghét những nữ nhân khác. Nhưng bây giờ không giống vậy, nàng đã trẻ lại, nàng có thể dùng dáng vẻ đẹp nhất nghênh đón Hoàng thượng đến.

Trước khi triệu hồi, nàng còn sửa soạn ăn mặc, cảm giác rất hoàn mỹ mới lựa chọn triệu hồi thân nhân.

Lúc đầu đã chuẩn bị chậm rãi thâm tình gọi một tiếng Hoàng Thượng, kết quả bên chân có một cái tã lót, bên trong bọc một nam hài. Đứa bé này dù người khác đã quên nhưng Vạn Trinh Nhi vĩnh viễn không quên, đây là đứa bé duy nhất trong cuộc đời nàng sinh ra đã chết yểu, sinh vào tháng giêng năm thứ hai Thành Hoá, tháng mười một thigg chết yểu.

Phùng Tiểu Liên phát hồng bao cống hiến xong, cả group đều đang đợi, nửa ngày không đợi được Vạn Trinh Nhi nổi lên. Triệu Phi Yến còn trêu nàng, nói chẳng lẽ người mới tiến vào hai người họ còn đang ngọt ngào sao?

Lúc này Vạn Trinh Nhi vui đến phát khóc một trận mới nhớ tới trả lời: "Bên ta xảy ra chút ngoài ý muốn."

Phùng Tiểu Liên: "?"

Tây Thi: "?"

Đông Ca: "Chẳng lẽ tỷ không triệu được bệ hạ nhà mình?"

Phùng Niệm: "Không triệu được Minh Hiến Tông còn có thể gọi ra mưa hóa ruộng sao?"

Vạn Trinh Nhi: "Mưa hóa ruộng là ai?"

Phùng Niệm suy nghĩ, nói cho nàng: "Nguyên hình là đại thái giám Uông Trực."

Vạn Trinh Nhi: "Hắn cũng xứng xưng là thân nhân của bản cung à?"

Đát Kỷ: "Nói lời vô dụng làm gì, đến cùng chỗ muội ra sao? Triệu người nào?"

Vạn Trinh Nhi: "Hài nhi của ta, hắn còn chưa đầy tuổi, ta làm sao bây giờ?"

Phùng Niệm: "Tỷ chăm sóc Chu Kiến Thâm từ bé đến lớn, sợ nuôi không nổi một đứa con khác sao? Nghĩ thoáng chút, dù sao hai mẹ con nhà tỷ đều là người từng chết, và sẽ không chết một lần nữa, hệ thống đã để tỷ lôi hắn đến, khẳng định có bán sữa bột và tã, chuẩn bị kỹ điểm số là được."

Nhắn xong đoạn đó, Phùng Niệm sờ sờ bụng mình.

Thật sự không nghĩ tới, nàng còn chưa sinh, Vạn Trinh Nhi đã vui mừng làm nương rồi.

Mặc dù không triệu được bệ hạ nàng chờ đã lâu, Vạn Trinh Nhi vẫn rất vui vẻ, vì để nuôi nhi tử tốt hơn nên lại mượn Phùng Tiểu Liên hai trăm điểm, thành công biến mình thành kẻ nghèo trong đám người nghèo.

Vạn Trinh Nhi: "Nói đến, mọi người trong group thân nhau thế này, vì sao không cho Đát Kỷ tỷ tỷ mượn điểm?"

Lữ Trĩ: "Đại khái là bởi vì nàng vừa nghèo vừa keo kiệt."

Phan Ngọc Nhi: "Nhân duyên còn kém."

Phùng Tiểu Liên: "Không cho tiền lãi ai mà cho nàng mượn?"

Đát Kỷ: "... ? Ai mà thèm mượn các người? Ta dựa vào bản thân cũng có thể gọi người tới."

Dương Ngọc Hoàn: "Tuy nói khoảng nửa năm chưa có người mới tới? Hôm nay thời gian tốt, khó khi ra khỏi cung, không triệu một người à?"

Phan Ngọc Nhi: "Tuyển một người đi."

Trần Viên Viên: "Ta cũng tán thành."

Đông Ca: "@ Phùng Niệm "

Hạ Cơ: "@ Phùng Niệm "

Phùng Niệm: "Nếu mọi người đều muốn, cẩu hệ thống đi ra làm việc nào, cho chúng ta một người mới đi."

...

...

>

Trần Viên Viên: "Cái tên này... @ Đông Ca, là người nhà tỷ hả?"

Đông Ca: "Ta không biết, nàng đại khái là sau ta."

Tây Thi: "Lúc này trực tiếp hỏi chủ group là được, khẳng định chủ group biết."

Phùng Niệm vừa rồi đã nghĩ trong đầu. Thanh triều đấy, Diệp Hách Na Lạp thị rất nổi danh, ít nhất phải hơi dính đến họa thủy một chút... Đại khái chính là vị kia.

Phùng Niệm: "Là Từ Hi thái hậu?"

Phùng Niệm: "@ Đông Ca, hay tỷ đi nói cho nàng biết một chút tình huống bây giờ, dạy nàng một số thao tác cơ bản, nói thực ra ta muốn mở mang kiến thức xem xem Từ Hi thái hậu có những kỹ năng nào."

Đông Ca nói đi thì đi rồi, nàng giải thích cho Từ Hi về group và công năng của group, Phùng Niệm cũng giới thiệu một chút vị Thái hậu này trong lịch sử được khen chê không đồng nhất. Thấy kỹ năng còn chưa tới tay, Phùng Niệm hơi tôn trọng, không vạch trần nàng ngay, chỉ nói vị này được xưng là nữ nhân lão phật gia, thực tế Từ Hi thái hậu khống chế triều đình, quyền khuynh thiên hạ.

Lữ Trĩ: "Nàng tạo phản?"

Dương Ngọc Hoàn: "Không phải chứ, không phải Niệm Niệm đã nói Võ Hoàng là nữ Hoàng Đế duy nhất trong lịch sử sao?"

Lữ Trĩ: "Vậy thì không đúng, nữ nhân lợi hại như vậy làm sao vào group này?"

Triệu Phi Yến: "Hay là không khống chế triều đình tốt, sau đó vong nước rồi?"

Diệp Hách Na Lạp Hạnh trinh: "Ai gia chưa từng."

Phùng Niệm vốn muốn nhịn chửi bậy, đã như vậy nàng không nhịn được nữa: "Tỷ chưa từng à, trước khi chết tỷ lập tân đế Phổ Nghi chính là vị Hoàng đế cuối cùng của triều Thanh."

Vi Hương Nhi: "Đó không phải là Thái hậu vong quốc sao?"

Phùng Niệm: "Những chuyện này sau này từ từ nói, @ Diệp Hách Na Lạp Hạnh Trinh, phát hồng bao vào group nào, group chúng ta muốn gặp thân nhân cần cống hiến, muốn sống tốt cũng cần cống hiến, cống hiến làm sao tới? Toàn bộ nhờ kỹ năng hồng bao mà có, có kỹ năng tốt gì tỷ đừng che giấu."

Từ Hi không vội phát, nàng nhìn trong group dán lên một mớ kỹ năng.

Phải nói nàng thật không hổ là nữ nhân thực tế từng thống trị Thanh triều, vầng sáng và kỹ năng rất nhiều, lợi hại thì thật lợi hại, im lặng cũng là thật im lặng.

Gì mà tai hoạ liên tục, còn có người trong nghề nội đấu bên ngoài đấu ngoài nghề, đây đều là hố.

Tốt cũng có, nàng có vầng sáng tên là tiên phong phái nữ, có cái kỹ năng gọi sư di chế di*, cũng bởi vì khi còn sống có được vàng bạc châu báu vô số, từ này sinh ra kỹ năng Kim Ngọc Mãn Đường**.

*là một tư tưởng học tập phương tây chống lại phương tây, bắt nguồn từ những thời cuối nhà Thanh.

** “Kim ngọc mãn đường” tức là vàng ngọc đầy nhà, mong muốn gia chủ tiền bạc rủng rỉnh, cuộc sống gia đình lúc nào cũng sung túc, no đủ. Ý nghĩa mong muốn đó chính là biểu tượng tài lộc dồi dào, kinh doanh phát đạt, mọi việc như ý suôn sẻ, thịnh vượng giàu sang, công việc thăng tiến.

Nàng còn có kỹ năng tên là lộ ra ánh sáng Phật sống.

Phùng Niệm nhìn thấy còn hoảng hốt, suy nghĩ một hồi mới nghĩ đến, hẳn là từ lúc Lý Liên Anh mà có, lúc đó tại chùa Vạn Thọ, Lý Liên Anh run rẩy thông minh so sánh Từ Hi Thái hậu đương thời với Quan Thế Âm cứu khổ cứu nạn, hô lên câu đầu tiên lão phật gia giá lâm, từ đó về sau mọi người mới gọi Từ Hi thái hậu là lão phật gia.

Phùng Niệm nhìn kỹ kỹ năng này, chính là cho bản thân thêm hiệu quả Phật quang.

Nhìn thấy kỹ năng này, nàng liền biết tại sao hôm nay Từ Hi tới rồi, hệ thống thật sự biết cho người vào.

Từ Hi Thái hậu có tổng cộng sáu kỹ năng, sau khi lấy ra hồ ly tinh nghèo nhất group tức đến khóc.

Đát Kỷ: "Thật không công bằng! Không công bằng! Không công bằng! Không công bằng! Vì sao nàng có sáu kỹ năng mà mỗi cái đều dùng tốt như vậy? !"

Tây Thi: "Cũng không phải mỗi cái đều dùng tốt, cái tai hoạ liên tục thì..."

Bao Tự: "Người trong nghề nội đấu bên ngoài đấu ngoài nghề cũng không hề tốt đẹp gì, bốn cái khác cũng rất ca tụng, trước tiên Niệm Niệm có thể cầm Phật sống lộ ra ánh sáng, chờ một lúc cáo biệt cùng các vị võ tăng mở ra sáng mù mắt bọn họ."

Lữ Trĩ: "Cái đó thật không biết người biết của, nếu ta là chủ group, ta chờ ngày sinh con hẳn mở ra."

Vạn Trinh Nhi: "Không phải nói cái thai này mười phần hết tám phần là nữ nhi rồi?"

Vi Hương Nhi: "Sinh nữ nhi càng hay."

Nói thực ra, Từ Hi Thái hậu cũng thật bất ngờ, lúc đầu nghĩ group chủ yếu thực tế sẽ cầm Kim Ngọc Mãn Đường, không nghĩ tới nàng là người xốc nổi như thế, nhìn xem một loạt vừa ý nhất lại là Phật sống lộ ra ánh sáng kia.

Nếu nàng thích, cũng được đi.

Lúc ấy nàng đền đáp mới đến, phát Kim Ngọc Mãn Đường và lộ ra ánh sáng Phật sống cùng nhau, Phùng Niệm thu vào nhìn xem, vui vẻ rạo rực ――

Mặc dù đời trước ta từng ghét bỏ lão phật gia người.

Đó là ta không hiểu chuyện, bây giờ nhìn người càng thêm đáng tin cậy, mỗi một kỹ năng, thật thực dụng!

Tai hoạ liên tục là điểm hố, lỡ như ngày nào đi quốc gia người khác, mở cho y chẳng phải cống hiến vì Đại Lương?

Đương nhiên vậy cũng là lúc nhi tử nhà nàng kế vị thì nàng mới muốn cân nhắc chuyện này.

Hiện tại không nên tiện nghi cho Bùi Càn.

Chú thích:

_Từ Hi Thái hậu Hạnh Trinh (1835-1908) là phi tần của Thanh Văn Tông Hàm Phong Đế, mẹ đẻ của Thanh Mục Tông Đồng Trị Hoàng đế. Bà trở thành Hoàng thái hậu nhiếp chính của triều đình nhà Thanh cùng với Từ An Thái hậu khi Đồng Trị Đế lên ngôi. Sau khi Đồng Trị Đế qua đời, Thanh Đức Tông Quang Tự Hoàng đế lên ngôi, bà lại tiếp tục nhiếp chính.

Trong văn hóa đại chúng thường thức ở Trung Hoa đại lục, Từ Hi Thái hậu cùng với Võ Tắc Thiên thời Đường và Lã hậu thời Hán được xem là 3 người phụ nữ nắm quyền lực cao nhất của đế quốc Trung Hoa trong một thời gian dài, bị dân gian coi là những "gian hậu loạn triều" tàn ác bất nhân với cả người thân, làm nghiêng đổ xã tắc.

=>Bà này bé nhất trong dàn họa thủy của group. Hiện có 16 họa thủy (không tính thân nhân). Vì tên bả dài hay không rõ gì ấy nên tác giả thêm dấu ? ở giữa tên.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio